Uyên Ninh, sao trông em ủ rũ quá vậy, gặp phải chuyện gì sao?
- A, anh Nguyên Sơ, gặp anh ở đây thật trùng hợp quá.
- Đây là giữa đường lớn, tiểu thư, gặp ở đây không có gì là trùng hợp cả.
- À. Vâng ạ, em vừa đi ra ngoài giờ đang trở về, anh Nguyên Sơ cũng có việc ra ngoài ạ.
- Tiểu thư, người hiện giờ không ổn một tí ti nào cả. Người nên về nghỉ ngơi đi.
- Có chuyện gì đã xảy ra vậy? - Nguyên Sơ hướng về Ám mà hỏi, nhìn Uyên Ninh không còn chút sức sống nào tự nhiên trong lòng dấy lên dự cảm khó chịu bất an không tả được.
- Chuyện này... công tử, tiểu thư...
- Không có gì quá nguy hiểm đâu ạ, anh Nguyên Sơ đừng quá lo. Không còn chuyện gì nữa..., em xin phép đi trước ạ.
- Ừ, đi đứng cẩn thận.
- Vâng ạ.
Uyên Ninh rời đi, đứa nhỏ này gặp phải chuyện gì mà bộ dạng như bị hớp hồn vậy. Đúng là giấu đầu hở đuôi, nguy hiểm là nguy hiểm thế nào chứ, rốt cuộc là đã có chuyện gì. Trên tay Nguyên Sơ còn cầm thanh kiếm vừa mới lấy ra khỏi lò rèn, đang định đưa cho Uyên Ninh mà thế này thì chắc nên để sau thôi.
Đi được một đoạn thì gặp Hạ Đằng đi theo hướng Uyên Ninh vừa đi. Hai người chào xã giao rồi ai đi đường nấy, Nguyên Sơ đứng lại hỏi Hạ Đằng.
- Hạ Đằng công tử, Uyên Ninh vừa gặp phải chuyện gì vậy, nhìn mặt em ấy như gặp phải một cú sốc lớn. Công tử ở cùng chỗ với em ấy chắc hẳn biết được chuyện gì đã xảy ra?
- Uyên Ninh nàng... chắc chắn rất bàng hoàng, chuyện này không tiện nói ra Nguyên Sơ công tử thông cảm. Ta đi trước, công tử cứ thong thả.
Nói xong Hạ Đằng cũng vụt đi nhanh như một cơn gió về hướng Uyên Ninh. Có chuyện gì mà mình không tiện không thể biết được. Nhìn qua thì thấy giống cặp chim sẻ đang giận nhau, nhưng nét mặt Uyên Ninh thì không nói lên vậy, vấn đề dường như rất nghiêm trọng. Nếu Phù Ngọc ở đây chứng kiến những hành động này của em gái mình, chắc cũng sẽ giật mình không nghĩ đến Uyên Ninh đã khác như thế này. Từ sau chuyện lang y, Phù Ngọc đã căn dặn nhờ vả trông chừng bảo vệ Uyên Ninh, giờ em ấy đã có hộ vệ theo sau bảo vệ, cũng không cần quá theo sát nhiều chuyện như vậy. Kiếm để khi khác đưa cũng được, sau này còn nhiều thời gian.
Nguyên Sơ đi về hướng ngược lại, mà đến tận mãi sau này vẫn còn ân hận vì lúc này không đuổi theo Uyên Ninh hỏi cho ra nhẽ.
Hạ Đằng đã đuổi kịp Uyên Ninh, kéo nàng quay trở lại tránh qua người Ám. Uyên Ninh giật mình bị kéo trở lại, Ám lúc này mới phát giác, không còn thời gian để hoảng hốt lập tức bắt lấy tay Hạ Đằng, tách tiểu thư ra khỏi hắn.
- Công tử, người đang làm gì vậy. Tại sao lại kéo tiểu thư nhà ta như vậy?
Hạ Đằng cũng chẳng bất ngờ gì, hắn bỏ tay ra khỏi Uyên Ninh, động tác tay vừa rồi cũng không dùng quá sức sẽ không làm nàng bị đau. Uyên Ninh bị kéo về hơi khó chịu, nhìn Hạ Đằng lại nhớ đến chuyện khi nãy thì thấy mệt hơn, cất giọng hỏi:
- Hạ Đằng công tử có chuyện gì cần tìm tiểu nữ sao, bây giờ e là tiểu nữ không đi cùng được rồi.
- Uyên Ninh, việc ta sắp nói tới đây cũng là chuyện mà nàng muốn biết và tiện thể giải đáp thắc mắc của ta.
- Công tử, bây giờ tiểu thư không được khỏe người hãy để lần sau đi.
- Bây giờ nàng không đi cùng ta thì sẽ không còn lần sau, sau lần này ta sẽ không làm phiền nàng nữa.
- Được rồi, tiểu nữ sẽ đi cùng công tử. Có chuyện gì thì hãy giải quyết một thể luôn đi. Ám sẽ đi cùng nên công tử đừng khó chịu hay khó nói điều gì.
- Không vấn đề gì, ta rất thoải mái.
Ba người đi đến một khách điếm vắng người, chọn một bàn ngồi xuống. Ám ngồi cạnh tiểu thư mình đề phòng Hạ Đằng cẩn thận, Ám biết tên công tử phủ Thái phó này không phải hạng "ngoan hiền" gì, liên tục ra tín hiệu với tiểu thư cẩn thận. Hạ Đằng nhắm mắt làm ngơ bỏ qua cho tên hộ vệ quèn này, gọi nước đến cho ba người.
- Hạ Đằng công tử muốn nói chuyện gì hãy nói đi, không cần vòng vo đâu.
Hạ Đằng nhìn Ám ngồi bên cạnh Uyên Ninh, cười nói:
- Giọt sương rơi từ trời xanh xuống bùn lầy tưởng chừng hòa tan thành bùn đen mà lại tự mình hòa thành dòng suối nhỏ, trong vắt. Nàng còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?
- Công tử nói gì vậy? Tiểu nữ... thật sự không nhớ gì cả - thật ra thì trong bản thảo có đề cập đến việc này nhưng Uyên Ninh nhất thời quên mất rồi.
- Uyên Ninh, nàng có phải là Uyên Ninh hay không tự nàng rõ, ta cũng nhìn rõ dù chuyện này còn nhiều bỏ ngỏ nhưng có lẽ ta chỉ đến đây thôi. Từ giờ ta sẽ không làm phiền đến nàng nữa. Còn phủ Viên ngoại, nàng đã thay đổi quá nhiều khiến Miên nghi ngờ, hôm nay nàng cũng biết rõ bản chất của nơi này. Ở trong hội nhóm này cần một tài năng nhất định và giờ nàng cũng đã không còn thêu được nữa, việc này cũng là một bất lợi lớn với nàng. Có thể nàng chưa biết nhưng vào nơi này vào thì dễ, ra ngoài là chuyện khó, bây giờ nàng còn một sở trường hay sở thích gì thì hãy thử nói ra xem. Biết đâu tập tành một thời gian có thể qua mắt, Miên sẽ không gây khó dễ cho nàng.
- Nếu ta muốn rời nơi này thì tính sao đây? - Uyên Ninh bất ngờ lên giọng thể hiện rõ thái độ và ý chí của nàng.
- Chuyện này là không thể, trước giờ chưa có ai vào mà muốn ra là ra được cả.
- Vậy là không thể ra ngoài, vậy công tử cũng không thể ra khỏi hội nhóm này.
Hạ Đằng lặng thinh ngầm đồng ý, nếu muốn thì sẽ được thôi, nhưng cắt đứt hẳn thì sẽ hơi lằng nhằng mất nhiều thời gian.
- Được thôi, nếu là một tài lẻ khác thì công tử không cần lo lắng, tiểu nữ sẽ giải quyết được việc này. Nhưng chỉ cần vậy thôi sao, tại sao lại như vậy?
- Nếu nàng không còn gì có thể duy trì được hoạt động trong hội nhóm thì Miên sẽ hành động như ngày hôm nay với nàng...
- Tại sao lại có lý này, không ai có quyền làm như vậy với tiểu thư cả.
- Bình tĩnh nào Ám. Nếu ta đã vào đây được thì không ai có thể ngăn ta ra được bên ngoài, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Hạ Đằng nhìn Uyên Ninh không nói gì. Trước giờ Uyên Ninh không tham dự bất kì hoạt động ngầm nào cả, vẫn chưa biết được sự thật cho nên ra ngoài vẫn tương đối an toàn với Miên, chỉ là... hắn có muốn cho nàng đi hay không, hay còn phụ thuộc vào lợi ích từ nàng mang lại.
- Nàng định như thế nào về thêu kia, nàng sẽ làm gì?
- Tiểu nữ sẽ đánh cờ, tài lẻ thì tiểu nữ biết cũng tương đối nhưng đánh cờ thì trội hơn phần nào.
- Đánh cờ à, cũng trung lập..., nàng còn sở thích nào khác không?
- Đánh đàn thì tiểu nữ chỉ biết một chút.
- Sao hôm nay người nói mù âm luật kia mà.
- Biết đánh đàn thì đâu có liên quan gì đến mù âm luật, Ám!
Hạ Đằng liếc nhìn Ám cảnh cáo, là thủ hạ mà dám nói chuyện ngang hàng xen ngang chủ tử, đồ hỗn xược không biết cấp bậc.
- Đánh đàn khá là an toàn, vậy cũng được. Có nhiều tiểu thư đánh đàn cũng rất hay nhưng không nhiều. Nếu nàng đã biết đàn thì ngay từ đầu cũng sẽ bớt bỡ ngỡ. Chuyện này nàng cứ chủ động nói rằng thấy đàn hay muốn học để đỡ nhàm chán. Giờ không thêu được, đàn không cần quá tỉ mỉ như thêu, học cũng sẽ không gây ảnh hưởng nhiều. Cứ để một khoảng thời gian sau hẵng nói.
- Công tử nghĩ chu toàn cho tiểu nữ như vậy, Uyên Ninh thật cảm kích. Chuyện công tử nói lúc đầu không làm phiền tiểu nữ, về phần này Uyên Ninh cũng có lỗi. Là ngay từ đầu Uyên Ninh đã nhập nhằng tình cảm của công tử làm công tử nhọc lòng. Bây giờ công tử đã thông suốt, tiểu nữ cũng thấy bớt áy náy. Không còn việc gì nữa Uyên Ninh xin phép đi trước, ngày sau gặp lại.
Nói xong nàng đứng dậy rời khỏi bàn, bảo Ám đứng chờ còn mình đi trả tiền nước. Uyên Ninh đi trước Ám theo sau, trước lúc đi thì Hạ Đằng gọi lại nhắn vài câu.
- Thân thủ kém cỏi thế này ngươi cũng dám làm hộ vệ bảo vệ Uyên Ninh sao! Hộ vệ phủ Thượng thư thiếu người đến nỗi một tên quèn nát như ngươi cũng mang về được. Nói cho ngươi biết, khi nãy ta thử ngươi chỉ tung nửa phần công lực mà còn lóng ngóng vụng về đánh trả như vậy, gặp sát thủ thì ngươi sẽ thế nào? Hỗn xược vô lễ không biết thứ tự, Uyên Ninh còn quá nhân từ với kẻ hạ đẳng như ngươi, trở về tự biết nên làm gì đi!
Ám nghe một màn này tức đến sôi máu, công tử phủ Thái phó gì mà chửi mắng kẻ dưới châm chọt, lăng mạ, phũ nhục không thương tiếc. Vì là người bề dưới nên Ám nhịn, Ám còn trẻ nhưng đã bôn ba từ thơ ấu, nhìn rõ sự đời thừa biết Hạ Đằng đây chẳng phải hạng tốt lành gì, chỉ là tiểu thư vẫn chưa biết. Tuy nhiên khi nãy chính anh cũng không phát giác ra có người ở đằng sau, người này không hề tầm thường mà là một kẻ vừa mạnh vừa điên.
- Cảm tạ công tử đã ra tay chỉ điểm, Ám trở về sẽ chăm chỉ luyện tập để không để tiểu thư xảy ra một bất trắc nào như ngày hôm nay. Công tử và tiểu thư cùng chỗ quen biết, mong về sau đừng làm khó tiểu thư như trước kia nữa. Ám xin đi trước.
Nói xong anh ta chuồn đi nhanh như lướt gió đến chỗ Uyên Ninh để lại Hạ Đằng đứng đó... Hạ Đằng ở lại đó uống dở chén trà, trong ánh mắt như đã nhận ra điều gì.