"Sao lại có nơi hạn chế được thần thức thế này, thật quá là kỳ quái mà?"
"Đây là đảo truyền thừa của Thần Quân, chẳng có gì là kỳ quái!"
Sau lưng có giọng nói nhỏ thỉnh thoảng truyền đến, Nhiễm Tái Tái nhìn Sùng Lẫm cũng cẩn thận như mình, lấy ra phòng ngự phù cầm trong tay để ngừa vạn nhất.
"Hửm? Đừng nói, có tiếng gì đó ấy..." Một nam tu kinh nghi bất định ngừng lại.
Sùng Lẫm cảm nhận rõ 10m phía trước đột nhiên xuất hiện hơi thở bén nhọn, hơi thở đó phi thường mỏng manh, nhưng số lượng đông đảo, hắn nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh, truyền âm, "Là ma ong!"
"Ma ong? Rất nhiều ư?" Nhiễm Tái Tái khẩn trương ngẩng đầu, đôi mắt thủy nhuận nhìn Sùng Lẫm, nàng từng xem qua, ma ong thân nhỏ, tốc độ nhanh, có gai nhọn sắc bén chứa kịch độc, thông thường đều xuất hiện theo đàn.
Ánh mắt chạm phải nàng, hắn vô tình mím môi, gật đầu, "Phải."
Nhiễm Tái Tái nhìn thông đạo chật hẹp, tới gần hắn thấp giọng dò hỏi, "Thông đạo nhỏ khó thi triển võ kỹ, chúng ta cứ tiến lên sao?"
Thanh âm nhu hòa nho nhỏ, kiều mềm thanh thúy dị thường, cùng với hương thơm nhàn nhạt, xen lẫn trong áp lực của thông đạo, làm hắn tự nhiên thoải mái hơn.
"Đúng, đi thôi." Mặt không biểu tình, thanh âm lại nhu hòa hơn. Sùng Lẫm lấy bội kiếm, xuyên qua mọi người, bước về phía trước.
Nhiễm Tái Tái lập tức kích hoạt phòng thủ phù, một tấm nặng linh lực dày chắn từ đầu đến chân nàng, đuổi sát bước chân Sùng Lẫm, nhanh chóng đi theo.
Ong ong ong, dao động rất nhỏ truyền đến, theo từng tiếng xé gió, một đám sinh vật nhỏ bé nghênh diện bay tới.
Tuy rằng Nhiễm Tái Tái không nhìn rõ Sùng Lẫm làm gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được hơi thở sắc bén của thanh kiếm trên tay Sùng Lẫm, ma ong kia nhanh chóng bị chém rơi trên mặt đất, còn ít ma ong chạm phải phòng ngự phù liền bị bắn ra ngoài.
Rất nhanh, tiếng kinh hãi từ phía sau truyền đến, a a a, cái gì thế này?
Mau phòng ngự, là ma ong!!
Ngay sau đó, đông đảo tu sĩ không kịp chuẩn bị liền bị tập kích, từng tiếng kêu thảm thiết trong bóng đêm vang lên.
Bởi vì thông đạo sương mù tràn ngập không phù hợp để mọi người thi triển võ kỹ, hơn nữa rất dễ ngộ thương những người chung quanh, cho nên rất nhanh đã có rất nhiều người bị ma ong tập kích bị thương. Tất cả họ sẽ đều bị truyền tống ra ngoài, mất đi tư cách đi tiếp.
Khi Sùng Lẫm cùng Nhiễm Tái Tái lao ra khỏi thông đạo, trước mặt hai người hiện ra một kết giới trần pháp, đồng thời tiếng bước chân sau lưng ùn ùn kéo đến cũng theo sát tới. Xem ra vẫn còn rất người, bất quá, pháp bảo của Thần Quân khẳng định sẽ không dễ dàng bị đoạt đi như thế.
Sùng Lẫm cảm giác nàng đang nhìn hắn, hai người ăn ý đồng thời bước nhanh hơn.
Nín thở xuyên qua kết giới, Nhiễm Tái Tái liền cảm thấy thân thể trầm xuống, hơi thở nồng đậm lạnh băng nháy mắt ào đến.
"Lạnh quá!" Nàng buột miệng run lên.
Nhìn chung quanh một vòng, thở dài, bên người không có ai, xem ra Sùng Lẫm và nàng chớp mắt đã bị tách ra, nhưng hẳn sẽ còn gặp lại.
Tầm mắt nàng trắng xoá một mảnh, bốn phương tám hướng đều là hàn băng cùng tuyết đọng thật dày, gió lạnh thấu xương không ngừng thổi đến, định vận linh khí, lại phát hiện linh lực không cảm nhận được.
Nhiễm Tái Tái sửng sốt, "... Nơi này không có linh khí, đến không gian trữ đồ cũng không mở được!"
Trong trận pháp không có linh lực, linh lực trong thân thể nàng mới khôi phục được chút ít, càng dùng càng cạn, mà gặp ngay phải chỗ lạnh thế này, đúng là... chó cắn áo rách a, phải nhanh chóng tìm được nơi thông quan mới được!
Không biết đi bao lâu, cuối cùng nàng nhìn thấy một tòa tháp cao, Nhiễm Tái Tái rốt cuộc cũng sắp cạn kiệt linh lực, nàng cắn răng, do dự một chút, liền quyết đoán thu hồi linh lực, chỉ chốc lát sau, hàn khí thấu xương liền thấm vào thân thể của nàng, nàng không khỏi run lên, chịu đựng đau nhức cắt da quát cốt.
Cắn chặt răng kiên trì đi thêm khoảng một nén nhang, cuối cùng tới tháp cao, lúc này lông mày lông mi và tóc nàng đều kết một tầng băng, thân thể đông lạnh đến cứng đờ, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, nàng phảng phất cảm thấy linh khí mỏng manh trong thân thể có tăng trưởng.
Khi nàng ngẩng đầu thấy có tu sĩ đã tới tháp trước tiên, xung quanh tháp đều bị hạ cấm chế ngăn trở, Nhiễm Tái Tái quan sát thật lâu sau, nàng cuối cùng xác định suy đoán của mình có lý.
Tùy ý tìm một góc, nàng hít sâu một hơi, hai chân ngồi xếp trên tuyết, mặc cho luồng khí lạnh băng xâm nhập thân thể, tĩnh tâm cảm thụ gió lạnh cắt xương.
Không biết qua bao lâu, Nhiễm Tái Tái sắp bị đông lạnh đến hôn mê, đột nhiên lại một lần cảm giác được một hơi thở đặc thù cùng với hàn khí tiến vào thân thể của nàng, hàn ý bén nhọn trấn áp hơi thở của nàng, giống như Dịch Kinh tẩy tủy, từ từ thong thả thanh trừ tạp chất trong cơ thể nàng, kiên cố cốt cách của nàng.
"Xem ra, Thần Quân hạ cấm chế là để cho người đời sau tôi luyện lòng kiên định, mà chuyện luyện thể thống khổ này là bắt buộc để lên tháp, đáng tiếc, ta biết đến quá muộn."
"Không muộn, ngài có thể nghĩ ra là tốt rồi!" Nam nhân trầm thấp trả lời.
Nhiễm Tái Tái mở hai mắt, thấy nam nhân trước mặt, hắn vẫn như cũ bình đạm không có gì lạ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng, nhưng không biết vì sao, cảm giác của nàng càng nhạy bén, có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn đã buông lỏng, nàng nỗ lực cười khổ, lần đầu ở trước mặt hắn biểu lộ yếu ớt không sao chứ ? Nàng kiệt sức rồi!
Vì chờ Sùng Lẫm xuất hiện, Nhiễm Tái Tái liều mạng kiên trì, cuối cùng, cũng không chống đỡ nổi đau đớn trong cốt tủy nữa, mất đi ý thức.
Sùng Lẫm vội vàng tiếp được thiếu nữ, thiếu nữ lạnh băng rồi lại mềm mại không xương kiều mềm liền làm hắn nháy mắt cứng người, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ đọng đầy băng tinh trắng bệch, niềm hoảng loạn không tên trong lòng kích động, chưa từng có ai ... làm hắn hoảng loạn như vậy!
Hắn nhíu mày ôm thiếu nữ yếu ớt lại tuyệt mỹ đến cực điểm trong lòng, hắn nghĩ, đừng để nàng thất vọng vậy, liền đỡ eo nàng, cẩn thận khống chế thần thức của mình chậm rãi tiến vào thân thể của nàng, cho đến khi nàng bị động hoàn tất quá trình tẩy tủy, hắn cứng nhắc bế thiếu nữ hôn mê, xoay người đi vào trong tháp.
Trong ánh mắt kinh ngạc của các tu sĩ xung quanh, cấm chế quanh tháp như là biết phân biệt hơi thở của hai người, linh lực trong chốc lát biến mất, đại môn liền chậm rãi mở ra cho bọn họ đi vào trong tháp.
Đồng thời, ngay lúc đông đảo tu sĩ muốn nhân cơ hội vọt theo vào, lại bị trận pháp đánh bật trở ra, giây lát hoàn toàn phục hồi...