Nam Ẩn bị người ta cưỡng ép đè xuống kiểm tra một lần, thần kinh nhận sự đả kích không nhỏ, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình huống đau đầu.
"Để tôi ra ngoài!"
Nam Ẩn đập cửa thủy tinh, hắn biết bên ngoài có người, nhưng không có ai đáp lại hắn.
Hắn đưa tay vuốt vuốt mi tâm, thư giãn sự đau đớn.
Răng rắc ——
Nam Ẩn ngẩng đầu nhìn qua, giáo sư lớn tuổi đẩy cửa đi vào: "Cảm thấy thế nào?"
Nam Ẩn thả tay xuống: "Khi nào các người mới để tôi ra ngoài?"
"Cậu vẫn chưa khôi phục lại, hiện tại không thể để cậu ra ngoài." Giáo sư nói: "Chúng tôi cũng là nghĩ cho thân thể của cậu."
Nam Ẩn cố nén lửa giận: "Tôi không sao!"
Giáo sư gõ gõ báo cáo trong tay: "Đây cũng không phải là việc cậu có thể định đoạt."
Thân thể của hắn, dựa vào cái gì hắn không được định đoạt?
"Thế giới cộng sinh thế nào?
Giáo sư ra hiệu Nam Ẩn ngồi xuống.
Nhưng hắn nơi nào ngồi vững được, hiện tại hắn chỉ muốn biết cô có xảy ra chuyện gì hay không.
Giáo sư thấy hắn như thế cũng không ép buộc, nói: "Con đường vào thế giới cộng sinh đã đóng lại, ở vào trạng thái hoàn toàn phong bế, căn cứ theo các cậu nói, hiện tại thế giới cộng sinh cũng đã hoàn thành gây dựng lại, ý thức thể bên trong..."
Giáo sư lắc đầu.
Chỉ sợ là không về được.
Thế giới cộng sinh sau khi gây dựng lại sẽ thanh trừ toàn bộ ký ức của ý thức thể bên trong, để bọn họ cho là mình chính là một phần tử của thế giới kia.
"Không có khả năng!"
"Tôi không tin..."
Lúc trước bọn hắn đã có thể tìm được biện pháp tiến vào thế giới cộng sinh, hiện tại nhất định cũng có thể.
Sau khi Nam Ẩn được cho ra ngoài, ngay lập tức đi thăm dò cửa vào của thế giới cộng sinh.
Nhưng sự thật cùng hắn nghe được giống nhau.
Đã không có biện pháp tiến vào.
"Nam Ẩn, nơi này đã bị đóng lại hoàn toàn, sau này đừng lại nghiên cứu cái này..." Giáo sư kéo tay Nam Ẩn, tốt bụng khuyên can.
"Không..." Nam Ẩn lắc đầu, thần sắc mang theo vẻ kiên định: "Tôi nhất định sẽ đi vào."
"Vì cái gì?" Giáo sư không hiểu.
"Tôi... Ném đi đồ vật rất quan trọng ở bên trong." Nam Ẩn nói: "Tôi muốn đi vào tìm trở về."
"... Thứ gì? Ài, thế giới kia đã hoàn toàn biến dạng, coi như cậu đi vào cũng vô ích." Giáo sư nói: "Hơn nữa hiện tại cậu căn bản là không vào được."
"Vật rất quan trọng." Nam Ẩn đẩy tay giáo sư ra: "Không có nó, tôi sẽ không sống nổi."
"..."
Giáo sư nhìn Nam Ẩn, nửa ngày mới thở dài rời đi.
Hắn tìm tới nam sinh trước đó đi vào cùng Nam Ẩn, nam sinh nhàn nhã ngồi trên bệ cửa sổ, nghe xong vấn đề của giáo sư, nam sinh lộ ra một nụ cười nhẹ: "Giáo sư ông ngăn cản hắn thì được gì, chuyện hắn đã hạ quyết tâm, người nào có thể khuyên hắn thay đổi?"
"Tôi biết, nhưng hắn như vậy tôi có chút lo lắng."
Nam sinh nhún nhún vai: "Giáo sư nói với tôi thì được gì?"
Giáo sư nhìn chằm chằm nam sinh: "Rốt cuộc là thứ gì?"
Nam sinh từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống: "Không phải thứ gì, là một người."
"Người?"
"Đúng vậy." Gió từ bên ngoài cửa sổ thổi tới, màn cửa sổ trắng tinh bay lượn sau lưng nam sinh, đem thanh âm của hắn đều thổi tan: "Một nữ nhân."
-
Nam Ẩn không biết ngày đêm chìm đắm trong phòng thí nghiệm, ai khuyên cũng vô dụng, nhiều lần thân thể nhịn không được, đám người đã cho là hắn không được, kết quả nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai lại ở trong phòng thí nghiệm.
Đại đa số người cũng không biết hắn kiên trì như vậy là vì cái gì.
Lúc trước đưa ra kết thúc thí nghiệm này chính là hắn.
Sau đó xuất hiện việc ngoài ý muốn, mọi người đến nhà mấy lần mới khiến cho hắn đáp ứng vào xem một chút.
Làm sao hiện tại lại ngược lại như vậy.
Soạt ——
Trong phòng thí nghiệm phát ra tiếng vang ầm ầm.
Người bên ngoài câm như hến, tự phần mình nhanh chóng rời đi, không còn dám tới gần phòng thí nghiệm.
Bên trong mặt đất bừa bộn, thiếu niên chống đỡ mặt bàn thở gấp.
Vì sao lại không được...
"Ai nha, phát điên như vậy làm gì."
Nam sinh đẩy cửa đi vào, giọng điệu không biết là cười trên nỗi đau của người khác hay là châm chọc.
Nam Ẩn quay đầu liếc hắn một cái: "Cút!"
Nam sinh cười một chút: "Nam Ẩn, cậu vốn là như vậy, làm cho người ta chán ghét."
"Không cần cậu thích."
"A..." Nam sinh có chút kinh ngạc: "Lúc đầu tôi còn muốn nói cho cậu một biện pháp, bất quá xem ra cậu không cần, vậy tôi đi trước."
"Đứng lại!"
Nam sinh vốn là không nhúc nhích, hắn mỉm cười đối đầu với ánh mắt của Nam Ẩn.
Nam Ẩn từ bên kia đi tới: "Biện pháp gì?"
"Đây là thái độ cầu xin người khác sao?" Nam sinh nhíu mày.
Nam Ẩn gục đầu xuống, hít sâu một hơi: "Cầu xin cậu nói cho tôi biết biện pháp gì."
"Cậu quỳ xuống tôi sẽ nói cho cậu biết."
Ánh mắt sắc bén của Nam Ẩn quét về phía nam sinh, nam sinh ôm ngực, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của hắn.
Không khí trong phòng thí nghiệm tựa hồ cũng ngưng lại.
Yên lặng đến cây kim rơi cũng nghe tiếng.
Nam Ẩn lui lại một bước, đầu gối chậm rãi khuỵu xuống.
Nam sinh có chút híp mắt, tại thời điểm Nam Ẩn sắp quỳ xuống liền đưa tay kéo hắn lên.
"Nam nhi dưới đầu gối là vàng, cậu vì một người mà làm đến mức độ như thế, Nam Ẩn, sự kiêu ngạo của cậu đâu?"
Thanh âm của nam sinh mang theo sự chất vấn cùng châm chọc.
Nam Ẩn thần sắc bình tĩnh, thật lâu mới nhẹ giọng nói một tiếng: "Tôi nguyện ý vì cô ấy từ bỏ tất cả mọi thứ."
"A..."
Nam sinh thu tay lại, có chút ghét bỏ xoa xoa: "Vậy mà tôi không biết cậu còn có một mặt như thế, thật là khiến người ta ngoài ý muốn."
Nam Ẩn trầm mặc, hắn cũng không nghĩ tới.
Thế nhưng kiêu ngạo thì tính là gì?
"Cậu cần phải hiểu rõ, coi như cậu tiến vào cũng không nhất định có thể gặp lại cô ấy." Nam sinh vén tay áo lên, đi về phía đài thí nghiệm bên kia.
Đứng trước đài thí nghiệm, nam sinh quay đầu, nở nụ cười cổ quái: "Mà cậu... Cũng không thể ra ngoài được nữa."
"Không tìm được cô ấy, tôi nguyện ý chết."
"Ôi, thật là cảm động." Nam sinh xoay người: "Còn nhớ rõ một lý luận trước kia tôi đưa ra không?"
"A đúng, cái kia đã bị cậu phủ nhận." Nam sinh mang theo sự trả thù liếc hắn một cái: "Nhưng theo kinh nghiệm của chúng ta trước kia chứng minh, không gian cộng sinh có tính nghịch chuyển."
Nam Ẩn giống như nghĩ đến cái gì, một lát sau nói: "Tôi không có phủ nhận."
Nam sinh có chút xù lông: "Thái độ kia của cậu không phải là phủ nhận?"
"Đó là tự cậu nói."
Nam sinh: "..."
"Sao cậu lại giúp tôi?"
"Giúp?" Nam sinh cười lạnh: "Cậu đi rồi, tôi cũng không cần bị người ta nói là lão nhị vạn năm, chính xác mà nói, tôi hiện tại là đang quang minh chính đại mưu sát cậu."
Nam Ẩn: "..."
Hai người ở trong phòng thí nghiệm gần một nửa đời người, bọn hắn mặc dù không hợp nhau nhưng lại ăn ý đến quỷ dị, trước kia từng xuất hiện qua.
Cho nên nam sinh đặc biệt chán ghét hắn.
Rõ ràng là cùng nhau hoàn thành thí nghiệm, cuối cùng trong mắt mọi người hắn chỉ là lão nhị vạn năm.
Nam Ẩn đứng trước máy móc, nam sinh cầm một bộ thiết bị đi tới: "Cậu đã suy nghĩ kỹ?"
"Ừ."
"Không hối hận?"
"Không hối hận." Nam Ẩn mang trang bị xong, đi vào máy móc, thời điểm sắp kết nối với máy móc, hắn lần nữa hỏi vấn đề trước đó: "Sao cậu lại giúp tôi?"
Những lý do trước đó hắn nói, hắn tuyệt đối không tin.
Nam sinh ở bên ngoài điều khiển máy móc, nghe vậy hơi dừng lại: "Tôi muốn nghiệm chứng lý luận của tôi, đáp án này có hài lòng không?"
Nam Ẩn nhìn chằm chằm hắn vài giây: "Nếu sau một năm tôi còn chưa ra ngoài, thân thể này cậu liền xử lý đi."
"Yên tâm, chờ cậu đi vào tôi liền giúp cậu xây mộ."
"..."