Dụ Tả Kim giống như con sư tử trên thảo nguyên bắt gặp con mồi, đang phủ phục ở phía sau quan sát chờ cơ hội đến.
Nhưng con sư tử trên thảo nguyên nọ sẽ phát động tấn công còn hắn ở nơi này thì không có. Hắn nhìn gương mặt đang muốn tìm đáp án của Thịnh Uyên, mặt lạnh đứng im, sử dụng kỹ năng quen thuộc mỗi khi bản thân không muốn giao tiếp với người khác – giả chết.
Hắn tuyệt đối sẽ không đem chuyện mình từng xem AV ra kể với Thịnh Uyên.
Lời khen "bé ngoan" mang theo giọng cười của Thịnh Uyên tối hôm qua vẫn còn vương vấn trong tai của hắn.
Tuyệt đối không thể nói ra.
Cả chuyện hắn uống rượu hút thuốc cũng không thể để cho cậu ấy biết được.
Quá khứ u ám một khi mở ra sẽ biến thành vực sâu không đáy, những việc không tốt hắn làm lúc trước hiện rõ mồn một trước mặt giống như màn chiếu phim đang chiếu từng thước từng thước phim trong đầu.
Thậm chí cả địa điểm thời gian cũng vô cùng rõ ràng.
Hai hôm trước hắn mới đập rớt sách của Trịnh Tử Lộ, sáng nay còn mới đẩy bay Kim An Châu.
Ngày đó ở trong cửa hàng thịt nướng, vì không muốn Corgi làm phiền mình, hắn đã ném xúc xích của nó lên trên mặt tủ, bắt nó nhảy lên với hết hơi hết sức.
Hắn bắt nạt từ người đến chó không biết bao nhiêu lần.
Dụ Tả Kim càng nghĩ mặt càng đen.
Hắn quay mặt sang hướng khác, tròng mắt đen nhánh nhìn về phương xa, trong lạnh lùng hiện ra chút chột dạ.
Nếu như nói hiện giờ Dụ Tả Kim là một bài làm max điểm trong lòng Thịnh Uyên thì một khi mọi sự bại lộ, bài thi này đừng nói đến chuyện đạt tiêu chuẩn, nó chắc chắn sẽ rớt xuống tận điểm âm.
Điểm âm trong lòng của Thịnh Uyên tức là, cậu sẽ không tiếp tục thân cận cùng hắn, thậm chí cậu sẽ dùng ánh mắt tức giận chán ghét nhìn hắn như khi hắn đánh người trong con ngõ nhỏ.
Mà lý do ánh mắt chán ghét lần đó của cậu là vì hắn đã bạo lực làm người khác bị thương.
Cảm xúc bực bội khó hiểu trong lòng Dụ Tả Kim lại bốc lên.
Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, gần đây hắn thường xuyên không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Các tác động về sinh lý và tâm lý lâu dài sẽ hình thành cảm xúc hưng phấn và nóng giận, tựa như thuốc tiêm tiêm vào trong cơ thể, không thể nào khống chế, chỉ có thể chờ đợi liều lượng thuốc tan đi.
Những buổi trưa gần đây phải tập luyện cho vở kịch, đã một tuần Thịnh Uyên không tới phòng 408.
Mà trong thời gian đó...
Gương mặt có sức tấn công mạnh mẽ của Dụ Tả Kim nhíu chặt lại.
Trong phòng 408 có những lon bia hắn mua về uống sạch, còn có cả thuốc lá hắn từng hút.
Khoảng thời gian diễn tập cho vở kịch vừa lúc là khoảng thời gian quan hệ giữa hai người họ rất căng thẳng, không, là khoảng thời gian một mình Dụ Tả Kim xoắn xuýt mới đúng.
Trong lòng hắn tự cho rằng hắn không thích Thịnh Uyên, hắn cố ý lảng tránh, tạo khoảng cách giữa hai người. Ngay cả khi buổi tối đến, đối phương tới đón hắn tan làm thì hai bên cũng không trao đổi câu nào cả.
Lúc ấy hắn nhẫn nhịn vô số cảm xúc định mở miệng, đè xuống cơn xao động trong lòng, một lần lại một lần nói với chính mình, hắn không thích Thịnh Uyên.
Mà Thịnh Uyên thì chỉ đơn thuần do đạp xe nói chuyện mồm sẽ đầy gió nên không thích lên tiếng trò chuyện cùng hắn.
Dụ Tả Kim tự suy thành khoảng thời gian đó mối quan hệ của hai người họ đã xuất hiện khoảng cách.
Đã là chó dại thì mãi là chó dại.
Không có xích sắt thì không tài nào trói hắn lại được.
Đoạn thời gian vừa qua không có ai quản hắn, hắn lại trở về cuộc sống đầy thói hư tật xấu trước kia.
Đáy lòng Dụ Tả Kim núi đổ biển lật nhưng trên khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thường.
Tựa như mặt biển bề ngoài vẫn bình tĩnh nhưng trong đêm khuya cơn sóng vẫn mãnh liệt xô bờ.
Chỉ xét khí chất quanh người của Dụ Tả Kim đã đủ từ chối người ta từ nơi xa vạn dặm, cộng thêm vô số sự kiện bạo lực hồi trước khiến người người càng sợ hãi hắn hơn. Hắn đem đến cho người ta cảm giác hắn luôn lạnh lùng, người cao chân dài, khí chất hung hãn. Hắn chỉ cần cau mày đã khiến người khác sợ hãi run run nên chẳng ai nhìn ra hắn vốn là một đứa trẻ tâm tư phong phú mẫn cảm.
Bình thường Dụ Tả Kim không thích nói chuyện, hỏi không trả lời là chuyện thường gặp.
Nếu hắn đã nói hắn không yêu sớm thì xem như không có đi.
Chẳng qua đầu lưỡi đột ngột với sang lúc ở đồn cảnh sát thực sự đã khiến Thịnh Uyên giật nảy mình.
Nhưng người chủ động hôn người ta là mình, lúc ấy cậu cũng đâu suy xét Dụ Tả Kim có muốn hay không đâu.
Để đền bù cho hắn, Thịnh Uyên mở miệng: "Tối nay cậu tan làm, anh dẫn cậu đi ăn kẹo hồ lô nhé".
Dụ Tả Kim không từ chối.
Lần này đi chắc hẳn chỉ có hai người - hắn và Thịnh Uyên.
Nghĩ đến điểm này, tâm trạng Dụ Tả Kim tốt hơn một chút.
Đoàn người trở về từ đồn cảnh sát đúng thời gian tiết học mới hết, hiện giờ đang là giờ ra chơi, chẳng bao lâu sau tiết học tiếp theo sẽ bắt đầu.
Thịnh Uyên lấy điện thoại di động ra, còn hai phút nữa giờ học sẽ bắt đầu.
"Tôi về lớp trước đây, chờ tan học tôi sẽ vào ký túc xá một chuyến".
Dụ Tả Kim nhìn về phía cậu.
Thịnh Uyên: "Hình như lần trước tôi để quên sổ ghi chép môn tiếng Anh trong ký túc xá, tan học tôi sẽ vào lấy".
Nét mặt Dụ Tả Kim cứng lại.
Bên gối đầu của Thịnh Uyên đúng thực có một cuốn sổ ghi chép.
Thịnh Uyên rời đi.
Bóng dáng cậu vừa biến mất sau góc đường, Dụ Tả Kim lập tức xoay người sải chân về phòng ký túc.
Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh.
Mở cửa phòng 408 ra, núi cao thung lũng trong phòng tồn tại không hề ít.
Còn có bia rượu hắn từng uống, góc bàn có gói thuốc lá lần trước hắn tùy ý ném bên trên.
Một hàng người lùn khua chiêng gõ trống trong đầu hắn, tiếng còi báo động réo ầm, thần kinh kích thích như bị kim đâm trúng.
Sắc mặt Dụ Tả Kim khó coi, hắn đi vào phòng 408 bắt đầu thu dọn.
Gấp từng chiếc áo chiếc quần một hiển nhiên không thể kịp, hắn định nhét thẳng chúng vào tủ đồ nhưng lại nhớ tới chuyện hắn làm thế chắc chắn sẽ bị Thịnh Uyên thầm trừ điểm trong lòng, cuối cùng đành lạnh mặt nhanh chóng gấp từng bộ từng bộ quần áo nhét vào trong tủ.
Hắn làm những việc này hết sức vụng về, cho dù gấp quần áo rất vuông vức cũng khiến cho người ta cảm nhận được chút cảm giác xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hắn không nói một lời ngồi trong ký túc xá, áp suất cao ngập tràn phòng 408.
Quần áo chỉ là một góc nổi của tảng băng trôi, hắn đi vào trong nhà vệ sinh, đem quần áo đã giặt ra phơi trên ban công nhỏ. Bởi vì chiều cao tốt nên không cần duỗi cánh tay, Dụ Tả Kim chỉ nhấc tay lên một chút đã treo xong quần áo.
Thời gian vội vàng, hắn nhìn vào đôi môi đã hết sưng đỏ trong tấm gương, nhớ đến nụ hôn ở đồn cảnh sát, yết hầu lên lên xuống xuống.
Nếu hắn còn muốn thân thiết với Thịnh Uyên thì trước khi tan học hắn phải dọn xong phòng 408.
Việc gấp quần áo đã tốn quá nửa thời gian, thành quả vẫn chưa thỏa đáng.
Dụ Tả Kim không có thời gian nóng nảy, tiếp tục công việc thu dọn phòng của mình.
Giành giật từng phút từng giây.
Hắn bỏ lon bia vào trong túi đựng, cuối cùng vào thời khắc tiếng chuông tan học reo vang, hắn xuống tầng ném chứng cứ tội ác này vào trong thùng rác.
Trở về phòng ký túc, 408 đã biến hóa long trời lở đất so với trước đây.
Dụ Tả Kim liếc mắt quét qua khắp căn phòng, tầm mắt liền dừng lại ở gói thuốc lá bên góc bàn. Bởi vì gói thuốc lá nằm trong điểm mù của tầm mắt nên khi nãy hắn thu dọn đồ đạc không trông thấy nó.
Gói thuốc lá xuất hiện tựa như lựu đạn chuẩn bị nổ tung.
Dụ Tả Kim vươn tay nhét nó vào trong túi.
Hắn biết rõ một điều.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, bằng không gió xuân thổi qua mầm cỏ lại bật.
Chỉ cần gói thuốc lá này còn tồn tại trong phòng 408 thì nó chính là nguồn tai họa ngầm vô hạn với thiết lập của hắn trong lòng Thịnh Uyên.
Thừa dịp Thịnh Uyên chưa về phòng, hắn định xuống tầng dưới ném nó vào trong thùng rác.
Đó là cách làm an toàn nhất.
Hắn mở cửa đi ra, bắt gặp thứ gì đó nhảy giật lên từ phía xa xa.
"Hức!!!"
Trịnh Tử Lộ trông thấy Dụ Tả Kim bước ra khỏi phòng 408, hốt hoảng đến độ nhảy bật về sau.
Chiến thuật ngửa người ra sau.jpg.
Không ngờ cậu ta chỉ định về ký túc xá cất sách cũng đụng độ Dụ Tả Kim.
Gương mặt đối phương vẫn lạnh lùng như khối băng giống y thường ngày, chỗ nào hắn đi đến nhiệt độ liền xuống đến 0 độ.
Hai cậu trai vội vàng không kịp chuẩn bị mặt đối mặt với nhau.
Đôi chân của Trịnh Tử Lộ run bắn lên một cái.
Chẳng qua trước đó Trịnh Tử Lộ đã từng đụng độ Dụ Tả Kim không ít lần, hắn còn từng sang mượn sách của Trịnh Tử Lộ nữa nên tuy rằng trong lòng khủng hoảng sợ hãi nhưng Trịnh Tử Lộ đã sớm quen với tình huống hiện giờ.
Bước chân lùi về sau từ run rẩy không xong biến thành run rẩy thuần thục, bắp chân run nhưng đầu gối không run như thế sẽ giảm được rất nhiều hao phí thể lực.
Quen tay hay việc, đây chính là đường sống mà Trịnh Tử Lộ tự mò mẫm tìm tòi ra.
Nhưng cho dù gặp nhau đã bao nhiêu lần thì ánh mắt Dụ Tả Kim nhìn cậu ta vẫn căm thù như chỉ hận không thể khảm cậu ta vào trong lòng đất, tựa như trong mắt hắn, cậu ta vốn là một cái đinh.
Trịnh Tử Lộ không hiểu tại sao hắn lại nhìn mình như thế.
Nhưng...
Nhưng cậu ta sợ hãi lắm!
Nội tâm Trịnh Tử Lộ lại lần nữa vang lên tiếng kêu rên.
Bạo lực học đường!
Bầu trời của cậu ta sẽ không bao giờ sáng lên nữa!!!
Mà lúc này trong tay cậu ta còn cầm theo những vị diễn viên kỳ cựu – ba cuốn sách.
Dụ Tả Kim đứng ở đó lạnh lùng nhìn cậu ta.
Trịnh Tử Lộ:!
Đã hiểu!
Lần này hắn muốn cậu ta phải tự diễn.
Giống như mỗi lần Dụ Tả Kim đánh rơi sách của cậu ta, Trịnh Tử Lộ tự mình nhẹ nhàng buông lỏng tay, mấy cuốn sách rơi xuống mặt đất.
Nước mắt trong lòng Trịnh Tử Lộ rơi như thác nước chảy xiết, ầm ầm ầm ầm.
Đêm đen phủ đầy cõi lòng, quạ đen đen kịt, ngay cả thác nước cũng là màu mực đen đậm.
Tựa như bầu trời của Trịnh Tử Lộ! Sẽ không bao giờ sáng lên nữa!!!
Ngay lúc lòng Trịnh Tử Lộ đang kêu rên, bàn tay cậu ta nằng nặng.
Cái miệng mếu của Trịnh Tử Lộ cứng đờ.
Hở?
Trời sáng rồi?
Chỉ thấy Dụ Tả Kim đã đi đến, dáng người cao lớn cúi xuống trước mặt cậu ta, nhặt sách lên, lần nữa đặt vào bàn tay Trịnh Tử Lộ.
Trịnh Tử Lộ trợn mắt há mồm, hàng mi chớp chớp.
Cậu ta không thể tưởng tượng được cảnh tượng vừa xảy ra.
Tại sao Dụ Tả Kim lại nhặt sách hộ cậu ta, Trịnh Tử Lộ nghĩ mãi không rõ.
Nhưng...
Thủ lĩnh nhóm bất lương nhặt sách hộ cậu ta!
Hai lỗ mũi Trịnh Tử Lộ nở to, mình có mặt mũi quá!!!
"Cảm ơn cậu nhé".
Trịnh Tử Lộ lịch sự nói lời cảm ơn.
Dụ Tả Kim không đáp lời.
"Hai cậu đứng đây làm gì thế?"
Giọng nói lười nhác quen thuộc vang lên sau lưng, Trịnh Tử Lộ quay đầu trông thấy Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên nhìn hai người đang đứng chặn hành lang, thuận miệng hỏi thăm: "Làm gì đấy?"
Trịnh Tử Lộ nhớ ăn không nhớ đòn, giơ cuốn sách trong tay, cười ngốc nghếch: "Bạn học Dụ mới nhặt sách hộ tao".
Thịnh Uyên nhìn về phía Dụ Tả Kim.
"Vậy hả?"
"Đúng đó!"
Chuyện có mặt mũi thế này, Trịnh Tử Lộ phải khoe khoang ra chứ.
Thịnh Uyên: "Quan hệ của hai cậu tốt ghê".
Cậu nhớ cuốn sách Ngữ Văn lần trước Dụ Tả Kim mượn cũng là sách của Trịnh Tử Lộ.
Trước kia Trịnh Tử Lộ luôn khịt mũi coi thường đám thiếu niên bất lương nhưng từ khi Thịnh Uyên đánh nhau với Chử Vệ Thiên còn bảo cậu ta tới báo cho thầy chủ nhiệm giáo dục thì Trịnh Tử Lộ đã biết Thịnh Uyên thật lòng coi mình là bạn bè. Sau khi Thịnh Uyên trở thành đại ca của trường trung học phổ thông số 1, bầu không khí học tập trong trường đã tốt hơn xưa không ít.
Bây giờ Thịnh Uyên bảo Trịnh Tử Lộ là bạn của thiếu niên bất lương, cậu ta cũng không khó chịu như ngày xưa nữa.
Nhưng bảo Trịnh Tử Lộ làm bạn với Dụ Tả Kim thì cậu ta vẫn không dám, bạn có thấy chuột lang làm bạn với sư tử bao giờ chưa?
Huống hồ Dụ Tả Kim trông chả muốn làm bạn với cậu ta chút nào.
Ai ngờ một giây sau, Dụ Tả Kim lại phát ra một âm thanh ngắn ngủn.
"Ừ".
Trịnh Tử Lộ kinh hãi.
Thủ lĩnh nhóm bất lương thừa nhận có quan hệ tốt với mình!
Tự dưng được yêu thương mà hoảng sợ, đồng thời cõi lòng Trịnh Tử Lộ cũng thầm khen.
Trịnh Tử Lộ, mày cũng hơi trâu bò rồi đó nha, không hổ là mày!
Thịnh Uyên vòng qua hai người họ định đi vào phòng 408.
Bộp –
Một âm thanh khẽ vang lên, có món đồ gì đó rơi xuống đất.
Hộp thuốc lá rớt xuống vị trí ở giữa Dụ Tả Kim và Trịnh Tử Lộ.
Vừa rồi Dụ Tả Kim cúi xuống nhặt sách, lưng cúi túi bị đè chặt, hộp thuốc lá vốn lúc lắc bên mép túi một hồi cuối cùng trong giây phút không được túi áo bao bọc, nó rơi thẳng xuống dưới mặt đất.
Thịnh Uyên nghe tiếng quay đầu, nhìn hộp thuốc lá trên mặt đất, đôi mắt đẹp đẽ xuất hiện nỗi bất ngờ.
"Đồ của ai rơi vậy?"
Trịnh Tử Lộ vội vàng phủ nhận: "Không phải..."
Đôi mắt Dụ Tả Kim lộ ra ánh sáng rét lạnh.
Trịnh Tử Lộ nhìn Thịnh Uyên, nét mặt chết lặng: "... không phải của cậu ấy, là đồ của tao".
- -
Lời tác giả:
Trịnh Vũ Tiêm: Tôi coi cậu là bạn, cậu lại lôi tôi ra để tôi chịu nỗi oan khuất lớn này!
Dụ Ba Lạp: Không phải của bé.