Hệ Thống Tú Ân Ái

Chương 20: “Lâu Nguyên, anh đừng lo lắng, em sẽ an toàn về nhà… nhà của chúng ta.”





Edit: Mèo Chè

Thi Linh Khê nói tiếp, kể lại giấc mơ của cậu, cũng thuận tiện nói cho Lâu Nguyên biết biến hóa trong cơ thể.

Cậu nén năng lượng vào trong tinh hạch, nhiều thêm một cái đuôi màu đỏ nhạt. Ngoài ra dị năng của cậu cũng từ E4 tăng lên E7, từ cấp E trung cấp trực tiếp vọt tới cao cấp.

Đây gần như tương đương với nửa năm cố gắng của người khác, đồng thời, chỗ tốt mà máu hồ ly cải tạo cho Thi Linh Khê không chỉ có những thứ này. Người khác nhìn vẫn thấy cậu rất gầy, nhưng thiếu hụt trong ba năm đã được bù lại.

Trong một đêm, Thi Linh Khê lại cao thêm 4 – 5cm, hiện tại cậu đã cao khoảng 1m83.

Thi Linh Khê đứng bên cạnh Lâu Nguyên quơ tay một lúc, hiện tại cậu ôm Lâu Nguyên đã không giống thiếu niên ôm người lớn làm nũng nữa, mà là cái ôm chân chính thuộc về hai người đàn ông.

“Ừ.” Lâu Nguyên suy nghĩ rồi khẽ gật đầu, dị năng hệ hóa thú khó phân chia hệ thống nhất, tình huống giống như Thi Linh Khê cũng không phải không thể xảy ra. Nhưng lời của Thi Linh Khê lại trêu chọc anh, trong lòng có thêm chút mất mát khó hiểu, cùng cảm giác nôn nóng do sắp chia xa mang tới.

“Tôi đã chuẩn bị hành lý ra ngoài cho cậu, lát nữa cậu mang nó đi chung.”

Lâu Nguyên chủ yếu chuẩn bị cho Thi Linh Khê thịt khô và lương khô ép chân không, cùng một ít thuốc cấp cứu. Mặc dù nhóm Hùng Côn chắc chắn sẽ chuẩn bị, nhưng ở dã ngoại, tình huống như thế nào đều có thể xảy ra, anh cũng không thể loại trừ tình huống Thi Linh Khê lạc đội.

“Đây là mìn, đây chốt điều khiển…” Lâu Nguyên đều nói hết một lần không bỏ sót tình huống cùng khả năng sơ sót nào của Thi Linh Khê, xong xuôi anh mới đưa hành lý cho Thi Linh Khê, nhưng tâm lý gia trưởng của anh vẫn có cảm giác chưa thỏa mãn.

(*) Tâm lý gia trưởng ở đây ý nói là Lâu Nguyên lo cho Thi Linh Khê như cha mẹ lo cho con vào lần đầu tiên xa nhà, chứ không phải bản tính gia trưởng thích kiểm soát nhé.

Nhưng nếu như anh dẫn Thi Linh Khê ra ngoài, chắc cũng không lâm vào tình huống luyên thuyên trước mắt, mà chính anh sẽ chuẩn bị đủ tất cả tình huống.

Thi Linh Khê nhận lấy, gật đầu lia lịa, cậu nhẹ nhàng sờ hành lý, bỏ nó vào trong túi quân dụng lớn đeo trên lưng của cậu. Sau đó cậu tiến tới một bước, dang hai tay ra ôm Lâu Nguyên, khi nãy cậu vẫn luôn muốn làm như vậy.

“Lâu Nguyên, anh đừng lo lắng, em sẽ an toàn về nhà… nhà của chúng ta.”

Lâu Nguyên im lặng một lát, ôn nhu ôm lại, anh xoa xoa gáy Thi Linh Khê, trả lời: “Ừm.”

Họ ổn định tâm trạng của bản thân rồi xuống lầu ăn sáng, Thi Linh Khê lại sửa soạn một chút, sau đó họ mới rời nhà ngồi lên xe.

Mới tới quân bộ, đội mười người do Hùng Côn cùng Lang Mục tự dẫn theo cũng đã tới đông đủ, chuẩn bị xuất phát bất kỳ lúc nào.

Thi Linh Khê trở lại ban quân y lấy hòm thuốc cậu đã chuẩn bị vào hôm qua, lại chạy tới tạm biệt ông Hà, sau đó cậu quay đầu nhìn Lâu Nguyên đang nói chuyện cùng Hùng Côn và Lang Mục. Cậu leo lên xe ngồi trước, hai phút sau, Hùng Côn cùng Lang Mục cũng tới chiếc xe này.

Ngoài xe, Lâu Nguyên cùng ông Hà đưa mắt nhìn xe của họ rời đi, ông Hà khẽ thở dài: “Đứa nhỏ Tiểu Khê này, trông im hơi lặng tiếng, nhưng chủ kiến rất vững. Lâu Nguyên, cậu trông nó giúp tôi nhé.”

Ông Hà biết bản thân không khuyên nổi Thi Linh Khê, nên cũng không đi khuyên, những lão già như ông cũng không biết có thể sống bao lâu. Ông tin tưởng Lâu Nguyên, vì thế không nhịn được trịnh trọng nhờ một câu.

“Ông Hà yên tâm, con sẽ bảo vệ Tiểu Khê thật tốt.” Lâu Nguyên cũng nghiêm túc trả lời ông Hà.

Ông Hà nhìn dáng vẻ của anh, sau đó bật cười lắc đầu: “Xem ra cậu đã hiểu rõ tâm ý của bản thân, vậy phải xem chừng tóm chặt đấy.”

Ưu điểm duy nhất của mạt thế chính là có thể vứt bỏ những gông xiềng vô hình của trật tự xã hội, để tất cả đều trở về trạng thái nguyên thủy nhất, ngay cả tình cảm cũng thế. Cả tính mạng còn là ăn bữa hôm lo bữa mai, lúc có thể yêu, vậy cũng không nên khiến cho bản thân hối hận.

“Vâng ạ.” Lâu Nguyên tiếp tục nghiêm túc trả lời một câu, sau đó anh mới xoay người đi xử lý chuyện của bản thân.

Nhiệm vụ mà Hùng Côn và Lang Mục nhận lần này không tính là quá khó khăn, họ liên tục nhận được tin tức ở phía tây bắc khu rừng dường như hơi khác thường, đã có hai đội dị năng giả bị diệt toàn bộ. Lần này họ đi để tìm nguyên nhân, rồi giải quyết nó triệt để.

Sau khi lên xe, Hùng Côn và Lang Mục giới thiệu sơ mọi người cho Thi Linh Khê, lần này trừ cậu ra, còn có vài người mới được dẫn theo để trải nghiệm, vẻ mặt họ nhìn Thi Linh Khê cũng hơi đặc biệt.

Quả thật là họ cũng người mới, nhờ quan hệ nên mới được dẫn theo, nhưng tốt xấu cũng là dị năng giả cấp C, dị năng giả Thi Linh Khê cấp E này thức tỉnh chưa tới mấy ngày, thật giống một vị khách du lịch.

Thi Linh Khê cũng không đáp lại bất kỳ ánh mắt nào của họ, cậu cúi đầu loay hoay xem một máy ảnh mini. Đây cũng là thứ cậu tìm được trên sạp hàng vào hôm qua, trước mạt thế nó rất mắc, còn hiện tại nó chỉ đồng giá một điểm tinh hạch với ba cây dao găm.

Mà cậu đi cùng, đi săn rèn luyện là một phần, thật ra cậu còn muốn ghi chép số liệu của tang thi và đàn thú, xây dựng khuôn số liệu thích hợp nhất chuẩn bị cho việc xây dựng kho số liệu sau này.

Hùng Côn cùng Lang Mục lấy bản đồ ra, tiếp tục việc thảo luận khi trước.

Lái xe ra khỏi khu căn cứ, lại lái thêm hơn ba tiếng, họ mới tới rìa khu rừng. Sau mạt thế, thời tiết trở nên càng thất thường hơn, hiện tại là giữa tháng 5, nhiệt độ vào trưa đạt tới mức 40 độ.

Nhưng sau khi họ đi vào rừng hơn một tiếng, sự oi ả nóng bức kia tán đi một phần, cảm giác dễ chịu hơn một chút. Họ tiếp tục đi sâu vào trong, lại cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo âm trầm.

“Khu vực này thật sự không bình thường!”

Hùng Côn và Lang Mục nói nhỏ, mắt hắn liếc tới Thi Linh Khê, rồi hắn ngoắc tay bảo cậu tới bên cạnh hắn và Lang Mục. Đây chính là chị dâu nhỏ tương lai, như thế nào cũng không thể xảy ra chuyện ở ngay trước mắt hắn và Lang Mục được, đồng thời hắn cũng ra hiệu cho những người khác đề phòng.

Thi Linh Khê nhô đầu ra từ một lùm cỏ, cậu bước nhanh tới cạnh Hùng Côn, nhỏ giọng nói cho hắn biết phát hiện của cậu.

“Ở gần đây có dị năng hệ băng hoặc hệ thủy hoạt động qua, nếu như không phải dị năng giả, thì đó là thực vật dị hóa hệ băng hoặc hệ thủy ra đời ở trong rừng sâu.”

Thi Linh Khê nói, đưa hai cái lá cây cho Hùng Côn và Lang Mục xem, trên đó được bao phủ bởi một tầng băng mỏng đang tan dần.

Khu vực bị thực vật dị hóa ảnh hưởng thật sự sẽ có dị tượng thế này xảy ra, Hùng Côn và Lang Mục đều không xa lạ gì, mắt hai người tỏa sáng, cực kỳ mừng rỡ đối với phát hiện này của Thi Linh Khê.

Nhưng Thi Linh Khê lại nhíu mày lắc đầu: “Chỉ có mỗi thực vật dị hóa vừa thành hình thì không thể khiến hai đội ngũ không một người còn sống. Vô cùng có khả năng nó đã bị thú dị hóa chiếm giữ, sử dụng nó để dụ dị năng giả tới đây, rồi bị thú dị hóa nuốt chửng.”

Ở thế giới động vật, thật ra hành vi này rất phổ biến. Nếu như vậy, thì năng lực và cấp bậc của “kẻ chiếm giữ” này là ẩn số.

“Cậu nói tôi hiểu, nhưng chúng ta đã tới, vậy dù là thứ gì, cũng phải tiêu diệt sạch sẽ rồi mới đi!”

Hùng Côn lẫn Lang Mục đều là dị năng giả cấp A, trừ Thi Linh Khê ra, các thành viên khác trong đội thấp nhất cũng là dị năng giả cấp C, tuyệt đối không thể xảy ra tình huống bị diệt toàn bộ được.

Nhưng cho dù như thế, Hùng Côn và Lang Mục vẫn đánh giá thấp “kẻ chiếm giữ” này.

Một con trăn biết phun khí độc gây ảo ảnh, chỉ riêng cơ thể đã to bằng một người trưởng thành, dài gần mười mét. Coi như không có dị năng, nó cũng là một quái vật có sát thương to lớn đối với lộ trình của người bình thường rồi, huống chi nó còn là thú dị hóa cấp B cao cấp.

[Tên: Trăn dị hóa cấp BBB – Trăn vàng Miến Điện (trưởng thành).

Có chứa thú hạch hay không: Có.

Cấp bậc: cấp S (tỉ lệ ký chủ sống sót: 5%).]

(*) Trăn vàng Miến Điện:



Nhưng mà đối diện với con thú dị hóa đáng sợ này, động tác đầu tiên của Thi Linh Khê lại là nhấn máy ảnh trong tay để chụp, cậu yêu cầu hệ thống: “Ta muốn thông tin chi tiết hơn về nó.”

[Trăn vàng Miến Điện biến dị hệ băng cấp B cao cấp, dài 11.7m, nặng 464kg.

Kỹ năng 1: Phun ra khí độc gây ảo ảnh, tạo ra ảo giác hôn mê. Thời gian có ảnh hưởng đối với chủ: gần 24 tiếng.

Kỹ năng 2: Phun quả cầu băng, mỗi một quả có uy lực đạt tới cấp B.]

Trừ những điều này ra, còn có phản xạ thần kinh trời sinh của loài trăn, cùng với năng lực gây rối đáng sợ của nó.

Ngay cả Thi Linh Khê cũng đã đeo mặt nạ chống độc, con thú dị hóa ở trước mặt họ hiện tại dường như đã ăn no, đang nằm trong một đầm nước thò đầu ra ngủ. Ở xung quanh đầm nước, Thi Linh Khê nhìn ra có gần bốn năm cây dị hóa.

Lúc trước cậu đoán không sai, không phải thực vật dị hóa hấp dẫn thú dị hóa tới, mà là con thú dị hóa này đã tạo ra hoàn cảnh sinh sống cho những cây dị hóa, mới trồng được nhiều thực vật dị hóa như vậy.

“Má ơi, đây cmn thật là một con quái vật!” Hùng Côn giật cả mình, e ngại khi con người đối mặt với loài trăn đã trời sinh được ghi lại trong gene. Cho dù cấp của Hùng Côn cao hơn nó, nhưng da gà trên người vẫn nổi lên từng cơn.

“Trăn vàng thuộc loài trăn Miến Điện biến dị, cũng không thích hợp sinh sống ngoài hoang dã, đồng thời cũng không phải loài phương bắc. Chắc là sau mạt thế, nó đã từ thành phố của loài người chuyển vào trong rừng sống.”

Trừ y thuật không tệ ra, Thi Linh Khê còn là một bách khoa nhỏ về sinh tồn dã ngoại, không có gì mà cậu không biết. Nhưng cậu cũng chỉ có thể cung cấp những tin tức đơn giản này, chứ không thể nào tham gia vào chiến đấu.

Sau khi chụp xong cậu lui về sau tới khu vực an toàn dựa theo chỉ thị của Hùng Côn và Lang Mục.

Đạn được thêm dị năng của Lang Mục trực tiếp đối diện với con trăn, “đoàng!” một tiếng, con trăn khổng lộ tỉnh dậy. Đầu nó chỉ hơi trầy, ngay cả máu cũng không chảy ra, nhưng nó cảm thấy đau, không chỉ bừng tỉnh mà còn bị kinh sợ.

Nhìn trong đầm nước, cơ thể nó đã vô cùng to lớn, sau khi co lại càng khiến cho người ta có cảm giác không thể nào địch nổi, sau khi bị chọc giận, một tảng băng to bằng bồn rửa mặt nhỏ che trời lấp đất đập xuống.

Dị năng của Hùng Côn và Lang Mục không thể giữ lại, Hùng Côn hóa thú toàn bộ, đồng thời nhanh chóng di chuyển tránh né.

Lang Mục vẫn lấy xạ kích làm chủ, Hùng Côn thì lấy ra búa lớn vẫn luôn mang theo, định rút ngắn khoảng cách cùng trăn vàng. Chất khí màu xanh nhạt nhanh chóng lan tràn trong tầm mắt, đầu rắn cùng đuôi cùng quất tới, dường như chỉ chạm một chút là có thể nuốt chửng hoặc đánh bay Hùng Côn và Lang Mục.

Cảnh tượng như thế giống như hiệu ứng đặc biệt trong phim khoa học viễn tưởng trước mạt thế, bây giờ lại xảy ra thật ở trước mặt họ.

Thi Linh Khê cùng các thành viên khác chỉ có thể dùng súng bắn gây nhiễu, nhưng hiệu quả tạo được cũng không lớn.

Nhưng dù sao Hùng Côn và Lang Mục cũng là dị năng giả cấp A, còn là hai dị năng giả cấp A liên thủ. Sau khi giằng co kéo dài tới gần một tiếng, họ xé toạc nhược điểm duy nhất của trăn khổng lồ, bắt giữ con thú dị hóa khiến họ vô cùng chật vật này.

Thi Linh Khê tiến tới bên cạnh Hùng Côn và Lang Mục, đưa thuốc giải độc cho họ, phòng hờ họ vô ý hít phải khí độc gây ảo ảnh. Chuẩn bị xong, cậu lại tới bên đầm nước đào cả gốc lẫn rễ của năm cây dị hóa, xong xuôi mới rảnh rỗi tới gần quan sát con trăn khổng lồ.

Sau đó cậu bước nhanh tới phần bụng của con trăn, lấy dao quân dụng ra, nhưng độ bén của dao quân dụng không thể nào đâm rách da trăn. Lang Mục đi tới, dựa theo chỉ thị của Thi Linh Khê, khiến cả người dính đầy máu, mới mổ ra được hai quả trứng từ trong bụng trăn.

“Ông nội ơi… Tôi đã cảm thấy nó yếu hơn một chút so với tưởng tượng, hóa ra là mang thai.”

Hùng Côn vui sướng, hai quả trứng này vô cùng có khả năng ấp ra thú dị hóa có dị năng, có lẽ trải qua thuần dưỡng, chúng sẽ trở thành một sức chiến đấu mạnh mẽ của quân đội họ. Coi như không được, trực tiếp ăn luôn cũng là một món siêu cấp bổ.

Trong mạt thế, quy tắc sinh tồn chính là như vậy, thú dị hóa ăn người, người cũng ăn thú dị hóa, tất cả chỉ vì thực lực. Kẻ phù hợp mới có thể sống, kẻ mạnh mới có thể sống.

Nhưng vẻ mặt Thi Linh Khê và Lang Mục đều lạnh xuống, họ nghĩ tới một tình huống khác.

“Không ổn, chúng ta đi mau!”

Lang Mục rống lớn một câu, trong giây lát đội viên còn đang xẻ da rắn ở bên kia đều hơi ngơ ngác.

Lúc này Thi Linh Khê giải thích một câu cho họ bằng tốc độ cực nhanh: “Bạn đời của con trăn rất có thể đang trên đường trườn về đầm nước, cấp bậc của nó chỉ cao hơn con này, không thể thấp hơn.”

Con trăn khổng lồ này đã là cấp BBB, không thể thấp hơn nó, ít nhất cũng phải là cấp A. Lại thêm họ còn giết bạn đời của nó, mổ lấy thú hạch và con của chúng nó, dưới sự tăng thêm sức mạnh hận thù, nó chỉ điên cuồng hơn, càng không chết không ngừng hơn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv