Lương Triệt hơn nửa ngày đều chưa lấy lại được tinh thần, hắn có chút không phân rõ cô nói thật hay giả.
Tại sao muốn giết Thôi Cảnh Dương?
Thôi Cảnh Dương đã làm gì cô?
Cô từ một Ảnh hậu đang lên lại rơi đến tình trạng ngay cả trợ lý cũng không có như bây giờ...
Có phải là Thôi Cảnh Dương ra lệnh?
Lương Triệt đột nhiên nhớ tới hình như cô là nghệ sĩ của công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Hằng Phong.
Lương Triệt càng nghĩ tâm tình càng không tốt.
Minh Thù cũng không có ý định giải thích cô cùng Thôi Cảnh Dương cô ân oán gì.
"Cô đừng làm loạn." Lương Triệt nói: "Cũng không nên tùy tiện tiếp xúc với Thôi Cảnh Dương, bối cảnh của hắn rất phức tạp."
Tập đoàn Hằng Phong được như bây giờ, thủ đoạn nào có thể là sạch sẽ?
"Anh lo lắng cho tôi à?"
Lương Triệt: "..."
Ai lo lắng cô!
Hắn mới không lo lắng cô!
"Vậy sau này anh đi theo tôi đi, dù sao đây cũng là công việc của anh."
"..."
Lương Triệt đưa Minh Thù về chung cư, hắn đứng bên ngoài chung cư thật lâu mới rời khỏi.
[ lương: Chuyện trước đó để cậu điều tra thế nào rồi?]
[ gần mực thì đen: A? Chuyện gì vậy Lương ca?]
[ lương: Văn Địch. ]
[ gần mực thì đen:... ]
[ gần mực thì đen: Lương ca, không phải anh nói tôi không cần tra xét sao? Mà thời gian trôi qua lâu như vậy, những tin xấu kia của Văn Địch cơ bản cũng không có nhiệt độ gì... ]
Thế giới giải trí chính là như vậy.
Hôm nay là ai vượt quá giới hạn, sáng mai không chừng liền là ai yêu đương.
Hướng gió trở rất nhanh.
Nghệ sĩ nào có tin xấu gì, chỉ cần tránh đầu gió thì nên kiếm tiền vẫn là kiếm tiền.
[ lương: Tiếp tục tra, tôi muốn biết. ]
[ gần mực thì đen:... ]
Lương ca là đang chơi hắn a?
Lần trước đột nhiên nói muốn tra, hắn vừa mới bắt đầu lại gửi tin nói không cần.
Vì gia tăng độ tin cậy còn gửi một Screenshots, phía trên viết rõ ràng —— không cần tra xét.
[ lương: Tháng này tiền thưởng sung vào công quỹ. ]
[ gần mực thì đen:??? ]
Hắn đã làm sai điều gì?
Vì sao muốn tiền thưởng sung vào công quỹ?
-
Hôm nay Minh Thù muốn đến công ty một chuyến, hợp đồng của cô cùng công ty đã đến kỳ.
Tự nhiên cũng không có khả năng ký tiếp hợp đồng, khoảng thời gian này công ty nuôi thả đã rất cho thấy thái độ rất tốt.
Đỗ Mai nhìn thấy Minh Thù, không nói hai lời liền cho giải quyết hợp đồng nhanh cho cô.
Minh Thù từ công ty ra liền thấy xe của Lương Triệt, cô đứng tại nơi thoáng mát một lúc lâu rồi trực tiếp lên xe của Lương Triệt.
"Trùng hợp như vậy, anh lại đi ngang qua?"
Lương Triệt nổ máy, thanh âm lãnh đạm thờ ơ: "Không phải cô để tôi chụp cô sao? Đi đâu?"
Minh Thù hơi nhíu mày.
"Về chung cư đi, dù sao hiện tại tôi cũng không có việc làm." Bộ phim đạo diễn Hạ nói cho cô cũng chưa có chính thức bắt đầu thử vai.
Lương Triệt không nói một lời lái xe đến bên ngoài chung cư, Minh Thù để hắn tiến vào, thuận tiện nói với bảo an làm giấy phép ra vào cho hắn.
"Trong này có thể có không ít minh tinh, có phải anh nên cảm ơn tôi hay không?
Lương Triệt lái xe đậu vào bãi đậu xe, xe tắt máy, hắn quay đầu nhìn về phía Minh Thù: "Gần đây người không đủ, bình thường tôi không sẽ ra ngoài."
"Há, vậy tôi cũng còn rất may mắn nha." Minh Thù đẩy cửa xe xuống dưới.
Lương Triệt: "..."
Vì sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy?
Lương Triệt chuẩn bị rời khỏi đã thấy cô quay lại.
Ngón tay thon dài của cô cong lên, gõ gõ cửa sổ xe.
Mấy giây say, Lương Triệt hạ cửa sổ xe xuống: "Còn có... " Chuyện gì?
"Chuyện gì" bị chặn lại.
Lương Triệt bị ép ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của cô.
"Quên đưa tiền xe." Minh Thù mổ nhẹ hắn mấy lần: "Tiểu ca ca có muốn đi lên hay không?"
Lương Triệt tâm hoảng ý loạn: "Tôi còn có việc..."
Minh Thù buông hắn ra, lui về phía sau một bước.
Lương Triệt lập tức nổ máy xe, không cẩn thận đụng vào cây cột đằng sau, sau một trận chạy lung ta lung tung rốt cục cũng không nhìn thấy người.
Rời khỏi chung cư, Lương Triệt chạy được một khoảng cách bỗng nhiên đạp phanh lại.
Hắn há miệng thở hổn hển, phảng phất từ nhà xe ra hắn liền không có hô hấp.
Lương Triệt úp sấp trên tay lái, mặt chôn trong khuỷu tay.
Không biết ngồi bao lâu, hắn chậm chạp ngẩng đầu.
Từ bên cạnh lấy ra điện thoại ấn mở chó săn bị trừ tiền lương trước đó.
[ lương: Thích một người là cảm giác gì? ]
[ gần mực thì đen: Meo meo meo? ]
[ gần mực thì đen: Lương ca, anh sao vậy? Sẽ không phải đang yêu rồi chứ? ]
[ lương: Tiền lương. ]
[ gần mực thì đen: Thích một người chính là nhìn thấy cô ấy trái tim sẽ bịch bịch, hươu con xông loạn, toàn thế giới chỉ có cô ấy là tốt nhất, cô ấy làm cái gì đều đúng, không gặp được cô ấy liền sẽ nhớ cô ấy, nhìn thấy cô ấy liền không nhịn được muốn ôm ôm hôn hôn nâng cao cao. ]
Gần mực thì đen gửi tới một đoạn văn dài, có thể thấy được hắn là dùng sinh mệnh để cứu vãn tiền lương của mình.
Lương Triệt cẩn thận nhìn đoạn văn này mấy lần.
Mỗi lần công tác với những người kia, đối với minh tinh hoặc là phim truyền hình tình yêu nào đó liền tiến hành phân tích, thậm chí có người cảm thấy cảm động lòng người.
Thế nhưng hắn không có chút xúc động nào.
Không chỉ là tình yêu, ngay cả tình cảm với hắn mà nói dường như có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Hắn vẫn cảm thấy mình hẳn là một người không có tình cảm.
Thế nhưng....
Vì sao lại gặp được cô?
Hắn thậm chí không nhớ rõ, mình lúc nào đã đem cô đặt vào trong lòng.
Lương Triệt một mình ngồi trong xe mãi đến lúc tia sáng bên ngoài ảm đạm xuống.
Ong ong ong ——
Điện thoại chấn động làm hắn bừng tỉnh.
Lương Triệt nhận điện thoại, thanh âm mang theo giọng khàn khàn: "Alo?"
"Lương ca!" Người bên kia quát to một tiếng: "Xem Weibo!!"
Lương Triệt: "..."
Weibo hot search đệ nhất.
# Văn Địch dạ hội tình nhân #
Lương Triệt trừng mắt nhìn tiêu đề kia, nhìn mấy giây, ngón tay có chút run run ấn mở.
Hình ảnh hiện lên.
Một khác khi nhìn thấy hình ảnh này, Lương Triệt cảm giác mình thở phào.
Không phải người khác.
Ảnh chụp là đêm qua cô nắm tay mình, hình chụp buổi tối có chút mơ hồ, nhưng Minh Thù không có che chắn gì, nhìn kỹ một chút liền có thể nhận ra.
Còn có mấy tấm ảnh khác.
Là trước đó tại khách sạn, ảnh chụp hắn cùng cô ngồi cùng một chỗ ăn bò bít tết đều có.
Tấm ảnh cuối cùng là nhà để xe, là hình ảnh cô hôn mình.
Góc độ vừa vặn, hai người đều được chụp đến vô cùng rõ ràng.
[ gần mực thì đen: Lương ca anh lên đầu đề a! ]
[ gần mực thì đen: Vừa rồi anh hỏi tôi vấn đề kia, người anh thích sẽ không phải là Văn Địch chứ? ]
[ gần mực thì đen: A a a, muốn điên rồi, trên mạng đều nói anh là bị tiểu bạch kiểm bị cô ấy bao nuôi. ]
[ gần mực thì đen: Đừng để tôi biết là ai làm ra!! ]
[ gần mực thì đen: Nhanh xem, Văn Địch phát Weibo. ]
Lương Triệt ấn mở Weibo.
Một đầu đề mới nhất vừa cập nhật một phút trước.
Văn Địch V: Tôi nuôi tiểu ca ca, không phục? @ Phòng làm việc Lãm Nguyệt @ Lương Triệt V
Lương Triệt không thể không thừa nhận, nhìn thấy cô @ mình, đáy lòng ngăn không được xông tới cảm giác vui sướng.
Thế nhưng cô nói nuôi chính là cái quỷ gì?
Hắn lúc nào để cho cô nuôi!!
[ gần mực thì đen: Không phải Lương ca, đây là ý gì a? Tôi nhìn thế nào cũng có chút không hiểu? ]
[ gần mực thì đen: Bao nuôi là cái gì a? ]
Cái từ này hắn biết, thế nhưng là đặt trên người Lương ca hắn liền không nhận ra.
Đây là Lương ca hắn quen sao?
[ lương: Tiền lương trừ một nửa ]
[ gần mực thì đen:... ]
Lương Triệt V:. Văn Địch V: Tôi nuôi tiểu ca ca, không phục? @ Phòng làm việc Lãm Nguyệt @ Lương Triệt V
Lương Triệt phát xong, khẽ nghiêng người về phía sau, hơi nhắm mắt lại.
Hắn xong rồi.