“Lê thiếu, ngài uống đi~” Giọng điệu nũng nịu, sáu cô nàng một mực dán lên người Phó Diệc Sâm không quản trước sau, mặc dù đối diện với vẻ mặt táo bón của Phó Diệc Sâm, bọn họ vẫn tươi cười như cũ.
Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ phát hiện, vô luận dính sát đến cỡ nào, trước khi Phó Diệc Sâm tỏ thái độ, các cô đều không dám có động tác quá phận, ít nhất sẽ không đụng đến điểm mấu chốt của Phó Diệc Sâm. Có thể thấy được, họ đều là người biết điều.
Phong lưu thành tính? Nhị thế tổ siêu cấp? Nếu thật vậy… Phó Diệc Sâm đột nhiên mặt không đổi sắc mở miệng, “Ra ngoài.”
Giọng nói không lớn, nghe không đoán được tâm tình, nhưng vẫn đủ khiến đám gà mái này yên tĩnh lại. Hai mặt nhìn nhau, một cô nàng mới lớn gan cẩn thận thăm dò, “Lê thiếu, chúng tôi có chỗ nào không tốt sao?” Mang theo chút âm điệu làm nũng giận dỗi, ánh mắt cũng ám chỉ rất rõ ràng.
Phó Diệc Sâm lúc này đã không còn kiên nhẫn, kéo cà vạt lớn tiếng nói, “Cút hết.”
Ngữ khí như trước không nặng không nhẹ, nhưng giữa hai hàng lông mày đã toát lên vẻ bực bội không thể nghi ngờ.
Chỉ cần có mắt đều thấy, huống chi vị này còn là đại tổ tông không thể trêu vào, vì thế sáu cô rất nhanh đã nối đuôi nhau ra ngoài hết.
Phó Diệc Sâm khẽ thở phào, lúc hắn đang chuẩn bị nghiên cứu kịch bản thật tốt, di động đột nhiên vang lên.
“Lê thiếu, phu nhân đang tìm ngài, ngài nhanh chóng xuống dưới.” Không biết là ai, đại khái là quản gia hoặc bảo tiêu nào đó, hơn nữa nghe ra được, vị phu nhân này khiến nam phụ nhị thế tổ phải kiêng kị tám chín phần.
“Đến ngay.” Phó Diệc Sâm ném điện thoại sang một bên, rồi sau đó chỉnh lại cà vạt bị hắn kéo lỏng, lúc này mới đứng dậy ra khỏi cửa.
Rất nhanh, Phó Diệc Sâm liền rõ ràng nơi hắn đang đứng bây giờ, mặc dù có chút ngoài ý muốn. “Du thuyền xa hoa bậc nhất thế kỷ”, là tài sản tư nhân nhà bọn họ… sang trọng, khổng lồ, quả thật chẳng khác nào một khách sạn xa hoa trôi nổi trên đại dương. Phó Diệc Sâm chậc chậc hai tiếng, thật đúng là… chi mạnh tay.
Sau khi Phó Diệc Sâm ra khỏi cửa phòng, hắn một bên trầm ổn bước đi, một bên nhanh chóng sắp xếp lại cốt truyện trong đầu, vừa vặn nhìn thấy đoạn mở đầu của cuốn hào môn Mary Sue này chính là ở trên “du thuyền xa hoa bậc nhất thế kỷ”, theo lời của tác giả, đây là tiệc rượu của “xã hội thượng lưu”, do nhà nam phụ tổ chức.
Không mất bao lâu, Phó Diệc Sâm liền tới giữa hội trường. Âm nhạc tao nhã, phái nữ mặc lễ phục dạ hội, còn đàn ông thì tây trang giày da… Có thể đoán được, tiệc rượu còn chưa chấm dứt, nam phụ đã bỏ về phòng.
So với một đám đàn ông làm bộ thân sĩ ở đây, Phó Diệc Sâm ngược lại rất tùy tiện, thậm chí trên mặt còn có vẻ mất kiên nhẫn, hoàn toàn không đem bất luận kẻ nào xem vào mắt, dù sao đây cũng là nhà hắn mà.
Nhưng thực tế, trong nháy mắt hắn vừa xuất hiện, hiện trường ít nhất tám mươi phần trăm tầm mắt đều đổ dồn về phía hắn, thậm chí mỗi nơi Phó Diệc Sâm đi qua, tất cả mọi người đều ra vẻ săn sóc tiếp đón, mà các cô gái, chẳng sợ đang còn kéo tay bạn nhảy, cũng sẽ hướng hắn liếc mắt đầy ẩn ý.
Phó Diệc Sâm trong lòng có hơi xấu hổ, nhưng trên mặt lại là một bộ kiêu ngạo nổ trời, một cái liếc mắt cũng keo kiệt không muốn tặng ai, đem vai công tử ngông cuồng tự đại diễn đến xuất sắc, thẳng đến khi một người phụ nữ đẹp đẽ mặc áo lông thú, toàn thân sang quý đi về phía hắn.
【 Mẫu thân nam phụ, Lê phu nhân. 】 Hệ thống hợp thời nhắc nhở.
Phó Diệc Sâm vẻ mặt không chút thay đổi, thậm chí còn bày ra vẻ bất cần, chỉ đến khi vị phu nhân kia đến trước mặt, mới miễn cưỡng mở miệng.
“Mẹ…”
“Hạo Hạo con chạy đi đâu vậy? Nếu ba không thấy con lại cằn nhằn.” Dáng dấp tầm ba bốn mươi tuổi, không những rất trẻ, hơn nữa còn quyến rũ có khí chất, về phần trang điểm thì lại quá bóng bẩy, Phó Diệc Sâm không dám khen tặng. Nhưng nhìn ra được, người này rất nuông chiều con trai, là cái loại chiều chuộng vô điều kiện.
“Nói với con không ít lần, con thích dạng phụ nữ nào cứ nói cho mẹ, mẹ giúp con tìm người tốt nhất sạch sẽ nhất, ” Lê phu nhân có chút không vừa ý trách móc Phó Diệc Sâm, nhưng tuyệt đối sủng nịch, nói xong ôm chặt khuỷu tay Phó Diệc Sâm, thân thể thấp bé đứng cạnh Phó Diệc Sâm vai rộng chân dài, nói là tỷ đệ cũng không khoa trương chút nào, “Biết không?”
Phó Diệc Sâm nhịn xuống run rẩy nơi khóe miệng, tam quan dường như đã bị đánh nát, sau đó mới có chút không kiên nhẫn gật gật đầu, “Con biết.”
Lê phu nhân vui vẻ ra mặt, “Đúng là con trai ngoan của mẹ.”
Phó Diệc Sâm:…
“Con ra ngoài hóng gió.” Cái gọi là tiệc rượu, nói cho cùng vẫn là vì giao thiệp, lợi ích, hợp tác… Mà người có thân phận như nam phụ, đương nhiên là đối tượng để kẻ khác đánh nhau mẻ đầu sứt trán nịnh bợ, cho nên hắn đâu cần phải cho họ sắc mặt tốt.
Không đợi Lê phu nhân mở lời, Phó Diệc Sâm đã bước đi, phía sau truyền đến lời dặn của mẹ Lê, “Đừng có mà chạy loạn nữa đấy.” Có thể thấy, bà đã quá quen với cái tính thích làm theo ý mình của hắn.
Quả nhiên là… một buổi tiệc xa hoa, nhưng du thuyền tư nhân cần gì phải lớn đến vậy? Tư duy của kẻ có tiền, Phó Diệc Sâm không sao lý giải nổi.
Tiệc rượu tổ chức ở tầng một, Phó Diệc Sâm trực tiếp ra ngoài boong tàu, tràn ngập trong mũi đều là hương vị của biển, gió biển lướt qua mặt cũng làm Phó Diệc Sâm thoải mái lên không ít, đầu óc đang hỗn độn bình tĩnh trở lại, suy luận cũng sắc bén hơn rất nhiều.
Bầu trời đêm không bị các tòa nhà cao tầng che chắn, ngược lại đẹp đến mức khiến người tán thưởng, Phó Diệc Sâm ngửa đầu tựa lưng vào lan can, nội dung hơn một ngàn năm trăm chương Phó Diệc Sâm sẽ không đọc hết, nhưng vẫn cần xem qua một chút.
Cơ bản là vầy, thân là thiên kim hào môn thế gia, nữ chính ngốc bạch ngọt Chu Thiển Thiển bị nữ phụ ác độc – cũng chính là em gái ruột của cô hãm hại, hạ dược xong liền đưa đến tận giường đệ nhất cặn bã Lê Hạo, chỉ có điều lại đưa nhầm phòng, xui xẻo thế nào nhầm đến trên giường người đàn ông kim cương số một thế giới – nam chính Cố Thần Phong, sau đó ma xui quỷ khiến lại cùng nam chính OOXX một đêm.
Dù sao thì mọi chuyện luôn rất thần kì, nam chính hai mươi tám năm không gần nữ sắc, băng sơn lãnh khốc lại dễ dàng cùng một cô gái xa lạ OOXX, còn cái gì mà “thực tủy biết vị”, “nếm mãi không đủ”. Phó Diệc Sâm cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang bị vũ nhục.
Nữ chính ngốc bạch ngọt vừa sợ vừa khổ sở, lúc nãy cũng không phẫn nộ vì bị một người đàn ông xa lạ cưỡng bức, cũng không thèm nghĩ tại sao cô lại ở trên giường người ta, hoặc động não xem ai hại mình, mà là “lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông đẹp mắt như vậy”, “đau quá”, “phải nhanh đi tìm em gái, không biết em gái có bị hạ dược giống mình không”…
Mặc kệ thiên kim hào môn đang rối rắm, nam chính sau khi ăn uống no nê liền mặt lạnh rời đi, nữ chính tiểu bạch thỏ lúc này vẫn không hề phẫn nộ, mà là thương tâm, thương tâm người này không nói lời nào đã đi mất…
Nhưng sau đó tình tiết triển khai rất thần kì, nam chính trực tiếp đến nhà cầu hôn, vì thế ngốc bạch ngọt kỳ diệu trở thành vị hôn thê của đế vương thương nghiệp, sau đó chính là các loại chăm sóc của nữ chính ngốc bạch ngọt dành cho tổng tài bá đạo, mấy lần bị nữ phụ ác độc hãm hại, thậm chí còn bị đuổi ra khỏi nhà, từ thiên kim tiểu thư biến thành người làm công nghèo túng, trong quá trình đó còn cùng nam phụ nhiều lần dây dưa, nhưng từ đầu đến cuối, ngốc bạch ngọt “vô cùng yêu” nam chính, còn vì y mà buông bỏ hết thảy.
Nhưng đã là hào môn thế gia thì không thể yên ổn như vậy, vì thế cẩu huyết xảy đến. Nữ chính một lần ngẫu nhiên phát hiện nam chính đính hôn với cô là có âm mưu, cố tình lúc này nữ chính đã hoài thai, vì thế nữ chính thống khổ, sống không bằng chết. Càng cẩu huyết hơn là, đúng lúc này, mẹ chồng xấu xa xuất hiện, thật khinh thường vứt cho nữ chính một triệu, yêu cầu cô rời xa nam chính.
Nữ chính yêu nam chính, đâu phải tiền của y, cho nên cô sao có thể nhận lấy một triệu kia được? Đương nhiên sẽ giận dữ rời đi.
Cùng một lối mòn, cùng là cẩu huyết. Nữ chính biến mất, nam chính tỉnh ngộ hối hận vạn phần, vì thế tìm kiếm trên toàn thế giới, nhưng cho dù y quyền thế ngập trời đến thế nào, “xới ba tấc đất”, vẫn không tìm ra nữ chính.
Mãi hai năm sau, nữ chính mang theo tiểu thiên tài đáng yêu lần nữa xuất hiện, là một bé trai, hơn nữa giống y đúc nam chính hồi còn bé. Theo thông lệ, nữ chính không thừa nhận đó là con nam chính, mà nam chính chỉ số thông minh cao vút cũng không nhận ra đứa bé kia rất giống y, đã vậy còn tỏ vẻ, vì nữ chính, y có thể tiếp nhận đứa con trai này.
Sau đó lại là một hồi truy thê bá đạo, nhiều lần cưỡng ép OOXX, cộng với nam phụ nhiều lần chen chân, hai nam chính vì nữ chính mà không ngừng tranh chấp, nhưng kết cục thể nào cũng là cả nhà đoàn viên, nhận được sủng ái lớn nhất của tổng tài kim cương, là nữ chính.
[ Thật sự không thể lựa chọn kịch bản khác? ] Phó Diệc Sâm quả thật bất lực. Không hổ là Mary Sue nước chảy mây trôi, tạo cột thu lôi, không quan trọng là dạng sét đánh nào cũng thu vào hết.
【 Đúng vậy nha kí chủ, 】 Hệ thống thậm chí có chút đắc ý, 【 Cho nên nói, Mary Sue xuống địa ngục hết đi! 】
Phó Diệc Sâm giật giật khóe miệng, hắn hiện tại đang ở trên du thuyền, mà khúc dạo đầu của kịch bản là nữ chính bị nữ phụ lừa lên du thuyền, sau đó, hạ dược cô tính đưa phòng nam phụ, nhưng bởi vì gian phòng của nam phụ vừa vặn sát bên phòng nam chính, nên nữ phụ do quá khẩn trương đã nhầm lẫn.
Về phần tại sao muốn đưa đến phòng nam phụ, một là do nam phụ thuộc đảng tra nam thủ đoạn độc ác, đương nhiên là người phù hợp nhất để giúp nữ phụ hủy hoại nữ chính, mặt khác, vị hoa hoa đại thiếu này đã từng thấy qua nữ chính, liếc mắt một cái đã chọn trúng, thế nhưng vẫn luôn ngại gia thế của nữ chính nên không thể trực tiếp vươn tay tóm người.
Cho nên nói, hiện tại có thể nữ chính đang bị đưa đi, tình tiết đêm nay cũng mang tính quyết định, chỉ là, Phó Diệc Sâm không hiểu tại sao tác giả Mary Sue muốn OOXX ngay từ đầu, cho dù là thích hay không, cứ phải OOXX trước đã. Trong đầu không biết toàn những thứ gì?
Không nói đến chuyện sau đêm này kịch bản câu chuyện sẽ bắt đầu, chỉ bằng việc bên trong nam chính kia là Tô Trạm, Phó Diệc Sâm cũng tuyệt đối không thể để cho tình tiết đêm nay xảy ra, hắn không sợ Tô Trạm sẽ ngủ với cô ta, nhưng ai biết cốt truyện có hạ dược luôn với Tô Trạm không?
Nghĩ đến đây, Phó Diệc Sâm nhanh chóng bấm số bảo tiêu, cẩn thận phân phó vài câu, lúc này mới xoay người đi vào.
Tình tiết được triển khai dưới góc nhìn của nữ chính, cho nên Phó Diệc Sâm lúc này có làm gì đi nữa cũng thuộc ngoài vùng kiểm soát của cốt truyện, đây là cơ hội để hắn phát huy và thay đổi một số chi tiết.
Hắn đã sẵn sàng, hoặc nên nói là sớm đã không thể chờ được nữa, bây giờ hắn sẽ đi gặp người kia – là “đế vương thương nghiệp oai phong một cõi, bạo quân làm việc lãnh khốc vô tình” dưới ngòi bút tác giả – nam chính Cố Thần Phong, hoặc nên nói, Tô Trạm đóng Cố Thần Phong.