Chính giữa được dọn dẹp, Thẩm Sính làm một thế cố lên cổ vũ về phía Minh Thù.
Minh Thù: “...”
Hiện tại trẫm phải lưu lạc đến mức cùng với nam nhân đoạt nam nhân...
Bà nó!
Đợi đánh xong, nhất định phải đánh tiểu yêu tinh kia một trận, kể cả phía trước cùng nhau.
Thẩm Sính hoàn toàn không biết mình bị ghi tên vào sổ đen, lúc này còn đang đắm chìm trong vui vẻ.
Hoàn Ly có chút phức tạp cởi áo khoác, bên trong hắn cũng mặc một bộ đồ màu đỏ, không có áo khoác nhìn qua gọn gàng không ít.
"Mời."
Minh Thù nhấc chân đi tới.
Hoàn Ly mới vừa bày ra tư thế chuẩn bị suýt chút nữa không tránh khỏi một chưởng bén nhọn xông tới, hai chiêu thôi Hoàn Ly đã rơi xuống.
Minh Thù đánh bất ngờ, đợi Hoàn Ly ổn định, trong lúc nhất thời có chút khó phân thắng bại.
Nếu như thua trận này, đối tượng thực sự có thể sẽ bị hỏa táng.
Hoàn Ly phát hiện Minh Thù công kích nhanh hơn, mỗi lần đều cảm giác hắn có thể đánh nàng, cuối cùng đều rơi vào khoảng không.
Minh Thù đè cánh tay Hoàn Ly lại, Hoàn ly cản chân Minh Thù, hai người dừng lại trong giây lát.
Minh Thù hạ giọng: "Lạc Yến, ngươi thật đúng là chỗ nào cũng có thể tìm đến."
Giọng Hoàn Ly hơi có chút biến hóa, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi nghĩ rằng ta dễ dàng sao?"
Hắn không biết hai người kia làm sao có thể làm được, mỗi không gian đều có thể gặp gỡ thế nhưng hắn không thể.
Phí nửa ngày, ngay cả một bóng ma cũng không tìm thấy.
Hiện tại hắn chỉ muốn trở về.
Dù cho bưng trà dâng nước một tháng cho tên Kỳ Ngự tự luyến kia, hắn cũng chấp nhận!
Hai người tách ra, qua hai chiêu lại đụng vào nhau.
Minh Thù: "Ngươi bớt có chủ ý với hắn đi."
Lạc Yến: "Chỉ dựa vào hắn mới có thể trở về ngươi có biết hay không, nếu như ở không gian này lâu đối với chúng ta mà nói cũng có tổn hại, ngươi đây cũng đang hại hắn."
Minh Thù: "Sao ta biết lời ngươi nói là sự thật?"
Lạc Yến: "Làm ơn đi chị hai, bây giờ ta còn cần phải lừa ngươi hay sao? Ta chỉ muốn trở về."
Bây giờ hắn thực sự sắp điên rồi.
Minh Thù một cước đá vào ngực Lạc Yến, Lạc Yến lui lại mấy bước đụng ngã lăn một cái bàn nhỏ.
Hắn giơ tay: "Đừng đánh nữa."
Hắn vì tiếp cận Thẩm Sính nên mới nguyện ý tới hòa thân, nếu không... đánh chết hắn cũng không thể làm chuyện này.
Nếu hiện tại Minh Thù đã biết rồi, làm cái gì cũng dư thừa.
Lời hắn nên nói cũng đã nói rồi.
Hiện tại chỉ xem nàng nghĩ như thế nào thôi.
Lạc Yến sửa sang lại y phục, mặc áo khoác dưới sự hỏi han của sứ thần: "Bệ hạ, ta chịu thua, chuyện hòa thân thì thôi đi. Nghe nói phong cảnh hoàng thành Phượng Kỳ quốc không tệ, không biết ta có thể ở lại hoàng thành một thời gian ngắn hay không?"
Thẩm Ngọc: “???”
Làm sao có thể như vậy?
Thẩm Ngọc nhíu mày: "Hòa thân không phải trò đùa..."
Hoàn ly cười: "Bệ hạ, chuyện này là thừa tướng khơi mào trước, tài nghệ ta không bằng ai chịu thua thôi. Còn những thứ khác, nếu Bắc Việt chiến bại cũng sẽ không thất hứa, bệ hạ cứ yên tâm đi."
Thẩm Ngọc nói không được, thừa tướng và nữ vương bên nàng làm ra chuyện này...
"Nếu Hoàn Ly điện hạ thích hoàng thành, hoan nghênh ở lại..." Thẩm Ngọc nói: "Nếu như có gì cần, cứ nói với Lễ bộ thượng thư."
Hoàn Ly đạt được lời hứa hẹn, cũng không dừng lại lâu: "Cáo từ trước."
Hoàn Ly cứ như vậy dẫn đoàn sứ thần đi.
“...”
-
Bên ngoài giải quyết xong, hiện tại phải giải quyết nội bộ.
"Những người còn lại tất cả lui xuống."
Thẩm Ngọc quát lớn một tiếng.
Đám người vốn đang sợ hãi lập tức lui khỏi điện.
Ngày hôm nay thực sự đáng sợ.
"Ngươi cũng về trước đi." Thẩm Ngọc buông Thược Dược ra.
Mu bàn tay Thược Dược đỏ một mảng, hắn nắm mu bàn tay, đáp một tiếng thật thấp: "Vâng."
Hai vị các lão bị Thẩm Ngọc giữ lại, sâu trong nội tâm Thẩm Ngọc không muốn đơn độc ở chung với Minh Thù, đương nhiên nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận là sợ nàng ta.
Đợi cửa đại điện đóng lại, Thẩm Ngọc sắc mặt âm trầm nhìn Minh Thù và Thẩm Sính: "Thất Hoàng muội, thừa tướng, các ngươi không cho trẫm một lời giải thích sao?"
Lời đã nói ra ngoài, Minh Thù đương nhiên không thu lại: "Ta sẽ cưới Thất điện hạ, bệ hạ yên tâm."
Thẩm Ngọc: "..." Kêu nàng yên tâm cái gì! Yên tâm cái gì!
"Thừa tướng, ngươi còn nhớ giới tính của mình không?"
"Giới tính không là vấn đề." Minh Thù nói.
“...”
Không thể nói Minh Thù, Thẩm Ngọc đem lửa giận bùng phát lên người Thẩm Sính: "Thất Hoàng muội!"
Thẩm Sính giọng điệu kiên định: "Bệ hạ, ta thích thừa tướng."
"Ngươi thích..." Thẩm Sính tức đến mức run lên: "Ngươi thích nàng ta? Nàng ta giống như ngươi, là nữ nhân, ngươi làm sao có thể thích nàng? Ngươi không thấy có lỗi với mẫu hoàng sao? Ngươi muốn chọc giận liệt tổ liệt tông sao?"
Ánh mắt Thẩm Ngọc sắc bén, rốt cuộc Thẩm Sính và Cảnh Sắt đang làm cái gì.
Thích?
Nàng không tin...
Phùng các lão nhanh chóng khuyên: "Thất điện hạ, người đừng phạm sai lầm, trong lịch sử chúng ta cho tới bây giờ không có chuyện kinh hãi thế tục như vậy, người thân là nữ hoàng, không thể..."
"Nếu như ta không phải..."
"Bệ hạ, trong lịch sử chưa từng xảy ra, không có nghĩa là sẽ không xảy ra." Minh Thù cắt đứt Thẩm Sính: "Thẩm Sính ta cưới chắc rồi, nếu như ngài có thành kiến, như vậy mời ngài nỗ lực đạp ta xuống."
"Ngươi..."
Minh Thù cười với bọn họ một nụ cười gợi đòn, kéo Thẩm Sính rời khỏi.
"Cảnh Sắt ngươi đứng lại cho trẫm!"
"Không." Minh Thù giơ tay lên quơ quơ.
Thẩm Ngọc tức đến mức đập về hướng Minh Thù rời khỏi.
"Người đâu!" Thẩm Ngọc hét lớn một tiếng.
Phía ngoài Ngự Lâm quân tràn vào.
"Bắt nàng ta lại." Thẩm Ngọc chỉ vào Minh Thù, trước đây nàng kiêng kỵ này kiêng kỵ nọ, ngày hôm nay nàng sẽ giết nàng ta, nàng ta chết, xem thử những người đó còn có thể thế nào.
Minh Thù nhìn Ngự Lâm quân ngăn mình lại.
"Ta không muốn đánh nhau." Minh Thù nói thầm một tiếng: "Vừa rồi cũng chưa ăn no. "
Vừa lúc Thẩm Sính nghe thấy: "..."
Thế nhưng lúc Ngự Lâm quân xông tới, nàng đã thuận tay cầm một cái bàn nhỏ đập tới, thuận thế cướp được vũ khí từ tay Ngự Lâm quân.
"Mặc kệ sống chết." Thẩm Ngọc ở phía trên hét.
Phùng các lão muốn ngăn cũng ngăn không được, Trương các lão cúi thấp đầu một bộ dạng không dám nhìn.
Có câu mặc kệ chết sống của Thẩm Ngọc, Ngự Lâm quân ra tay mạnh hơn, Minh Thù kéo Thẩm Sính lúc này như bị dọa, ánh mắt này, động tác này, Minh Thù cho tròn điểm.
Tiếng kêu thảm thiết của Ngự Lâm quân trong đại điện vang lên.
Thẩm Ngọc nhìn nàng ta vẫn còn đang đánh với Ngự Lâm quân, từng người từng người ngã xuống dưới tay của nàng ta.
Sắc mặt Thẩm Ngọc từ chắc chắn đến hoảng sợ rồi đến trắng bệch.
Thẩm Ngọc không nhớ rõ Minh Thù rời khỏi lúc nào, đợi khi nàng phục hồi tinh thần, đại điện chỉ còn lại nàng và Phùng các lão.
Phùng các lão chờ Thẩm Ngọc phát tiết.
"Bệ hạ..."
Thẩm Ngọc tức đến mức run lên: "Cảnh Sắt còn dám động thủ trong cung sao."
"Bệ hạ, thừa tướng này vô cùng đáng sợ..." Phùng các lão nhăn mặt: "Ngự lâm quân cũng không bắt được nàng, trước kia chúng ta phái người ám sát nàng cũng không thành công."
Sắc mặt Thẩm Ngọc tối hơn, lúc đầu dự định làm cho nàng ta chết ở biên quan, ai biết nàng ta có thể trở về còn đánh thắng trận.
Thẩm Ngọc từ từ ngồi vào long ỷ: "Phùng các lão, ngươi tin chuyện nàng và Thất hoàng muội không?"
Phùng các lão lưỡng lự: "Không biết được, nhưng trước kia Thất điện hạ và thừa tướng quả thực không bao giờ xuất hiện cùng nhau, nếu như các nàng có mưu đồ bí mật gì, làm lớn như vậy cũng không phải là hành động sáng suốt."