Mặc kệ Yaze nói thế nào, đám người cá đều cảm thấy là Minh Thù ép buộc hắn.
Minh Thù: "..." Có fan não tàn thật tốt.
Yaze: "..." Bỏ qua cho ta có được không! Bọn ngu xuẩn này!!
"Cô mau thả Yaze đại nhân ra!"
"Các người xem tôi ngốc sao?"
"..."
An Liễm duỗi tay nắm chặt cánh tay Minh Thù: "Để tôi."
Đây là chuyện trong tộc hắn, không nên để cô vì mình mà ra mặt.
"Cậu làm được sao?"
"..." Bị hoài nghi như thế, An Liễm biểu thị rất tức giận: "Tôi có thể!"
Minh Thù dò xét hắn trên dưới một hồi, lưu loát đưa tay đánh ngất Yaze, sợ hắn nửa đường tỉnh lại, Minh Thù lại trói hắn lại chỉ chừa lại con mắt, xong xuôi đem người ném cho hắn: "Vậy tôi đành làm liều."
An Liễm: "..."
Mình ở trong mắt cô đến cùng là yếu bao nhiêu?
An Liễm phức tạp nhìn người bị trói trong tay mình, vẫn là trầm mặc.
Đại khái là rất vô dụng.
Minh Thù quét mắt qua đám người cá, nâng lên nụ cười đi đến một cây hình trụ ngồi xuống, từ phía sau lôi ra mấy con cua đã nướng chín.
Đám người cá: "..."
CMN!
Yaze đang ở trong tay An Liễm, đám người cá không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nghe An Liễm nói.
Tốt xấu gì cũng là người đã từng thống lĩnh tộc người cá, An Liễm nói chuyện mạch lạc rõ ràng, toàn bộ sự kiện xảy ra, bất kỳ điểm đáng ngờ gì hắn đều có thể giải thích rõ ràng.
Dần dần có người cá bắt đầu dao động.
Ngươi cho rằng An Liễm là muốn lấy lý phục người?
Không!
Ngay cả Minh Thù cũng nghĩ sai!
Sau khi nói xong, hắn lấy bảo hạp ra.
"Bảo hạp ở nơi này của ta, bảo hạp ở chỗ ai, người đó liền có thể thống lĩnh tộc người cá, quy củ này mọi người chưa rõ sao?"
Đám người cá: "..."
Đám người cá hai mặt nhìn nhau một lát.
Bọn hắn lại nhìn Yaze vẫn đang hôn mê như cũ.
-
An Liễm đưa Minh Thù đến một tòa cung điện, cả tòa cung điện đều là dùng vỏ sò xây dựng, phát ra ánh sáng trắng tinh.
"Bảo hạp hữu dụng như vậy, vì sao trước kia cậu không lấy ra?"
Minh Thù nghĩ đến tốc độ phản bội vừa rồi của đám người cá kia, có chút im lặng.
Cái này mẹ nó liền giống như ngọc tỉ của Hoàng Đế.
Ai cầm người đó là lão đại.
Đây chính là nguyên nhân Yaze đuổi theo hắn không buông sao?
Thiếu niên cúi đầu nhìn bảo hạp trong tay, thanh âm trầm thấp: "Tôi không muốn bọn họ hiểu lầm cô."
Ngay từ đầu hắn có thể lấy bảo hạp ra.
Thế nhưng không giải thích rõ mọi chuyện, lai lịch của cô liền không có cách nào làm sáng tỏ, coi như người cá thần phục hắn bởi vì bảo hạp cũng sẽ đối với cô có sự hiểu lầm.
Minh Thù xoay người đột nhiên tới gần hắn, trong ánh mắt mang theo ý cười nhạt nhẽo: "Cậu sợ bọn họ hiểu lầm tôi như thế? Cậu thích tôi sao?"
Thiếu niên có chút trừng lớn mắt.
Giống như là nghe thấy điều làm hắn không thể tin được.
Hắn có chút lui lại, đuôi cá màu trắng bạc không có quy luật quét qua hai lần: "Không thể..."
"Cô nghỉ ngơi trước, tôi ra ngoài một chút."
Thiếu niên cơ hồ là chạy trối chết.
Minh Thù: "???"
Không thể cái gì?
Không thể thích cô?
-
An Liễm rời khỏi cung điện, thần sắc trên mặt hắn vẫn còn có chút ngạc nhiên.
Nhịp tim phảng phất muốn đập đến kịch liệt.
Thích cô... Sao?
An Liễm đứng bên ngoài cung điện một hồi lâu, triệu tập người cá tập hợp.
Hắn rời đi một thời gian dài như vậy, rất nhiều chuyện cần phải bố trí một lần nữa.
Thế nhưng bận rộn đến mấy cũng không thể để An Liễm quên đi Minh Thù.
Hắn thậm chí còn nhớ tới lúc cô hỏi mình vấn đề kia, trên mặt chỉ có một biểu lộ.
"An Liễm đại nhân, chúng ta bố trí như vậy có vấn đề gì không?Mặc dù con người không có ưu thế trong nước bằng chúng ta, thế nhưng vũ khí của bọn hắn tiên tiến hơn so với chúng ta, chúng ta..."
"An Liễm đại nhân? Ngài có nghe tôi nói không?"
An Liễm lấy lại tinh thần, giữa hai hàng lông mày tinh xảo lộ ra một mảnh lạnh lùng: "Ừ, cậu tiếp tục."
Người cá nhìn hắn mấy lần, thấy An Liễm nghiêm túc hắn mới tiếp tục nói: "Chúng ta có thể sẽ tổn thất nặng nề, những chiến dịch gần đây, các tộc nhân đã có chút sa sút tinh thần..."
An Liễm cùng bọn hắn nghiên cứu chiến dịch, quy hoạch bước phát triển mới.
Thời gian trôi qua rất nhanh, người cá xung quanh đều đã rời đi.
An Liễm đưa tay vuốt vuốt mi tâm, ánh mắt liếc về tay áo nửa xắn lên.
Là cô bắt hắn mặc y phục như thế, sự trói buộc làm hắn rất không thoải mái, nhưng vì sao hắn lại không cởi xuống?
Đột nhiên rất nhớ cô...
Tơ vương một khi ngoi lên liền kềm nén không được nữa.
An Liễm đến chỗ ở của Minh Thù, hắn đứng bên ngoài cũng không có đi vào.
Những ngày qua thanh âm phản đối của đám người cá càng ngày càng lớn.
Một con người ở trong tộc người cá thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Cho dù cô không giống những con người khác, nhưng xét đến cùng cô vẫn là con người.
"Đứng ở đây làm gì, làm thần giữ cửa?"
Thanh âm thanh thúy từ phía sau vang lên, thân thể An Liễm cứng đờ, đuôi cá màu trắng bạc tựa hồ cũng quên đong đưa.
"Ài, cậu chạy cái gì?!"
An Liễm chạy ra một khoảng cách rất xa, xác định Minh Thù không có đuổi theo hắn mới dừng lại thở phào.
Tại sao hắn phải chạy a!
Chạy cái gì mà chạy!
Có gì phải sợ!
An Liễm tâm phiền ý loạn, các người cá cũng có thể cảm giác được.
Hôm nay An Liễm bỏ tất cả mọi chuyện, một mình tiến về chỗ sâu nhất của tộc người cá.
Rừng tảo biển như đại thụ che trời của lục địa, đi vào liền có thể cảm giác được mình rất nhỏ bé.
An Liễm một đường đi về chỗ sâu nhất.
"Là ai!"
Hai người cá đuôi màu đen trong tay cầm Tam Xoa Kích ngăn An Liễm lại.
An Liễm ngữ điệu bình thản trả lời: "An Liễm."
Hai người cá dò xét hắn vài lần: "Chuyện gì?"
"Tôi muốn gặp chủ nhân của các người."
"Chờ một chút."
Một người cá trong đó xoay người tiến vào chỗ sâu.
Ở trong tộc người cá mà dám lớn tiếng nói chuyện cùng thống lĩnh của tộc người cá như thế cũng chỉ có những người cá có đuôi màu đen này.
Màu sắc của đuôi cá quyết định địa vị của người cá trong tộc.
Đỏ vàng lam lục những màu sắc này đều vô cùng dễ thấy.
Màu vàng kim tương đương với người cá trong quý tộc.
Mà màu trắng bạc thuộc về loại vô cùng hiếm thấy, trong ghi chép của tộc người cá cũng chỉ có mấy vị.
Thêm vào đó chính là mỗi một vị đều vô cùng xuất sắc.
Nhưng cũng không phải là mỗi một vị người cá có đuôi màu trắng bạc đều sẽ mang đến may mắn cho tộc người cá, ngược lại cũng có mang đến tai nạn cho tộc người cá.
Cho nên đuôi cá màu trắng bạc tồn tại, khen chê không đồng nhất.
Nhưng đuôi cá màu đen...
Đó chính là sự tồn tại mà tộc người cá chán ghét, bởi vì biểu tượng màu đen trong tộc người cá chính là xui xẻo, tai họa...
Người cá đuôi màu đen từ chỗ sâu trở về: "Mời."
An Liễm xuyên qua khu rừng tảo biển, ánh sáng phía trước mở rộng.
Trước một ngôi nhà san hô, người cá đuôi màu đen tuyền đang ngồi trên một tảng đá, hững hờ dùng ngón tay quấn lấy tóc của mình.
"An Liễm đại nhân đến nơi này của tôi có chuyện gì?"
Thiếu nữ có gương mặt xinh đẹp mềm mại, thanh âm lại khàn giọng khó nghe như một bà lão, không lý giải được sự không hài hòa cùng quỷ dị.
An Liễm không lộ ra bất kỳ sự khác thường gì, hai tay thả trước người, thản nhiên nói: "Tôi có việc hỏi cô."
Người cá nhấc ngón tay lên vê một chòm tóc của mình:"Cậu muốn hỏi tôi cái gì?"
An Liễm ánh mắt nặng nề nhìn cô ta.
Một lúc sau, hắn chậm rãi nói: "Liên quan tới việc người cá thích con người."
Một sợi tóc trong tay người cá rơi xuống, cô ta chậm rãi quay đầu nhìn qua, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái.