Vân Lam Tông
Xây dựng trên vô số dãy núi nằm lơ lửng tại phía bắc Gia Ma đế quốc, nơi đây linh khí tràn đầy, chính là thánh địa tu luyện đối với hầu hết con em gia tộc trong địa phận quốc gia.
Hùng vĩ mà nguy nga, Vân Lam Tông cứ thế mà sừng sững bao năm, ngự trị phía trên và cũng thoát khỏi trói buộc đối với Gia Ma đế quốc. Có thể nói, đối với Vân Lam tông hiện giờ, mặc dù xây dựng phía trên bầu trời của đế quốc nhưng mối quan hệ của nó không phải là ký sinh mà là song song cùng tồn tại.
Bản thân Gia Mã đế quốc cũng không thể nói điều gì khi bản thân chính họ cũng gửi con em tới Vân Lam tông để tu luyện. Thế nên, mạc danh kỳ diệu thế nào mà 2 thế lực to lớn lại như hai mà một.
Lúc này, tại trên đường cái đế đô, 8 bóng người đi dạo gây lên oanh oanh động động. Một nam thất nữ, nam anh tuấn tiêu sái, nữ quyến rũ động lòng người đang vừa cười vừa nói với nhau khiến cho bao thanh niên độc thân cẩu trông thấy mà phát bực, khiến cho bao thiếu nữ hoài xuân rụng trứng mà ngất ngây.
Trải qua lộ trình nửa tháng, đoàn người Lăng Thiên đã có mặt ở Gia Mã đế quốc, nơi mà hắn chuẩn bị thực hiện bước đi kế tiếp của mình.
Vân Vận, người mà hắn muốn gặp nhất ở thế giới này hiện đang ở đây. Ngay bây giờ, Lăng Thiên chỉ muốn phi tới tìm gặp lấy nàng, chiêm ngưỡng vẻ đẹp mà hắn thầm tưởng tượng bấy lâu nay.
-"Nhân loại, ngươi nói xem ta có nên móc mắt đám đui mù đằng sau kia không?" Mỹ Đỗ Toa đi bên cạnh Lăng Thiên, hừ lạnh nói.
Xác thực, với vẻ đẹp kinh hồn thất phách của Mỹ Đỗ Toa mà đi lại nơi rộng lớn như thế này không khác gì đưa mồi qua miệng. Đối với việc này Lăng Thiên chỉ có thể mặc kệ, nếu như có kẻ nào nhìn nữ nhân của hắn mà hắn cũng giết thì chắc thế gian này chẳng còn nam nhân nữa rồi.
Bên cạnh Nhã Phi cũng cười khổ, tình huống này nàng cũng đã gặp nhiều lần. Cũng may, hiện tại đang ở đế đô, nơi mà pháp luật được hình thành nên các nàng cũng không gặp phải tình huống ruồi bọ bâu vào.
Trong tầm mắt của Mỹ Đỗ Toa, ngoài Lăng Thiên ra thì đám nam nhân nhân loại khác chẳng khác nào con gián, nó cực kỳ kinh tởm và phiền phức. Nếu không phải Lăng Thiên vô số lần nói nên điệu thấp, chẳng hẳn nàng đã đại khai sát giới rồi.
-"Đừng có làm rộn, chúng ta tới nơi này là có mục đích, hiểu chứ?" Lăng Thiên trừng mắt, sau đó phất tay nói:"Nếu nàng cảm thấy nhàm chán có thể mang theo đám tỉ muội khác mua sắm đi"
Nghe được Lăng Thiên nói ra, ánh mắt Mỹ Đỗ Toa lúc này liền sáng lên. Nàng quên mất, văn hóa của nhân tộc cực kỳ đa dạng, nàng đã muốn mặc lên những bộ trang phục sặc sỡ mà đẹp đẽ kia bao nhiêu lần nhưng mà không thể.
Lúc này, cả Mỹ Đỗ Toa và Nguyệt Mị đã không còn xà vĩ, các nàng có thể thử trải nghiệm cảm giác khoác lên những bộ đồ khác mà không phải lo lắng thêm gì nữa rồi.
-"Không nói sớm, ta còn tưởng ngươi muốn giữ ta kề kề suốt ngày bên mình như thần giữ của đây?" Mỹ Đỗ Toa vui sướng nói, sau đó kéo tay Nguyệt Mị, nhanh chóng tiến về cửa hàng quần áo gần đó.
Thấy Mỹ Đỗ Toa và Nguyệt Mị đã rời đi, Lôi Mị cũng liền nói:"Công tử, ta cùng Lôi Mị và Tiểu Y Tiên cũng muốn đi xem vài thứ, có được chứ?"
Lăng Thiên nhìn Lôi Mị, hắn có thể thấy trong ánh mắt nàng hiện lên sự khát khao vô cùng lớn. Nữ nhân mà, ai mà không muốn tiêu tiền đây?
-"Được rồi, ba nàng có thể đi, nhớ dắt theo Thanh Lân đi cùng đấy" Lăng Thiên vỗ đầu Thanh Lân nói ra.
-"Tuyệt vời ca ca!" Thanh Lân mắt híp lại hạnh phúc, sau đó cùng 3 nàng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của tứ nữ, Lăng Thiên liền thì thầm một câu:"Darkrai, theo sát bọn họ!"
"Gừ..." Một chiếc bóng đen thoát ra từ người Lăng Thiên, ẩn mình vào trong chiếc bóng của Lôi Mị các nàng.
Đương nhiên rồi, dù thế nào đi nữa thì các nàng, người tu vi cao nhất mới là Đấu Linh, hắn không muốn vì sự bất cẩn của mình trong phút chốc mà khiến các nàng nguy hiểm đâu.
Lăng Thiên thấy mọi người đã rời đi, lúc này chỉ còn lại Nhã Phi bên cạnh, hắn mắt híp lại, nhìn Nhã Phi dâm đãng nói:"Thế nào Nhã Phi yếu dấu, nàng muốn cùng đi với ta sao? Hay hai ta vào khách điếm gần đó nhé?"
Bị Lăng Thiên hòi đểu, Nhã Phi không tự chủ lùi một bước, đồng thời hai tay che bờ mông mình lại.
Ngay hôm qua thôi, nàng vừa bị Lăng Thiên chơi lỗ nhị cả đêm khiến cho hiện tại vẫn không thể ngồi xuống hoàn toàn. Lúc này, Nhã Phi thực sự không muốn cùng Lăng Thiên làm bất cứ sự tình gì liên quan đến giường chiếu nữa.
Ngại ngùng nhìn Lăng Thiên một chút, sau đó nói ra:"Đại nhân, thiếp thân muốn về nhà thăm gia tộc một chuyến, không biết liệu có được chứ?"
Quên mất, dường như gia tộc Đặc Thước Nhĩ của Nhã Phi chính là ở tại nơi này, hắn liền cười nói:"Được thôi, nhưng thứ đó ta đưa nàng đã cầm chưa vậy?"
Nhã Phi gật đầu, đồng thời lúc này nàng liền nhớ về khoảnh khắc lần đầu tiên gặp mặt Lăng Thiên, về thứ mà nàng muốn từ hắn.
Viên đan dược kia hiện đang ở trên tay nàng, thứ có thể khiến cho gia tộc quật khởi một cách mạnh mẽ. Trải qua bao nhiêu chuyện, Nhã Phi không chỉ thành công lấy được nó, đồng thời còn từ tay Lăng Thiên lấy được vô số báu vật vô giá nữa.
Nàng hối hận không? Không! Chắc chắn nếu như hiện tại ai hỏi Nhã Phi câu đó chắc chắc nàng sẽ nổi khùng lên mà trả lời. Ở bên cạnh Lăng Thiên, nàng không chỉ nhận được những thứ quý giá như công pháp, pháp bảo mà quan trọng nhất nàng có một người sẵn sàng lúc nào cũng che chở mình, điều mà nữ nhân nói chung và Nhã Phi nói riêng đều muốn có cho riêng mình.
Mặc dù vòng tay của Lăng Thiên có hơi rộng một chút...
"Chụt!"
Nhã Phi nhoẻn miệng, rướn người hôn lên môi Lăng Thiên một cái, sau đó đỏ mặt nói:"Chờ-Chờ thiếp thân xong việc sẽ lại cho đại nhân làm mà..."
Nói xong điều đó, nàng nhanh chóng chạy vụt mất, nàng sợ nếu không nhanh thì sẽ bị vị đại nhân kia tóm lại mà kéo vào nơi nào đó hành hạ một phen.
Nhìn Nhã Phi cong mông rời đi, Lăng Thiên lúc này hiện tại đã hoàn toàn đứng một mình. Tuy nhiên, hiện tại không phải là lúc hắn nghỉ xả hơi thư giãn hay lao đi mua sắm cùng các nàng mà là suy nghĩ xem làm thế nào để có thể tiếp cận nương tử tương lai Vân Vận một phen.
Đang khi hắn cau mày suy nghĩ thì thấy phía xa xa, đám đông đang tập trung một chỗ xem thứ gì đó, dường như là một tờ giấy thông báo.
Hiếu kỳ, Lăng Thiên cũng đàng hoàng mà tiến tới, hòa mình với đám người xem cuộc vui...
Dán tại vị trí bắt mắt, ngay phía dưới tờ thông báo là 2 tên giống như hộ vệ với tu vi đấu sư đứng sừng sững, vô hình trung toát lên sự uy nghiêm.
"Nạp Lan lão tướng quân cơ thể trúng lạc độc, cần tìm một luyện dược sư tài hoa mang trong mình dị hỏa. Nếu có thể thành công cứu giúp, Nạp Lan gia xin vui lòng hậu tạ!"
Nhìn tờ bố cáo, vô số người trong lòng ngán ngẩm rời đi. Bọn hắn biết, tuy hứa hẹn của Nạp Lan gia chắc chắn sẽ không thấp, nhưng ở đây hầu như không có ai là luyện dược sư cả. Nếu có thì việc sở hữu dị hỏa đã là sự không tưởng.
Người đến kẻ đi, chỉ với vài dòng ngắn ngủi cũng khiến bao kẻ chùn bước. Đang khi 2 tên hộ vệ lắc đầu, thầm tự nhủ rằng hôm nay cũng giống hôm qua và các hôm khác nữa thì đột nhiên, một vị thanh niên đi tới, nở nụ cười tựa gió xuân nói:"Các ngươi cần tìm luyện dược sư có dị hỏa hả?!"