Mẹ Văn cũng không biết chính mình đã mang thai.
Chỉ là cảm thấy có chút khác thường, vài ngày trước ông Cố đưa bà đi kiểm tra cũng chưa có kết quả...
Đứa trẻ không còn, mẹ Văn hiển nhiên có chút khổ sở.
Chờ cảm xúc của mẹ Văn ổn định một chút, Minh Thù hỏi bà: "Sao mẹ lại ngã xuống?"
Mẹ Văn né tránh ánh mắt: "Mẹ... Đi không cẩn thận liền ngã xuống... Là đứa bé này không có duyên với chúng ta."
"Trong biệt thự ngay cả một người hầu đều không có sao?"
"Chú Cố của con đã cho họ nghỉ..." Bởi vì những tin tức kia.
Minh Thù nhìn thẳng vào mắt bà ấy: "Mẹ, mẹ nói thật, rốt cuộc tại sao mẹ lại ngã?"
"Tiểu Địch... Mẹ thật chính là tự mình ngã."
Mẹ Văn không dám cùng cô đối mặt: "Con đừng hỏi nữa, mẹ muốn nghỉ ngơi một lát."
"Mẹ, con hỏi một lần cuối cùng rốt cuộc tại sao mẹ lại ngã, nếu như mẹ còn không nói với con, vậy con sẽ không xen vào nữa."
Cô cũng không thích quản những sự tình này.
Người khác muốn che giấu, không dính dáng đến ích lợi của cô, cô tại sao phải muốn đi sâu vào vấn đề?
Mẹ Văn trầm mặc xuống.
Thật lâu nước mắt của bà ấy chảy xuôi xuống tới.
Lúc bà ấy còn trẻ đã muốn cùng ông Cố có một đứa con của mình.
Thế nhưng đứa bé này...
Chung quy là không có cái phúc khí kia.
"Là... Cố Tích."
Ban ngày Cố Tích có về nhà lấy đồ.
Ngày thường Cố Tích đối bà đều phi vô cùng ôn nhu lễ phép.
Lúc ấy thấy sắc mặt Cố Tích không tốt, bà liền kéo cô ta lại quan tâm hỏi han hai câu.
Ngay từ đầu Cố Tích trầm mặc không nói gì.
Ai biết Cố Tích lại đột nhiên tức giận đẩy bà.
Mẹ Văn nói: "Nó không biết chuyện mẹ mang thai... Chuyện này coi như xong đi."
"Nếu như không phải con tới kịp, bây giờ mẹ đã mất mạng."
Minh Thù thản nhiên nói: "Như vậy, mẹ còn muốn bỏ qua?"
Mẹ Văn không đưa ra một đáp án.
Sáng sớm hôm sau ông Cố mới chạy tới, còn chưa tiến vào phòng bệnh đã vung cho Minh Thù một cái tát.
Lương Triệt vừa vặn thấy cảnh này, hắn dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời kéo Minh Thù ra, tự mình cản lại cái tát đó.
Ba!
Âm thanh tiếng tát giòn tan vang lên trong phòng bệnh.
Một cái tát kia đánh vào trên mặt hắn.
Lương Triệt hơi lệch đầu sang một bên, trên mặt đã hiện lên một dấu tay rõ rãng
Có thể nghĩ ông Cố đã dùng sức mạnh lớn đến đâu.
"Anh cản cái gì?"
Con ngươi Minh Thù tối sầm xuống nhìn Lương Triệt, tay cô nâng cằm hắn lên, trên khuôn mặt trặng nõn đã sưng đỏ.
"Không thể để cô bị đánh." Thanh âm Lương Triệt vẫn nhàn nhạt, giống như không cảm giác được có đau hay không.
"Hắn làm sao có thể đánh được tôi."
Khi trẫm lăn lộn nhiều năm như vậy là để chơi thôi sao?
Lương Triệt: "..."
Hắn chính là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân một chút.
Có thể đi đúng kịch bản hay không a!
Lúc này cô gái bình thường hẳn là tâm thương yêu không dứt!
"Cô..." Ông Cố đánh lầm người, sửng sốt một chút, thấy rõ người trước mặt lại giận dữ, chỉ cô nói: "Văn Địch, cô mang người gì tới, hắn là phóng viên đúng không? Cô còn ngại mẹ cô tức giận chưa đủ? Nếu không phải tại cô, hiện tại mẹ cô sẽ biến thành như vậy sao, đều là do cô gây ra!"
Dám đánh tiểu yêu tinh của cô, còn dám rống cô!
Minh Thù buông Lương Triệt ra, vẩy vẩy tay cầm lấy cổ tay ông Cố quẳng hắn xuống mặt đất.
Dù sao hiện tại mẹ Văn cũng không nhìn thấy.
Bởi vì là phòng bệnh VIP nên trên hành lang yên tĩnh, cũng không có người nào đến ngăn cản cô.
"Tôi cho ông đánh hắn!!"
"Cho ông rống tôi!"
"Đã sớm muốn đánh ông!"
"Văn Địch cô điên rồi!!" Ông Cố bị đánh không có sức đối kháng: "Cô dừng tay!"
Minh Thù lại đạp hai cước.
Cô kéo quần áo một chút, nhìn chằm chằm ông Cố trên mặt đất: "Mẹ tôi sinh non đều là Cố Tích tạo thành, liên quan rắm gì đến tôi."
Sắc mặt ông Cô tái xanh: "Cô nói hươu nói vượn cái gì! Việc này có liên quan gì đến Cố Tích?
Minh Thù nâng khóe miệng cười hạ: "Có liên quan cùng Cố Tích hay không tự ông đi hỏi bà ấy đi, dù sao tôi đã báo cảnh sát."
Mẹ Văn nhu nhược sợ quan hệ không tốt, huyên náo gia đình bất hòa.
Nhưng mà con gái của hắn là người của Cố gia, người khác thì không phải rồi?
"Còn có, rõ ràng là ông khóc lóc van nài muốn cưới mẹ tôi, làm sao lại không dám thừa nhận trước mặt truyền thông? Ngược lại để cho mẹ tôi gánh chịu mấy lời đồn đại nhảm nhí này? Nhiều năm như vậy người hầu đều hiểu lầm bà ấy, có khi nào ông làm sáng tỏ chưa?"
Nghe Minh Thù nói, sắc mặc ông Cố càng khó coi: "Nếu như không phải cô, truyền thông làm sao lại viết linh tinh như vậy?"
"Vậy sao ông không suy nghĩ, kẻ khơi mào chuyện đến cùng là ai?"
Cố phụ: "Cô có ý gì?"
"Ha ha."
Minh Thù kéo Lương Triệt vào phòng bệnh, đem ông Cố nhốt bên ngoài.
Ông Cố ở bên ngoài gõ cửa, nhưng một chút thanh âm cũng không truyền vào được.
Ầm ĩ một lúc liền bị người của bệnh viện khuyên đi.
Mẹ Văn ngủ thiếp đi nên hoàn toàn không biết chuyện phát sinh bên ngoài.
Minh Thù để Lương Triệt ngồi xuống, lấy ra một hộp thuốc xoa lên nơi sưng đỏ cho Lương Triệt.
"Lần sau không nên khoe khoang, tôi lợi hại hơn so với anh tưởng tượng nhiều."
Lương Triệt: "..."
Cái gì gọi là lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn?
Đây là lời của một tiểu cô nương như cô nên nói sao?
Để mặt mũi của hắn để vào đâu.
Minh Thù xích lại gần hắn xem xét một hồi lâu, Lương Triệt chờ cô có thể hôn hôn mình an ủi một chút.
Ai biết, chờ nửa ngày cô liền phun ra hai chữ: "Quá xấu."
Quá! Xấu!!
"Không được, tôi phải ra đánh hắn một trận." Minh Thù buông thuốc xuống, khí thế hung hăng rời khỏi phòng bệnh.
Lương Triệt: "???"
Lúc tỉnh lại, mẹ Văn nhìn thấy chính là người ngồi bên cạnh.
"Cậu... Cậu là?"
Khá quen, nhưng trong lúc nhất thời mẹ Văn không gọi được ra tên.
Mẹ Văn xem những tin tức bát quái trong giới giải trí tự nhiên cũng đã thấy qua Lương Triệt, bất quá bà không tin con gái mình sẽ làm ra loại chuyện này, khẳng định là những người kia nói bừa.
Trên mặt Lương Triệt in lấy năm dấu bàn tay, mẹ Văn trong lúc nhất thời thật đúng là nhận không ra.
Lương Triệt cũng có chút mơ màng..
Hắn nên giới thiệu mình thế nào đây?
Tiểu bạch kiểm bị cô bao nuôi?
"Chào dì, cháu là... bạn của Văn Địch." Bạn trai!
"Bạn của Tiểu Địch a." Mẹ Văn lập tức lộ ra một nụ cười: "Tiểu Địch đâu? Sao lại để cháu ở đây một mình?"
"Cô ấy..."
Cô ất ra ngoài đánh người.
Lương Triệt vội vàng bịa ra một lý do: "Cô ấy đi nghe điện thoại nên cháu ở đây trông chừng."
Mẹ Văn gật đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt hắn: "Mặt của cháu..."
"Không có việc gì, không cẩn thận bị người ta đánh."
Mẹ Văn có chút ngờ vực, nhưng trên gương mặt của Lương Triệt không nhìn ra bất kỳ vết tích nói láo gì.
Tiểu Địch ở đâu lại quen một người bạn như vậy?
Bà ta thật sự cảm thấy có chút quen mắt.
Minh Thù sau mười mấy phút mới trở về.
"Mẹ, mẹ đã tỉnh?"
Mẹ Văn gật đầu: "Sao con lại đi lâu như thế, để bạn con ở đây một mình giúp mẹ, không có lễ phép."
"Hắn nói với mẹ hắn là cái gì của con?" Minh Thù bắt lấy trọng điểm.
Mẹ Văn không rõ ràng cho lắm: "Bạn a."
Minh Thù nhìn Lương Triệt một chút.
Lương Triệt có chút khẩn trương, chẳng lẽ cô không hi vọng mình nói như vậy?
Cũng đúng.
Mình chẳng qua chỉ là đối tượng bị cô bao nuôi đối.
"Mẹ, chính thức giới thiệu cho mẹ một chút, đây là bạn trai con, Lương Triệt."
Mẹ Văn:"..."
Lương Triệt: "..."