Thái tử điện hạ cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Dường như hắn...
Cũng chưa từng nghi ngờ cô.
Từ lúc cô xuất hiện đến lúc tiếp nhận đồ của cô, hắn ngoài miệng mặc dù hoài nghi nhưng trong lòng chưa từng có ý nghĩ đó.
Thái tử điện hạ nắm chặt áo choàng trên người, điêu dân này...
Bọn họ đã bị nhốt ở đây hai ngày.
Hai người ai cũng không cho ai sắc mặt tốt, ngươi oán ta ta liền oán lại ngươi.
Ngươi không oán ta, ta cũng nghĩ cách oán ngươi một câu.
Phảng phất không oán một câu thì toàn thân liền không thoải mái.
-
Sáng sớm ngày thứ 3.
Minh Thù nghe thấy bên ngoài có tiếng vó ngựa cùng âm thanh bánh xe ma sát trên mặt đất.
Thái tử điện hạ liếc nhìn cô một cái, giống như đã đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì: "Lát nữa tự ngươi tìm cơ hội chạy."
Thái tử điện hạ vừa dứt lời, cửa phòng liền bị người ta mở ra, tia sáng trút vào, tro bụi lượn lờ trong không khí.
"Thái tử điện hạ, ra ngoài."
Thái tử điện hạ đứng dậy, áo choàng rơi xuống mặt đất, hắn không sợ hãi chút nào đi ra khỏi cửa phòng.
Bên ngoài có một chiếc xe ngựa nào đó ngừng lại.
Bốn phía xe ngựa có không ít người vây quanh.
Màn xe bị người ta nhấc lên, nam nhân áo gấm từ bên trong đi ra, trên mặt mang theo ý cười: "Ha ha ha ha, Thái tử điện hạ đừng trách, có chút chuyện ngoài ý muốn trì hoãn canh giờ, có nhiều thiên tài đuổi tới như vậy."
Nam nhân được người ta đỡ xuống xe ngựa.
Tiếng cười đắc ý vang vọng trong sân nhỏ.
"Quả nhiên là ngươi."
Nam nhân chắp tay: "Chính là vi thần."
"Lữ đại nhân, đều đã đến nước này còn giả vờ giả vịt?" Thái tử điện hạ hừ lạnh: "Ngươi không mệt, ta xem cũng rất mệt mỏi, đặc biệt là dáng dấp của ngươi còn xấu như vậy, vừa nhìn liền ngán."
Lữ đại nhân thu tay lại, mặc dù còn đang cười nhưng rõ ràng đã lạnh hơn mấy phần so với vừa rồi: "Thái tử điện hạ, ngài như vậy đã có chút đắc tội với người khác."
Hắn hiện tại là tù nhân, lại còn dám nói chuyện như thế với mình.
Thật sự coi mình vẫn còn là Thái tử điện hạ.
"Đắc tội Lữ đại nhân không có kết cục tốt đúng không?" Thái tử điện hạ tiếp lời hắn: "Vậy ta thật muốn xem một chút, đắc tội Lữ đại nhân sẽ là kết cục gì, bị người ta ngâm nước thép hay là bị người ta thiên đao vạn quả."
Lữ đại nhân đã tính trước, cũng không thèm để ý Thái tử điện hạ mở miệng khiêu khích, ngược lại nói: "Nếu điện hạ thích, vi thần nguyện ý hầu hạ điện hạ như vậy."
"Người bên cạnh ngài ta đã đều cẩn thận dẫn ra, ài, nhắc tới cũng là vi thần may mắn, đúng lúc điện hạ không biết võ công để cho ta bắt được thóp, bằng không thì việc này..."
Lữ đại nhân buông tay, lộ ra một vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thái tử điện hạ lần này đến để điều tra một vụ án, bởi vì liên lụy quá lớn, Lữ đại nhân chính là muốn giết người diệt khẩu.
"Lúc trước vi thần đã nói điện hạ đừng tra chuyện này." Lữ đại nhân thở dài: "Nhưng điện hạ không nghe, cũng không nguyện ý cùng vi thần cùng nhau phát tài, vậy vi thần liền không có cách, điện hạ, đây chính là ngài ép vi thần."
"Phải không?"
Nam nhân đối diện mặc dù chật vật nhưng khí thế lại không yếu chút nào.
Hắn là Thái tử của Đông cung.
Thái hậu cùng một đám gian thần luôn nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn cũng không dễ bại như Hoàng đế.
"Lữ đại nhân, ngươi biết ngươi đã làm sai chuyện gì không?"
Đáy lòng Lữ đại nhân lập tức có chút cảnh giác.
Ánh mắt đảo qua bốn phía, đều là người của mình, không có phát hiện gì dị thường.
"Không biết vi thần đã làm sai chuyện gì?"
Thái tử điện hạ nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười châm chọc lạnh lẽo: "Không giết ta ngay lập tức."
Sự bất an trong lòng Lữ đại nhân vô hạn mở rộng.
Trong không khí có âm thanh vang lên, Lữ đại nhân vừa quay đầu liền thấy vô số người từ không trung bay tới.
"Lữ đại nhân phạm thượng, giết chết không kết tội!"
Thanh âm của Thái tử điện hạ truyền khắp sân nhỏ.
Người trên không trung bay tới, hoàn toàn không cho Lữ đại nhân cơ hội phòng bị, kiến huyết phong hầu.
"Thái tử điện hạ, ta thật sự đã xem thường ngươi!"
"Quá khen." Thái tử điện hạ đứng chắp tay: "Dù sao ta chính là Thái tử, không phải ngươi."
Lữ đại nhân cắn răng.
Hiện tại hối hận cũng đã muộn, biện pháp duy nhất chính là đều giết chết bọn họ ở chỗ này.
May mắn...
Phòng ngừa vạn nhất, hôm nay hắn tới cũng không phải chỉ mang theo ngần ấy người đến.
Lữ đại nhân từ trong tay áo lấy ra đạn tín hiệu.
"Đều lên cho ta!"
Thái tử điện hạ nhíu mày nhìn đạn tín hiệu nổ trên không trung: "Tốc chiến tốc thắng! Bắt lại gian thần phạm thượng chống lại triều đình!"
Trong sân giao chiến càng thêm kịch liệt, Lữ đại nhân được người bảo vệ ở giữa, người của hắn chết còn có người khác bổ sung.
Trong lúc nhất thời cũng không ai làm gì được hắn.
"Thái tử điện hạ cẩn thận!"
Thái tử điện hạ khí thế cường đại cũng không thay đổi được sự thật hắn chính là một tên yếu gà.
Có người đâm tới, hắn chỉ có thể lui lại.
Sau lưng đột nhiên bị người ta dựa vào, hắn giật mình trong lòng, áo choàng quấn lấy đâm tới hất lên bên cạnh, tính cả người vung trên mặt đất, troi bụi tung tóe đầy trời.
Một giây sau áo choàng rơi xuống trên người hắn.
Thái tử điện hạ cúi đầu nhìn áo choàng một chút, chuyển sang bên cạnh.
"Ngươi... Không phải không còn võ công?"
"Đúng vậy." Minh Thù mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Nhưng ta không nói ta không thể đánh a."
Thái tử điện hạ: "..." Điêu dân lại dám gạt hắn!
-
Người của Lữ đại nhân rất nhanh đuổi tới, nhân số nhiều hơn một nửa so với Thái tử điện hạ bên này.
Thái tử điện hạ bên này dường như có chút chống đỡ không được, không ít người đều rút về bên cạnh Thái tử điện hạ để hắn rút lui trước.
Thái tử điện hạ cân nhắc thua thiệt một chút, quyết định nghe theo thuộc hạ của mình.
"Ngươi đi theo ta." Thái tử điện hạ nắm tay Minh Thù, kéo cô rút lui về phía sau.
"Thái tử điện hạ, muốn đi đâu!?" Lữ đại nhân dẫn người tới cắt đứt đường lui của hắn: "Vi thần còn có rất nhiều lời chưa nói xong cùng Thái tử điện hạ."
"Chiêu đãi Thái tử điện hạ của chúng ta thật tốt!" Lữ đại nhân sắc mặt âm trầm phân phó người phía sau.
"Điện hạ ngài đi trước!"
Thái tử điện hạ không chần chờ chút nào, tại dưới sự che chở của thuộc hạ kéo theo Minh Thù rút lui về phía sau.
Nhưng Lữ đại nhân nhất định phải giết chết hắn ở chỗ này, không tiếc bất cứ giá nào.
Thái tử điện hạ cùng Minh Thù còn chưa chạy ra khỏi sân liền bị người ta ngăn lại.
"A!"
Minh Thù kéo một cái, Thái tử điện hạ lảo đảo một chút, rơi vào phía sau Minh Thù.
Minh Thù nhấc chân một cước đạp bay người xông tới.
Cô có chút hít một ngụm khí lạnh, kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng, dùng sức như vậy liên lụy đến toàn thân đều đau nhức.
Minh Thù liên tiếp ngăn trở hai người công kích.
Bên cạnh đột nhiên có một người vọt đến, lưỡi dao sắc bén chợt lóe lên trong mắt Thái tử điện hạ.
Hắn theo bản năng bổ nhào chắn trước mặt Minh Thù.
Lưỡi dao đâm rách áo choàng, tại trên cánh tay Thái tử điện hạ vạch ra một đầu vết máu.
Chờ cảm giác đau đớn trên cánh tay truyền đến, Thái tử điện hạ mới bất tri bất giác kịp phản ứng.
Tại sao hắn phải cứu cô?
"Đừng nhìn ta như vậy, là ta đã liên lụy đến ngươi, tự nhiên sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."
"... Điện hạ, đừng gây thêm phiền phức được không?"
"..."
Minh Thù tránh khỏi hắn, một quyền vung sang bên cạnh ngăn trở một người công kích.
Ầm!
Sương mù nổ tung trước mặt Minh Thù cùng Thái tử điện hạ.
"Khụ khụ khụ..."
Minh Thù đột nhiên cảm thấy có người giữ chặt cổ tay mình, tiếp theo thân thể bay lên không trung, sân nhỏ trong nháy mắt bị bỏ lại phía sau.