Một lúc sau, trời đã choạng vạng tối, tổ của Tô Mỹ Lệ và tổ 8 bắt đầu kết thúc chuyến đi câu của mình để trở lại chỗ cắm trại của lớp. Mọi người thu dọn đồ đạc xong xuôi đâu đấy, chuẩn bị xách rổ đi về thì lại nghe được tiếng của Vỹ Vỹ. Hình như là lúc cô ta định chạy lại chỗ Ngôn Cảnh thì vô tình vấp vào hòn đá nhỏ dưới chân mà té ngã. Mặc dù trời đã gần tối nhưng cũng đủ sáng để cho mọi người nhìn thấy chiếc váy bó sát của Vỹ Vỹ bị rách toạc 1 miếng khá to chỗ bờ mông cong.... như đít vịt của cô ta.
\-" Cảnh ca ca, em đau quá ! "
Thấy váy của Vỹ Vỹ bị rách đúng chỗ đó, Ngôn Cảnh đành phải cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra để quấn che đi chỗ váy rách bị hở quần trong của Vỹ Vỹ. Chứng kiến được cảnh tượng rất chi xấu hổ của Vỹ Vỹ, Tô Mỹ Lệ và Chu Doanh Doanh không kìm lòng được mà phì cười ra đó.
\-" Hahahahaha... đó là cái tội cho việc cô mặc váy vừa ngắn, vừa bó sát đi dã ngoại đó ! " \_ Tô Mỹ Lệ vừa cười lớn vừa nói.
\-" Cậu.... "
Mặc dù Vỹ Vỹ tức giận Tô Mỹ Lệ thật nhưng cô ta nghĩ lại thì thấy lời nói của Tô Mỹ Lệ cũng đúng nên không thể cãi lại được. Cuối cùng Ngôn Cảnh cõng Vỹ Vỹ rồi đi về cùng mọi người. Vì đường từ chỗ câu cá về đến chỗ cắm trại cũng khá xa nên đi được nửa đường thì chân của Tô Mỹ Lệ đã không thể đi thêm được nữa.
\-" Sao thế Lệ Lệ ?! Chẳng phải cậu vừa chê tôi không đi được sao, sao bây giờ cậu cũng như thế vậy ! "
-" Thì từ nãy đến giờ cô có phải đi đâu, toàn được Ngôn Cảnh cõng trên vai còn bày đặt nói tôi làm gì. "
Thấy Tô Mỹ Lệ không thể đi thêm được nữa, Tần Liệt 1 phát bế thẳng Tô Mỹ Lệ lên kiểu công chúa. Tô Mỹ Lệ thấy mình được bế như vậy trước mắt mọi người liền có chút ngại ngùng ( nhưng không phải là kiểu ngại ngùng trong tình yêu đâu nha ).
Tần Liệt bế Tô Mỹ Lệ một mạch về đến chỗ cắm trại rồi nhẹ nhàng để cô ngồi xuống ghế.
-" Lâu lắm rồi mới bế cậu kiểu này, cậu béo lên rồi đó. "
-" Thôi... thôi đi, ai lại đi chê con gái béo trước mặt nhiều người như thế không ! "
-" Ừ rồi rồi, đừng giận nữa, suốt ngày giận dỗi như trẻ con ấy ! "
-" Này... này tớ là người lớn rồi nhá, không phải trẻ con đâu. Cậu có thấy trẻ con nào mà ngực phát triển to như thế này không ! "
Nghe lời đó của Tô Mỹ Lệ, ai cũng đỏ mặt ngại ngùng, còn Tô Mỹ Lệ vẫn chưa hình dung ra được mình đang nói cái gì. Thấy Tô Mỹ Lệ vẫn đang trong trạng thái " não đang load ", Chu Doanh Doanh ghé nhẹ vào tai Tô Mỹ Lệ thì thầm giải thích câu nói vừa nãy mà Tô Mỹ Lệ đã nói. Nghe thấy thế, Tô Mỹ Lệ dần hiểu ra, vội lấy 2 ray che miệng lại rồi ậm ờ nói :
-" À... à.. ừm, vừa nãy... tớ... nói nhầm xíu "
Nói xong, Tô Mỹ Lệ vội chạy ra chỗ vườn hoa trước mặt, ngồi đấy tự trách bản thân.
-" Trời ơi là trời... sao mình lại ngu vậy ta ! "
Ừm đúng, chị ngu thật đó !
-" Ơ, Pipi sao em ra đây làm gì ? "
Báo cho chị 1 chuyện ! Có nhiệm vụ mới rồi đó.
-" Ờm, nhiệm vụ là gì ? "
Dễ lắm ! Thứ ba tuần sau đến nhà của Tần Liệt chơi.
-" Ừm dễ thật..... ơ khoan đến nhà cậu ấy chơi làm gì ? "
Hôm đó ba mẹ cậu ấy sẽ tiếp đón 1 vị khách, vị khách đó là CEO của 1 công ty nổi tiếng muốn đến nhờ ba Tần Liệt xin chút ý kiến về việc đấu thầu mảnh đất quan trọng.
-" Ý em là... chị chỉ cần giả vờ đến đó chơi và sau đó đưa ra ý kiến hoàn hảo là được đúng không ?! "
Ừm, đúng và bật mí cho chị thêm cái nữa. Cái người CEO đó sau này sẽ nhận Ngôn Cảnh vào làm trong công ty, nếu chị có được lòng tin của ông ta thì việc đuổi cổ Ngôn Cảnh khỏi công ty đó sẽ vô cùng dễ dàng.
-" À... thì ra đó là chủ ý của hệ thống ! Chị hiểu rồi. "