Nắp lò bung mở, làn khói phất lên ngào ngạc. Một viên tiên đan bay lên giữa không trung. Viên đan hình tròn to như ngọc châu, màu đỏ như máu tỏa ra linh khí dào dạc...
________________
Đại trưởng lão kinh hãi, cả Nhị trưởng và Quái y cũng bàng hoàng. Nhị trưởng lão run rẩy
" Đó... đó... đó là Thánh dược "
Quái y cũng sững sờ
" Khải Hoàn Đan trong truyền thuyết. Có thể giúp người chết sống lại, trước giờ chưa ai luyện thành. 100 năm nay tưởng rằng nó là truyền thuyết. Không ngờ... "
Đại trưởng lão đôi mắt nhìn viên đan dược đó mà vuốt râu dài. Giọng nói uy nghiêm
" Khải Hoàn Đan là thánh dược, so với Tiên Tháp không hề thua kém... Công dụng của nó không đơn giản là Cải Tử Hồi Sinh... "
_________________
Cô đưa tay cầm lấy bức tranh, quăng lên không trung cạnh Khải Hoàn Đan. Cả hai cùng xoay vòng...
Cô xè tay ra, từ tay cô xuất hiện hai viên cẩm thạch phát ra ánh sáng màu cam nhạt. Tiểu Huyết nhìn đến hỏi cô
" Chủ nhân! Đây là Kham Ngọc được lấy từ mắt của một con quái thú rất mạnh. Ta nhớ đây là một trong những bảo vật mà ta đã gom về cho người. Sức mạnh của nó... "
Tiểu Huyết định nói tiếp nhưng thấy cô đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng đành dừng lại. Cô quăng hai viên Kham Ngọc lên xoay vòng cùng bức tranh. Khóe môi vươn lên nhàn nhạt...
Cô đưa ngón trỏ lên không trung vẽ một vòng tròn và ký tự. Tiểu Huyết nhìn đến mà kinh ngạc
" Ma pháp trận kết giới và phong ấn? "
Khi vòng tròn ma pháp được vẽ xong, cô liền đưa nó bao trùm lấy bức tranh cùng hai vật kia. Khóe môi vươn lên nụ cười nhạt
Đoàng!
Một tiếng nổ lớn vang lên, khi làn khói tan đi thì giữa không trung hiện ra bức tranh. Giờ đây mới có thể thấy được nội dung trong bức tranh đó...
Trong tranh là một vực núi cao, có một con hổ oai hùng đang đứng đó há to miệng. Nét vẽ tuyệt mĩ mềm mại sống động như thật. Bộ lông của mãnh hổ mà trắng đen nhẹ nhàng. Đôi mắt hổ phách hiện lên sự cuồng bạo dã thú. Quan trọng là trong miệng con mãnh hổ đang ngậm là viên Khải Hoàn Đan màu đỏ như máu phát ra ánh sáng. Và một con rồng đang dùng đuôi quấn lấy eo con hổ, thân hình màu vàng kim uy phong. Hai râu dài giữa không trung. Hai con mắt màu cam, đó chính là hai viên Khảm Ngọc đang phát ra ánh sáng sắc lạnh. Mọi thứ xung quanh như làm nền cho hai con vật đó, sự oai hùng không gì có thể tả được. Kim Long Mãnh Hổ cùng đứng đó hiện lên sự xưng bá của núi rừng và trời xanh. Một tuyệt tác mĩ lệ...
________________
Mọi người nhìn đến sững sờ ngắm nghía bức tranh, Ngũ trưởng lão nhìn đến nói
" Hai viên ngọc kì lạ và Khải Hoàn Đan đều ở trong bức tranh đó. Nha đầu kia có ý gì? "
Đại trưởng lão vuốt lâu suy tư
" Ta cũng không rõ... "
_________________
Cô đưa tay thu bức tranh lại, tiểu Bát Đản nhìn đến nghi ngờ
" Ký chủ định làm gì? "
Cô vươn môi cười nhạt, cất bức tranh vào không gian.
" Ngươi sẽ biết sớm thôi "
Tiểu Huyết ngoảy đuôi, tự tin nói
" Chủ nhân thông minh hơn người. Là đấng tối cao mạnh nhất. Khẳng định việc người làm đều có lý do "
Cô cười nhẹ rồi nói
" Đi thôi "
Luồn sáng bao phủ lấy cô, nơi cô đứng bây giờ là một vùng đất khô cằn trải dài không điểm dừng. Xung quanh chỉ có khí tức chết chóc, từ phía sau tiếng nói vang lên
" Lại gặp nhau rồi. Chờ hơi lâu đó "
Cô nhếch môi nhìn qua Tình Xuyên
" Vậy sao? Thật ngại quá "
Tình Xuyên nhìn đến hai vật nhỏ của cô nheo mài. Đáy mắt hiện lên suy nghĩ rồi như hiểu ra liền ngao ngán nói
" Ha! Mắc bẫy rồi "
" Giờ mới biết sao? "
Cô nhìn đến Tình Xuyên trào phúng nói
" Ngươi thật không đơn giản. Nhìn theo hành động của ta mà đoán ra nơi phong ấn Hỏa Long. Cũng do ta bất cẩn... "
Tình Xuyên đưa tay lay trán bất đắc dĩ nói
" Ha! Ma pháp Hắc Ám, không tệ đâu "
" Lời khen hay đó "
" Vậy giờ sao nhỉ? Hai ta đều biết "
Cô hơi nghiêng đầu hỏi
" Vậy đấu tranh công bằng đi "
Tình Xuyên vừa dứt lời, thì từ xa một chủy băng đánh tới
Vụt!
Cô né đi, Tình Xuyên nhướn mài nhìn Ái Linh cùng đám người đang chạy tới. Mỉm cười nói
" Nhưng trước tiên chúng ta phải giải quyết những con chó con này rồi "
" Phiền phức thật "
Băng Tâm nhìn thấy cô liền kinh ngạc, chạy tới hỏi
" Tỷ tỷ không sao chứ? "
" Không! "
" Muội cũng lên được sao? Thật kì lạ, các thủ hộ giả hầu như biến mất hết. Nên chúng ta mới lên được tới tầng này "
Lãnh Tuấn thở dốc nói, Nhã Kỳ và Huyền Hàn thì có chút tả tơi. Song Song thân thể đầy máu. Ái Linh cũng chật vật không kém. Từ không trung hai thân ảnh xuất hiện, đôi mắt tức giận
" Các ngươi có thể lên tới đây xem như rất giỏi. Để ta xem các ngươi có thể làm gì "
Một trong số đó nói, cô có thể đoán đó là Lưỡng Nhất, một trong thủ hộ giả.
" Sao đây? "
Tình Xuyên nhìn qua cô, cô nhìn đến một con thú mà thủ hộ giả còn lại đang cưỡi. Đó là con Bão Lang lần trước, nó khi thấy cô liền run sợ. Lưỡng Nhị nhìn xuống
" Chuyện gì? "
" Chủ nhân! Đó là người không tầm thường. Người phải cẩn thận "
Bảo Lang cẩn trọng nói, Ái Linh nhìn đến cô chán ghét. Lưỡng Nhất xè ra một tia sáng đánh xuống
Rầm!
Mặt đất nổ ra, cát bụi bay lên. Khi làn khói dần tàn đi Tình Xuyên mỉm cười nhẹ
" Cùng chơi thôi "
Từ cơ thể Tình Xuyên tỏa ra luồn khí Hắc Ám, móng tay hóa thành màu đen dài ra sắc nhọn. Cô cũng mỉm cười nhẹ, tạo ra ngọn lửa trắng. Cả hai cùng bay lên hướng Lưỡng Nhất và Lưỡng Nhị đánh tới. Tình Xuyên nhìn Lưỡng Nhất đang tạo ra kết giới chặn lại mà cười nhẹ
" Móng vuốt Hắc Ám "
Rầm!
Lớp lá chắn của Lưỡng Nhất bị phá hủy, Lưỡng Nhất bàng hoàng. Còn bên cô, Lưỡng Nhị cùng Bão Lang tấn công cô. Ngọn lửa màu trắng phả ra bao trùm lấy họ. Cô nhếch môi, nhìn Bão Lang nhảy qua tia lửa.
Đoàng! Rầm!!!!
Cuộc chiến diễn ra, làn khói mù mịt. Đám người đứng phía dưới nhìn đến, Ái Linh nắm chặt tay cắn răng. Phóng mũi tên Băng lên Lưỡng Nhị.
Nhưng mọi đòn tấn công đều bị nhanh gọn né đi, Tình Xuyên khó chịu lên tiếng
" Không chơi nữa! Thời gian không còn nhiều "
Cô nghe thấy liền đứng lại giữa không trung, khóe miệng vang lên tiếng nói lạnh nhạt
" Bạch hỏa "
Một con hổ màu trắng xuất hiện, xung quanh toàn là lửa. Cô xè tay ra, một lốc xoáy nước hướng tới Lưỡng Nhị. Bão Lang kinh hãi né đi, liền bị Bạch Hỏa đánh ngã. Tiểu Bát Đản và tiểu Huyết nhảy xuống hút Lưỡng Nhị vào bụng.
Tình Xuyên hai tay đưa ra
" Cơn bão Hắc Ám "
Lưỡng Nhất bị cơn lốc màu đen khống chế, không thể thoát ra. Tiểu Bát Đản nhìn đến cũng chu mỏ nhỏ hút hắn vào bụng. Khẽ liếm môi
" Thực thể hai tên này cũng mạnh đó chứ "
Tiểu Huyết đang quấn trên người tiểu Bát Đản nhìn qua khinh thường. Đám người phía dưới kinh hãi, Nhã Kỳ lên tiếng
" Sao lại dễ dàng như vậy? "
Băng Tâm nhìn cô mỉm cười
" Tỷ tỷ giỏi quá "
Cô không nói gì nhìn qua Tình Xuyên
Vút vút...
Cô kinh ngạc xoay người lại, nhìn hơn hàng trăm mũi tên Băng đang lao tới. Cô cố né đi nhưng từ phía sau lại có một dây leo quấn quanh eo cô. Quật ngã cô xuống
" Mặt đất mở ra "
Một tiếng nói vang lên, cô có thể biết đây là tiếng nói của Chung Linh. Cô nhìn mặt đất đang dần mở mà kinh hoàng. Mọi chuyện quá nhanh khiến không ai trở tay kịp, khi định hình thì cô đã rơi vào khe hở của đáy vực
Chung Linh đứng đó mỉm cười, nhìn qua Ái Linh cũng đang thư thả. Tiểu Huyết và tiểu Bát Đản sợ hãi chạy đến khe hở
" CHỦ NHÂNNNNNNN "
Tiểu Huyết la lên, đôi mắt hiện lên tức giận. Băng Tâm cùng Lãnh Tuấn cũng sững sờ
" Tỷ tỷ... "
Băng Tâm nước mắt chảy dài, nhìn qua Chung Linh căm phẫn
" Ta giết chết ngươi "
Băng Tâm lao vào phía Chung Linh, rồi cả hai đánh nhau. Ái Linh đứng đó xem kịch
" Ngươi nghĩ như vậy là có thể giết chủ nhân ta? "
Lời nói tiểu Huyết căm hận vang lên, đôi mắt khát máu nhìn đến Ái Linh. Ái Linh kinh ngạc không nói gì. Tiểu Bát Đản cũng lên tiếng
" Ta tin ký chủ sẽ không sao "
" Ha! Làm sao các ngươi chắc chắn như vậy? "
Ái Linh cười lạnh hỏi, Tiểu Huyết và Tiểu Bát Đản nhìn nhau. Đồng thanh...
" VÌ NGƯỜI LÀ VƯƠNG CỦA CHÚNG TA "
________________
Bên ngoài hoàng hậu nhìn thấy cô rơi xuống vực mà sợ hãi, khóc lóc. Các trưởng lão cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sư tôn lo lắng
" Bọn nó đang làm gì? "
Thất trưởng lão cũng bồn chồn
" Đấu đá lẫn nhau, bọn chúng nghĩ mình là gì chứ? "
Đại trưởng lão vuốt hàm râu dài. Nhìn vào màn ảnh, đôi mắt kiên định...
________________
Còn cô, đáy vực sâu đến mức cô vẫn còn đang rơi xuống. Càng xuống sâu cô càng cảm nhận được hơi nóng. Thân ảnh cô đang dần lao xuống phía dưới, cô lặng nhìn hai bên lòng đất đang ngày cao hơn...
Hàng mài nheo lại
" Tại sao... "
Cô vang lên tiếng nói...
" Hết lần này đến lần khác đều bị đám ranh đó hại. Ta... từ bao giờ lại có thể dễ dàng bị một đám nhóc hại? Thật đáng xấu hổ... "
Đôi mắt cô ánh lên sự tàn bạo, hai tay đưa ra
" Ta không chấp nhận... không thể như thế... "
Cô nói rồi nhắm mắt lại, một luồn sức mạnh cường đại bao phủ lấy cô. Môi cô nâng lên
" Thổ thần! Hãy nghe lệnh ta. Tạo thành bức tường đất, vượt qua sự công phá. Thổ thần! Hãy đến đây "
Đôi mắt cô mở ra, mặt đất xung quanh nứt ra tạo thành quả cầu bao bọc cô lơ lửng giữa không trung. Từ từ bay lên....
Cô có thể đứng vững liền phá bỏ quả cầu đất, bay lên phía trên. Khi rời khỏi, cô liền nhìn đến cuộc chiến giữa Băng Tâm và Chung Linh. Tình Xuyên bước lại gần cô
" Tưởng chết rồi chứ "
Mọi người nghe tiếng nói của Tình Xuyên liền xoay lại, kinh hãi nhìn cô. Nhất là Chung Linh và Ái Linh, họ sợ hãi lùi ra sau. Cô nhìn đến, sát khí nổi lên. Lời nói như âm ti
" Hai ngươi hết lần này tới lần khác khiến ta nổi giận. Hôm nay đừng trách ta vô tình "
Hai mũi tên lửa phóng tới cắt vào cổ tay bọn họ
" Aaaaaaaaaa "
Tiếng la hét vang lên, bàn tay cả hai chảy máu. Tiểu Huyết dùng đuôi đi vào khe rãnh chảy máu rút ra sợi gân của Chung Linh
Đôi mắt Chung Linh trợn tròn, Ái Linh sợ hãi lùi lại. Tiểu Bát Đản cười gian quơ móng vuốt lên cào vào mắt Ái Linh. Sau đó nhanh như gió móc gân mạch trong người nàng ta. Ái Linh đau đớn ngã quỵ trên mặt đất. Hai sợi gân được quăng xuống đất. Huyền Hàn và Nhã Kỳ chạy lại Ái Linh
" Linh nhi "
Huyền Hàn tức giận nhìn qua cô, muốn đứng lên tấn công cô nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị mặt đất bao phủ nữa người làm cho đứng im.
Tình Xuyên bên cạnh nhìn đến Ái Linh
" Cách hủy linh căn thật đáng sợ "
Cô không nói gì, dùng thổ hệ khiến tất cả đứng yên. Chỉ còn cô và Tình Xuyên đứng đó. Băng Tâm bất động nhìn đến cô
" Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy? "
Cô nhìn qua nhếch môi
" Ngươi sẽ biết sớm thôi "
Tình Xuyên đặt tay lên mặt đất, luồn khí Hắc Ám tỏa ra tạo thành hình ma pháp trận to lớn. Cô đứng một bên nhìn
Mặt đất rung chuyển mãnh liệt, mọi thứ như bị mất kiểm soát. Tiếng nói Tình Xuyên âm vang giữa không trung
" Đột phá lên nơi cao nhất của Tháp Tiên, hãy mở ra hỡi cánh cổng của Thần. Nơi giam cầm sự tàn bạo và hủy diệt, hãy nghe lệnh ta. Đột phá lên cảnh giới của trời. Mở ra cửa động dẫn dắt của sự tuyệt vọng. Ta dùng máu mình hiến tế cho ngươi... "
Tình Xuyên cắn ngón trỏ, dùng máu vẽ gì đó trên mặt đất. Mặt đất càng rung chuyển dữ dội hơn...
________________
Đại trưởng lão sợ hãi đứng lên, nhìn qua các trưởng lão khác nói
" Không xong! Mau phong ấn nha đầu đó lại "
" Không được! Đó là đồ nhi của đệ "
Thất trưởng lão lạnh lùng nói. Tam trưởng lão nhìn đến
" Ngươi nghĩ hành động của nó giống với việc đệ tử Tiên sơn chúng ta làm sao? "
Nói rồi tất cả cùng hợp sức, dùng ma pháp bao quanh Tiên tháp. Tiên tháp rung động, mọi người xung quanh sợ hãi nép vào nhau nhìn đến
_________________
Cô có thể cảm nhận được luồn linh khí mạnh mẽ từ bên ngoài, nhếch môi. Tiểu Bát Đản trên vai cô nói
" Ký chủ! Hình như các trưởng lão không đủ mạnh "
Tiểu Huyết cong đuôi, chế nhạo nói
" Kẻ bị thương, lại còn thiếu người. Làm sao đủ mạnh đây? "
Cô nhìn đến Tình Xuyên, giọng nói mang theo ý vị
" Ngươi lấy đi Tiên tháp, làm trọng thương các trưởng lão. Khiến họ ra ngoài, để hao tổn linh lực. Vì ngươi biết lời nói của tổ sư Tiên sơn, nên đã lập nên kế hoạch khiến các trưởng lão yếu đi. Như vậy việc ngươi làm cũng không bị cản trở "
Tình Xuyên mỉm cười nhẹ không nói gì, cô xoay tay tạo ra ngọn lửa đánh ra ngoài tháp.
________________
Rầm!
Ngọn lửa đánh vào các trưởng lão khiến họ ngã xuống. Đại trưởng lão ôm ngực nhìn lên màn ảnh. Giọng nói cô vang lên
" Đừng phí công! Đây là việc của hai chúng ta. Nếu các ngươi còn xen vào, ta sẽ cho các ngươi đi lên trời trước "
Lời nói cô lạng lẽo, Tam trưởng lão tức giận
" Nha đầu đó... "
Đại trưởng lão đưa tay lên, nhìn vào màn hình xem diễn biến
________________
Tình Xuyên bị bao phủ bởi luồn khí đen mạnh mẽ, lời nói vang lên
" Hãy trở lại với Thế trần, hỡi vị thần của ngọn lửa. Hỏa Long! Hãy mở ra cánh cửa của tầng thứ 10 và thoát ra.... HỎA LONGGG "
RẦMMMMM
Tiếng nổ lớn vang lên, một luồn ánh sáng mạnh mẽ tỏa ra. Mọi người thất kinh nhắm mắt lại. Cô vẫn đứng đó uy nghiêm, nụ cười nhạt vươn lên
" GÀOOOOOOO "
Tiếng gào rống mạnh mẽ vang vọng giữa khung trời, một thân ảnh sau làn khói tỏa ra khí thế mạnh mẽ. Lời nói khàn khàn uy quyền
" CÁC NGƯƠI ĐÃ TRIỆU HỒI TA? "
Tình Xuyên nhìn đến, nói
" Phải! "
" CÁC NGƯƠI MUỐN GÌ? "
Tình Xuyên không nói gì nhếch môi, cô xè tay ra. Linh khí xung quanh dao động, Tiên Tháp càng ngày càng nhỏ lại. Phút chốc lại ở trên tay cô. Giờ đây nơi cô đang đứng là bên ngoài. Cất Tiên Tháp vào không gian. Cô nhìn Hỏa Long to lớn, đôi mắt sắc bén hung tàn.
Cửu trưởng lão chạy lại phía Ái Linh
" Linh nhi "
Đám người Băng Tâm cũng được thoát ra, kinh hãi nhìn Hỏa Long. Các trưởng lão chạy tới. Thất trưởng lão nhìn cô và Tình Xuyên
" Hai ngươi có biết mình đang làm gì? "
Tình Xuyên nhếch mối khoanh tay trước ngực
" Tất nhiên biết "
Cửu trưởng lão ôm lấy thân thể đang yếu ớt của Ái Linh, dung nhan xinh đẹp có 3 vết cào đang rỉ máu. Mắt trái cũng đã bị hủy hoại. Tức giận nhìn qua cô, hướng tới phía cô la lớn
" Ta giết chết ngươi "
Cô vung tay, một tia lửa đánh về phía Cửu trưởng lão khiến hắn văng ra. Đôi mắt cô hiện lên sát khí
" Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đã nói cho Nhược Hy Ái Linh những gì. Nói qua suy nghĩ là ta không biết sao? Giết hại công chúa tội như thế nào nhỉ? Dù sao ngươi cũng không đáng làm trưởng lão. Vậy để ta tiễn ngươi một đoạn "
Ngọn lửa cô vung lên hướng tới Cửu trưởng lão, sư tôn nhìn đến tạo lá chắn cản lại ngọn lửa của cô. Đôi mắt cô híp lại, tiểu Bát Đản chạy tới phía Cửu trưởng lão. Làm điều tương tự như Ái Linh và Chung Linh
" Aaaaaaaaaa "
Tiếng hét Cửu trưởng lão vang lên, cô nhếch môi thu lại ngọn lửa. Sư tôn nhìn qua Cửu trưởng lão đang đau đớn ôm lấy cánh tay trái bị móc gân.
" CÁC NGƯƠI DÁM LƠ TA? "
Tiếng nói Hỏa Long vang lên tức giận, phun ra ngọn lửa màu đen thiêu cháy đám người dân gần đó. Mặt đất thì bị thiêu rụi một khoảng lớn...
Cô nhìn đến cũng kinh ngạc, Tình Xuyên mỉm cười nói
" Ta muốn ngọn lửa của ông "
Hỏa Long kinh ngạc, tiếng cười vang lên
" HA HA HA HAAAAAAA! MUỐN LỬA CỦA TA? CÁI GIÁ CÁC NGƯƠI TRẢ KHÔNG NHỎ ĐÂU "
Các trưởng lão cũng bàng hoàng nhìn đến. Đại trưởng lão vuốt râu dài. Quái y nhìn đến cô nói
" Ngươi làm gì vậy Ngân Tinh? "
Cô nghiêng đầu, quăng cho Quái y một lọ dược
" Đây là quà của ta dành cho hoàng hậu. Sau này nhờ bà vậy "
Nói rồi cô nhìn qua Sư Tôn đang nhìn mình, ánh mắt hắn hiện lên sự tức giận phức tạp. Cô nhìn đến nói
" Đa tạ những tháng qua. Việc ta cứu các trưởng lão, họ cũng phải trả một cái giá xứng đáng. Và đây chính là cái giá đó. Đành mượn Tiên sơn một chút "
Tình Xuyên nhìn đến chế giễu
" Ha! Công bằng nhỉ? "
Cô nhìn qua Tình Xuyên
" Chúng ta cũng nên đấu tranh công bằng "
" Phải! Để xem ai là người dành được Hỏa Diễm "
Nói rồi cô và Tình Xuyên bay lên không trung, Hỏa Long cuồng ngạo nói
" NHỮNG CON CHUỘT BÉ NHỎ MÀ CŨNG DÁM ĐẤU VỚI TA. ĐƯỢC! ĐỂ TA CHO CÁC NGƯƠI NẾM TRẢI ĐAU KHỔ... "
RỐNGGGGGG!