Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Chương 41



“Lạnh.” Tô Trạm không tự chủ nỉ non thành tiếng, nhưng thần trí y vẫn rõ ràng lắm, thậm chí còn đang âm thầm nguyền rủa tác giả Mary Sue óc heo, đang yên đang lành, chỉ là gãy cái chân, nhiệt độ thân thể lại giảm xuống? Thân nhiệt có thể giảm đến trình độ này mà vẫn sống được, quả nhiên là kỳ tích.

Về phương diện khác, nhiệt độ cơ thể Tô Trạm bằng cách nào đó đã chạm đến mức âm, đây tuyệt đối đã vượt quá phạm vi thừa nhận của nhân loại. Cho nên thân thể không nhịn được phát run, nhất là lúc nhìn đến ánh mắt lo lắng của Hiên Viên Tàn Dạ, càng thêm không chịu được, hoặc nên nói, phòng tuyến của y đã hoàn toàn sụp đổ.

Sau khi sững sờ, Phó Diệc Sâm cũng bị nhiệt độ trên người Lãnh Thiên Thương dọa sợ, hắn cố chấp với việc nhóm lửa, chính là để phòng ngừa một màn này, lại không nghĩ rằng đống lửa bên cạnh cũng không ngăn được cốt truyện hành động.

“Chờ ta một chút, ” Phó Diệc Sâm không nói hai lời đem ngoại bào cởi ra đắp lên người y, sau đó chia đống lửa thành ba xếp quanh Lãnh Thiên Thương, lúc này mới lần nữa đứng dậy thấp giọng nói, “Ta ra ngoài tìm củi khô, lập tức quay lại.”

Phó Diệc Sâm nói xong liền quay đầu chui ra khỏi sơn động, sắc mặt lo lắng, thậm chí còn quên mất phải xưng trẫm, hoặc nên nói, cái thứ làm hắn mất kiểm soát kia, so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.

Nhìn bóng lưng chớp mắt biến mất, Tô Trạm há miệng, nhưng cuối cùng cũng không thốt ra được lời nào, hai tay không tự chủ nắm thật chặt quần áo trên người, lúc này đáy lòng Tô Trạm dâng lên loại cảm giác bất an khó gọi tên, ánh mắt không tự chủ vẫn luôn nhìn nơi cửa động.

Không bao lâu, thân ảnh cao lớn liền xuất hiện trong tầm mắt Tô Trạm, đồng thời trên tay hắn còn ôm theo một lượng lớn củi đốt.

Phó Diệc Sâm vừa mới vào liền đối diện với ánh mắt Lãnh Thiên Thương, bởi vì thống khổ mà hơi híp lại, nhưng lộ ra thần sắc nào đó mà Phó Diệc Sâm xem không hiểu. Ngay lúc ánh mắt hai người chạm nhau, ánh lửa chiếu rọi, Phó Diệc Sâm thấy rõ ràng đáy mắt y hơi lóe lên.

“Như vậy, ” Phó Diệc Sâm đặt củi lửa xuống liền vội vàng đến bên người Lãnh Thiên Thương, “Khá hơn chút nào không?” Nói xong đưa tay sờ lên mặt Lãnh Thiên Thương, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt Lãnh Thiên Thương khi đó, tiếp lại chạm vào tay y.

“Ừm.” Tô Trạm lạnh đến mức hoài nghi nhân sinh, đau đớn đến chết lặng, đau đến mất đi tri giác, đã vậy còn vô thức run rẩy, điều duy nhất đáng ăn mừng là ý thức của y vẫn chưa tan thành mây khói.

Thật ra vẫn thật lạnh như trước. Phó Diệc Sâm nhíu mày, không đợi Lãnh Thiên Thương trả lời đã bình tĩnh đứng dậy ném thêm củi khô vào đống lửa. Phó Diệc Sâm rất cẩn thận, chờ đến khi củi đều đốt đến mức không còn hơi ẩm, mới đem từng đống chuyển qua xung quanh Lãnh Thiên Thương.

Trong lúc này, Tô Trạm hận không thể biến nhỏ chui vào y phục của mình, yên lặng nhìn hắn, trong mắt chớp động ánh lửa, tựa như bên cạnh y có vô số ngọn lửa đang nhảy nhót, mãi không ngừng.

Phó Diệc Sâm vùi đầu bận rộn nửa ngày, hai mắt bị hun đến cay xè, trên mặt thì bị nướng đến mức chảy ra từng đợt mồ hôi, nhưng hắn thi thoảng vẫn sẽ quay đâu kiểm tra tình huống của Lãnh Thiên Thương. Mà trong lúc này, thanh âm gợi y mức độ hảo cảm vẫn luôn vang vọng trong đầu Phó Diệc Sâm, ít ra dựa vào nó, Phó Diệc Sâm cũng biết được, ý thức của Lãnh Thiên Thương vẫn chưa biến mất, cũng không đến mức thần trí mơ hồ.

Khi hoàn thành đốt lên vài đống lửa, quanh thân Lãnh Thiên Thương đều là lửa cháy bập bùng, Phó Diệc Sâm thậm chí cẩn thận đem tóc Lãnh Thiên Thương vén lên đặt trên người y, thường thường kiểm tra nhiệt độ của y, sợ quá nóng làm y khó chịu.

“Khá hơn chút nào không?” Phó Diệc Sâm không biết đã hỏi bao nhiêu lần, mỗi lần Lãnh Thiên Thương đều gật gật đầu hoặc là “ừ” nhẹ một tiếng, cho dù vậy nhưng không có bất luận chuyển biến tốt đẹp nào cả.

Thế nhưng Phó Diệc Sâm không biết, mỗi khi hắn quay đầu nhẹ giọng hỏi “Khá hơn chút nào không”, đáy lòng Tô Trạm đều sẽ dâng lên một cỗ ấm áp, mặc dù không khiến thân thể y khá lên chút nào, nhưng lại giúp y giảm bớt phần nào thống khổ. Loại ấm áp này, so với ấm áp nơi thân thể càng khiến người thoải mái.

Lúc này Phó Diệc Sâm ngồi xổm bên cạnh đống lửa, mặt bị nướng có chút đau rát, trên người hết tầng này đến tầng khác mồ hôi, quay đầu lại thấy Lãnh Thiên Thương ở giữa đống lửa như trước ôm hai tay hơi hơi run rẩy.

Phó Diệc Sâm lại đen mặt, cái thiết lập quái đản này sao khó phá như vậy! Mỗi khi hắn vừa đụng tới thân thể Lãnh Thiên Thương, thật sự hận không thể bóp chết tác giả Mary Sue.

Tác giả chẳng lẽ cho Lãnh Thiên Thương mặc mấy thứ quần áo nóng lạnh bất xâm sao? Phó Diệc Sâm đều bị nướng đến đầu óc mơ hồ, nhưng Lãnh Thiên Thương vẫn như cũ run bần bật, cái này… khoa học chỗ nào?

Chẳng lẽ cần phải da thịt tiếp xúc? Không hiểu sao, trong đầu Phó Diệc Sâm ma xui quỷ khiến toát ra ý tưởng như vậy. Nhìn Lãnh Thiên Thương vẫn lạnh run như trước, Phó Diệc Sâm cuối cùng ngồi xuống bên cạnh khối băng nghìn năm Lãnh Thiên Thương.

“Vẫn rất lạnh?” Phó Diệc Sâm thấp giọng nói.

“Ừm.” Tô Trạm ngay cả khí lực cất lời cũng không có.

“Ta ôm ngươi.” Phó Diệc Sâm dứt khoát ôm cả người lẫn quần áo đặt lên đùi mình. Lúc này, Phó Diệc Sâm đã lộ ra vẻ tức giận, nhưng không phải tức giận với Lãnh Thiên Thương, mà tức giận vì công sức hắn đổ ra suốt hai giờ nhưng không đổi lại được bất cứ tác dụng gì, cũng tức giận với tác giả Mary Sue đầu óc có bệnh.

“Không, chờ…” Đột nhiên bị ôm lấy, Tô Trạm trừng lớn hai mắt, thân thể tuy rằng không còn nằm dưới kiểm soát nữa nhưng ý thức của y vẫn còn a, vậy mà không đợi y nói xong, y đã mất mặt toàn tập ngồi trên đùi người ta, thân thể tựa vào lòng đối phương, đầu cũng đặt nơi ngực hắn.

Vì thế khuôn mặt trắng bệch nổi lên một tia huyết sắc, chỉ cần như vậy, cho dù thân thể chết lặng nhưng tâm lý lại đạt được thỏa mãn trước nay chưa từng có, chỉ là… Tô Trạm rất xấu hổ. Chắc vì ông trời thương tình tiểu thụ tội nghiệp là y đây, nên mới ban xuống phúc lợi.

Phó Diệc Sâm đem người ôm vào trong lòng không chừa một khe hở. Lãnh Thiên Thương ngồi trên đùi Phó Diệc Sâm, bởi vì do cơ thể cuộn lại, nửa người trên của y vừa vặn có thể hoàn toàn rúc vào ngực Phó Diệc Sâm.

Mặc dù mình bị nóng đến mức mồ hôi ròng ròng chảy xuống, Phó Diệc Sâm lại không chút buông lỏng người trong ngực, “Hiện tại khá hơn chút nào chưa?” Thanh âm của Phó Diệc Sâm rất nhẹ, hắn hơi hơi cúi đầu, vừa vặn môi chạm phải vàn tai Lãnh Thiên Thương, giọng nói trầm thấp cứ như mang theo ma lực hấp dẫn.

“Ừm.” Tựa vào lồng ngực Phó Diệc Sâm, Tô Trạm chỉ cảm thấy bên tai hơi ngứa, chợt mũi chua xót, trong nháy mắt ấm áp từ trái tim nhanh chóng lan tràn đến từng bộ phận cơ thể, ngữ điệu ôn nhu của hắn so với năm sáu đống lửa vây quanh càng làm y ấm áp.

Tô Trạm thật ra có chút muốn hỏi thăm ông trời, y cũng không hiểu sao mình đụng phải thứ kỳ quái này, xuyên tới tiểu thuyết chịu đủ loại đau khổ, nhưng vừa nghĩ tới được người này ôm trong lòng, lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá, cho nên loạn nghĩ bảy tám lượt, ví dụ như hướng phát triển của kịch bản, ví dụ như ba mẹ y, ví dụ như anh trai khiến y sùng bái, người đại diện đáng tin cậy… Nhất thời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hốc mắt không nhịn được đỏ lên.

“Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ ổn thôi.” Phó Diệc Sâm rõ ràng cảm nhận được sự yếu ớt của người trong ngực, vì thế nhịn không được nhẹ giọng an ủi. Trên thực tế, lưng hắn bây giờ bị lửa hun đến ứa mồ hôi, nhưng trước ngực lại chẳng khác gì đang ôm một khối băng lớn, bị tấn công bởi hai tầng băng hỏa, tư vị cũng không dễ chịu gì.

Không nghĩ tới, cảm xúc Tô Trạm lúc này cơ hồ hỏng mất, vừa nghe thấy thanh âm ôn nhu đều đều của hắn, chóp mũi không ngừng chua xót, giây sau, lệ châu thi nhau rơi xuống.

Trừ bỏ lúc quay phim phải dùng đến, Tô Trạm rất ít khi khóc, cũng không biết mình vì sao lại khóc, nhưng hiện tại rất khó nhịn, đại khái là do ấm áp từ thân thể hắn, hoặc bởi vì khi thân thể khi rời vào trạng thái thống khổ cực điểm, con người ta sẽ rất dễ trở nên yếu ớt.

Thật xấu hổ, thật mất mặt, nhưng không còn khống chế được nữa. Tô Trạm không nhịn được co lại trong vòng tay đối phương, đem mặt hoàn toàn chôn trong ngực hắn, cũng không muốn bị hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Nhưng Phó Diệc Sâm đang ôm y, sao có thể không phát hiện điểm kỳ lạ được? Phó Diệc Sâm một cúi đầu, chỉ thấy khuôn mặt Lãnh Thiên Thương còn đang chôn trong lồng ngực mình, mái tóc bạc trắng của y phủ kín sau lưng, rủ xuống chân mình.

Phó Diệc Sâm không kìm lòng được vươn tay vén tóc y ra sau, từng chút một, lúc này mới để lộ ra khóe mắt ươn ướt của người nào đó.

Phó Diệc Sâm giật mình, y đây là… khóc? Bàn tay đang vuốt tóc y đột nhiên dừng lại, sau đó giữ nguyên động tác chạm vào đầu y, hơi dùng sức, đầu Lãnh Thiên Thương liền bị hắn ép ngửa lên.

Khi chân chính đối diện với cặp mắt ướt át của Lãnh Thiên Thương, Phó Diệc Sâm hoàn toàn ngây ngẩn.

Phó Diệc Sâm không phủ nhận, Tô Trạm sở hữu một khuôn mặt vô cùng tinh xảo, nhưng người đối diện lúc này, tuy sắc mặt có hơi trắng bệch, nhưng do nước mắt lại khó hiểu nổi lên mạt ửng hồng, ngay cả đôi mắt lam sắc vốn yêu nghiệt kia, cũng bởi vì hàm chứa nước mắt, càng có vẻ dị thường mê người.

Một cỗ xúc động khó hiểu lần thứ hai tập kích, hoàn toàn khác với dáng vẻ giấu giấu giếm giếm ban đầu, lúc này đây Lãnh Thiên Thương quả thật đã khó chịu đến cực điểm, thế nên y không có sức lực đâu mà ngụy trang gì đó, đơn thuần ngửa đầu nhìn Phó Diệc Sâm, mang theo ỷ lại mà chính bản thân y cũng không phát giác, cùng với ủy khuất không nói nên lời.

Phó Diệc Sâm dường như bị câu mất hồn phách, hoàn toàn không rời mắt được.

Ma xui quỷ khiến, Phó Diệc Sâm một tay giữ chặt gáy y, từ từ di chuyển đến vành tai, khẽ vuốt hai cái, sau đó nhẹ nhàng xoa má y.

Ngón cái lướt qua hốc mắt, nhẹ nhàng lau đi ướt át nơi đó, rồi đến chóp mũi, hai má… vuốt ve không rời.

Phó Diệc Sâm như bị ma nhập không tài nào rời mắt được dáng vẻ ngây ngốc của Lãnh Thiên Thương. Lúc này Lãnh Thiên Thương đang ngồi trên đùi hắn, một tay hắn ôm chặt Lãnh Thiên Thương, một tay khác lại không nhịn được vuốt ve gò má y, đôi mắt, chóp mũi.

Phó Diệc Sâm chỉ thấy Lãnh Thiên Thương cơ thể căng cứng không nhúc nhích, từ đầu đến cuối một bộ ngơ ngơ ngác ngác, giống như một con hamster nhỏ chổng vó hai mắt trừng trừng giả chết, chỉ khi dùng ngón tay chọc chọc cái bụng nhỏ của y, y mới cứng ngắc theo bản năng, hai chân ngắn giật giật.

Còn đối với Lãnh Thiên Thương, khi ngón cái Phó Diệc Sâm xẹt khóe mắt y, hai mắt ngốc lăng mới theo phản xạ chớp hai cái. Ban đầu kinh hoảng, luống cuống, tiếp theo là chần chừ, thất thần, mê ly, sau đó lại khôi phục ngốc nghếch, đôi mắt dường như biết nói, quả thật đáng yêu không chịu được.

Vì thế, Phó Diệc Sâm kìm lòng không được, hôn xuống cặp mắt kia.

Nhìn chằm chằm đôi môi đang ngày càng tới gần, Tô Trạm vốn đang trong cõi tiên bỗng trừng lớn hai mắt, sau đó ngay khi Phó Diệc Sâm chạm tới lông mi y, thoắt cái nhắm mắt lại.

Trong giây phút đó, tim Tô Trạm run lên bần bật, lý trí còn sót lại lập tức bị đánh tan, mà đúng lúc này, Tô Trạm bỗng cảm thấy ấm áp phủ lên mắt, tựa như chuồn chuồn lướt nước.

Có chút thất vọng, lại không biết đang chờ mong điều gì, cộng với khẩn trương đến quên cả đau đớn, Tô Trạm nhắm nghiền mắt tính giả chết, nhưng đúng lúc này, trên môi đột nhiên truyền đến một trận mềm mại.

“Ưm ~” Tia lý trí cuối cùng của Tô Trạm, hoàn toàn vứt bỏ y ra đi.

Phó Diệc Sâm đối với hành vi của mình lúc này cũng là hoàn toàn mất đi năng lực tự chủ, tùy tâm mà động, không kìm lòng nổi hắn đã hôn xuống. Nụ hôn tùy theo cảm xúc, một khi đã hôn xuống, sẽ không bao giờ có thể vãn hồi.

Phó Diệc Sâm vẫn luôn cho rằng mình là thẳng nam, thẳng kiểu sắt thép, tuy rằng đối với đồng tính không có bài xích hay chán ghét, nhưng hắn tuyệt đối không tiếp nhận được việc mình ở bên một người đàn ông. May mắn bên cạnh hắn chưa từng có đồng chí nào, hắn cũng chưa bao giờ đi tìm hiểu, cho nên tới bây giờ, hắn cũng không biết mình bị sao nữa.

Nhưng có một điểm hắn hoàn toàn khẳng định, hắn đúng là thẳng nam không sai, chính là đối với người trước mắt, dường như hắn đã không cách nào tự kiềm chế, thậm chí ngày một hãm sâu.

Môi của nam nhân, hoặc nên nói môi Lãnh Thiên Thương, mềm mại ngoài ý muốn, còn mang theo chút lành lạnh, giống như chứa đựng ma lực, còn Phó Diệc Sâm là nạn nhân, quấn quýt đuổi theo môi y, hết ngậm trong miệng lại đến cắn nhẹ, cho dù không thâm nhập bên trong cũng đã khiến hắn muốn ngừng mà không được.

Mở mắt, Lãnh Thiên Thương vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt của y lại lộ ra một mạt hồng hồng, rõ ràng không còn căng thẳng như trước, hàng lông mi run rẩy, túm chặt áo mình không buông.

Phó Diệc Sâm không tự chủ cong khóe môi, nóng cũng được, lạnh cũng thế, cảm quan trên thân thể đều tập trung hết lên người Lãnh Thiên Thương.

Không nhịn được, Phó Diệc Sâm nhẹ tay nắm lấy cằm y, sau đó hơi dùng sức ép miệng y mở ra, giây tiếp theo, Phó Diệc Sâm liền dò xét đi vào, đây hoàn toàn là xuất phát từ bản năng của một người đàn ông.

Tiến quân thần tốc, ấm áp, mềm mại, giống như nhấm nháp mỹ thực phù hợp với khẩu vị của mình, vì thế hoàn toàn trầm mê, không cách nào kiềm chế, ăn thế nào cũng thấy không đủ, càng nếm lại càng cảm thấy đây là mỹ vị tốt nhất thế gian, muốn nuốt trọn vào bụng nhưng không thể.

“Ừm…” Tiếng rên rỉ trầm thấp không thể kìm nén từ nơi tiếp xúc giữa miệng hai người truyền ra.

Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy mỗi dây thần kinh đều lần lượt đứt phựt, rồi tựa như hồng thủy tràn ra, xúc động không thể vãn hồi. Vì thế không kìm lòng nổi, Phó Diệc Sâm chế trụ gáy của y, dường như muốn đem y khảm vào thân thể, hôn vẫn không đủ.

Thẳng đến khi hô hấp người trong ngực ngày càng dồn dập, nắm quần áo mình ngày càng chặt, Phó Diệc Sâm như trúng mê dược, vẫn không tình nguyện buông tha cho đôi môi kia, đúng lúc này, hệ thống rác rưởi rất không đúng lúc xông ra, cho dù bị che chắn nhưng không ngăn được nó thông báo hảo cảm.

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 3】

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ: 91】

Phó Diệc Sâm giật mình, lý trí quay về một chút, rồi sau đó rốt cục buông Lãnh Thiên Thương ra, há miệng thở dốc.

91, Phó Diệc Sâm nhìn người nào đó vẫn một bộ không dám mở mắt, cùng với dấu vết mình lưu lại trên môi y, chợt nhếch miệng mỉm cười.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv