Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Chương 56



“Không được đụng vào cô ta.” Phó Diệc Sâm rõ ràng cảm nhận được Tô Trạm ngày càng lui về phía sau, vì thế âm thầm buông lỏng lực áp chế, nhưng vẫn thẳng tắp nhìn vào hai mắt Tô Trạm, tựa như muốn xuyên thấu thế giới nội tâm của y.

Là lời thoại giống như đúc trong nguyên tác, nhưng lại có vẻ không cùng một giọng điệu, đây tuyệt đối không phải là ngữ khí đối với tình địch nên có, ngược lại càng giống như mang theo dục vọng chiếm hữu, tràn đầy bá đạo độc chiếm.

Tô Trạm vô thức nuốt xuống một ngụm nước miếng, hầu kết chậm rãi lăn lên lộn xuống, lưng y không tự chủ mà dính sát lên vách tường lạnh lẽo, chỉ bằng cách này, mới kéo về được lý trí đã bay đến tận đâu của y.

“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Phản bác không hề có sức thuyết phục.

Tô Trạm vẻ mặt căng thẳng, tầm mắt không tự chủ dừng trên đôi môi đang ngày càng tiến gần về phía y, có thể do quá khẩn trương, kết quả vừa mở miệng liền phun ra một câu hoàn toàn không phù hợp với tính cách của nam chính. Tô Trạm cũng không tự mình nhận thấy, những lời này của y, khí thế so với Cố Thần Phong vừa rồi yếu đi không chỉ một hai phần.

“Tôi biết, ” Phó Diệc Sâm nghẹn cười, đối diện với bảo bối đáng yêu như vậy, một cỗ xúc động không thể áp chế đánh thẳng vào trí não, hắn muốn hôn lên. Vì thế, Phó Diệc Sâm có chút miệng khô lưỡi khô mấp máy môi, rồi sau đó mang theo ngữ điệu ra lệnh trầm thấp nói, “Cho dù vậy cũng không được.”

Anh là của tôi. Bốn chữ đã đến đầu lưỡi Phó Diệc Sâm nhưng lại phải nuốt trở vào, mà câu gốc là “Cô ấy là của tôi.”

Ánh mắt trần trụi cộng với giọng điệu rõ như ban ngày, ý tứ của người này thế nào đã được biểu hiện vô cùng sống động, nhưng Tô Trạm lại chỉ cảm thấy như bị rơi vào tâm bão, vừa hỗn loạn, vừa nguy hiểm, trái tim trong lồng ngực nhảy nhót dữ dội, hoặc nên nói, trong vài giây ngắn ngủi, y đã mất đi năng lực tự hỏi.

Vì thế theo bản năng, cả người Tô Trạm cứng đờ, gương mặt tuấn tú không thể kiềm chế dần dần đỏ lên, lan đến tận tai, ngay cả hô hấp dưới trạng thái vô ý thức cũng trở nên yếu ớt, mà ánh mắt vốn lạnh băng thì dại ra, bị thay thế bởi vẻ luống cuống và hoảng sợ, lồng ngực cùng Phó Diệc Sâm đồng thời phập phồng lên xuống.

Bộ dáng này của Tô Trạm đối với Phó Diệc Sâm mà nói, chẳng khác nào dụ hoặc trí mạng, cho dù là một người lý trí bình tĩnh cũng có lúc không khống chế được, huống chi trước mặt là Tô Trạm mà hắn thích, còn là dáng vẻ làm hắn có những đợt rung động đầu tiên, vì thế Phó Diệc Sâm không kiềm chế được ham muốn mà hôn xuống.

“Ưm ~” Rơi vào trạng thái mơ màng, Tô Trạm đột nhiên trừng lớn hai mắt, trong phút chốc, mọi giác quan dường như đều tụ lại ở nơi môi răng chạm nhau, lúc này, áng hồng lan rộng từ mặt đến tận vành tai y, tưởng chừng sắp bốc hơi.

Trăm triệu không ngờ tới, nụ hôn đầu y giữ gìn suốt hai mươi bảy năm, thế nhưng lại dâng lên trước một nhân vật hoang đường trong tiểu thuyết? Không, chính xác mà nói, y bị cưỡng hôn…

Trong đầu Phó Diệc Sâm không tự chủ mà não bổ vật nhỏ khả ái giả chết, động tác càng thêm ôn nhu, nhưng cũng không có ý xâm nhập, khẽ liếm, mang theo chút vội vàng và mềm nhẹ, trên môi tản ra ma lực khiến người muốn ngừng mà không được, xúc cảm vô cùng quen thuộc, như thẩm thấu vào cốt tủy, cho dù y có thay đổi bao nhiêu thân thể, loại cảm giác này cũng không bao giờ biến mất, bởi vì y chính là Tô Trạm, không phải bất luận NPC vô hồn nào cả.

“Ha ~” Tô Trạm dường như có dấu hiệu khôi phục lại ý thức.

Phó Diệc Sâm vô thức ngậm lấy môi dưới của y, sau đó thừa dịp y hơi hé môi, rốt cục vẫn nhịn không được cạy mở luồn vào. Khoang miệng y ấm áp mềm mại, mang đến cho hắn một loại sung sướng phát ra từ đáy linh hồn, từ trong ra ngoài, lan tràn tới mọi ngóc ngách cơ thể, thẩm thấu từng chút như chất gây nghiện, nhất là dưới tình huống cái lưỡi của y còn luống cuống trốn tránh, cái loại động tác vừa trúc trắc rồi lại thuận theo này, thật làm Phó Diệc Sâm muốn bỏ xuống hết thảy mà trầm mê, không cách nào kiềm chế.

Thẳng đến khi trước ngực truyền đến lực đẩy, mặc dù không đủ để đẩy hắn ra, đại khái là lúc này đối phương cũng không thể xuất lực quá lớn, nhưng Phó Diệc Sâm vốn là người rất ôn nhu. Vì thế cuối cùng, Phó Diệc Sâm vẫn từ trên môi y rời đi, rủ mắt xuống, bàn tay vốn đang nắm lấy tay y, không biết từ bao giờ đã luồn ra sau đầu giữ chặt cái ót, mà cánh tay bị buông tha kia, cũng không biết từ bao giờ đặt lên trước ngực mình.

Tô Trạm có chút thở dốc, khóe môi mang theo sợi chỉ bạc trong suốt, hai má đỏ muốn nhỏ máu, khí chất cả người cùng với Cố Thần Phong cao cao tại thượng vừa rồi cách biệt một trời một vực. Lúc này toàn bộ cơ thể y đều phải chống đỡ trên vách tường lạnh như băng, ánh mắt cũng từ lúc Phó Diệc Sâm rời khỏi mà dần dần trở nên thanh minh, từ ban đầu hoang mang, về sau luống cuống hoảng loạn, rồi lâm vào trầm mê, sau đó khôi phục thanh minh.

Tô Trạm bi phẫn phát hiện, mình thế nhưng vừa rồi đáng xấu hổ trầm mê không cách nào tự kiềm chế, nếu không phải bởi vì trên lưng còn truyền đến đau đớn và xúc cảm lạnh băng, làm không tốt, trái tim trống rỗng của y ngày hôm nay, liền sẽ vứt bỏ ở nơi này.

Sau khi ép mình tỉnh táo lại, Tô Trạm nhanh chóng tìm về lý trí, hoặc là nói, ít nhất phải ra vẻ bên ngoài như vậy, phẫn nộ trừng cái vị gần ngay chóp mũi này, hai mắt sắc lạnh, thả ra không biết bao nhiêu lưỡi đao, hận không thể đâm chết hắn. Đáng tiếc lúc hai mắt giao nhau lại như là đâm phải bông mềm, mỗi một lưỡi kiếm tiến vào, đều được đối phương ôn nhu dung chứa, hoàn toàn không tạo ra chút thương tổn nào.

“Lê Hạo.” Tô Trạm vô thức nín thở, cố gắng làm lồng ngực đang phập phồng của mình ổn định lại, vì thế không tự chủ, giọng nói nhẹ đi vài phần, thậm chí hình tượng nam chính cao lãnh cũng không biết bị y ném đi nơi nào rồi.

“Hửm?” Phó Diệc Sâm cũng không đem tay rời khỏi đầu y, thuận thế khẽ luồn vào tóc y vuốt ve, một tay khác thì vẫn nắm chặt cổ tay Tô Trạm, chỉ có điều y không còn dãy dụa như trước.

“Cậu vừa mới… có ý gì?” Không thể không nói, lúc hỏi ra vấn đề này, nội tâm Tô Trạm không được bình tĩnh như bề ngoài, thậm chí có chút thấp thỏm, sợ từ miệng người này nghe được mấy câu đùa giỡn vân vân, nhưng đồng thời lại mang theo chút chờ mong khó hiểu.

Trên thực tế, đáng lẽ hiện tại y nên cho hắn một đấm, hoặc là một đạp đá ngã xuống đất. Nhưng không biết vì sao, không những không có động tác gì, còn thốt ra một câu ngu ngốc như vậy.

“Ý của tôi, ” Phó Diệc Sâm nghiêng đầu rủ mắt nhìn y, ý cười bên khóe miệng không ngừng loan ra, nhưng lúc này hoàn toàn không mang hiệu quả cười xấu xa như nam phụ. Rồi sau đó dưới ánh mắt ngây ngốc của y, xuất kỳ bất ý (1) nghiêng người tiến đến, lần nữa chạm vào môi đối phương, “Còn chưa đủ rõ ràng?”

Phó Diệc Sâm quyết định, tuy rằng cốt truyện biến đến vô cùng lớn mạnh không thể tùy tiện thay đổi, nhưng Tô Trạm là nam chính cũng tuyệt đối sẽ không thích nữ chính, nếu đã vậy, hắn liền hoàn toàn buông tha con đường hướng về nữ chính. Hắn chỉ cần cam đoan phần diễn của nam phụ, về phần tâm tư của nam phụ không đặt trên người nữ chính, hắn tin rằng cho dù cốt truyện có mạnh đến mấy, cũng không thể bắt hắn yêu một người được, trừ phi nó thành tinh.

Phó Diệc Sâm vừa dứt lời, chỉ thấy dáng vẻ Tô Trạm như hận không thể biến thành trang giấy dán lên tường. Y biết nội dung cốt truyện, cho nên hoàn toàn hiểu được, hành vi của hắn sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến mức nào với y, nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác, Phó Diệc Sâm kỳ thật đã từng nghĩ đến, có thể thông qua phương thức này để nói cho y biết một ít tin tức.

Trên thực tế, Tô Trạm quả thật có chút hoang mang. Đầu tiên là kịch bản trên du thuyền bị khó hiểu thay đổi, tiếp theo chính là cái người Lê Hạo này luôn luôn luẩn quẩn trong đầu y muốn bỏ qua cũng không được. Biểu hiện của hắn đêm đó tại phòng tắm, nhất là thái độ của hắn đối với nữ chính, lúc ấy đang kích động và phẫn nộ, cảm xúc Tô Trạm bị ảnh hưởng nên không quá chú ý, sau khi trở về mới từ từ nhớ tới một số chi tiết, trực giác nói rằng, người này cũng không giống như tác giả đặt ra, không nghề nghiệp học vấn, phong lưu vô độ.

Cảm giác đó bây giờ càng thêm mãnh liệt, nhưng Tô Trạm không nghĩ ra rốt cuộc tại sao. Trong đầu y có một chỉ thị vô cùng mãnh liệt, đó là dựa theo nguyên tác trong truyện, diễn ra nam chính Cố Thần Phong hoàn mỹ, y có thể thoát khỏi cái thế giới ảo tưởng này.

Cho nên không nhịn được, Tô Trạm bắt đầu phỏng đoán, có phải biến hóa của nam phụ chính là trở ngại không để y hoàn thành nhiệm vụ, nếu đúng thật là như vậy, y có thể đã gặp phiền toái lớn. Đêm hôm đó, hắn hoàn toàn có thể dẫn dắt tâm tình của mình, từ đó thấy được, con người này tuyệt đối không đơn giản.

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của Tô Trạm, bởi vì y không biết nguyên nhân cụ thể khiến nam phụ thay đổi. Nhưng dù có nghĩ ra bao nhiêu lý do, Tô Trạm cũng hoàn toàn không ngờ tới, nam phụ sẽ có ý kia với y, hơn nữa, điểm chết người là y vậy mà cũng không khống chế nổi, hoàn toàn bị tên khốn nạn này… quyến rũ.

Tô Trạm hít sâu vào một hơi, y không thuộc về thế giới này, mặc kệ thế nào y cũng phải rời đi, cho nên y phải lý trí, thời thời khắc khắc bảo trì lý trí.

“Tôi không thích đùa giỡn kiểu này.” Vì thế, Tô Trạm cố gắng bình tĩnh, mặt lạnh tanh nói, trong thanh âm thậm chí xen lẫn khó chịu và cự tuyệt.

“Anh nghĩ tôi đang giỡn?” Phó Diệc Sâm nhướng mày, thần sắc hơi tối tăm.

Trên thực tế, Phó Diệc Sâm cũng không phải là người quá mức ôn hòa, trước mắt rõ ràng chính là tên đã bẻ cong mình, bây giờ lại trở mặt, ấy vậy còn đem những đoạn ký ức cùng với mình hoàn toàn hủy diệt. Kết quả, hắn còn phải che giấu tâm tư, ngụy trang thành một người khác để tiếp cận, tình tiết đau trứng thế này cũng mệt hắn có thể lạc quan chấp nhận.

Cho nên trong lòng Phó Diệc Sâm đã sớm khó mà nhịn được, nhưng bị hắn mạnh mẽ áp xuống, lại không ngờ Tô Trạm sẽ hoàn toàn cự tuyệt người đàn ông đã mang đến ấn tượng ban đầu không tốt cho y.

“Chẳng lẽ không phải?” Tô Trạm hừ lạnh một tiếng, từ từ tìm về lý trí, lần nữa nhập diễn, “Cái tên Lê Hạo này không ai không biết, cậu vừa rồi còn có ý đồ quấy rối vị hôn thê của tôi, đảo mắt liền đối đãi với tôi như vậy. Lê Hạo, cậu đánh giá mình quá cao, hay là xem thường tôi?”

Tô Trạm nheo mắt, hơi dùng sức liền đem cổ tay bị kìm chặt rút ra, sau đó rất là phong độ xoa xoa, chỉ là ánh mắt lại gắt gao quan sát Phó Diệc Sâm, một bộ tư thế “đừng tưởng tôi không dám động đến cậu”.

Hay lắm, kỹ năng diễn xuất đã hoàn mỹ trở lại, Phó Diệc Sâm có chút đau đầu đỡ trán, cái tay đặt sau đầu y lần nữa chuyển lên mặt tường, tạo thành gọng kìm cho Tô Trạm đang khí thế lên cao.

Cái gì mà ý đồ quấy rối? Cái gì đánh giá cao với xem thường, tuy rằng những lời này là nhắm vào nam phụ Lê Hạo, nhưng từ trong miệng Tô Trạm thốt ra, hơn nữa còn là nói với mình, vì thế vốn đã khó nhịn, Phó Diệc Sâm càng thêm bực bội, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, đáy mắt ngoại trừ ảo não phiền muộn nói không nên lời, còn có chút tức giận kìm nén.

Nhưng cho dù có đau trứng thế nào, Phó Diệc Sâm cũng không thể xúc động nói ra sự thật, dù sao kịch bản đã tiến triển đến tận đây rồi, hắn không muốn thất bại trong gang tấc, huống chi nếu làm vậy, năng lực của hệ thống sẽ yếu đi, còn thế giới Mary Sue sẽ biến cường, vô cùng nguy hiểm.

Vì thế hắn chỉ đành tận lực kìm nén, vô cùng ảo não đỡ trán, nhưng vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Tô Trạm, “Đánh giá một người không thể chỉ dựa vào ánh mắt, càng không thể nghe từ người khác.” Phó Diệc Sâm chỉ có thể nói như vậy.

Tô Trạm đầu tim nhảy dựng, Phó Diệc Sâm hoàn toàn không biết, một pha hắn vô tình thổ lộ ban nãy, hoặc nên nói trong lúc hắn nhất thời xúc động, đã khiến vị ảnh đế đóng qua trăm bộ phim thần tượng bổ não ra một kịch bản hay ho.

Sau lưng lớp vỏ danh gia vọng tộc hào nhoáng kỳ thật chất chứa đủ loại âm mưu và thối nát. Mẹ kế luôn muốn hại chết hắn, em trai cùng cha khác mẹ âm thầm cùng hắn tranh đoạt quyền thừa kế, các tập đoàn đối thủ đang nhìn chằm chằm hắn, thanh mai trúc mã ác độc một lòng muốn gả vào hào môn, kẻ xấu chưa bao giờ ngừng suy nghĩ bắt cóc hắn… Tóm lại, góc tối của hào môn chính là địa ngục. Phía sau quyền thế địa vị, tất cả đều như hổ rình mồi tính kế hắn, vì thế bất đắc dĩ, đại thiếu danh gia vọng tộc đành phải ngụy trang thành một kẻ phong lưu mê muội, cả ngày ăn chơi đàng điếm, chỉ có như vậy mới khiến những ánh mắt đang nhìn chằm chằm hắn buông lỏng cảnh giác, thực ra nỗ lực và tài năng của người này không hề kém cạnh so với bất cứ ai.

Đây đại khái là cách sinh tồn trong hào môn. Tô Trạm không nhịn được bổ não, nhất là câu nói vừa rồi của Phó Diệc Sâm càng như chứng minh suy đoán của y, điều này cũng vừa vặn giải thích nghi hoặc lúc trước, tại sao nam phụ lại hoàn toàn không giống như trong nguyên tác.

Con người chính là sinh vật kỳ lạ thế đó, khi thật sự quý trọng một người, liền sẽ không tự chủ được mà đào móc những điểm tốt của hắn, thậm chí còn dễ dàng bao dung cho khuyết điểm của hắn, cho dù biết rõ hắn sai nhưng vẫn cố ý tìm một lý do thích hợp bào chữa cho hắn.

Hiện tại, Tô Trạm chính là như vậy, dưới tình huống không tự nhận thấy, y đã vì nam phụ cặn bã này mà tìm nguyên do, đã thế còn thần kỳ hợp lý hoá cái nguyên do này.

Đương nhiên, bản nhân Tô Trạm cũng không ý thức được hành vi của mình, mặt khác cũng càng thêm kiên trì với mục đích của mình, cho dù y thật sự bị dáng vẻ nghiêm túc của người này làm cho dao động.

“Có thế nào cũng không đến lượt cậu nói.” Vì thế, Tô Trạm quyết đoán đẩy Phó Diệc Sâm đang kề sát mình ra, sau đó có chút chột dạ, nhanh chóng xoay đầu sang một bên, “Tóm lại, không có khả năng.”

Phó Diệc Sâm thật ra đã đoán được y sẽ phản ứng như vậy, bởi vì con người y, không phải trốn tránh, thì chính là giả chết, bất đắc dĩ lại không tức giận nổi, vì thế mang theo ý cười thoải mái nói với y, “Cũng chưa chắc.”

“Tôi sắp cùng Chu Thiển Thiển đính hôn.” Tô Trạm cảm thấy giờ phút này Lê Hạo nhất định sẽ thống khổ, vì thế y không hiểu sao có hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nói xong lập tức định rời đi.

Kết quả, đi không được hai bước, chợt nghe sau lưng người nọ khẽ cười nói, “Đính hôn cũng không cho anh chạm vào cô ta.”

Tô Trạm dừng một chút, ma xui quỷ khiến thế nào lại khẽ nâng môi cười, trong lòng dâng lên vui sướng khó hiểu, sau đó rất nhanh ý thức được nụ cười này của mình quá kỳ quái, quan trọng là không hề phù hợp với tính cách thiết lập của nam chính, vì thế trong phút chốc lại quay về với vẻ mặt băng sương, tựa như ban nãy chỉ là ảo giác.

Chết tiệt, cùng một lời kịch như trong truyện, nhưng ý tứ lại hoàn toàn trái ngược, quan trọng là loại ẩn ý này y rất hiểu.

Bị Tô Trạm bỏ lại, Phó Diệc Sâm vẫn bất động như núi, chỉ là nhìn theo bóng dáng cao gầy của y như có điều suy nghĩ, thậm chí tức giận ban nãy cũng biến thành hư không, rồi sau đó nhìn thấy hai tai y ửng đỏ lại thầm vui vẻ trong lòng.

Bất quá đúng lúc này, trong đầu đang yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng hét kinh thiên động địa, thiếu chút nữa làm Phó Diệc Sâm lảo đảo té ngã tại cửa nhà vệ sinh, đã vậy còn là nhà vệ sinh nữ.

【 A!!! Nhịn không nổi! A a a kí chủ vạn tuế! Vạn tuế! A… A! 】

Phó Diệc Sâm đỡ trán, chỉ cảm thấy đau đầu, vừa rồi quên che chắn, thật là…

Chú thích:

(1) Xuất kỳ bất ý: chỉ hành động bất ngờ nhân lúc đối phương không phòng bị.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv