"Hahaha, Rito, không nghĩ tới mày ngu đến thế?"
"Im đi!" Rito trừng mắt nhìn tên trước mặt, sau đó mím môi cười lạnh nói:"Vậy mày thì sao hả Saruyama?"
Không sai, tên vừa châm chọc Yuuki Rito, kẻ có cái đầu quả dứa, mặt mũi ngu xuẩn không kém gì hắn chính là Saruyama - thằng bạn thân nhất tại ngôi trường này.
"Chưa đến tên tao, nhưng chắc chắn không có đến một câu cũng không làm được như mày!" Saruyama phồng mũi, sau đó liếc liếc về phía Haruna rồi nói:"Mày cứ học hành kiểu đấy, tao nghĩ Sairenji-san sẽ không thích mày đâu!"
Ha-Haruna-chan?
Nghe được lời nói của Saruyama, trong lòng Yuuki Rito bỗng chốc nhảy lên một cái, một niềm lo lắng không thấu bỗng chốc xuất hiện trong đầu.
"Xin lỗi, tôi không thích những kẻ ngu ngốc!" Haruna nhìn Yuuki Rito bằng ánh mắt như nhìn một con gián, sau đó quay sang, choàng tay với một người xa lạ tươi cười nói:"Mình đi thôi anh..."
"..."
"Á á á, không được!" Rito hoảng hốt la lên, sau đó liền thoát khỏi mộng tưởng.
Cứ nghĩ tới cảnh Haruna - người mà hắn thầm thương trộm nhớ suốt bấy lâu nay tình tứ trong tay người khác là hắn không chịu nổi.
Tình tứ thì cũng thôi đi, nếu chẳng may bọn họ liền làm những điều mà trong sách 18+ thường có, chẳng phải...
"Mà tao cũng thực sự không hiểu nổi mày đấy Rito, thích người ta sao không chịu mở miệng đi, cứ im im rồi tới lúc Sairenji-san có người yêu, lúc đấy lại ân hận!" Saruyama lên tiếng dạy đời, sau đó như có như không, liếc mắt về phía một bên Lala cười đùa cũng đám bạn nữ.
Lala... Xinh đẹp, quyến rũ, dễ thương, model, cá tính...
Saruyama mặt mũi dâm đãng, hai lỗ mũi trên mặt chảy máu, đôi tay giơ lên trong không trung, làm động tác bóp bóp đầy tiện nói ra:"Chậc chậc, nhìn hai trái bưởi đó kìa, giá mà tao-"
"Saruyama!"
"Dạ, em đây!" Thấy đọc đến tên mình, Saruyama nhanh chóng thoát khỏi ảo tưởng, vội vã đi lên nhận bài kiểm tra.
Để xem hơn tên Rito kia bao nhiêu...
"Cu- Cũng 0 điểm?" Saruyama không dám tin vào mắt mình.
"Điểm liệt liên tục rồi, trường này không cần học sinh ngu xuẩn như cậu nữa, chuẩn bị đồ đạc cuốn gói đi!" Lăng Thiên lạnh lùng nói, sau đó đuổi cổ hắn về chỗ!
"..."
Kết thúc giờ học, Yuuki Rito một mình đi về nhà như thường lệ.
Chỉ có điều là, khác với mọi ngày, con đường nay hắn đi ngập tràn tăm tối.
Điểm trứng ngỗng, bị mọi người cười trước mặt Haruna, phải gọi phụ huynh lên... Ngay cả thằng bạn thân cũng liền sắp không còn được học chung!
Thế giới này, thật muốn chống lại ta sao?
"Ahhhhhhhhh" Hét lớn một tiếng, hắn cắm cổ một mạch chạy về nhà, chỉ muốn leo lên giường đắp chăn đánh rắm tự sát...
"Cạch!"
"Rito, anh về rồi sao?"
Mở cửa ra, đón chào hắn là nụ cười ấm áp của đứa em gái với chiếc tạp dề cùng môi xới cơm trên tay. Nhìn khung cảnh đó, Yuuki Rito bỗng cảm thấy yêu đời trở lại.
Người em gái cùng hắn nương tựa với nhau vô số năm qua!
"Mikan, anh về rồi đây!" Yuuki Rito nở nụ cười khổ nói.
Yuuki Mikan, khoảng 11 đến 12 tuổi, là em gái ruột của hắn. Xinh đẹp, hiền lành, đảm đang, biết chăm lo cho gia đình, học lực thì giỏi gần như nhất trường... Có thể nói, đây chính hình mẫu con nhà người ta!
Tuy vậy, có một điều mà hắn không biết, đó là bởi phải chăm lo nhà bởi ba mẹ thường xuyên vắng nhà, thế nên Mikan đã trưởng thành hơn rất nhiều so với đám bạn cùng lứa, cả về nhận thức suy nghĩ lẫn cơ thể...
Bệnh phát dục sớm!
"Rito, nhìn anh trông có vẻ mệt mỏi, có muốn em pha một cốc nước cam không?" Mikan ân cần nói.
"Mikan, không có gì đâu, anh có chút chuyện cần phải làm!" Yuuki Rito xua tay, sau đó vội vã chạy lên gác.
Hắn... Còn phải sớm thông báo cho phụ huynh biết đây này!
"Thật kỳ lạ!" Yuuki Mikan bĩu môi, sau đó nhìn xuống cổ áo mình.
Nó... Lại to hơn nữa rồi!
"..."
"Họp phụ huynh? Không biết là ta đang bận hay sao, sắp đến kỳ hạn nộp bản thảo rồi!" Tiếng gầm thét từ điện thoại phát ra, ngay sau đó liền cúp máy.
"Ba, khoan-" Yuuki Rito la hét, nhưng tiếc là đã không kịp.
Yuuki Saibai, cha của hắn, là một họa sĩ vẽ truyện tranh manga. Có thể nói, ngoài trừ tết được nghỉ, hầu như lúc nào ông cũng làm việc tại phòng vẽ của mình và chẳng mấy khi về nhà.
"Baba bận, vậy mama chắc cũng sẽ vậy thôi!" Yuuki Rito thở dài tự nhủ.
Mama của hắn, Yuuki Ringo, là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, lại thường xuyên ở nước ngoài. Thế nên, cho dù chưa bấm máy gọi, kết quả liền đã được dự báo từ trước.
"Thôi thì đã lỡ công nhấc điện thoại, cũng coi như hỏi thăm tình hình sức khỏe vậy!" Quyết tâm, Yuuki Rito lần nữa bấm máy.
"Cạch cạch cạch"
Quay số, nhạc chuông vang lên, một giọng nói ngọt ngào từ đầu dây bên kia phát ra.
"Là Rito sao? Ở nhà có chuyện gì hả?"
"Mama... con-" Rito mất một lúc mới dám mở miệng.
"...Mama, chuyện là như vậy..." Rito bình tĩnh, vừa nói vừa cầu nguyện!
"..."
Điện thoại trầm mặc hồi lâu. Mỗi giây trôi qua lại khiến trái tim hắn gia tăng nhịp đập lên một chút. Đang lúc Yuuki Rito muốn lần nữa nói chuyện, âm thanh từ đầu dây bên kia cuối cùng cũng vang lên!
"Có thể!!!"