Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1306: Thiên khải chi đạo (29)



Hắn thấy tất cả mọi người đều đi rồi, ngay cả cha hắn cũng lên phi thuyền.

Hắn bị ném bỏ ở đây.

Thế nhưng... Mẹ của hắn không đi.

Bà ấy đến tìm hắn.

Mẹ hắn vẫn ôm hắn ấm áp như vậy.

"Tiểu Cửu đừng sợ, mẹ ở đây."

"Mẹ... Mẹ..." Tiểu Kỳ Ngự yếu ớt gọi cô, thân thể nhỏ hoàn toàn núp trong ngực của mẹ.

"Xuỵt!" Mẹ Kỳ ra hiệu hắn yên lặng: "Mẹ sẽ đưa con rời khỏi nơi này, nhưng con không được lên tiếng, được không?"

Tiểu Kỳ Ngự không ngừng gật đầu liên tục, ôm sát cổ mẹ Kỳ.

Hắn không lên tiếng.

Hắn rất ngoan.

"Tiểu Cửu của chúng ta lợi hại nhất." Mẹ Kỳ ôn nhu khen hắn.

Dị chủng bên ngoài vẫn quanh quẩn như cũ, mẹ Kỳ chờ thật lâu thấy có thời cơ liền mang hắn rời khỏi.

Trong doanh trại khắp nơi đều là người chết, mẹ Kỳ lấy tay che mắt hắn chạy về nơi đặt phi hành khí.

Tiểu Kỳ Ngự không nhớ rõ mẹ Kỳ đã ngã sấp xuống bao nhiêu lần, hắn không nhìn thấy.

Dát ——

Dị chủng đột nhiên nhảy đến trước mặt mẹ Kỳ, hoàn toàn không cho mẹ Kỳ cơ hội phản ứng, móng vuốt sắc bén bắt về phía cô.

Mẹ Kỳ kinh hãi lui lại, dưới chân bị trượt vấp ngã xuống đất, cô che chở cho tiểu Kỳ Ngự, gắng gượng che lấy vết thương dữ tợn trên cổ cùng bả vai bị dị chủng đả thương.

Mẹ Kỳ chật vật lăn về phía bên cạnh, hốt hoảng cầm lấy vũ khí bị người ta vứt bỏ trên mặt đất.

Ầm!

Dị chủng xông tới bị đánh trúng, thân thể lui về sau, nhưng cái này cũng không lấy được mạng của nó, ngược lại càng chọc giận nó.

Dị chủng gào thét một tiếng tiến về phía mẹ Kỳ.

Phanh phanh phanh!!

Mẹ Kỳ liên tiếp đâm mấy phát, cuối cùng dị chủng cũng ngã xuống đất.

Cô không để ý đau đớn trực tiếp từ dưới đất bò dậy, thanh âm sẽ hấp dẫn dị chủng, cô phải chạy nhanh.

Một tay cô ôm tiểu Kỳ Ngự một tay cầm vũ khí, đã không thể che ánh mắt của hắn.

Hắn nhìn thấy máu trên người mẹ Kỳ.

Tiểu Kỳ Ngự bị dọa sợ: "Mẹ..."

"Xuỵt!" Mẹ Kỳ đã không trốn tránh trực tiếp chạy về nơi đặt phi hành khí ngay ở phía trước.

Thanh âm vừa rồi hấp dẫn dị chủng đang quanh quẩn trong doanh trại.

Chỉ cần tốc độ cô nhanh một chút liền có thể tới được phi hành khí.

Nhưng tốc độ của dị chủng càng nhanh hơn, con đường của mẹ Kỳ bị một dị chủng cắt đứt.

Mẹ Kỳ không chậm trễ chút nào nổ súng nhưng rất nhanh liền hết đạn, cô chỉ có thể quăng súng đi, ôm tiểu Kỳ Ngự lao ra.

Dị chủng đuổi theo càng ngày càng nhiều, mẹ Kỳ bị một con dị chủng đuổi kịp đánh bay.

Tiểu Kỳ Ngự nghe thấy tiếng rên rỉ của mẹ Kỳ, trên mặt hắn có một chút máu nóng hổi.

Hắn nghe theo lời của mẹ, không có phát ra bất kì âm thanh gì.

"Tiểu Cửu, chạy, chạy mau." Mẹ Kỳ đột nhiên buông hắn ra.

"Mẹ??" Tiểu Kỳ Ngự kéo tay cô, mang theo tiếng khóc nức nở: "Mẹ, chúng ta cùng đi."

"Không... Không được." Mẹ Kỳ thở hổn hển: "Mẹ không chạy nổi, con chạy mau, trốn lên phi hành khí, ba ba nhất định sẽ tới cứu con."

"Không..."

"Tiểu Cửu, không phải đã nói sẽ nghe lời sao?"

"Con không nên tách khỏi mẹ."

"Mẹ sẽ tới tìm con, con chạy trước có được hay không." Dị chủng đang chạy về phía bên này, mẹ Kỳ đẩy hắn: "Tiểu Cửu, mẹ yêu con, con phải sống sót."

Tiểu Kỳ Ngự bị đẩy đến lảo đảo, mà hắn cùng mẹ Kỳ chỉ cách một khoảng cách, cũng tại cái đẩy kia mà trở nên xa xôi hơn.

Mẹ Kỳ không chùng bước chạy về phía dị chủng bên kia, cô dùng thân thể máu thịt ngăn lại bọn chúng.

Hắn nhìn xúc tu sắc bén của dị chủng đâm xuyên qua bộ ngực của cô, máu của cô không ngừng chảy xuống mặt đất.

Cô gian nan quay đầu nhìn hắn.

"Chạy đi..."

Tiểu Kỳ Ngự lui lại mấy bước, nước mắt mơ hồ nhìn dung mạo của mẹ Kỳ, hắn nhìn thấy chỉ là một mảnh huyết sắc.

Hắn xoay người, lảo đảo chạy về phía trước, thế nhưng tại thời điểm đến phi hành khí cách đó không xa, hắn nhìn thấy dị chủng đang quanh quẩn tại nơi đó.

Hắn căn bản không chạy tới đó được.

Hắn không làm được...

Dị chủng phát hiện hắn lập tức điên cuồng chạy tới, tiểu Kỳ Ngự hoảng hốt chạy bừa, chạy tới hố sâu bên kia.

Tới biên giới hố sâu, hắn nghiêm mặt nhìn những dị chủng không ngừng tới gần.

Hố sâu sâu vài chục thước, hắn rơi xuống cũng chỉ có chết.

Mặt mũi dữ tợn của dị chủng không ngừng phóng đại, tiểu Kỳ Ngự không ngừng lùi lại, chân rốt cuộc cũng giẫm ở biên giới.

Dị chủng giơ móng vuốt vung về phía hắn.

Thân thể tiểu Kỳ Ngự đột nhiên mất trọng lượng, rơi xuống hố sâu.

Hắn cho là mình chết chắc.

Thế nhưng không có.

Lúc hắn tỉnh lại đã ở trong một căn phòng rất sạch sẽ, trong phòng có một khối kim sắc, hắn đang ở bên trên kim sắc.

Trước mặt chính là hai cái kim tệ giống như Thiên Khải.

—— muốn sống không?

Tiểu Kỳ Ngự tựa hồ nghe thấy có người hỏi hắn.

Thế nhưng hắn không nhìn thấy người.

—— cầm nó, ngươi mới có thể sống sót.

Tiểu Kỳ Ngự nhìn hai cái kim tệ trôi lơ lửng kia, tay nhỏ chậm rãi đưa tới.

Tay hắn xuyên qua ánh sáng, đầu ngón tay xém chút liền đụng được thế nhưng hắn bỗng nhiên rụt về lại, lăn xuống bàn, có chút hoảng sợ nhìn lên.

Thanh âm kia không vang lên nữa, sau đó hắn sợ hãi bắt đầu tìm đường ra.

Thế nhưng căn phòng này là phong kín, hắn không tìm thấy nơi để ra ngoài.

Nghĩ đến mẹ đã chết, thân thể mệt mỏi, tinh thần sợ hãi, hắn cơ hồ không dám nhắm mắt.

Cũng may căn phòng có ánh sáng để đáy lòng của hắn an tâm một chút.

Không biết qua bao lâu.

Hắn rất đói, thoi thóp nằm trong góc xó xỉnh.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh.

Rốt cục, hắn đứng lên, gian nan trở lại trên bàn kia, duỗi tay nắm chặt hai cái kia kim tệ.

Ánh sáng biến mất, căn phòng lâm vào bóng tối nhưng cũng không phát sinh việc gì kì quái.

Thanh âm kia cũng chưa từng xuất hiện lại.

Rất nhanh hắn liền nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, giống như âm thanh cửa mở ra.

Hắn lục lọi phía dưới, căn phòng trước đó hoàn toàn phong kín thật sự xuất hiện một cánh cửa nhỏ.

Hắn vặn cửa mở ra ngoài, bên ngoài vẫn là cái hố sâu kia, bầu trời có phi hành khí lượn vòng.

Người rời khỏi đã trở về.

Có âm thanh bén nhọn vang lên bên tai hắn, tiếp theo là tiếng phi hành khí từ trên cao bay xuống.

Thanh âm huyên náo dần dần đi xa.

Lúc tỉnh lại, hắn đã nằm trị liệu trong khoang thuyền.

-

"Thiên Khải chính là đạt được vào lúc ấy." Kỳ Ngự nói: "Về sau, thỉnh thoảng tôi sẽ nghe thấy thanh âm kia, luôn luôn mê hoặc tôi cùng nó định ra khế ước."

Khi còn bé tâm trí không kiên định, xém chút mấy lần làm theo thanh âm kia.

Về sau nếu không gặp phải cô, hắn cũng sẽ không định ra khế ước với Thiên Khải.

"Vì sao Thiên Khải nhất định phải cùng anh khế ước?"

"Không phải nhất định phải cùng tôi." Kỳ Ngự nói: "Có lẽ lúc ấy, bất cứ người nào đi vào nó đều sẽ làm như thế."

"Không..." Minh Thù lắc đầu: "Lúc ấy có nhiều người ra vào như vậy, nó không có bất kỳ động tác gì, vì sao hết lần này lại lần khác đều chọn anh?"

Kỳ Ngự sửng sốt.

Đúng vậy.

Trước hắn, người của cha hắn đã nghiên cứu chỗ đó từ trong ra ngoài.

Thế nhưng bọn họ cũng không phát hiện căn phòng kia, nhưng sau khi ra ngoài, căn phòng kia mới xuất hiện.

Kỳ Ngự hạ mắt, bắt đầu khoe khoang: "Tôi quả nhiên là thiên tài."

"Thiên tài cái đầu của anh!" Minh Thù tát vào đầu hắn một cái.

"Cô vợ nhỏ, đừng đánh đừng đánh, đánh sẽ bị ngốc." Đầu của nam nhân sờ cũng không thể sờ, cô còn đánh!

Nếu không phải lão tử tính tình tốt!

Sớm đã chơi chết ngươi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv