Chờ thân ảnh của Minh Thù biến mất, thanh niên mới giận tái mặt quát lớn một tiếng: "Mang vào."
Vào trong, thanh niên đưa tay chính là một cái tát vung lên mặt nữ nhân.
Những người khác cũng không dám lên đỡ, nữ nhân trực tiếp té lăn trên mặt đất, những người còn lại dồn dập lui ra phía sau, im lặng nhìn xem.
"Tôi đã sớm nhắc nhở qua các người, thời điểm làm việc không được phép gây rắc rối, ai bảo cô đi trêu chọc bọn họ?"
Giọng nói của thanh niên đã mất đi sự ôn hòa, từng câu từng chữ như rắn độc nện vào đáy lòng mọi người.
Bọn họ không tự chủ được lui về phía sau một bước.
Nữ nhân trên mặt đất giãy dụa quỳ xuống: "Thật xin lỗi."
"Nói, xảy ra chuyện gì."
"..."
Nữ nhân không dám giấu diếm, đem chuyện lúc trước nói một lần.
Một chữ cuối cùng rơi xuống, thanh niên nhấc chân đạp lên người cô ta, thân thể nữ nhân bay ra ngoài đập vào cái bàn đằng sau.
"Một nam nhân mà thôi, sau khi chuyện thành công còn không phải mặc cho cô chơi? Sao cô lại không giữ được bình tĩnh ở thời điểm này?"
Thanh niên phất tay: "Thành sự không đủ bại sự có thừa, dẫn đi."
Nữ nhân run rẩy bị mang đi, những người còn lại ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thanh niên đột nhiên đặt câu hỏi: "Nhiều ngày như vậy, các người đã thăm dò được gì?"
"Bốn nam nhân kia mỗi lúc trời tối sẽ thay phiên nhau gác đêm, nhưng đều là ở trong tòa nhà bên kia, không có việc gì sẽ không ra ngoài."
Thanh niên kêu người đến, thương lượng bố trí kế tiếp.
"Rõ chưa?"
"Rõ!"
"Tôi có một chuyện không rõ." Có người đột nhiên nhấc tay đặt câu hỏi.
Thanh niên đẩy mắt kính: "Chuyện gì?"
"Những người này nhìn qua không có chỗ gì tốt có thể kiếm, tại sao chúng ta phải tốn sức vào bọn họ?"
"Đây không phải chuyện cậu nên hỏi." Ánh mắt thanh niên dưới mắt kính trở nên ác độc, nói: "Đi chuẩn bị đi."
Những người còn lại liếc nhau, tự phần mình tản ra.
-
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết phá vỡ đêm tối.
Minh Thù đưa tay sờ bên cạnh, vẫn chưa sờ đến người, một giây sau liền bị người ta ôm vào trong ngực.
Minh Thù ôm người, mở đèn lên.
Thiếu niên bọc lấy tấm chăn ôm cô, Minh Thù quét mắt một vòng, trầm mặc vỗ vỗ lưng hắn.
Bên ngoài đã huyên náo.
"Tôi ra ngoài xem một chút, cậu chờ ở đây."
Nam Ẩn lắc đầu, một mực kéo cô lại.
Minh Thù không có cách nào, chỉ có thể dẫn hắn xuống dưới.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tứ đại mỹ nhân đều ở dưới, Mạn Mạn còn buồn ngủ ngồi trên bậc thang.
"Không biết." Lão Đại nói: "Vừa rồi tôi gác đêm, bên kia đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó liền rùm beng."
Bọn hắn chưa kịp đi qua nghe ngóng tin tức, cửa liền bị người ta đập vang.
Lão Đại nhìn một chút. hắn đứng dậy đi qua mở cửa.
Bên ngoài gõ cửa chính một nữ sinh bên trong đội ngũ kia, mặt không chút máu nói: "Chết... Chết người."
Người chết chính là nữ nhân hôm nay bị Minh Thù đánh kia.
Trong đội ngũ của bọn họ có người đi tiểu phát hiện người chết trong hành lang.
Thời điểm Minh Thù đi qua, nữ nhân kia vẫn còn nằm nguyên tại chỗ, mặt hướng xuống đất, không có vết thương cùng vết máu, trên người cũng không có vết tích rõ ràng.
Những người còn lại đều đứng cách đó không xa, hoặc là ôm nhau run lẩy bẩy, hoặc là nhắm mắt lại không dám nhìn.
"Cô ấy là bị người ta giết chết."
"Là ai làm?
"Hôm nay cô ấy..."
Có người nhìn về phía Minh Thù vừa đi tới.
Cô vừa cùng nữ nhân kia xung đột, tối nay cô ta liền chết, làm cho người ta cảm thấy nghi ngờ cũng là bình thường.
Nam Ẩn ôm cánh tay Minh Thù, thân thể hắn dán vào cô, tựa hồ có chút sợ hãi.
"Nói không chừng là cô ta đột tử thì sao?" Thanh âm bên kia càng lúc càng lớn, lão Đại nghe không nổi nữa: "Trên người cô ta ngay cả một chút vết thương trí mạng cũng không có, làm sao có thể trách bà cô nhỏ của chúng tôi!"
"Đúng đấy, các người không nên nói lung tung, tối hôm nay bà cô nhỏ không hề rời đi..."
Minh Thù đưa tay, người nói chuyện nhất thời im bặt.
Minh Thù nâng khóe môi: "Một người chết mà thôi, có gì tốt để ngạc nhiên, chưa thấy qua người chết?"
Đám người hít vào một ngụm khí lạnh.
Lời này...
Giống như hoàn toàn không có cách nào phản bác.
Bọn họ cũng không phải đang ở xã hội pháp trị.
Bọn họ hiện tại thế nhưng là ở thế giới không giết người liền sống không nổi.
"Cô... Đây tốt xấu gì cũng là một mạng người!" Một nam sinh nào đó đứng ra quát lớn.
"Mạng người ở đây không đáng tiền." Minh Thù cười khẽ: "Các vị không rõ sao?"
Thanh niên ngăn người bên kia lại bị Minh Thù bốc lên lửa giận: "Tiểu thư, cô ấy tốt xấu gì cũng là người của chúng tôi, cứ như vậy chết không minh bạch..."
Minh Thù nhìn hắn, trong ánh mắt tựa hồ có chút gợn sóng: "Anh còn muốn lấy lại công đạo thay cô ta hay sao?"
Người phía sau thanh niên cả giận nói: "Nói như vậy chính là cô giết?"
"Đúng thì sao?"
Tràng diện đột nhiên an tĩnh lại.
Tứ mỹ nhân có chút mơ màng.
Cái này...
Không thể nào là cô giết a!
Cô căn bản không có rời đi, hơn nữa nếu cô muốn giết người vẫn luôn để bọn hắn làm thay, chưa từng tự mình động thủ, nhiều lắm thì đem người đánh cho dậy không nổi.
Làm sao đột nhiên lại đại khai sát giới?
Minh Thù nở nụ cười nhạt nhẽo: "Ai bảo cô ta không biết tốt xấu, động vào người của tôi."
Người của cô...
Mọi người nhìn thấy thiếu niên nhìn qua nhu nhu nhược nhược, lại đẹp đẽ khiến cho người ta run sợ kia, trong lúc nhất thời lặng im không nói gì.
-
Rời khỏi chỗ đó, lão Đại không nín được: "Bà cô nhỏ, sao cô lại muốn cõng nồi?"
"Sao anh không nghi ngờ là tôi giết?"
"Cô giết người cần phải quanh co lòng vòng?" Lão Đại theo bản năng nói: "Nếu cô muốn giết cô ta, trước đó đã động thủ."
"Anh rất hiểu tôi?"
"Không dám không dám..." Lão Đại vôi vàng phủ nhận.
"Theo dõi bọn họ." Minh Thù quay đầu nhìn phía sau một chút: "Có động tĩnh liền ra tay trước."
"Được."
Minh Thù mang theo Nam Ẩn lên lầu, cô trầm mặc đóng cửa lại, đưa lưng về phía hắn, bầu không khí không khỏi có chút ngưng trọng.
Nam Ẩn có chút luống cuống: "Tôi..."
Minh Thù đột nhiên quay người, kéo hắn đến bên giường, đem người đè xuống giường: "Nam Ẩn, người là do cậu giết?"
Nam Ẩn đối đầu với ánh mắt của Minh Thù, vẫn là con ngươi thanh triệt vô tội kia.
"Tôi không có..."
Minh Thù cúi đầu hôn lên cánh môi hắn một cái: "Nghĩ kỹ lại nói, có phải cậu giết hay không".
Minh Thù cạy mở răng môi hắn, đầu lưỡi thămdò tiến vào.
Hai tay Nam Ẩn bị Minh Thù đặt hai bên, con ngươi có chút nhiễm lên sương mù, hô hấp dồn dập.
Minh Thù thuận theo khóe môi hắn hôn đến cổ, mang theo một trận nhột, phảng phất có dòng điện lan truyền toàn thân hắn.
Hô hấp của Nam Ẩn càng ngày càng nhanh.
Hắn có chút cắn chặt răng.
Tại thời điểm Minh Thù mở nút áo thứ ba, ủy khuất nói: "Là tôi!"
"Cho nên từ đầu đến cuối cậu cũng đang gạt tôi?" Minh Thù nhìn chăm chú hắn từ trên xuống dưới: "Cậu rất lợi hại sao?"
Nam Ẩn nhếch môi không đáp.
Căn phòng một mảnh tĩnh mịch.
Chỉ còn lại tiếng thở của hai người, cách lồng ngực có thể nghe thấy nhịp tim của nhau, cuối cùng dần dần đồng bộ.
"Cô... Làm sao phát hiện?" Nam Ẩn lên tiếng trước.
"Cậu xưa nay không rời khỏi giường vào buổi tối, coi như rời đi cũng sẽ gọi tôi, thời điểm hôm nay cậu nằm lên vị trí không đúng, lúc đó cậu không ở trên giường." Minh Thù trả lời.
Nếu như người khác chết, không phải nữ nhân kia, có lẽ cô sẽ không hoài nghi.
Có thể là trùng hợp...
Vậy chưa chắc là trùng hợp.