Cố Từ Thần cứ như vậy ngủ một mạch đến sáng, không bị ai làm phiền. Lúc cậu tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, ánh nắng ôn hòa xuyên qua rèm cửa, dịu dàng đậu lên vai. Cố Từ Thần nhìn qua bên cạnh thì trông thấy Diệp Trà đã dậy từ bao giờ, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai tay chống má nhìn cậu khiến Cố Từ Thần không khỏi ngại ngùng.
- Diệp Trà\, em dậy lâu chưa? Sao không gọi anh?
Em bé đong đưa hai chân, đôi mắt to đơn thuần đặc biệt đáng yêu như chú mèo nhỏ, ngoan ngoãn đáp:
- Anh Thần Thần rất mệt\, ngủ say ơi là say nên Trà hổng có gọi ạ.
Cố Từ Thần sờ sờ mũi, nhanh chóng đứng lên sửa soạn lại bản thân rồi dắt bé Trà ra ngoài. Hai phòng xung quanh cậu đều đã ở dưới lầu hết. Song, Cố Từ Thần không vội vàng xuống, cậu để Diệp Trà đứng xa phòng của Võ Chí Công, còn mình thì ở mép cửa quan sát.
Võ Chí Công không đóng cửa phòng lại, đứng bên ngoài cậu vẫn có thể nhìn rõ bên trong. Giữa nhà chính là cái xác của người xấu số. Dưới sàn nhuộm một màu đỏ thẫm, mùi máu tươi kích thích khứu giác khiến Cố Từ Thần nhíu mày, đưa tay che mũi. Cậu mím môi chịu đựng cơn buồn nôn, căng mắt ra quan sát kỹ cái xác. Nội tạng bên trong dường như đã bị moi sạch, xếp xung quanh cái xác. Tay, chân, bụng đều bị rạch một đường dài, mở phanh ra. Những vị trí nội tạng đều đã được thay thế bằng bông gòn, nặn thành hình cơ quan nội tạng. Hình ảnh đẫm máu khủng bố ánh nhìn. Cố Từ Thần hít sâu một hơi, tiện tay khép cửa lại. Cậu không muốn bé Trà nhìn thấy cảnh này, nó chắc chắn sẽ ám ảnh bé đến suốt đời mất.
- Anh ơi?
Diệp Trà nhỏ giọng lên tiếng, lóng ngóng đưa tay nhỏ nắm lấy tay cậu.
- Chúng ta đi thôi.
Cố Từ Thần dắt bé xuống nhà dưới, trông thấy mọi người đã có mặt đầy đủ ở bàn ăn. Kẻ khóc người rầu, gương mặt đanh lại vì căng thẳng cùng sợ hãi. Trước khi xuống bàn ăn, bọn họ đều đi ngang qua phòng Võ Chí, nhìn rõ thảm cảnh bên trong đấy. Cảnh tượng kinh khủng đến mức chỉ cần nhắm mắt lại cũng đủ khiến bọn họ mường tượng ra. Ba người còn lại của phòng đó đều ngồi thẫn thờ, mặt cắt không còn một giọt máu, kể cả gã cao to cũng không ngoại lệ. Họ không nghĩ đến dì Lưu sẽ bị sát hại một cách tàn nhẫn như vậy.
Trên bàn, các món ăn dân dã tỏa ra hương vị mê người, màu sắc bắt mắt kích thích thị giác nhưng chẳng ai động đũa. Bọn họ còn mãi chìm đắm trong nỗi sợ hãi của bản thân, chưa vực dậy được tinh thần sau cú sốc ban nãy.
Cố Từ Thần dắt theo bé Trà ngồi xuống chỗ còn trống, cẩn thận giúp bé lau sạch tay rồi nói:
- Bé Trà muốn ăn gì\, anh gắp giúp bé.
Diệp Trà bặm môi, đôi mắt tròn to nhìn một bàn thức ăn phong phú, chỉ dĩa thịt bò xào đậu que gần nhất, cười đáp:
- Thịt bò nhìn ngon nhất! Anh Thần Thần ăn với bé Trà đi ạ.
Cố Từ Thần thấp giọng đáp một tiếng, sau đó gắp thịt bò vào chén cho bé Trà, chậm rãi cùng bé dùng bữa, hoàn toàn không để tâm đến bầu không khí căng thẳng trên bàn ăn.
- Chàng trai trẻ\, cậu không sợ thức ăn có vấn đề sao? - Gã gầy gò run cầm cập\, khàn khàn hỏi\, - Cứ... cứ như vậy mà ăn\, lỡ chẳng may trúng độc thì thế nào?
Cố Từ Thần gắp những món trẻ con ăn được cho Diệp Trà, lạnh nhạt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, thản nhiên đáp:
- Anh nghĩ hệ thống sẽ làm chuyện dư thừa đó sao?
Gã bị hỏi như thế thì trầm mặc, cảm thấy hệ thống chắc hẳn sẽ không “hố” người chơi thế này. Nếu như ngay cả thức ăn cũng có độc thì cần gì dùng đến ma quỷ. Bảy ngày nhịn đói cũng đủ khiến họ toi mạng. Gã cắn răng, quyết định liều mạng ăn, ngấu nghiến mấy món ăn trước mặt. Gã dường như đã tuyệt vọng, thậm chí còn nghĩ đến cái chết của mình. Gã cho rằng chết vì độc có khi còn nhẹ nhàng hơn cái chết của dì Lưu.
Ngoài Cố Từ Thần, bé Trà cùng gã gầy gò thì chẳng một ai chạm đến thức ăn trên bàn. Cứ nhìn đến những miếng thịt, bọn họ lại nhớ tới nội tạng cùng thịt vụn của dì Lưu vương vãi trên sàn nhà, ghê tởm đến mức muốn nôn.
Tô Trang vẫn còn sang chấn tâm lý do những chuyện tối qua, cô ta co rụt người, bả vai khẽ run, đôi mắt láo liên nhìn quanh. Trông thấy dáng vẻ bình thản dùng bữa của Cố Từ Thần, cô ta không khỏi tức giận, nói bóng gió:
- Gặp chuyện này mà còn ăn được\, mất nhân tính!
Cố Từ Thần còn chưa kịp lên tiếng thì Diệp Trà ngồi bên cạnh đã nói:
- Em không được phép ăn sao ạ?
Đôi mắt to tròn của bé hiện lên tia mờ mịt, nước mắt nhanh chóng dâng lên. Bé cúi gằm mặt, hít hít mũi, mếu máo:
- Nhưng... nhưng em đói lắm... Anh ơi\, Trà Trà ăn sáng là sai ạ?
Cố Từ Thần trông thấy bé khóc, không khỏi đau lòng. Đứa nhỏ ngoan cậu che chở còn không dám nặng lời, vậy mà lại bị một kẻ nào đó dọa đến rơi nước mắt.
Chẳng qua ở nơi mọi người không thấy, Diệp Trà hơi cong khóe môi nở nụ cười tinh nghịch, sau đó trở lại như thường. Ai bảo chị này bắt nạt anh Từ Thần của bé cơ chứ? Hừ, bé hổng có vui đâu!
- Bé Trà không sai. Em đói thì cứ ăn\, đừng để ý đến chị ta. Chị ta không ăn ngon được nên ghen tị với em đấy.
Cố Từ Thần vừa lau nước mắt vừa dỗ dành bé, cậu lạnh lùng nhìn Tô Trang, cười khẩy một tiếng.
- Chung một phòng với dì ấy mà không cứu\, rốt cuộc ai mất nhân tính hơn ai?
Tô Trang cứng họng, mấp máy môi mãi vẫn không thể nói thành lời.
Trần Liễu thẫn thờ nhìn bàn ăn, nước mắt chảy dài trên đôi gò má tái nhợt. Dì Lưu hôm qua vẫn còn nói chuyện với em, an ủi em, vậy mà hôm nay đã đi rồi. Em chẳng thể giúp gì cho dì ấy, thậm chí còn không đủ can đảm để chôn cất dì Lưu.
- Em muốn về\, em không muốn ở đây nữa\, hu hu...
Trần Liễu gục mặt xuống bàn, khóc nấc lên. Tiếng khóc bi thương của cô gái nhỏ khiến không khí trên bàn ăn càng thêm trầm xuống. Áp lực, sợ hãi đè nặng lên đôi vai của từng người.
Gã gầy gò vừa ngốn thức ăn vừa cảnh giác nhìn quanh, con ngươi co rụt vì hoảng hốt. Gã vội vàng nuốt thức ăn trong miệng, chà xát hai tay vào nhau, hèn mọn cầu xin:
- Cậu Lê à\, cậu giúp tôi rời khỏi đây được không? Tôi... tôi sẽ đem toàn bộ tài sản của mình chuyển cho cậu. Làm ơn\, hãy đưa tôi rời khỏi đây.
Lê Tuấn cười khổ một tiếng, lắc đầu từ chối.
- Tôi làm gì có siêu năng lực ấy. Tôi cũng chỉ là người mới mà thôi\, còn nhiều thứ chưa biết. Nếu muốn sống sót phải tự thân vận động thôi.
Hắn ta không phải không muốn giúp mà là không có năng lực để giúp. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lê Tuấn không tốt bụng đến nỗi sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình để cứu một người xa lạ. Gã có chuyển hết tài sản cho hắn cũng như không, mạng mất thì lấy gì mà xài.
- Tôi không thể... tôi không thể...
Gã vò đầu bứt tóc, hàm răng đánh lạch cạch vào nhau, da mặt run bần bật. Trời sinh tính gã nhút nhát, hèn mọn, không thể dũng cảm đối đầu với người khác, chỉ có thể nhẫn nhịn luồn cúi. Đến cả người bình thường gã còn sợ hãi, giờ lại bảo gã tự đối đầu với thứ khủng bố kia chẳng bằng để gã chết quách đi cho xong.
- Tôi không thể chờ chết! Tôi phải thoát khỏi đây! Phải thoát khỏi đây!
Gã đàn ông trở nên cuồng loạn, đứng phắt dậy, phóng thẳng một mạch vào rừng. Những người xung quanh bị hành động của gã dọa cho ngây ngẩn, không kịp lên tiếng ngăn cản.
Lê Tuấn nhìn thấy tinh thần suy sụp của mọi người liền đứng ra động viên.
- Mọi người nên bình tĩnh\, chúng ta vẫn còn cơ hội để quay về. Chỉ cần cố gắng tìm hiểu nguyên nhân tử vong và tránh né không phạm vào chúng là được.
- Anh nói nghe dễ dàng thế! Nếu dễ kiếm như vậy thì dì Lưu đã chẳng chết thảm! - Tô Trang gắt lên.
Lòng tốt bị chỉ trích và oán hận khiến Lê Tuấn không khỏi chán nản. Thế nhưng hai mươi mấy năm học cách làm người khiến hắn không thể nhắm mắt làm ngơ để bọn họ đi tìm chết. Hắn vuốt mặt, hít sâu một hơi rồi nói:
- Thứ lỗi cho tôi nói thẳng\, bây giờ mọi người có hoảng loạn cũng chẳng ích lợi gì. Tôi chỉ có thể đưa ra định hướng để chúng ta bảo toàn mạng sống\, nghe theo lời tôi hay không đó là quyền của mọi người. Hiện tại\, các vị cứ bình tĩnh lại\, sau đó chúng ta sẽ bàn tiếp về chuyện này.
Nói rồi, hắn đứng dậy rồi đi ra ngoài. Cách đó không xa, Cố Từ Thần đã đứng đó chờ Lê Tuấn. Trông thấy liền đi về phía cậu, hắn liền lên tiếng:
- Cố Từ Thần\, cậu chờ tôi à?
Cố Từ Thần hơi gật đầu, cậu rũ mi mắt, xoa xoa đầu đứa nhỏ đang ôm chân mình.
- Tôi đã suy nghĩ về lời đề nghị của anh.
Lê Tuấn nhướng mày, mỉm cười chờ đợi câu nói tiếp theo từ cậu thanh niên này.
Cố Từ Thần nhìn thẳng vào hắn, đôi con ngươi đen, sâu hun hút không nhìn thấy đáy, dường như có thể xuyên thấu tâm can người đối diện. Khóe môi cậu hơi cong lên, nhàn nhạt đáp:
- Hi vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác tốt.
- Đương nhiên.
Lê Tuấn cười híp mắt, vươn tay ra bắt tay với cậu thanh niên đối diện. Hắn nhìn thoáng qua những người suy sụp trong nhà, lên tiếng hỏi:
- Cậu có ý tưởng gì về việc này không?
Cố Từ Thần trầm ngâm suy nghĩ, sau đó trả lời:
- Hiện tại vẫn chưa có gì nhiều\, tôi muốn đi điều tra thêm.
- Điều tra trong nhà?
Cậu khẽ lắc đầu, nhìn về phía rừng cây u ám rồi đáp:
- Không\, tôi muốn vào rừng. Còn bé Trà thì anh trông bé giúp tôi nhé.
Lê Tuấn cũng không ngại, cười nói:
- Được\, không vấn đề gì. Dù sao tôi cũng đi xung quanh đây để xem xét.
Diệp Trà vừa nghe Cố Từ Thần nói xong liền ngẩng đầu lên, vội vàng ôm chặt lấy chân cậu.
- Anh ơi\, em muốn đi theo anh...
Cố Từ Thần kéo tay bé ra. Cậu ngồi xổm xuống, xoa đầu bé, ôn hòa nói:
- Không được\, bé Trà không thể đi theo anh.
- Tại sao ạ? - Diệp Trà chau mày nhỏ\, ôm lấy tay cậu làm nũng. - Anh cho bé Trà theo đi\, bé Trà hứa sẽ ngoan mà.
Cố Từ Thần nhìn bé, thở dài một tiếng.
- Bé Trà ngoan\, nơi đó rất nguy hiểm\, em không thể đi theo anh.
Đứa nhỏ mím môi, bé xoắn xoắn tay áo, xụ mặt xuống không vui. Bé nhìn thảm cỏ dưới chân, nước mắt lách tách rơi xuống.
- Anh ơi\, anh đừng bỏ Trà Trà được hông ạ? Cha nhỏ bỏ em\, cha lớn cũng đi mất rồi\, anh đừng ghét bé Trà... Em hứa sẽ ngoan\, sẽ nghe lời anh mà...
Cố Từ Thần thấy bé khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, đáng thương vô cùng, tâm không khỏi mềm nhũn. Cậu dịu dàng lau nước mắt cho bé, dỗ dành.
- Anh không bỏ bé Trà. Anh chỉ đi một chút liền về với em\, được không nè? Trà Trà ngoan\, khóc nhiều sẽ xấu.
Diệp Trà nghe thấy thế liền vội vàng dụi dụi mắt, thút thít nói:
- Anh nói thật ạ?
- Thật\, bé Trà là đứa trẻ ngoan\, anh tất nhiên sẽ không bỏ rơi em. - Cố Từ Thần khẽ cười\, tiếp tục an ủi bé.
Em bé chớp chớp đôi mắt to, lông mi còn vươn nước mắt như những hạt pha lê lấp lánh, vừa mềm mại vừa đáng yêu. Bé nhân cơ hội hôn một cái lên má Cố Từ Thần, thút thít đáp:
- Trà Trà hiểu rồi ạ. Em sẽ chờ anh Từ Thần về.