Bóng dáng hoảng sợ của Hoàng An Xung phản chiếu trên con ngươi của Thịnh Uyên.
Cậu ta ra sức kiễng chân với ý đồ giảm bớt chênh lệch chiều cao giữa hai người họ để dịu bớt cơn đau nhức trên cổ họng do việc bị xách cổ áo lên.
Cậu ta cố gắng giữ bình tĩnh, vừa đẩy Thịnh Uyên ra vừa miễn cưỡng tươi cười: "Sao lại kéo cổ áo tôi thế này?"
Thịnh Uyên nheo mắt: "Trước kia cậu từng bắt nạt cậu ấy đúng không?"
Âm thanh bập bẹ khàn khàn buồn cười giống như cành lá khô héo ban nãy y hệt tiếng nói của Dụ Tả Kim.
Vừa rồi trong khoảnh khắc nghe thấy nó, Thịnh Uyên đã thoáng hốt hoảng, cậu còn cho rằng mình đang nghe thấy chính bản thân Dụ Tả Kim nói chuyện.
Mức độ giống nhau khiến người ta phải nổi da gà.
Tại sao lại học cách nói chuyện của Dụ Tả Kim? Tại sao lại học giống đến vậy?
"Cậu đã từng nghe thấy cậu ta nói chuyện chưa? Nghe thú vị lắm".
Lòng Thịnh Uyên lập tức tự đưa ra được đáp án.
Đối mặt với chất vấn, biểu cảm của Hoàng An Xung có một thoáng ngẩn ngơ.
"Gì cơ?"
"Tôi hỏi cậu, có phải cậu từng bắt nạt cậu ấy rồi không?"
"Bắt nạt ai chứ? Dụ Tả Kim kia sao?" Cậu ta tiếp tục mang theo mặt nạ, chỉ vào bắp chân của mình: "Là cậu ta bắt nạt tôi đấy, sao tôi có thể bắt nạt cậu ta được, tôi..."
"Hoàng An Xung".
Tiếng quát đâm vào tai, tâm thần chấn động.
Thịnh Uyên rũ mắt lạnh lùng nhìn Hoàng An Xung: "Cả cậu cả tôi đều là những người thông minh".
Hoàng An Xung nhìn thẳng vào mắt Thịnh Uyên, mí mắt bắt đầu khó khống chế nổi, khẽ giật giật.
Cậu ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có người chọc thủng được lời nói dối của mình, cũng chưa từng nghĩ tới thế mà có người lại nhìn thấu được tâm tư của cậu ta.
"Tôi hỏi lại lần nữa, cậu có từng bắt nạt cậu ấy hay không!"
Âm lượng lời nói của thiếu niên đột ngột tăng cao, trái tim Hoàng An Xung hốt hoảng theo tiếng quát hỏi đó.
Cậu ta không giả vờ nữa, để lộ ra nụ cười có chút phiền lòng: "Đệt, cậu thông minh thật đấy, không giống mấy kẻ mới nói một câu đã bị châm ngòi li gián kia".
Cậu ta ngước mắt nhìn Thịnh Uyên: "Tôi đã bắt nạt cậu ta đấy, sao nào?"
Đường cằm Thịnh Uyên kéo căng, cậu nâng cánh tay lên dưới ánh sáng của bóng đèn sợi đốt.
Còn chưa đợi Hoàng An Xung kịp phản ứng, nắm đấm đã hùng hổ nện tới, đánh thẳng vào mặt, sức lực cực lớn khiến cậu ta ngã ngửa cổ về phía sau, sống mũi và mí mắt truyền tới cơn đau dữ dội.
Ong ong---
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
- --
"Dụ Tả Kim, xuống siêu thị mua hộ tớ chai nước đi nào".
Dụ Tả Kim nâng gương mặt non nớt lên, ngũ quan của cậu bé trai mới chỉ mười bốn tuổi đã bắt đầu ra dáng ra hình, chính trực sáng chói, xương cốt và da thịt kết hợp hoàn hảo không có khuyết điểm, đôi mắt đen nhánh càng khiến cậu bé thêm rạng rỡ lạ thường.
Cả người sáng sủa chói lọi, giống như một hoàng tử bé.
Giác hút bên hộp sọ và bộ phận máy của ốc tai điện tử càng khiến cậu bé trở nên đặc biệt giữa đám đông, trong độ tuổi bọn họ người nào đeo thứ gì bên tai trông cũng đặc biệt cool ngầu, cộng thêm chuyện tướng mạo của Dụ Tả Kim rất tốt nên đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm.
Cậu bé nhìn Hoàng An Xung, mím môi, sau đó khàn giọng bập bẹ đáp lời: "Tớ không muốn đi".
Giống như tiếng quạ đen đang kêu gọi.
"Đi đi nào, tớ có chút việc nên không đi mua được".
Dụ Tả Kim không trả lời, cậu bé đã từng làm chân chạy vặt không biết bao nhiêu lần.
"Hoàng An Xung, mua hộ tớ cái kẹo cao su có được không?"
"Không mua hộ được, Dụ Tả Kim không đi".
"Ồ..."
Một tiếng oán giận vang lên giống như chuyện Dụ Tả Kim phải đi mua đồ là chuyện đương nhiên vậy. Nghe thấy âm thanh khó chịu đó, sắc mặt Dụ Tả Kim có chút khó xử.
Hoàng An Xung nâng một cánh tay ôm cổ Dụ Tả Kim, giả bộ nói chuyện hộ cậu bé: "Cậu ồ gì mà ồ chứ? Cậu không biết gia đình bạn học Dụ đây làm nghề gì đúng không? Bố người ta chuẩn bị tranh cử chức thị trưởng đấy, nghĩ gì mà đòi thái tử đi mua kẹo cao su cho mình?"
Dụ Tả Kim đứng lên: "Tớ đi".
Hoàng An Xung biết cậu bé không thích nghe nhất cái gì, cười ha hả nói tiếp: "Cảm ơn nhé, hôm nay tớ quên mang theo ví tiền rồi, cậu cứ trả trước hộ tớ một chút nha".
Sau khi trông thấy sắc mặt khó coi của Dụ Tả Kim, cậu ta lại vội vàng bổ sung: "Không phải chúng ta vốn là bạn tốt à?"
Dụ Tả Kim không nói gì, chuẩn bị rời khỏi lớp học.
"Hoàng An Xung, có thể mua hộ tớ một cái bút không?" Một bạn học nữ nhờ vả.
"Không thành vấn đề, sẽ mua hộ cậu".
Nói xong, cậu ta đuổi theo Dụ Tả Kim: "Mua thêm cái bút nữa nhá".
Dứt lời, cậu ta lại quay về ra dấu OK với nữ sinh nọ.
Bạn học nữ: "Cảm ơn cậu rất nhiều".
Nhưng rõ ràng người phải ra ngoài mua đồ là Dụ Tả Kim.
Bởi vì nguyên nhân công việc của bố nên hai tháng trước Dụ Tả Kim mới chuyển tới trường học này. Đối với một tập thể đã học chung với nhau suốt một năm học thì người mới tới như cậu bé có vẻ khó lòng hòa hợp.
Dụ Tả Kim muốn nhanh chóng hòa nhập với mọi người, mà vì để nhanh chóng kéo gần khoảng cách với các bạn học nên người khác nhờ cậu bé làm gì cậu bé cũng đều giúp. Dần dần cuối cùng cũng có những bạn học bắt đầu chủ động nói chuyện và chơi đùa với cậu bé nhưng trên thực tế họ chỉ muốn nhờ vả cậu bé làm chân chạy vặt. Người bạn thật sự đầu tiên cậu bé có được chính là Hoàng An Xung.
Hoàng An Xung rất tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ Dụ Tả Kim và các bạn học khác nhưng đôi khi lời cậu ta nói ra lại khiến cho Dụ Tả Kim khó chịu.
Công việc của bố Dụ Tả Kim - ứng cử viên chức vụ thị trưởng cũng truyền đến tai các bạn học từ miệng của người này.
"Dụ Tả Kim, bố mẹ cậu làm công việc gì thế? Hôm qua tớ nhìn thấy xe tới đón cậu rất đắt nha, cậu còn có tài xế đưa đi đón về nữa cơ à".
"Dụ Tả Kim, cậu có thể dẫn tớ tới nhà cậu chơi không?"
"Dụ Tả Kim, bố của cậu là ứng cử viên thị trưởng đúng không?"
"Dụ Tả Kim, nhà cậu to quá, bố mẹ cậu đâu rồi?"
Lòng Dụ Tả Kim hơi chua xót, nửa năm cậu bé chỉ có thể gặp được bố mẹ một hai lần, nhưng bởi vì cậu bé vốn là một người bị khiếm khuyết bẩm sinh nên càng thêm nhạy cảm và khát vọng tình thương.
Cậu bé luôn hy vọng một nhà ba người có thể sinh hoạt cùng với nhau, bố mẹ cũng đã đồng ý, sau khi công việc xong xuôi sẽ trở về nhà cùng cậu bé.
Chuyện trong nhà của Dụ Tả Kim dần dần được truyền ra ngoài, mà bởi vì dáng dấp của cậu bé ưa nhìn nên ngày nào cũng nhận được rất nhiều thư tình, cuối cùng dẫn đến những sự đố kỵ ghen ghét theo sau nó.
"Có bố là thị trưởng thành phố có khác, người người đuổi tới đòi bám dính lên".
Dụ Tả Kim nhíu mày: "Cậu có ý gì?"
"Ha ha ha ha, 'cậu có ý gì', họng mày bị lừa đá à?"
Hai mắt Dụ Tả Kim thoáng sững sờ, vô thức không nói thêm câu nào nữa.
"Mày nói thêm hai câu tao nghe xem nào, nói thêm hai câu nữa đi".
"Mấy cậu đang làm gì thế?"
Hoàng An Xung đi tới.
"Mấy cậu bắt nạt Dụ Tả Kim sao?"
Sắc mặt Dụ Tả Kim đã dịu đi đôi chút.
Hoàng An Xung lại vui cười với đám người kia: "Các cậu dám bắt nạt cả thái tử nhà thị trưởng cơ à?"
Nét mặt Dụ Tả Kim hoàn toàn cứng đờ.
Cậu bé không nói chuyện nữa.
Sau đó, ngôn ngữ cợt nhả như vậy càng lúc càng nhiều.
"Tên ở nhà của mày là bé cưng à? Hôm đó tao nghe thấy người nhà gọi điện thoại gọi mày như thế mà. Ha ha ha ha ha ha".
"Này! Mọi người biết chưa? Tên ở nhà của Dụ Tả Kim là bé cưng đấy!"
Một cô bạn học nhìn Dụ Tả Kim, hiền lành nói: "Đáng yêu quá".
Nhưng đám người ghen ghét cậu bé lại càng lớn tiếng hơn.
"Đáng yêu cái đệt, một thằng con trai bị gọi như thế thật quá buồn nôn".
"Yue~"
"Buồn nôn quá đi à~~"
Dụ Tả Kim có tướng mạo tốt, thành tích tốt lại được con gái mến mộ. Chưa kể đến chuyện gia cảnh của cậu bé thì cậu bé đã trở thành đối tượng ghen ghét của đám học sinh cùng lứa tuổi.
Một vài bạn học nam trong lớp đã sớm không vừa mắt với cậu bé, Hoàng An Xung cũng là một trong số đó.
Khi chuyện bố làm thị trưởng lần nữa bị lôi ra thành trò cười, Dụ Tả Kim không thể nhịn được hơn, kéo Hoàng An Xung sang một góc.
"Sau này đừng nhắc tới gia đình tớ nữa, có được không?"
"Tại sao?"
"Tớ..." Dụ Tả Kim: "Tớ không thích".
Hoàng An Xung "hừ" một tiếng.
Dụ Tả Kim trông thấy được một Hoàng An Xung khác hẳn ngày thường.
"Ý của tớ là..."
"Dụ Tả Kim, mày giả bộ cái gì chứ?"
Dụ Tả Kim khó tin nhìn người trước mắt.
"Không phải mày rất hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của đám nữ sinh kia sao? Không phải mày luôn một mực diễu võ dương oai vì chỗ dựa gia thế của mình hả?"
"Có lúc tao đã nghĩ, nếu không phải mày bị điếc thì chắc hẳn mày đã kiêu ngạo đến độ bay lên được tận trời rồi, nhưng thật uổng thay, mày chỉ là một kẻ điếc".
Bốp—
Một tiếng động ầm vang, ánh mắt các bạn học trong lớp đều tụ tập về hướng hai người họ.
"Mau đi gọi thầy cô đi! Dụ Tả Kim đánh Hoàng An Xung rồi!!!"
Hoàng An Xung chảy máu mũi, ngồi dưới mặt đất gào to: "Dụ Tả Kim, cậu không muốn mua đồ hộ các bạn học thì cứ nói thẳng ra, tại sao lại mắng chửi người khác chứ!"
Các bạn học cùng lớp giống như đã lập tức hiểu ra chuyện giữa hai người họ.
Hoàng An Xung luôn là một bạn học tốt bụng trong lớp, ai nhờ gì cũng giúp. Bình thường Dụ Tả Kim luôn xuất hiện bên cạnh cậu ta, nhưng Dụ Tả Kim không muốn giúp đỡ các bạn học lại còn nói xấu sau lưng họ thế nên Hoàng An Xung nhìn không nổi, cuối cùng nảy sinh mâu thuẫn.
"Dụ Tả Kim, sao cậu lại đánh người?"
"Không muốn giúp thì cứ nói đi, có ai ép cậu đâu!"
"Cậu chửi chúng tôi đúng không, chửi thẳng ra miệng một câu xem nào!"
"Đáng đời cậu có một giọng nói như thế, ông trời cho cậu cái cổ họng này chính vì không muốn để cậu chửi người khác được đấy!"
Từ ngày hôm đó trở đi, Dụ Tả Kim và sinh hoạt xám xịt chốn vườn trường trở thành hình với bóng.
Bộ phận máy bên ngoài của ốc tai điện tử biến mất không thấy đâu được tìm ra bên cạnh khu vực thoát nước của phòng uống nước.
Trong cốc nước uống chứa đầy bụi phấn.
Những vệt nước ẩm ướt đen nhánh trên ghế ngồi, sách giáo khoa bị ném trong nhà vệ sinh.
Trường tư thục Thường Đằng – gia đình học sinh trong trường không giàu có cũng có quyền lực, đều là người có bối cảnh. Năm ấy bố của Dụ Tả Kim đang ở giai đoạn ứng cử chức thị trưởng, công ty riêng của mẹ cậu bé mới nâng những bước chân mở đầu. Gia đình Hoàng An Xung có bối cảnh không nhỏ, là một công ty lớn đã lên sàn giao dịch chứng khoán.
Dụ Tả Kim kể với bố mẹ chuyện mình bị bắt nạt.
Họ nói họ sẽ tìm thầy cô giải quyết thay.
Lúc đầu thầy cô còn nể tình chức vụ của bố cậu bé mà nghiêm túc quản lý, nhưng sau khi phát hiện khả năng bố Dụ Tả Kim nhậm chức thị trưởng không cao, lại không muốn đắc tội với những gia đình khác nên đã quy mọi chuyện sang chuyện cãi vã thông thường giữa các bạn học.
Chờ lần nữa bố mẹ gọi điện thoại về cho Dụ Tả Kim, lời của họ đã biến thành khuyên con nên hòa hợp sống chung với các bạn học.
Cho đến tận một ngày nọ, khi Dụ Tả Kim mới bước vào trong trường học đã bị dội thẳng một thùng nước vào đầu, đồng phục học sinh ướt đẫm dính trên người, thùng nước rơi xuống đầu phát ra âm thanh trầm đục.
Một tràng tiếng cười nhạo lập tức vang lên, cuối cùng Dụ Tả Kim cũng không thể khống chế nổi cảm xúc nữa.
Những kẻ mang thùng nước đến – Hoàng An Xung và mấy nam sinh đang đầy miệng nhạo báng cậu bé.
"Ôi, thái tử tức giận rồi kìa, sợ quá đi à".
Ánh mắt Dụ Tả Kim ác độc nhìn về phía cậu ta, nước đọng nhỏ xuống từ đuôi tóc.
Tí tách —— Tí tách ———
Ngày hôm đó, tiếng xe cứu thương và tiếng còi cảnh sát hòa lẫn vào nhau trong sân trường tư thục Thường Đằng.
Người nhà Hoàng An Xung tới nơi, nhưng...
Dụ Tả Kim một mình đứng trên hành lang bệnh viện, người nhà cậu bé không tới, cuối cùng vẫn phải nhờ tới cậu của cậu bé ra mặt đàm phán thay.
Dụ Tả Kim nhìn cậu mình vội vã chạy đến nơi.
"Bố mẹ cháu đâu rồi?"
Cậu của cậu bé khó xử đáp lời: "Công việc của bố cháu đặc biệt, không tiện ra mặt".
Dụ Phong Nhậm đang trong giai đoạn tranh cử chức thị trưởng, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận chú ý, không thể để người khác nắm được nhược điểm. Trong nhà xảy ra chuyện, cách giải quyết tốt nhất là mau chóng tìm biện pháp đè xuống, chứ nếu để nhà bên kia hoặc truyền thông lan truyền tin tức ra ngoài thì rất dễ dàng bị ngáng chân một cú.
Ứng cử viên thị trưởng dùng quyền lực đè người, con trai trong nhà ỷ gia thế bắt nạt bạn học.
Không cần nghĩ cũng biết đám người đang cạnh tranh với Dụ Phong Nhậm sẽ chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội lớn như thế này.
Cho nên Dụ Phong Nhậm không xuất hiện, vợ chồng như chim liền cánh, mẹ Dụ Tả Kim cũng không thể xuất hiện.
Đây là khoảnh khắc đầu tiên Dụ Tả Kim không còn cảm thấy tự hào về bố mẹ mình.
Nhưng cậu bé vẫn mong mỏi bố mẹ có thể về nhà.
Sau đó trường trung học tư thục Thường Đằng xây dựng thêm hàng rào sắt bên ngoài hành lang dãy phòng học, biến trường học thành một nhà tù nặng nề, một con chim cũng khó lòng bay ra.
Dụ Tả Kim bắt đầu đánh nhau không ngừng, chỉ cần có người định bắt nạt cậu bé, cậu bé sẽ đánh lại.
Bởi vì cậu bé đã phát hiện ra.
Chỉ cần mọi người đều sợ cậu bé thì sẽ không còn ai bắt nạt cậu bé nữa.
Bài học đầu tiên Dụ Tả Kim học được khi cậu bé bước chân vào tuổi dậy thì.
Phải dùng bạo lực để khống chế bạo lực.