Edit: Mèo Chè
Cậu và Lâu Nguyên đi trong đám đông như thế này thì sẽ không có nhiều người nhìn chằm chằm họ. Thi Linh Khê nghĩ rất hay, nhưng thật ra sau khi đi, số người nhìn chằm chằm họ vẫn không ít như cũ, nói chính xác hơn là đang ngó Thi Linh Khê.
Một phần là do ngoại hình đẹp, một phần là do quá sạch sẽ trắng trẻo, người ta vừa nhìn đã biết cậu được bảo vệ cực kỳ tốt. Ở căn cứ Bắc Thành, người kiểu này có thể đếm được trên đầu ngón tay, thuộc về phạm trù hiếm thấy, có vài người đang suy đoán thân phận của Thi Linh Khê.
Ánh mắt Thi Linh Khê nhìn lướt qua một vòng, rồi cậu nắm chặt tay Lâu Nguyên, nhanh chóng rời khỏi trụ sở hiệp hội.
“Sao vậy?” Lâu Nguyên nghiêng đầu hỏi Thi Linh Khê một câu, nhận ra cảm xúc của cậu hơi âm trầm lạnh lẽo.
“Trong đám người vừa nhìn chúng ta, có mấy kẻ… từng ăn thịt người.” Thi Linh Khê trả lời Lâu Nguyên, cậu không nhịn được lộ chút sát ý trong mắt, trải qua ba năm làm người bình thường, cậu cũng có trải nghiệm suýt bị đồng loại ăn thịt.
Khi cậu chạm phải những kẻ ăn thịt người kia, ánh mắt của bọn chúng đủ khiến cho Thi Linh Khê khắc ghi suốt đời.
“Gì?” Lâu Nguyên dừng bước, anh tuyệt đối không có khả năng cho phép loại người này tồn tại trong khu căn cứ.
“Em nhớ kỹ diện mạo của chúng rồi, chúng ta chờ ở đây.” Thi Linh Khê vốn không có ý định buông tha dễ dàng, chỉ là cậu cảm thấy đại sảnh hiệp hội cũng phải là chỗ tốt để xử lý những kẻ này.
Họ vẫn luôn ngồi chờ trong một cửa hàng nhỏ trên đường tới trụ sở hiệp hội, khi ba kẻ kia cùng đi ra, Thi Linh Khê chỉ người cho Lâu Nguyên, sau đó hai người lập tức đi theo.
Bình thường dị năng giả đều ở trong khu khá cao cấp của dị năng giả, nhưng ba kẻ này lại ở khu dân cư của người bình thường, còn là khu dân cư gần khu lều vải, âm mưu của bọn chúng đã rõ rành rành.
Ban đầu Thi Linh Khê rất giận dữ nhưng sau đó đã bình tĩnh lại, trái ngược, vẻ mặt Lâu Nguyên lại càng ngày càng âm u. Khi bắt đầu mạt thế, anh cũng không phải chưa từng nghe qua chuyện như vậy, nhưng anh vẫn cho rằng căn cứ Bắc Thành do anh trấn thủ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng sự thật là nó không chỉ xảy ra, mà còn đang xảy ra liên tục, ba kẻ kia có thể vô thức lộ ra biểu cảm như thế với Thi Linh Khê, thì có nghĩa là thời gian gần đây chúng vẫn đang làm điều ác, vô cùng có khả năng là xảy ra trong căn cứ Bắc Thành và khả năng cao là chờ lát nữa sẽ xảy ra tiếp.
“Thằng nhóc vừa nãy da mịn thịt mềm… ăn chắc chắn vô cùng ngon.”
Gã đàn ông lùn nhất trong đám vẫn giữ vẻ mặt thèm nhỏ dãi ra chiều tiếc nuối, bọn chúng đều là dị năng giả cấp C, trong mắt chúng, Thi Linh Khê vô cùng nhỏ yếu, nhưng cậu lại xuất hiện trong trụ sở hiệp hội dị năng giả, nên khiến cho chúng hơi lo lắng kiêng kị.
“Không thể động vào dị năng giả!” Gã đàn ông cầm đầu cả đám sầm mặt căn dặn gã lùn một câu, nhưng lời của gã cũng chỉ có Thi Linh Khê và dị năng giả, không có người thường.
“Nhưng hôm nay có thể chọn một thiếu niên rồi bắt về nhét kẽ răng.”
Gã cầm đầu nói xong, cả bọn không hẹn mà cùng cười: “Khà khà…”
Lòng người ác độc tuyệt đối vượt khỏi sức tưởng tượng của người bình thường, cái ác đã thẩm thấu vào trong cơ thể cùng linh hồn của ba kẻ này, trong mắt chúng, thứ như lương tâm và đạo đức chỉ là chuyện cười.
Thi Linh Khê và Lâu Nguyên đều không lên tiếng oán hận gì, họ chỉ im lặng đi theo sau lưng bọn chúng.
Không lâu sau đó, họ cũng đã nhìn thấy quá trình “chọn người” của chúng như thế nào – tìm được người lạc khỏi đám đông, sau đó đánh bất tỉnh rồi khiêng đi, ngông nghênh đi trên đường lớn, thậm chí lúc có đội tuần tra đi qua, chúng cũng không biểu hiện sự bất thường gì cả.
Ở trên đường, Thi Linh Khê dùng một viên kẹo để mua một cái nón từ chủ sạp, lại thêm tác dụng của dị năng của Lâu Nguyên, đám đông sẽ vô thức không chú ý tới họ, huống chi là ba kẻ đó có đẳng cấp dị năng thấp hơn Lâu Nguyên một khoảng dài.
Cậu trực tiếp đi theo đằng sau ba kẻ kia, nhìn chúng vác một thiếu niên về tới khu dân cư, lại cười hung ác mang người vào trong nhà, đương nhiên là Thi Linh Khê và Lâu Nguyên sẽ không để thảm kịch xảy ra ở trước mắt họ rồi.
Sau khi chúng đi vào, Thi Linh Khê và Lâu Nguyên dứt khoát xô cửa xông vào.
“Bọn mày… bọn mày là ai?” Gã cầm đầu thét lên một câu, đối mắt với hai tên khác một lát – đây là muốn giết Lâu Nguyên và Thi Linh Khê để diệt khẩu, nhưng chúng chưa kịp ra tay thì động tác đã khựng lại rồi liên tục ngã xuống.
Thi Linh Khê đi tới bên cạnh cậu thiếu niên mà chúng mang về, cậu nhóc chính là thiếu niên Thu từng hợp tác với Thi Linh Khê một lần.
“Thu, Thu…” Thi Linh Khê ấn huyệt nhân trung của cậu nhóc.
(*) Huyệt nhân trung: một huyệt nằm giữa môi và mũi.
Thiếu niên tỉnh lại nhìn thấy ba kẻ nằm trên đất không rõ sống chết, cậu nhóc nhanh chóng bò về phía trước, lôi ra con dao nhỏ từ trong ngực rồi đâm liên tục vào một kẻ trong số đó. Vẻ mặt cậu nhóc dữ tợn, động tác sắc bén.
Ba kẻ kia có thể mang cậu nhóc về thuận lợi như vậy là vì nhờ có sự phối hợp của nhóc ở trong đó, nhóc đã chờ thời khắc lâu lắm rồi.
“Là mày, chắc chắn là bọn mày đã hại chết em gái của tao, chắc chắn là bọn mày!” Hơn một năm nay, cậu nhóc luôn loanh quanh ở khu dân cư và khu lều vải, chính là vì muốn tìm ra hung thủ hại chết em gái của nhóc, mà cậu nhóc cũng để ý tới bọn này được một khoảng thời gian rồi.
Cho dù Thi Linh Khê và Lâu Nguyên không tới, thì lát nữa đội tuần tra cũng sẽ chạy tới. Đến lúc đó, mặc kệ bản thân nhóc sống hay chết, thì những người này cũng không thể khá hơn được, như vậy cũng xem như đã báo thù cho em gái.
Thi Linh Khê nhìn cậu nhóc xả giận mấy giây, rồi cậu xoay người xem xét ba phòng ngủ một phòng khách ở trong nhà, không có người sống, nhưng trong cái tủ lạnh to thì vẫn còn rất nhiều “thịt người” mà chúng chưa ăn hết.
Sau đó Thi Linh Khê tìm được một cái hộp chứa đồ dưới giường của một kẻ trong số chúng, bên trong có rất nhiều đồ cũ, có thể là di vật của những người bị chúng hại chết để lại.
Thi Linh Khê rút ra dao găm ở bên hông, đi tới bên cạnh gã lùn rồi đâm thẳng vào chỗ xương bả vai, trực tiếp đâm gã ta tỉnh dậy khỏi trạng thái hôn mê sâu: “Nói, bọn mày còn đồng bọn hay không?”
“Là… là… là mày…” Cuối cùng gã lùn kia cũng nhận ra Thi Linh Khê chính là thiếu niên mà bọn chúng nhìn thấy ở đại sảnh hiệp hội không lâu trước đó, không ngờ không kiềm chế chút ngấp nghé vào khi ấy, lại khiến chúng phải trả giá bằng cả mạng sống vào lúc này.
“Không muốn nói à?” Thi Linh Khê híp mắt rồi nhìn về phía Thu vẫn đang đâm dao điên cuồng, cậu nhỏ giọng yêu cầu: “Giết gã!”
Đối với những kẻ này mà nói, ngược đãi đã không còn gì đáng sợ nữa rồi, chỉ có mỗi cái chết mới có thể khiến chúng hãi hùng mà thôi.
Thu cũng nhận ra Thi Linh Khê, cậu nhóc khẽ gật đầu, rút dao ra. Khi tên kia đang đau đớn tỉnh lại, vẫn chưa hoàn hồn kịp, thì con dao đã dứt khoát xẹt qua cổ gã.
Nhưng đối với dị năng giả mà nói, những vết thương lúc trước cùng chút máu chảy ra khi cắt cổ vẫn không đủ trí mạng. Thi Linh Khê tiến lên một bước rồi ngồi xuống, nhìn về phía thiếu niên và ra lệnh: “Nhìn.”
Dứt lời, Thi Linh Khê không hề do dự đâm dao xỉa lên vào cổ họng gã kia, trực tiếp đâm vào vị trí tinh hạch ở sau gáy gã, lại khẽ xoáy, như thế mới xem như là gã đã chết triệt để.
Gã lùn run người, Thi Linh Khê hoàn toàn khác so với cảm nhận trong lòng gã, đây là lần đầu tiên gã gặp được người thực lực rõ ràng là yếu hơn chúng nhưng lại có thể khiến chúng sợ hãi, nói chính xác hơn là gã sợ ánh mắt giết người của Thi Linh Khê.
Mà điều này cũng có nghĩa là Thi Linh Khê từng tự tay giết dị năng giả, nếu như không có kinh nghiệm từng trải mà chỉ dựa là kinh nghiệm y học, thì cậu cũng không thể nào làm tới gọn gàng nhanh chóng như vậy được.
“Tao… tụi tao còn một tên là Nhị ca… đang đi… làm nhiệm vụ…”
Gã lùn nhận tội, nhưng gã vẫn không thoát khỏi kết cục tử vong.
“Cậu làm, hay tôi làm?” Thi Linh Khê vẫn hỏi thiếu niên Thu, có thể cởi bỏ thù hận thì chỉ có báo thù rửa hận.
“Tôi làm!” Thu nhận dao găm của Thi Linh Khê rồi đối mắt với gã lùn, nhóc không hề do dự dùng hết sức lực toàn thân để đâm vào vị trí và góc độ mà Thi Linh Khê đã liên tục chỉ ra.
Gã lùn sợ chết phản bội đồng bọn, đương nhiên sẽ không cam lòng nhận lấy cái chết. Nhưng gã lại quên rằng trong nhà vẫn còn một người đàn ông đội mũ trùm đen khác, ánh mắt anh hơi liếc sang, dị năng tích trữ trong cơ thể gã lùn bỗng dưng bị ngăn lại.
Gã há to miệng, định thét ra một tiếng rú sợ hãi, nhưng tiếng chưa ra khỏi họng thì đã bị chặn mất, một nhát đâm này vô cùng chính xác, gã chết, chết nhưng ngay cả làm tang thi cũng không làm được.
Thi Linh Khê và Thu đều không động vào gã đàn ông cuối cùng, không phải do họ không muốn giết, mà do muốn giữ gã lại để tìm ra tên đồng bọn cuối cùng của chúng, diệt cỏ phải diệt tận gốc, ba gã này phải chết, thì gã cuối cùng cũng phải chết.
“Tìm ra người cuối cùng rồi thì tôi sẽ sắp xếp đánh chết thị chúng ở cửa thành, cậu có thể qua đó xem.” Lâu Nguyên cởi mũ xuống, quân đội bị dẫn tới theo kế hoạch của thiếu niên Thu cũng đã tới dưới lầu, cho nên anh phải lộ mặt để giải quyết hậu quả.
Mà linh cảm kế hoạch của thiếu niên Thu còn bắt nguồn từ giao dịch lúc trước của Thi Linh Khê và cậu nhóc, khi bản thân nhỏ yếu thì có thể mượn lực lúc cần thiết, nhóc không giết được dị năng giả, nhưng có thể khiến người của quân đội tới giết.
Nhưng quả thật là sự xuất hiện của Thi Linh Khê và Lâu Nguyên đã cứu mạng cậu nhóc, nếu không lúc đội tuần tra chạy tới, thì chắc là nhóc đã không còn mạng để sống tới tận bây giờ, càng không cần nói tới chuyện tự tay báo thù.
Cậu nhóc gật gật đầu, sau đó khom lưng thật thấp chào Lâu Nguyên và Thi Linh Khê: “Tôi tên là Phàn Thu.”
Thi Linh Khê gật gật đầu, cậu đã nói tên thật của bản thân với Phàn Thu, cậu nhìn Lâu Nguyên rồi giới thiệu: “Anh ấy là Lâu Nguyên.”
Phàn Thu gật đầu, lại khom người chào Lâu Nguyên. Người của đội tuần tra đã đến, Phàn Thu bị dẫn đi điều tra, hiện trường cũng bắt đầu bị phong tỏa. Hai năm nay, số người mà chúng hại chết tuyệt đối vượt hơn 100.
Nhưng cả khu vực này, mỗi ngày gần như đều có người chết, đội tuần tra cũng chỉ có thể xử lý những vấn đề hiện rõ. Hơn nữa họ đều là quân nhân bình thường chứ không phải cảnh sát, không có kinh nghiệm trong mảng điều tra vụ án, cũng không có sức để làm.
Lâu Nguyên dẫn Thi Linh Khê đi rửa tay, sau khi vết máu trên tay được rửa sạch sẽ, đôi tay hơi lạnh của cậu được anh cầm chặt. Sau đó họ xuống lầu, đi bộ về nhà.
Trời đã tối hẳn, nhưng họ đều không cảm thấy đói, chắc là bữa nay ăn cũng không ngon.
“Không về vội, tiện thể vẫn còn một chuyện, xử lý chung luôn.” Thi Linh Khê kéo tay Lâu Nguyên, cậu bình tĩnh quan sát vẻ mặt của anh, dùng giọng điệu nhẹ hơn để hỏi: “Anh đi cùng em không?”
Lâu Nguyên gật đầu, lại xoa tóc Thi Linh Khê: “Tiểu Khê, bọn chúng đáng chết, em không sai.”
Cảnh tượng Thi Linh Khê giết người thật sự kích thích, nhưng Lâu Nguyên cũng không cảm thấy không thể tiếp thu nổi, hoặc nên nói là anh đã và đang tiếp thu cùng thích nghi. Thi Linh Khê trông dễ hiểu dễ đoán, nhưng tiếp xúc sâu với cậu, thì sẽ phát hiện ra cậu cũng không phải chỉ có một mặt, mà là lập thể nhiều mặt.
Đồng thời chính anh cũng như thế, anh ở trước mặt Thi Linh Khê cũng khác so với ở trước mặt người khác.
“Anh thật sự cảm thấy như vậy sao?” Thi Linh Khê ngước mắt nhìn thẳng vào Lâu Nguyên, còn mang theo mấy phần khí thế đè người mơ hồ. Nếu hôm nay không bị những kẻ kia đào ra bóng ma trong lòng, thì cậu cũng không muốn bại lộ những mặt âm u này trước mặt Lâu Nguyên quá sớm.
Nhưng bại lộ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cậu cũng không thật sự vẫn luôn sinh sống trong căn cứ, được bảo vệ kỹ càng. Cậu luôn sinh tồn ở bên ngoài, trải nghiệm mà cậu nói cho Lâu Nguyên cũng chỉ là một góc nhỏ có lựa chọn trên ngọn núi cao ngút ngàn.
3 năm, còn là 3 năm trong mạt thế, không có ngày nào thật sự thư thả vui vẻ.
“Ừ, anh chắc chắn.” Lâu Nguyên khẽ gật đầu, cho Thi Linh Khê một câu trả lời chắn chắn, việc này cũng không cần do dự. Dù thủ đoạn của Thi Linh Khê hơi cực đoan, nhưng bản chất của cậu vẫn sẽ không thay đổi.
Lạnh lẽo trong mắt Thi Linh Khê dần dần trở nên ấm áp, rồi bất chợt, cậu cười cười với Lâu Nguyên. Trong cảm nhận của Lâu Nguyên, đây là nụ cười khác lúc thường, không hề mang theo chút ép buộc nào, cười từ tận đáy lòng, còn mang theo mấy phần hấp dẫn người khác.
Khi Lâu Nguyên bị Thi Linh Khê cười cho hoàn hồn thì cậu đã nghiêng người hôn lên môi anh. Mà con đường anh đang đứng cũng liên tục bật sáng từng chiếc đèn, cảnh họ ôm hôn ở bên đường bị bại lộ trong tầm mắt của mọi người.
Nhưng Thi Linh Khê vẫn không để ý đến những ánh mắt đó, khóe môi cậu vương ý cười, tiếp tục động tác hôn Lâu Nguyên, vừa nhiệt tình vừa mang theo chút xâm lược, không để cho Lâu Nguyên chần chừ và lùi bước. Kế hoạch “đánh lén” nảy ra trong thoáng chốc, thực hiện không tính là quá tệ.