Hắc diễm* có chút kinh ngạc nhìn con người nhỏ yếu không ngừng tới gần kia, không động. Chính là hương vị mê người này hấp dẫn nó, khiến nó tưởng ăn rồi sẽ càng cường đại hơn gì đó, hóa ra chỉ là một giống cái với con người thì càng mê người mà thôi, không đúng, con người gọi là phụ nữ.
* Ngọn lửa màu đen, để nguyên Hắc Diễm hay hơn, special tk to Icy.
Đại khái năm ngày trước cảm nhận được địa chấn, Hắc diễm cùng rất nhiều đồng loại bỏ rừng, tìm đến một nông trường bỏ hoang gần đó tạm thời sống. Nhưng buổi tối bốn ngày trước, rất nhiều đồng loại của nó bỗng nhiên mạc danh ngã xuống đất không dậy, đợi tỉnh lại, liền bắt đầu điên cuồng công kích chúng nó, mà thân thể nó nhưng bị nguy hiểm công kích, phát sinh biến hóa kịch liệt. Không chỉ thân thể nó trở nên cao lớn cường tráng, còn có não của nó, trong nháy mắt, nó cảm giác trong đầu như rẽ mây nhìn trời rõ ràng trong sáng.
Cơ trí trốn thoát khỏi nông trường, nó liền lang thang trong thành phố này, mấy ngày nay thông qua học tập cùng quan sát con người, nó đã có thể cơ bản phán đoán ngôn ngữ con người, hơn nữa nó cảm giác con người thật sự đều ngu xuẩn!
Nhiễm Tái Tái đang dựa vào gần, phát hiện thân ảnh này như trước không động, cô rốt cuộc yên tâm. Mở thuốc tiêu độc cẩn thận rửa sạch miệng vết thương chân sau của nó, cảm thấy cơ thịt nó rung động một chút, trong lòng nắm thật chặt, đợi nó không phản ứng gì khác, mới tiếp tục nghiền nát thuốc giảm nhiệt rắc vào miệng vết thương, dùng băng vải quấn xoắn ốc trên đùi nó, sau đó toàn bộ trói chặt thắt lại.
"Tao băng giúp mày vết thương rồi! Giờ, tao đi nhé?" Cất thuốc thừa vào túi, Nhiễm Tái Tái cầm gậy bóng chày, vạn phần khẩn trương nhìn chằm chằm nó, thật cẩn thận lui về phía sau. Khi thối lui đến đầu hẻm, cô mới đột nhiên xoay người, tăng tốc chạy.
Hắc diễm nhìn cô gái kia xoay người liền chạy, đột nhiên cảm giác con người này cũng rất có ý tứ. Đây là người đầu tiên mấy ngày nay xuất hiện không công kích nó, tuy rằng khẩn trương nhưng vẫn chọn giúp nó. Nó sau khi bị thương tuy rằng có thể tự khôi phục, thế nhưng nếu có thể dùng thuốc của con người sẽ khôi phục nhanh hơn, cũng thêm một phần an toàn.
Hắc diễm cảm giác nếu cô giúp nó, như vậy mình nên giúp cô không thiếu nợ nhau. Cất bước ưu nhã, hắc diễm đi theo sau cô gái, dùng năng lực nó vừa có, lặng lẽ giúp cô đuổi quái vật đến gần.
Nhiễm Tái Tái tuy rằng chạy dị thường nhanh chóng, nhưng đi nhiều thế, cô thế nhưng không bị nguy hiểm công kích, đây khẳng định không hợp với lẽ thường, bất quá, như vậy càng tốt, cô càng chuyên tâm liều mạng tới gần chỗ Cố Thành.
... Rốt cuộc đến, thở dài nhẹ nhõm một hơi, Nhiễm Tái Tái một bên nhìn chằm chằm hành lang im lặng, một bên vô cùng cẩn thận khống chế tiếng, 'đát đát đát' 'đát đát' gõ cửa ~~
Trong phòng, Cố Thành đang tại thu thập đồ, chuẩn bị đi tìm Trình Phong. Rõ ràng ngày đó trong tín hiệu điện thoại hỗn độn, Trình Phong cùng chú cậu nói cùng đến, nhưng 3 ngày đều không thấy. Anh mặc kệ thân thể không thoải mái, định đi tìm bọn họ. Lúc này cửa truyền đến tiếng đập cửa có quy luật, anh kinh hỉ, là bọn họ đến đây!!
"Em lớp dưới?" Cô gái ngoài cửa tuy rằng dùng mũ lưỡi trai che đi khởi tóc dài cùng nửa khuôn mặt, thế nhưng Cố Thành liếc mắt nhìn liền nhận ra cô là Nhiễm Tái Tái, anh kinh ngạc kéo cửa, lôi cô gái nhỏ khẩn trương kéo vào.
Nhiễm Tái Tái nhìn chàng trai trước mắt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm đen đặc anh tuấn, mắt mảnh dài ẩn chứa lợi hại, môi mỏng đỏ, dáng người thon dài cao lớn lại không tục tằng, giống ưng trong đêm đen, lãnh ngạo cô thanh lại thịnh khí bức người.
"Học trưởng, ô ô... Anh không sao! Ô ô... Không sao là tốt... Ô ô..." Nhiễm Tái Tái trực tiếp nhào vào lòng Cố Thành, vì cha mẹ qua đời thương tâm, dọc theo đường đi sợ hãi bất an, còn nghĩ mà sợ, tất cả đều hóa thành nước mắt trực tiếp chảy xuôi đến lồng ngực anh.
"Đừng khóc...!" Một cô gái nhỏ nhưng vì sợ anh có chuyện, ở bên ngoài quái vật nơi nơi hoành hành tìm đến hắn, Cố Thành quả thật là cảm động, thế nhưng anh biết mình cái gì cũng không thể cho cô, cho nên anh vươn tay kiên định đẩy cô ra.
Vào phòng tắm lấy khăn mặt sạch sẽ, đưa cho cô: "Đừng khóc, không sao!"
"Ô ô... Học trưởng... Ô ô... Bố mẹ em mất rồi... Ô ô... Em không có nơi để đi... Em có thể ở lại không?"
"Người đã qua đời, loạn thế..." Bỗng nhiên, chàng trai đang tại nói chuyện không có dự triệu gì phù phù ngã xuống đất. Nhiễm Tái Tái kinh hoảng cúi người, nôn nóng lay thân thể anh: "Học trưởng, anh làm sao vậy? Anh đừng làm em sợ." Nhiệt độ trên người chàng trai cách quần áo truyền đến tay cô, cô không khỏi nhẹ nhàng sờ sờ trán anh, "A – nóng quá!" Sao lại đột nhiên phát sốt, nhiệt độ cao như vậy sẽ không chết người chứ, sao được, hiện tại bệnh viện không có, anh đừng có chết đi!
A, đúng rồi, trong thuốc sơ cứu hẳn là có thuốc hạ sốt. Cô cầm nước, nhanh chóng bón anh hai viên thuốc hạ sốt, sau đó lung tung lau khô nước mắt, hết hơi kiệt sức mới kéo được anh từng chút một đến trên giường.
"Đầu đau quá... Ân... Nóng quá..." Cố Thành cảm giác đầu như muốn nổ tung, có cái gì ở bên trong nghiêng trời lệch đất, mọi dây thần kinh đều căng thẳng, mà trong thân thể như có lửa thiêu, khiến anh cảm giác mình bị đốt.
"Nào, học trưởng... Uống nước." Nhiễm Tái Tái ôm lấy đầu anh, cẩn thận bón nước. Nhìn làn da anh đã đỏ bừng, xoa xoa trán ướt mồ hôi, liền cuộn tay áo cùng ống quần của anh, định tẩm ướt khăn mặt chà xát cho hạ nhiệt độ.
"Ngô..." Mát quá, thật thoải mái, gì thế? Nữa!
"A --" Nhiễm Tái Tái không phòng bị mạnh bị nam nhân lật người áp đến trên giường.
"Ân..." Thật thoải mái, mềm mềm, lành lạnh, ân? Hình như có cái gì chặn! "Tê lạp" quần áo rộng rãi của Nhiễm Tái Tái trực tiếp bị anh đại lực xé, sau đó cả người bị anh đặt dưới thân cọ xát.
"A, học trưởng, không cần!! a, Cố Thành... Anh buông ra!! Anh mau thả ra!" A, trên người rất nóng, thiêu như vậy, chàng trai này sẽ không trực tiếp biến thành quái vật há miệng cắn cô đi. Cô khống chế không được run run một chút, sau đó càng thêm dùng lực cắn cào trên người anh, liều mạng muốn đào thoát!
"Đừng... Động!" Cố Thành cảm thấy lạnh lẽo trắng mịn sảng khoái dưới thân sắp sửa dần dần trốn thoát, đầu vốn đau muốn nứt càng thêm cường liệt, khiến anh nổi giận thét lên!
"A, sao?? Vì sao mình không động đậy??" Nhiễm Tái Tái hoảng sợ phát hiện, theo anh rống giận, cô giãy dụa đều bị ép ngừng, như có ý thức gì buộc cô nghe theo. Tiếp, chỉ thấy chàng trai kia thỏa mãn xé rách quần áo mình, sau đó một lần nữa áp lên cô.
'Gì? Đây chẳng lẽ chính là dị năng của anh ấy?' Nhiễm Tái Tái phản ứng lại, kinh hỉ ~
Nam nhân mở miệng cắn cắn vành tai lạnh lẽ trắng nõn, tay to ôm eo cô tinh tế vuốt ve, cảm thụ da thịt lạnh lẽo non mịn của cô. Sau đó đại chưởng sờ đến đầy đặn trước ngực cô trong nháy mắt, dừng lại. "A Phong?!..." Đầu đã loạn thành một đống không kịp nghĩ sao nơi này của A Phong lớn lên, chỉ là bị cảm giác dị thường lạnh lẽo thoải mái chinh phục, đại chưởng rất nhanh liền đại lực xoa nắn vú cô đầy đặn, ngón tay hơi hơi vuốt ve đầṳ ѵú mềm mại của cô.
"A -- đau, tôi không phải A Phong!" Khốn kiếp, người cũng nhận sai, chẳng lẽ anh chàng kia mọc được vú à!
"Ngô..." Anh tách ra hai chân cô trắng nõn, hướng cô lên trên, khiến toàn bộ nơi riêng tư của cô để trên anh cứng rắn, để thân thể nói cho đối phương mình khó nhịn cùng trướng đại. 'Anh chờ không được... A Phong!'
"Đừng --" A, đúng rồi, dị năng giả* a! Tϊиɦ ɖϊƈh͙ hẳn là chất lượng tốt, mình cũng có thể thức tỉnh dị năng! "Ô... Không cần..." Trong nháy mắt tiếng ngăn cả trở nên mỏng manh đến mức chính Nhiễm Tái Tái cũng nghe không thấy.
* người có sức mạnh công năng khác thường
"A Phong..." Chàng trai hôn lên cánh môi nhuyễn nộn 'trong trí nhớ' kia, ngón tay từ sau trượt vào mông thịt hồn nhuận của cô, ngón tay theo thói quen âu yếm cửa cúc hoa, nhẹ nhàng thử niết chỗ giữa.
"A, Cố Thành, không phải, a -- chỗ đó không cần ~" Nhiễm Tái Tái bị không ngừng khẽ hôn phục hồi tinh thần, mình bị coi là một anh trai khác đã đủ thương tâm, thế nhưng còn bị sáp cúc hoa, mình sao thức tỉnh được dị năng a.
"Anh muốn ~~" Anh vuốt ve của lưng cô, gắt gao ôm lấy cô.
Hậu huyệt bị đầu ngón tay anh vẽ vòng ấn xoa tham nhập, mỗi khi cào lộng đến tràng bích cô, làm cô tê tê dại dại. Nhưng cô muốn dị năng a. "Ô ô, anh tên hỗn đản này..." Cô hiện tại không cần bị sáp phía sau.
Anh mở rộng xong, bắt đầu dùng côn ŧɦịŧ nóng cứng rắn tham lam lau giữa kẽ mông cô gái. Mà Nơi riêng tư mềm mại của Nhiễm Tái Tái có thể rõ ràng cảm nhận du͙ƈ vọиɠ trướng đại của anh, hình dạng, thước tấc, "Ân ~~~~" Mật huyệt bị lặp lại ma sát bắt đầu chảy mật nước thơm ngọt bốn phía, lây dính côn ŧɦịŧ nóng cháy kia ~
"Ngô!" A Phong vì sao lại ra nước, trơn ướt, thơm quá. Nắm chặt hai mông thịt cánh hoa lạnh lẽo trắng mịn, anh khống chế không được động thân...
---------------------------------------
Nữ chủ bị xoa ướt ***, lão nương cười ướt cả màn hình~~~~