Lạt Lạt cau có hất tay về đằng sau. Nhưng khoan đã, trong truyện có nhân vật Tử Mộc này sao?. Xinh đẹp như thế, ảnh hưởng đến nam chính như thế tại sao không thấy vậy?
Trong nguyên tác cũng có nói tới một tên gay. "Tên đó thích Mộ Khiêm, nhưng vì bề ngoài xấu xí nên anh từ chối, tên là Tử Mộc, rõ ràng mới ban nãy, cái nhan sâc đó, cái thái độ đó, chẳng lẽ..."
_ Người xuyên không!
Kết luận ra vậy, cô không khỏi lo lắng. Không rõ mục đích, không rõ thân thế. Bà nhất là không biết tên Tử Mộc này đến từ thời đại hay đất nước nào. Liệu đến từ một tương lai văn minh hơn?. Hay cũng chỉ là từ một thời phong kiến xuyên tới?.
Bây giờ không phải là người của Sát phủ, vậy tức là đang làm người quét dọn của Tân giả Khố trong cung đi?. Vì bề ngoài " quỷ dạ xoa " mà hoàng đế hiện tại Là Sát Lệnh Khiêm voi cùng ghét bỏ, lập tức đày vào Tân Giả Khố. Nơi bẩn thỉu đó cho phép ăm mặc lộng lẫy như thế hả, đối đãi cũng không tồi nhỉ.
Lạt Lạt cắn lấy đầu ngón tay, đi qua đi lại, liên tục suy nghĩa các mạch truyện sắp diễn ra. Cô đã làm cho Hỏa gia phải khuất phục, làm nhị tiểu thư bạch liên hoa là cô em gái đáng yêu của mình phải trả giá. Vậy một tên nô bộc có gì phải sợ chứ.
Chỉ có một vấn đề, buổi hòa thân này hỏng rồi , kế hoạch về sau sẽ tính toán như nào đây. A, không có Mộ Khiêm thì ta vẫn còn Lệnh Khiêm. Dù sao, giữa một hoàng đế và một nhiếp chính vương thì hoàng đế vẫn là một lựa chọn tốt hơn. Với bí mật tạo phản của tên chiến vương này, chắc chắn cô có thể tiếp cận được với Lệnh Khiêm, có gì khó chứ.
Đi tới bên hồ nhỏ. Mặt nước trong veo dễ dàng soi bóng. Lạt Lạt thích thú ngắm nghía khuôn mặt của mình. Vén sợi tóc thừa ra sau tai. Quay xuống nhìn đôi chân thon dài, ưỡn ưỡn vòng một căng đầy ra phía trước. Nở nụ cười đắc chí
_ Hừ, bổn tiểu thư xinh đẹp quyến rũ biết nhường nào, ta không tin mình không thắng nổi một tên nam nhân nô bộc dơ dáy.....1
Ngắt một bông hoa hồng bên cạnh, cài lên cục búi tóc phía sau, chỉnh chỉnh đôi chút, thốt lên một lời
_ Ước chi đời trước mình cũng có thứ nhan sắc này, nếu vậy đã thừa sức làm nữ thần rồi ~1
_____________________
________________
Về lại Liễu Dinh cung, Mai mai đón tận cửa, nhẹ nhàng đón lấy chiếc áo khoác mỏng treo lên. Liếc lên bàn, đặt đoa là đĩa bánh hoa đào nhỏ. Tử Mộc ngồi xuống
_ Điểm tâm?
_ Chủ tử, khi nãy Nghiên quý nhân đã tặng nó tới
_ Không phải cô ta đang đóng cửa hối lỗi sao?
_ Người ra ngoài nên không biết, Nghiên quý nhân đã gặp hoàng thượng, chắc ả ta lại nịnh bợ rồi, còn nói là đã thật sự biết sai chứ. Không hiểu vì sao hoàng thượng lại bỏ qua
_ Không sao, ba cô ta cũng là trọng thần, xin cho con gái vài câu ấy mà..
Mai Mai bĩu môi, chải sóng lại mái tóc đen của cậu.
_ Tiểu mao, kiểm tra bánh đi
_ [ Kí chủ, trong này trộn cả Khất Tùng, ăn vào da sẽ bỏng rát, sau hai ngày là thối rữa, phồng rộp. Còn thêm cả nước dã từ Dương Liên, gây mê man thần trí không ổn định ]
Cầm chiếc bánh hoa trên tay. Đường khuôn đẹp đẽ, tinh tế. Mùi hương nhẹ của hoa đào vẫn giữ được. Thật cao tay
_ Tiểu Mao, thay Linh Diêu vào. Loại bỏ Khất Tùng và Dương Liên ra. Như vậy ta sẽ dễ ăn hơn
_ [ kí chủ, người bị ngốc sao? Linh Diêu là một loại kịch độc, không quá 10 tiếng liền đăng xuất khỏi trái đất đó!]
Đặt trở lại đĩa, Tử Mộc lau sạch tay.
_ Ta không cần chờ lâu như vậy, dù sao, dính độc rồi cũng ngất mà, không phải chịu đựng nhiều như Khất Tùng ~
Tiểu mao bất đâc dĩ làm theo. Ngươig nào động vào cậu thì thật đúng là xui xẻo nhiều đời để lại mà.
_ Mai mai, làm một ít trà cúc, mời hoàng thượng tới dùng điểm tâm với ta
_ Vâng....