Dụ Tả Kim siết chặt tay nắm đứng ở trước cửa, sắc mặt lạnh lùng, không hề có ý định để hai người họ vào trong.
Thân thể của hắn che kín cửa phòng, nhìn bố mẹ không nói lời nào nhưng trong đôi mắt màu đen kia mang theo mâu thuẫn sâu sắc và lòng kháng cự.
Rõ ràng hắn không hề muốn gặp bọn họ.
Đến mà không gặp được quá nhiều lần, Đường Tĩnh cảm thấy chỉ cần thấy được con trai lòng đã thỏa mãn.
"Tả Kim, bố và mẹ đến thăm con".
Dụ Phong Nhậm đứng bên cạnh Đường Tĩnh nhìn Dụ Tả Kim, không phải chú chưa từng lén lút tới thăm con trai lần nào, mỗi một dịp đi công tác hoặc ngang qua trường trung học phổ thông số một, chú sẽ luôn yêu cầu tài xế dừng xe trong góc đường lẳng lặng nhìn trường một lúc.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai cha con đối mặt với nhau trong suốt hai năm qua.
Con trai chú đã cao hơn rất nhiều trong khoảng thời gian nó xa nhà, thậm chí còn cao hơn chú một đoạn. Cơ thể rắn chắc, đường cong trên cánh tay tràn ngập cảm giác sức mạnh, bờ vai cũng rộng hơn chú rất nhiều, chân cũng đã dài ra.
Tính tình của nó không biết giống ai mà ngang ngược đến lạ, bảo đi là đi, thật sự không thèm trở về lấy một lần, ngày Tết cũng không trở lại, Đường Tĩnh ốm đau không về thăm, cho tiền không lấy, gửi đồ đạc tới thì không cần.
Chú đã từng nhờ người đưa tiền và thẻ cho Dụ Tả Kim nhưng đều bị ném lại toàn bộ, y hệt một phần tử phạm tội kiêu ngạo vung tiền giấy trải đầy văn phòng của chú.
Bố chú chỉ trích chú không cho Dụ Tả Kim tiền tiêu nhưng tất cả những thứ liên quan đến vật chất mà chú có thể cho chú đều đã cho cả, thế mà thằng nhãi kia chẳng hề biết ơn nên chú cũng bị nó chọc giận. Sau này chú không gửi thẻ gửi tiền đến cho Dụ Tả Kim nữa, chú không tin một đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi chỉ dựa vào sức của mình có thể sống sót ở bên ngoài được bao lâu.
Nhưng sau khi con trai chú rời đi nó thực sự không quay trở về nữa.
Giống như lần rời đi này nó đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với gia đình họ.
Một ngày trước khi Dụ Tả Kim bỏ nhà đi tất cả mọi thứ vẫn còn bình thường, con trai chú vẫn đi học vẫn tan học vẫn ăn cơm và đi ngủ. Lúc ấy Dụ Tả Kim đã ít đánh nhau hơn hẳn, sau khi vào trường trung học phổ thông nửa tháng, cuộc sống của hắn đã yên ổn hơn rất nhiều.
Cuối cùng cũng có một ngày hai vợ chồng Dụ Phong Nhậm có được ngày nghỉ trở về nhà, ở lại nghỉ ngơi một thời gian.
Hai vợ chồng họ ly hôn đã nửa năm, nửa năm qua chưa từng gặp mặt.
Đường Tĩnh đưa ra yêu cầu ly dị, Dụ Phong Nhậm không muốn nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của cô.
Ngày hôm đó hai vợ chồng vì chuyện của con trai nên lần nữa gặp mặt, trở về căn nhà tại trung tâm thành phố.
Họ ngồi trên xe thương lượng xem có nên thẳng thắn nói chuyện ly hôn cho Dụ Tả Kim biết hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dụ Tả Kim có quyền được biết.
Hai người họ trở về nhà, nói chuyện tình trạng hôn nhân của mình ra, mâu thuẫn bắt đầu nổi lên từ ngày đó.
Dụ Tả Kim không hề nói câu gì, chỉ lẳng lặng nhìn hai người họ một hồi lâu, lâu đến mức Dụ Phong Nhậm cũng không nhớ rõ đến cùng là bao nhiêu thời gian nữa.
Chiều hôm đó, con trai chú cõng theo một chiếc balo thể thao, rời khỏi nhà.
Hắn không nói gì, cũng không nhìn hai vợ chồng chú một cái, hắn đã quá thất vọng.
Sau đó hắn đánh giáo viên trong trường học, tìm tới ông nội nhờ ông chuyển trường, chuyển trường xong thì chính ông nội cũng không tìm được hắn nữa.
Dụ Phong Nhậm tưởng rằng sau khi Dụ Tả Kim rời nhà sẽ bị đủ các loại nhân tố ngoài xã hội ép trở về nhưng con trai chú chưa từng làm thế. Hắn không về nhà bất cứ một lần nào, hắn chưa bao giờ quay đầu trở lại.
Đường Tĩnh cầm hộp đồ ăn đưa tới trước mặt Dụ Tả Kim: "Tả Kim, đêm nay là đêm giao thừa, mẹ gói chút sủi cảo mang đến cho con".
Dụ Tả Kim cúi đầu nhìn hộp đồ ăn màu đỏ sậm, không nhận lấy, thậm chí còn lùi về sau nửa bước, kéo dài khoảng cách.
Nụ cười trên mặt Đường Tĩnh cứng đờ nhưng chẳng mấy chốc cô đã điều chỉnh lại, bỏ qua sự xa cách lạnh nhạt của Dụ Tả Kim.
"Không phải sắp sang năm mới rồi đó sao, mấy ngày trước mẹ đưa quần áo mới tới mà con không nhận, chắc hẳn do con không thích có phải không? Bố mẹ lại chọn cho con mấy bộ khác rồi đấy".
Nói xong, cô chọc vào người Dụ Phong Nhậm bên cạnh, chú nâng túi đồ trong tay mở ra cho Dụ Tả Kim xem: "Bố thấy gần đây học sinh các con hay mặc phong cách này, bố đã bảo nhân viên cửa hàng gói hết lại. Nào, con mặc thử xem, nếu không thích hợp thì bố với mẹ quay về chọn lại cho con nhé".
"Không cần".
Dụ Tả Kim mở miệng, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn quần áo Dụ Phong Nhậm mang tới.
Dụ Phong Nhậm cũng không giận: "Nếu con không thích thì bố mẹ sẽ mua cho con mấy bộ khác".
Dụ Tả Kim siết chặt tay nắm cửa ra vào, lạnh lùng nhìn họ: "Con không cần".
Hắn không cần bất cứ thứ gì cả.
Tất cả đồ đạc hai người họ tặng, một món hắn cũng sẽ không nhận.
Dụ Phong Nhậm muốn nói lý với con trai. Con trai chú đã rời nhà một thời gian lâu như vậy cũng nên trở về. Thế nhưng do khí chất quan lớn trên người chú quá nặng khiến chú làm việc gì cũng giống như đang giải quyết công việc vậy.
"Lúc trước con bỏ nhà trốn đi bố mẹ cũng đã từng suy nghĩ. Từ nhỏ đến lớn đúng là con đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, đều do bố mẹ không đúng. Mấy năm qua con ở bên ngoài bố mẹ luôn mong nhớ, một mình con ở ngoài cũng không dễ dàng gì. Tả Kim à, về nhà đi con".
Dụ Tả Kim nghe lời bố nói, lông mày cũng không chịu nhúc nhích. Hắn nhìn Đường Tĩnh và Dụ Phong Nhậm mang nét mặt mong mỏi khát khao, hắn nhìn xuyên thấu qua bọn họ tựa như trông thấy chính mình lúc trước.
"Tả Kim à, chờ bố mẹ làm xong việc sẽ lập tức trở về với con".
Hắn đợi thật lâu thật lâu mà chỉ chờ được tin tức bố mẹ ly dị.
"Tả Kim, bố mẹ ly hôn rồi".
Hắn đã từng mong mỏi khát vọng tình cảm và gia đình đến vậy.
Hắn nghe lời Dụ Phong Nhậm nói xong, đóng cửa lại không hề do dự.
"Tả Kim à".
"Tả Kim".
Đường Tĩnh cố nhét hộp thức ăn vào, cánh cửa hoàn toàn đóng sập.
Dụ Phong Nhậm ở bên ngoài đập cửa.
Dụ Tả Kim trở lại trước bàn học, hắn không muốn quay về cùng họ, hắn đã sớm không có nhà, bố mẹ hắn không phải vợ chồng nữa tức là họ chẳng còn là những người cha mẹ đủ tư cách, không hề giống với lòng mong đợi của hắn.
Hắn cho rằng mình sẽ rất bình tĩnh nhưng hắn vẫn có phản ứng, hắn nóng nảy phẫn nộ, đề toán trước mặt phiền nhiễu tâm trí như có con kiến bò bên trên. Hắn muốn đi rửa mặt, khi đứng dậy lại trông thấy hộp đồ ăn không biết Đường Tĩnh đã kịp nhét vào lúc nào. Hắn không nhịn được, cầm hộp đồ ném thẳng vào trên cửa.
Ầm một tiếng.
Giống như sấm sét đánh trên trời, chấn động đến độ cánh cửa run rẩy. Dưới tác dụng của sức mạnh to lớn, hộp đồ ăn chia năm xẻ bảy, sủi cảo và bánh trái rải đầy trên đất.
Ngay lúc Dụ Tả Kim còn đang ở trong dư vị của cơn nóng nảy, cánh cửa phòng 408 bị mở ra.
Đôi con ngươi của hắn co rụt lại, Thịnh Uyên cầm chìa khóa mở cửa đi vào.
Sớm hơn năm giây nữa thì hộp đồ ăn sẽ ném thẳng lên trên người cậu.
Dụ Tả Kim ngây người, vội vàng kéo cậu vào trong, lo sợ Thịnh Uyên sẽ bị thương tổn.
Lúc mới đến nơi Thịnh Uyên thấy cửa không mở còn tưởng rằng Dụ Tả Kim đã đi vắng nên lấy chìa khóa mở cửa ra. Vừa hay lúc cậu xoay chìa khóa, cánh cửa lại bị đập mạnh một cái. Cửa mở ra rồi, cậu nhìn thấy được đồ ăn rải tứ tung trên đất.
Thịnh Uyên: "Sao vậy?"
Nét mặt Dụ Tả Kim hoảng hốt, hắn cau mày, không nói nên thành lời.
Thấy Thịnh Uyên không sao, lúc này hắn mới cầm lấy đồ dùng vệ sinh quét dọn sàn nhà sạch sẽ.
Thịnh Uyên đã nhìn ra được sự khác thường của hắn.
"Sao thế? Có người bắt nạt cậu à?"
[Hệ thống: Mong cậu hãy nói ra những lời thực tế một chút.]
Thịnh Uyên: "Do tầm mắt của cậu quá nông cạn".
[Hệ thống:...]
Dụ Tả Kim không muốn nói nhưng Thịnh Uyên không cho hắn cơ hội trốn tránh.
"Cậu kể tôi nghe chút đi".
Cậu cọ đỉnh đầu lên cằm Dụ Tả Kim: "Nói cho tôi nghe chút đi nào".
Cậu kề cận Dụ Tả Kim rất gần, hắn ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp của cậu, ngón tay duỗi ra nắm lấy tay áo cậu. Im lặng mấy giây, hắn lên tiếng: "Bố mẹ tôi đã tới".
Đây là lần đầu tiên Dụ Tả Kim kể về với bố mẹ với Thịnh Uyên.
"Cậu có mâu thuẫn với bố mẹ à?'
Dụ Tả Kim gật đầu.
Thịnh Uyên nhìn dáng vẻ buồn khổ của hắn, đau lòng nâng mặt hắn lên: "Lòng khó chịu lắm sao?"
Dụ Tả Kim gật đầu.
Thịnh Uyên đang định an ủi hắn, cái mông đột nhiên căng chặt.
[Hệ thống: A a a a, tôi mù rồi, sao đột nhiên tôi không nhìn thấy gì hết vậy?!!]
Thật Nỗ Lực đã bị che chắn, đang sờ lần ở trong đầu.
Thước phim thanh xuân đau khổ đầy lừa tình đột ngột bị chọc thủng.
Thịnh Uyên nghiêng đầu nhìn bàn tay to đang nắm vuốt mông mình.
Hình như đối phương không cần cậu an ủi.
Thịnh Uyên đưa tay hất móng vuốt của hắn xuống: "Không sao hết, ăn sủi cảo sẽ hết đau lòng".
Dụ Tả Kim vẫn đứng im ở đó không động đậy.
"Sao vậy?"
Dụ Tả Kim mặt không đổi sắc phun hai chữ: "Đau lòng".
Tôi nhìn không ra.
Thịnh Uyên: "Vậy thì phải làm sao bây giờ?"
"Không phải làm sao, sờ mông sẽ không đau lòng nữa".
Thịnh Uyên:...
Cái ngôn ngữ hổ báo gì thế này?
Thằng nhóc con, cậu đừng quá đáng quá!
Thịnh Uyên lấy hộp cơm inox cậu mang đến ra, hộp cơm cỡ lớn đựng nhiều thức ăn, ngoại trừ sủi cảo còn có cả cơm tất niên nữa.
Thịnh Uyên còn không quên nhắc nhở: "Tôi mang sủi cảo đến cho cậu đấy, toàn là sủi cảo tôi gói thôi".
Dụ Tả Kim ngoan ngoãn ngồi trước bàn, định bụng chút nữa phải ăn hết sạch sủi cảo Thịnh Uyên gói cho hắn.
Thịnh Uyên bày đồ ăn lên bàn, tận đến khi món cơm cuối cùng lên sân khấu.
Dụ Tả Kim ngồi im một chỗ không nhúc nhích.
Thịnh Uyên cầm đôi đũa chuẩn bị lấy cơm lại thấy Dụ Tả Kim không chịu động đũa.
"Sao vậy?"
Dụ Tả Kim muốn nói lại thôi, giọng khàn khàn: "Sủi cảo đâu rồi?"
Thịnh Uyên:...
Tốt nhất lời của cậu chỉ đang là lời nói đùa với tôi thôi đấy.
[Hệ thống: Há há há há há há].
Thịnh Uyên: "Tiếng cười của cậu quá khoa trương rồi đấy".
Thịnh Uyên chỉ vào đĩa thức ăn đặt bên tay trái Dụ Tả Kim: "Đây này".
Dụ Tả Kim nhìn đĩa đá đủ loại kiểu hình, chỉ có mỗi sắc màu giống với sủi cảo:...
Sức ăn của Dụ Tả Kim không nhỏ, một bữa đã ăn sạch thức ăn Thịnh Uyên mang tới.
Trách không được hắn cao như vậy, quả là người có thể ăn.
Thịnh Uyên cầm giấy lau dầu dính bên khóe miệng hắn, hắn ngó đầu thơm má cậu một cái.
Thịnh Uyên:...
Mặt cậu cũng đầy dầu rồi.
[Hệ thống: Cậu đừng lau nữa, tự lau cho mình đi thì hơn].
Hai người cơm nước xong xuôi, Thịnh Uyên không bỏ về ngay lập tức. Dụ Tả Kim ngồi bên bàn học tập, Thịnh Uyên cầm điện thoại tìm kiếm linh tinh. Sau khi họ đi học trở lại thì chẳng mấy chốc tháng ba cũng tới, tháng ba sẽ tổ chức lễ tuyên thệ trăm ngày trước khi xuất quân, cậu cũng phải làm vài thứ chuẩn bị.
Đến lúc đó có lẽ thư bảo lãnh tuyển thẳng của cậu cũng tới nhưng cậu sẽ không rời trường sớm. Thịnh Uyên nhìn Dụ Tả Kim đang làm đề toán kế bên.
Cậu phải ở lại trường để yêu sớm chứ.
[Hệ thống: Tôi đã nhìn ra, cậu là một đứa đầu óc toàn yêu với đương].
Thịnh Uyên: "Anh đây là người yêu đương rất lý trí".
Thật Nỗ Lực bóp giọng, cất tiếng đầy kỳ quặc.
[Hệ thống: Anh đây là người yêu đương rất lý trí~]
Thịnh Uyên: "Tôi bảo này, hình như dạo gần đây cậu hơi quá đà rồi đấy".
[Hệ thống: Tôi đây vốn là hệ thống trẻ em hư đó, đấy chính là bản sắc của tôi].
Thịnh Uyên dùng giọng điệu kỳ dị nhại lại: "Xin cậu, xin cậu đó, xin cậu hãy làm nhiệm vụ đi mà~~"
[Hệ thống:...]
Ai lại lôi nợ cũ ra chứ!
Một người một thống náo loạn một hồi.
Thịnh Uyên ngày nào còn định chia tay người ta, hôm nay năm mới tết sắp đến lại dính lấy người chẳng chịu về nhà.
[Hệ thống: Có vẻ cậu khá hài lòng với bạn trai mình đấy nhỉ?]
Thịnh Uyên: "Cũng chỉ được 100 điểm thôi mà".
[Hệ thống: Cậu thật sự coi trọng vẻ đẹp tâm hồn ngây thơ lương thiện trong sáng của người ta đấy hả?]
"Không thì sao?"
[Hệ thống: Không còn yếu tố nào khác? Ví dụ như...]
Khuôn mặt đẹp trai cực kỳ tàn khốc của Dụ Tả Kim chẳng hạn.
Ánh sáng lóe lên trong đầu Thịnh Uyên: "Còn có thứ khác".
Thật Nỗ Lực: Đúng rồi đó!
[Hệ thống: Thứ gì vậy? Thứ gì vậy?]
Thịnh Uyên: "Dụ Tả Kim rất thông minh".
Thật Nỗ Lực quay đầu nhìn trông.
Lúc này Dụ Tả Kim đang cau mày nhìn vào một đề toán khó, sau đó hắn vươn tay lên bắt đầu bẻ ngón, một ngón hai ngón ba ngón...
Thật Nỗ Lực:...
Mong rằng cậu ta thông minh thật.