Đan Tinh phản ứng nhanh chóng, rễ cây đâm không trúng nhưng trong bùn đất càng có nhiều rễ cây vung ra, lít nha lít nhít bay về phía bọn họ.
Đứa bé trong tay Đan Tinh bị dọa đến hét lên một tiếng, đúng lúc rễ cây đánh tới, trong lúc đứa trẻ giãy dụa lại từ trong tay hắn rơi xuống.
Đan Tinh muốn vớt đứa trẻ lại nhưng rễ cây chặn ngang tới, cản trở giữa bọn hắn.
Minh Thù tay chống đỡ quan tài nhìn một đoàn hỗn loạn này, không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung tâm tình của mình.
Đứa trẻ kia rơi xuống mặt đất, oa oa kêu to, còn chưa kịp hoàn hồn liền lảo đảo nghiêng ngã chạy về phía trước.
Bên cạnh đồng thời có rễ cây cấp tốc vọt về phía đứa trẻ.
Minh Thù vỗ quan tài một cái, bốn phía quan tài giống như có khí lưu phun trào, cô phi thân qua bắt lấy đứa bé kia.
Nhưng vào lúc này,quan tài không có dấu hiệu nào đung đưa, bụng của nữ tử trong quan tài lại bắt đầu lớn lên.
Mặc dù không nhanh như vừa rồi nhưng cũng chậm không hơn bao nhiêu.
Minh Thù cấp tốc quét rễ cây điên cuồng tuôn ra, đem đứa trẻ đưa cho Đan Tinh: "Tiếp tục!"
Đan Tinh ôm thật chặt đứa trẻ: "Vâng."
Minh Thù níu rễ cây đâm tới lại, đưa nó quấn sang bên cạnh, cấp tốc kết lại, lại dùng phương pháp này đem rễ cây có thể động đều kết lại hết, lúc này mới trở lại quan tài lưu ly bên kia.
Bụng nử tử đã nở lớn tùy thời đều có thể nổ, Khói Dẫn Hồn như ẩn như hiện, gần như sắp muốn biến mất.
Đan Tinh cùng Nguyệt Qua tăng thêm tốc độ, sau khi vòng quanh quan tài một vòng lại một lần nữa trở lại chỗ đứng lúc đầu của bọn hắn.
"Tôn chủ, xong rồi."
"Rút lui."
Đan Tinh cùng Nguyệt Qua liếc nhau, đồng thời lui về phía sau.
Đan Tinh đem đứa bé giao cho người bên cạnh, khẩn trương nhìn bên kia.
"Quốc chủ, quốc chủ, xảy ra vấn đề rồi."
Dưới núi có một người vội vã chạy tới.
"Chuyện gì?" Đan Tinh cũng không quay đầu lại, bây giờ còn có chuyện gì có thể lớn hơn Vân Mộng đài?
"Đại lục Sùng Thiên cùng đại lục Đông Nguyên liên thủ đánh lén biên giới đại lục của chúng ta, thương vong thảm trọng."
"Ngươi nói cái gì?" Đan Tinh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt kia làm cho người báo tin run rẩy một chút: "Đại lục Sùng Thiên Đại cùng đại lục Đông Nguyên... Đánh lén biên giới đại lục của chúng ta, thương vong thảm trọng."
"Xảy ra chuyện gì, không biết trước tin tức sao?" Đan Tinh thần sắc khó coi.
"Không có... Không có."
"Quốc chủ, xảy ra chuyện gì?" Nguyệt Qua từ một bên khác vòng qua, thấy Đan Tinh sắc mặt khó coi mới cau mày hỏi một câu.
Đan Tinh trầm giọng nói: "Đại lục Sùng Thiên cùng đại lục Đông Nguyên liên thủ đánh lén biên giới, thương vong thảm trọng."
Trong ba đại lục, đại lục Huyền Tử đã từng là bá chủ, đại lục Đông Nguyên cùng đại lục Sùng Thiên gần trăm năm vẫn luôn nhìn chằm chằm.
Biên giới cũng thường xuyên có ma sát, thương vong.
Nhưng trực tiếp báo lên tới hắn vẫn là lần đầu tiên.
Chứng minh bọn hắn tuyệt đối không phải đơn giản tiến công.
"Lúc này?" Nguyệt Qua nghi hoặc, sau khi Đan Tinh gật đầu, bên trong đôi Ngân Đồng liền hiện lên một tia ám quang: "Làm sao lại lựa chọn lúc này, bọn hắn muốn làm gì?"
Đan Tinh nhìn về phía Minh Thù bên kia, máu trên mặt đất hóa thành sợi tơ đang chậm rãi leo lên không trung, bao phủ quan tài lưu ly ở bên trong
"Quan tài lưu ly cùng Đức Vương có quan hệ, đại lục Sùng Thiên Đại lúc này tiến công..."
Đan Tinh cùng Nguyệt Qua liếc nhau, nghĩ đến giống nhau.
Khẳng định cùng cỗ thi thể này có quan hệ!
"Quốc chủ, làm sao bây giờ?" Người báo tin lo lắng hỏi.
"Thông báo cho Vinh gia cùng Cao gia." Đan Tinh nói: "Quốc sư ngươi thủ tại chỗ này."
"Vâng."
Đan Tinh mang người rời khỏi Vân Mộng đài, Nguyệt Qua lo lắng nhìn về phương xa.
Mây đen bao vây trước khi bão tố tới.
-
Tơ máu trên không trung xen lẫn thành hình lưới, triệt để bao vây quan tài lưu ly lại.
Minh Thù chậm rãi buông tay ra, bụng của nữ tử đột nhiên bành trướng, Minh Thù lần nữa đưa tay lên, sau khi lặp đi lặp lại hai lần, Minh Thù bỗng nhiên lui về phía sau.
Chỗ cô đứng nhanh chóng bị tơ máu bao vây lại.
Quan tài lưu ly lắc lư mấy lần, cuối cùng an tĩnh lại.
Khói Dẫn Hồn mờ nhạt bay phía trên quan tài lưu ly.
Thời điểm những rễ cây ở quan tài lưu ly bị tơ máu bao vây lại, tựa hồ liền đã mất đi hoạt tính, nhanh chóng khô quắt rơi xuống mặt đất.
"Tôn chủ."
Minh Thù xoa xoa tay, từ trong tay áo lấy ra một trái cây, gặm hai cái mới nói: "Quốc chủ của các ngươi đâu?"
Nguyệt Qua chắp tay: "Đông Nguyên cùng Sùng Thiên đánh lén biên giới, quốc chủ trở về thương lượng.
"Lúc này?" Minh Thù cười đến có chút ý vị không rõ.
"Tôn chủ, thứ này kế tiếp nên xử trí như nào? Có thể hủy đi nó không?"
"Nó ở trên linh mạch của đại lục Huyền Tử, hủy nó chính là hủy đi linh mạch của đại lục Huyền Tử, ngươi nếu là nguyện ý, ta cũng không ngại giúp ngươi hủy đi nó."
Toàn bộ đại lục Huyền Tử...
Nguyệt Qua đương nhiên không dám, cũng không thể.
"Tôn chủ." Nguyệt Qua nhìn về phía quan tài lưu ly: "Đức Vương thật sự muốn phục sinh?"
"Phục sinh?"
Nữ tử hững hờ cắn trái cây, nụ cười nhàn nhạt giống như châm chọc lại như thương hại.
"Nào có cái gì phục sinh."
Nguyệt Qua mang theo tia không hiểu nhìn về phía Minh Thù, nếu như không có, vậy bọn hắn trông thấy chính là cái gì, hơn nữa lời này không phải chính cô nói ra sao?
Minh Thù nâng khóe môi lên, trầm lặng nói: "Trước đó ta nói câu nói kia, đằng sau còn có một nửa."
Quan tài lưu ly, linh mạch làm dẫn, huyết nhục chí thân, hồn phách trở về.
Máu tươi làm thức ăn, giết chóc làm ác, nhân thần đều cự, Ma Linh trở về.
"Ma Linh?"
Minh Thù gật đầu: "Đức Vương đem Vương phi mang thai con hắn, dùng phương pháp đặc biệt nhốt vào trong quan tài lưu ly, lại đem quan tài đặt ở trên linh mạch, linh mạch có thể cam đoan Vương phi còn sống."
"Cùng thời gian đó, một sợi thần hồn Đức Vương dùng để thiết hạ cấm chế biến mất, đứa bé bắt đầu trưởng thành, Vương phi liền sẽ bị đứa bé trong bụng hấp thu sinh mệnh mà chết đi, mà đứa bé cũng sẽ dung hợp với một sợi thần hồn Đức Vương để lại kia, kế thừa ký ức của Đức Vương."
"Đây chính là cái gọi là phục sinh."
Nguyệt Qua nói: "Hắn sinh sẽ là người bình thường sao?"
Minh Thù: "Ngươi cảm thấy một người trưởng thành trong thi thể sẽ là người bình thường sao?"
Nguyệt Qua: "..."
Dĩ nhiên không phải.
"Xuống núi." Minh Thù quay người đi xuống dưới núi.
"Tôn chủ, xuống núi làm gì?" Nguyệt Qua lúc này trong đầu rối bời.
"Đứa bé trong bụng đã bắt đầu trưởng thành, liền cần chất dinh dưỡng, Vương phi đã chết, không có cách nào cung cấp chất dinh dưỡng cho nó, dưới núi nhất định còn có đồ vật." Minh Thù dùng câu khẳng định nói.
Nguyệt Qua nghĩ đến những rễ cây mang theo máu kia.
Những rễ cây kia đều là thông xuống dưới mặt đất.
Dưới chân núi Vân Mộng đài đóng giữ lấy không ít người, Minh Thù để bọn hắn tách ra đi tìm, có nơi nào dị thường liền cẩn thận xem xét.
Bao quát ngọn núi ở Vân Mộng đài nhưng không giới hạn ở đây, phạm vi có thể khuếch tán xung quanh.
Mọi người có chút mờ mịt, không có mục tiêu, bọn hắn hoàn toàn không biết phải tìm cái gì.
*
【 Hài Hoà Hiệu 】
Tiểu tiên nữ: Phỏng vấn Hài Hoà Hiệu của chúng ta một chút, sắp offline, ngươi có cảm tưởng gì?
Hài Hoà Hiệu: Cuối cùng cũng không thể thả tiểu yêu tinh đánh nhau.
Minh Thù:...
Cửu Thiếu:...
Tiểu thiên sứ:...
Nhị Cẩu Tử:...
Hài Hoà Hiệu: Làm sao, các ngươi không muốn xem?
Minh Thù Cửu Thiếu Tiểu Thiên Sứ Nhị Cẩu Tử: (lắc đầu) chúng ta không phải loại người / hệ thống nông cạn kia.
Vương giả: Ta đến ta đến!
Vinh Diệu: Ta cũng tới
Hài Hoà Hiệu: Đi đi đi.
Nhị Cẩu Tử:... Ta góp một bàn mạt chược.
Minh Thù Cửu Thiếu Tiểu Thiên Sứ:... Phản đồ!