Đang muốn an ủi người đẹp, tiện tay âu yếm nàng một phen, không nghĩ tới lại chứng kiến tên chồng bất lực - ba của Haruna và Akiho bên cạnh.
"Anh vừa nói cái gì cơ?" Natsumi nghi hoặc.
"Khô- Không có gì!" Lăng Thiên lắc đầu, sau đó âm thầm đánh giá tình cảnh trước mặt.
Tên kia, trạng thái hư hư ảo ảo, cộng thêm việc Darkrai chắc chắc sẽ không bao giờ lừa hắn liền có thể khẳng định, tên này đã chết 100% rồi. Chỉ có điều, hình ảnh trước mặt Lăng Thiên, có lẽ liền là linh hồn còn xót lại tại trần thế đi?
"Ta có thể nhìn thấy hắn cũng không phải là điều gì quá đặc biệt đi, dù sao trên thân ngoài việc có tả luân nhãn, thiên sinh nha,... lại thêm ma hệ thiên phú, nhìn thấy linh hồn liền so với ăn cơm uống nước dễ dàng hơn!" Lăng Thiên nhếch môi, sau đó một ý nghĩ liền nảy ra trong đầu hắn.
Đã ngươi muốn nhìn, vậy ta để cho ngươi nhìn luôn!
"Gengar, ra đây đi!" Lăng Thiên phất tay, ngay lập tức một bóng ma màu tím với thân hình kỳ quái trong hư vô xuất hiện.
Gengar... Pokemon hệ bóng ma (Ghost type)!!!
"Nhìn thấy tên kia chứ?" Lăng Thiên nheo nheo đôi mắt hỏi.
"Giru Giru..." Gengar vô cùng nhân tính hóa gật đầu, đồng thời đôi mắt cũng rực sáng.
Thân là ma hệ pokemon, linh hồn liền chính là thức ăn tuyệt nhất của nó!
"Bắt giữ hắn, để cho hắn không chạy trốn, khiến cho hắn nhìn ta cùng vợ hắn chơi đùa một phen. Xong việc ngươi có thể thoải mái mà cắn cắn nuốt nuốt tùy ý!" Lăng Thiên nói xong, vừa dứt lời, chỉ thấy Gengar đã liền lao tới, không chế cái linh hồn bất lực kia.
"Thả- Thả ta ra, đồ quái vật!" Cảm thấy bản thân bỗng nhiên bị một lực lượng kỳ lạ trói buộc, ba của Haruna hét lên và dãy dụa, nhưng dĩ nhiên mọi thứ đều bất thành.
Không ai nghe thấy hắn, cơ thể linh hồn cũng không còn tác dụng...
"Giống như có ai đó vừa nói thì phải?" Natsumi bỗng nhiên ngơ ngác ngẩng đầu hỏi.
"Hả? Đâu có đâu!" Lăng Thiên cười nói, sau đó liền không chờ Natsumi kịp chăm chú, liền ôm nàng đè xuống đất.
"Bịch!"
"Khôn- Không, không phải chỗ này!!!" Natsumi dãy dụa phản kháng.
"Khà khà, tại sao em không nói ta buông ra mà lại bảo không phải chỗ này, chẳng lẽ..." Lăng Thiên bí hiểm đùa giỡn.
Bị Lăng Thiên nói đúng tim đen, Natsumi hơi đỏ mặt trong nháy mắt, sau đó cũng rất nhanh gương mặt liền trở lên trắng bệch trả lời:"Tenryu sensei, làm ơn, chồng em vừa mới chết, linh hồn anh ấy còn chưa yên nghỉ..."
Ít nhất thì... Cũng phải chờ 7-7-49 ngày đã!
"Yên tâm, có khi hắn đang ở trên thiên đàng chúc phúc cho em tìm kiếm hạnh phúc mới ấy chứ!" Vừa nói, Lăng Thiên vừa ngước nhìn gương mặt tràn đầy phẫn nộ và bất lực của vị khán giả bất đắc dĩ kia.
"Nhưng-" Natsumi muốn nói gì thêm, nhưng rất nhanh, đôi môi ẩm ướt của nàng liền bị Lăng Thiên khóa chặt lại.
"Chụt Choẹt"
"Ưm.... Ah...."
Hai đôi môi quấn lấy nhau, cùng lúc đó hai bàn tay nhỏ nhắn của Natsumi cũng đưa tới như muốn đẩy hắn ra. Chỉ là, nhìn hành động phản kháng yếu đuối của nàng, người ngoài nhìn vào chắc còn tưởng nàng đang muốn ôm đầu tình lang của mình ấy chứ.
"Ahhhh"
Mân mê vị dâu tây trên lớp son môi của Natsumi, Lăng Thiên dĩ nhiên là không có cho nàng cơ hội để thở dốc. Chỉ thấy lúc này, bàn tay hắn không biết đã từ lúc nào đã đưa xuống dưới, cởi xuống bộ tang phục rộng thùng thình mà xấu xí kia.
"Đừ- Đừng mà...!" Mất một lúc Natsumi mới được Lăng Thiên buông đôi môi ra, chỉ có điều lúc này, Natsmi toàn thân đã cảm thấy hơi lạnh, hiển nhiên trên cơ thể nàng giờ đã chỉ còn bộ đồ lót quyến rũ.
"Chậc chậc, không nghĩ tới phía sau bộ tang phục xấu xí kia lại là một cơ thể dâm đãng đến thế. Nếu như chồng em biết được vợ mình quyến rũ thế này, có khi hắn sẽ đội quan tài mà sống dậy mất!" Lăng Thiên đôi mắt rực sáng nói.
Lần trước, do không chú ý vì nghĩ nàng là Haruna, cộng thêm việc làn sương mờ ảo của hơi nước, hắn cũng chưa có cơ hội đánh giá cơ thể của Natsumi một cách chi tiết. Nhưng mà lần này, nhìn thấy nàng gần như trần chuồng trước mặt, hắn đâu còn cần thêm thời gian nữa.
Cơ thể hoàn mỹ, cặp vú căng tròn nảy nở, bờ mông vểnh cao săn chắc... Không thể không nói, Natsumi nhìn giống như phiên bản Haruna phát triển hơn là mẹ của nàng vậy.
Rất đẹp, rât quyến rũ, đúng sở thích của hắn!!!
"Chết tiệt, nàng đúng là đẹp thật mà!" Lăng Thiên nuốt nước bọt, bởi lẽ khi nhìn thấy đám lông đen tuyền phía dưới hạ bộ của Natsumi, tiểu đệ đệ của hắn vào lúc này đã biểu tình dữ dội lắm rồi!
"Ah...!" Đang che mặt, nghe thấy lời đánh giá cơ thể mình từ Lăng Thiên, Natsumi không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy có chút vui mừng, bởi dù sao thì, nữ nhân nào mà không muốn người khác khen mình đẹp đây?
"Khoan đã, đây là tang lễ của anh ấy, ta không nên..."
Thấy Natsumi gương mặt biến hóa từ vui hóa buồn, Lăng Thiên nào còn không biết cái cảm giác tội lỗi của nàng lại lần nữa xuất hiện. Thế nên, để có thể dập tắt u ám của nàng cũng như hỏa hoạn bên trong hắn, Lăng Thiên liền nhanh chóng đè cơ thể lực lưỡng của hắn xuống, xé nốt bộ đồ lót hồng nhạt trên người nàng đồng thời cởi bộ bộ vest trên người hắn luôn!
"Xoạt"
"Ahhhhhhhhh"
Natsumi muốn hét lên, nhưng miệng nàng rất nhanh liền bị bàn tay Lăng Thiên che lại. Cùng lúc đó, hắn đưa một tay xuống dưới, bóp nhẹ vào cặp vú nẩy nở của nàng mà đùa giỡn:"Natsumi, em có thật là mẹ có hai đứa con không vậy? Cơ thể dâm đãng này, ta còn tưởng em chỉ mới đôi mươi thôi chứ?"
Núm vú hồng hào, mềm mại... Thật không thể tin được mà!!!
"Ưm... Ưm" Natsmi giãy dụa, nhưng gương mặt đỏ ửng của nàng đã hoàn toàn bán đứng nàng. Thấy như vậy một màn, Lăng Thiên liền cười khẩy một tiếng, sau đó rướn người lên, đặt con c-c đã căng cứng từ bao giờ của mình vào giữa khe ngực nàng nói ra:"Chỉ cần em bằng vào bộ ngực của mình khiến ta ra, ta đảm bảo hôm nay sẽ không làm phiền em nữa, đồng thời để cho em được toàn tâm toàn ý chịu tang chồng mà không gặp bất cứ rắc rối gì. Thế nào?"
"Thậ- Thật chứ?" Natsumi kinh ngạc hỏi.
"Vớ vẩn, ta đùa em làm gì!" Lăng Thiên giả vờ bực giọng nói.
"Vậy... Được rồi!" Natsumi hơi chần chừ một chút, sau đó liền quả quyết đưa hai tay lên, ép bầu vú sữa của mình cố định con c-c Lăng Thiên ở giữa, sau đó bắt đầu...
"Ahhhhhh, khốn kiếp, ngươi là ai, ta sẽ nguyền rủa ngươi cả đời!" Nhìn thấy vợ mình đang đ- vú cho tên nam nhân khác, tên chồng bất lực của Natsumi liền hét lớn.
"Giru!!!" Ở bên cạnh khống chế di chuyển của hắn, Gengar thấy hắn dám chửi chủ nhân của mình liền đưa tay tát một cái, khiến cho linh hồn nay đã yếu lại càng dần trở lên mơ hồ.
Lăng Thiên nhìn thấy Gengar đang hành hạ tên chồng bất lực của Natsumi liền nhếch miệng cười gian xảo, sau đó hắn liền đưa tay, sờ nhẹ lên đầu của Natsumi như muốn nói gì đó.
Đang dùng vú cho Lăng Thiên đ-, Natsumi thấy hắn sờ lên đầu mình liền biết hắn muốn gì. Nhưng vì muốn nhanh chóng để hắn ra, Natsumi cũng không còn cách nào khác, đành phải há miệng, ngậm con c-c của Lăng Thiên vào miệng.
Phía bên cạnh, bị Gengar hành hạ, lại nhìn thấy vợ mình tiếp tục đang ngậm c-c của một người đàn ông xa lạ, trong lòng tên chồng bất lực của Natsumi tràn đầy căm phẫn. Bởi lẽ, suốt hơn hai chục năm ăn ở với nhau, việc sinh hoạt vợ chồng của hai người duy nhất liền là:"Anh trên em dưới, baby ra đời!"
Nhanh chóng rồi kết thúc... Đó là những gì mà hắn có thể nhớ lại được!
"Ọc Ọc"
Lần trước khi mặc lại quần lót cho Lăng Thiên, Natsumi đã vô cùng kinh ngạc về hình dạng từ cây gậy của hắn rồi. Nhưng mà lần này, khi nàng dùng chính bản thân mình cảm nhận điều đó, nàng mới biết mình đã quá coi nhẹ thứ này rồi.
To, dày, gần guốc... Sức bền thuộc hàng quái vật.
Vừa dùng vú đ- cho Lăng Thiên, lại dùng miệng mơn trớn đầu khấc của hắn với tốc độ lớn, nhưng mà chẳng hiểu sao, đã hơn một giờ đồng hồ, ngay cả một giọt tinh dịch liền không thấy xuất ra. Đang trong lúc nàng muốn hỏi thì đúng lúc này, Lăng Thiên không biết từ lúc nào đã đưa tay tới, ép chặt đầu nàng vào háng của hắn rồi hét to:"Ta ra đây!!!!!!!"
"Phụt Phụt!!!"
Cảm nhận thấy một đống tinh dịch đang tràn vào cổ họng mình, Natsmi muốn đẩy Lăng Thiên ra, nhưng vì bị hắn giữ chặt cơ thể, nàng chỉ biết giãy dụa đôi chân mềm mại của mình mà nuốt nó xuống.
"Ực..."
Mất tới năm phút, số tinh dịch từ trong con c-c của Lăng Thiên mới dừng lại, sau đó hắn mới từ trên bụng của Natsumi mà đứng dậy.
"Xong... Xong rồi sao?" Natsumi có chút mê mang, một cảm giác tiếc nuối liền dấy lên trong đầu nàng.
Lăng Thiên giữ đúng lời hứa, nhưng chả hiểu sao nàng lại muốn hắn là ngụy quân tử đây...
"Được rồi, Tenryu-sensei, mời anh ra ngoài chờ đợi trước, em cần yên tĩnh một chút!" Natsumi bần thần, nàng đứng dậy, dùng một tay che lại cặp vú đồ sộ của mình, sau đó liền đi tới , khom người trước bàn thờ nhỏ.
Không biết từ lúc nào, di ảnh của anh ấy lại úp xuống như thế này vậy...?
"Anh yêu, em xin lỗi, em..." Natsumi thẫn thở, nhưng khi nàng đang muốn đưa tay lật bức ảnh của chồng mình lên. Ở phía sau lúc này, trên bờ mông của nàng liền cảm nhận lấy một đôi tay đang chạm vào nó, cái cảm giác rắn chắc mà nàng luôn mơ thấy...
"Xin lỗi, anh cuối cùng cũng không phải người biết giữ chữ tín, nhất là khi nhìn thấy một người phụ nữ đẹp trên miệng còn dính lấy sợi lông từ con c-c mình!" Lăng Thiên nheo mắt, liền giống như ngày hôm đó trong phòng tắm, từ phía sau mà đút vào...
Đứng trước di ảnh của chồng cũ, bên cạnh lại là linh hồn của hắn, trong khi người vợ lại đang cúi người, chổng cao bờ mông vểnh của mình, để lộ khe l-n hồng hào đang nhấp nhô như muốn mời gọi ai đó... Đây chẳng phải cái gọi là thiên thời địa lời nhân hòa hay sao?