Lúc này, tại trong gian phòng của Tiểu Y Tiên.
Một thanh niên đang ngồi trên ghế, gương mặt kiêu ngạo, hắn đang nhìn xuống phía bên dưới, nơi một thiếu nữ ngây thơ cặm cụi bú mút lấy con c-c của mình.
Lăng Thiên... Cùng với Tiểu Y Tiên.
Đáng thương cho Tiểu Y Tiên, nàng hết mình cứu chữa bệnh nhân nhưng thực tế thì nàng chỉ đang thỏa mãn dục vọng của một tên vô sỉ nào đó mà thôi.
"Choẹt"
"Hụp hụp"
Tiểu Y Tiên làm đúng như những lời Lăng Thiên nói, sử dụng miệng giống như bàn tay của mình, hút lấy chất độc tích tụ trong con c-c của hắn ra ngoài.
Cũng giống như trong suy nghĩ của bản thân, Tiểu Y Tiên liền mút lấy con c-c của Lăng Thiên xuống tận cổ họng mình, sau đó bởi nhả ra. Cứ thế, hành động đó lặp đi lặp lại, đôi khi khiến nàng có chút hơi khó thở vì độ to dày của nó nhưng không vì thế mà Tiểu Y Tiên chịu bỏ cuộc.
Sau khoảng 1 canh giờ, đúng như mong muốn của nàng, chất độc đã ra... Ra ngay tại trong miệng nàng.
Vì đã có lần trước thử nghiệm nên Tiểu Y Tiên cũng không nhè ra, mà đường hoàng nuốt vào trong cổ họng.
"Lần này uống thật nhiều, độc gì mà vị ngon thật, cơ thể ta cũng không phản ứng nữa, thật tốt quá!" Tiểu Y Tiên thì thầm trong lòng.
Lăng Thiên bắn tinh vào miệng Tiểu Y Tiên xong, hắn cúi người xuống kéo quần lên, sau đó nhân cơ hội ôm lấy Tiểu Y Tiên rồi nói:"Thần y, đúng như ta nghĩ, ngài thật sự tài giỏi!"
-"Đâu có đâu có, tất cả cũng nhờ công tử gợi ý cho ta, huống chi..." Tiểu Y Tiên ngượng ngùng vẫy tay, nàng rất muốn nói rằng huống chi độc từ nơi đó của công tử thật sự rất ngon, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì điều đó cũng không nên nói ra trong trường hợp này.
-"Không không! Nếu không phải thần y có kinh nghiệm chữa bệnh thì e rằng ta tùy tiện tìm một người khác làm như thế cũng phải mất 1 tuần mới ra a" Lăng Thiên vô mông ngựa.
Bị Lăng Thiên nâng lên tận mây xanh, Tiểu Y Tiên tuy có chút ngại ngùng nhưng cũng thật vui sướng, bởi nàng đã lại tiến gần thêm một bước thành công cứu mạng thêm một người...
Một tuần sau!
Cũng giống như tuần trước, Lăng Thiên đều đặn tới nhờ Tiểu Y Tiên chữa bệnh.
Tiếc là, không khác nhiều khi nàng sử dụng tay, cứ cách một ngày thì nó lại gia tăng thêm một canh giờ, điều này làm Tiểu Y Tiên vô cùng bực tức.
"Chả nhẽ ta làm sai cái gì sao?" Tiểu Y Tiên cau mày, ngày cuối nàng phải tốn tận 7 canh giờ mút lấy nó mới ra khiến miệng nàng vô cùng mỏi.
Lăng Thiên giả vờ đáng thương, hắn nhìn Tiểu Y Tiên nói:"Thần Y có nghĩ là bị nhờn thuốc không?"
Câu hỏi của Lăng Thiên cũng trùng hợp với ý nghĩ của Tiểu Y Tiên, nhưng vấn đề là, nàng đã không biết nên làm cách gì tiếp theo để tống chất độc đó ra ngoài.
Thấy Tiểu Y Tiên trầm tư không trả lời, Lăng Thiên liền tiến thêm một bước, hắn cúi đầu thì thầm:"Nếu như cách đó, biết đâu..."
Người nói "vô tình", người nghe hữu ý, Tiểu Y Tiên ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Lăng Thiên rồi nói:"Công tử biết cách khác nữa sao?"
-"Không, không! Ta không biết gì hết!" Lăng Thiên xoa tay, nhưng ánh mắt hắn thỉnh thoảng đánh sang hai bên giống như đang nói dối, điều này càng làm Tiểu Y Tiên thêm chắc nịch sự suy đoán của mình.
-"Công tử, ta thân là một vị thầy thuốc, cứu người trong thiên hạ chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời ta! Mong công tử hiểu lấy cho!" Tiểu Y Tiên nghiêm mặt, nhìn Lăng Thiên chân thành nói ra.
Nhìn Tiểu Y Tiên không có vẻ gì là nói dối, Lăng Thiên lúc này mới thở dài một hơi, sau đó bình tĩnh nói:"Thật ra thì đúng là có một cách, nhưng mà..." Nói tới đây, Lăng Thiên dừng lại chờ đợi điều gì đó, nhưng thấy Tiểu Y Tiên vẫn cứ thế chăm chăm nhìn vào mình, hắn lúc này mới đành phải tiếp tục.
-"... Khi mẫu thân ta còn sống, nàng từng nói rằng nam nhân là dương, nữ nhân là âm, chỉ cần âm dương hòa hợp, mọi bệnh tật sẽ được giải nguy!" Lăng Thiên nói ra toàn bộ, sau đó nhìn vào phản ứng tiếp theo của Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên trầm tư một lúc, sau đó trả lời:"Ý công tử nói là, chỉ cần nam nữ kết hợp lại chính là liều thuốc chữa bách bệnh sao?"
-"Đúng! Chính là ý đó!" Lăng Thiên mừng rỡ nói, nhưng sau một khắc, hắn lại tỏ ra buồn rầu làm Tiểu Y Tiên không hiểu vì sao.
-"Công tử, đã tìm ra cách, vì sao ngài còn buồn?" Tiểu Y Tiên nghi hoặc.
-"Đó chỉ là trên lý thuyết, thực tế thì làm gì có nữ nhân nào dám vì ta mà chữa bệnh kiểu gì đó cơ chứ" Lăng Thiên than thở.
Nghe Lăng Thiên nói, Tiểu Y Tiên vô cùng khó hiểu. Theo nàng, việc nam nữ kết hợp là điều bình thường, tại sao lại không thể cơ chứ?
-"Công tử, nếu như ngài không chê, ta nguyện ý cùng ngài "kết hợp" để chữa bệnh?" Tiểu Y Tiên gương mặt hiền lành, cầm lấy tay Lăng Thiên an ùi.
-"Thật sao? Thần y nguyện ý vì cứu ta mà cùng ta kết hợp sao?" Lăng Thiên mặt mũi hớn hở.
Thấy Tiểu Y Tiên gật đầu, Lăng Thiên ồm trầm lấy nàng khiến Tiểu Y Tiên tí tắc thở vì nghẹn, sau đó, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt chân thành rồi nói:"Vậy thì xin ngài... cởi quần ra đi?"
-"Hả?!" Tiểu Y Tiên đờ đẫn, không dám tin những gì mà Lăng Thiên vừa nói...