Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 67



Khi trở về cô liền ở chính điện, nhìn sư tôn ngồi trên ghế uống trà. Cô nhẹ nhàng nói

" Sư phụ, đồ nhi biết lỗi "

Sư tôn đặt chung trà lên bàn nhìn lên cô

" Vừa mới đến không bao lâu lại gây rắc rối. Ngươi có xem nội quy để vào mắt? "

"... "

Cô không trả lời, từ phía sau Huyền Hàn đi vào. Nhìn đến cô tức giận

" Ngươi đã làm gì để Linh nhi bị phạt? "

Cô không màng tới lời chất vấn của Huyền Hàn khiến hắn tức giận

" Ngươi không xem ta để vào mắt? Ngươi khinh thường ta phải không? "

Sư tôn nhìn đến Huyền Hàn đang tức giận. Đập tay xuống bàn

" Ngươi để ta đi đâu rồi? "

" Đồ nhi biết tội "

Cô nhìn qua sư tôn, bước vòng ra sau bóp vai cho hắn

" Sư phụ! Ta biết lỗi rồi, người muốn phạt thì cứ phạt. Đồ nhi sẽ không phạm sai lầm nữa "

Sư tôn thở dài đặt chung trà lên bàn, vỗ nhẹ vào tay cô

" Ngươi trở về phòng chép nội quy. Đủ 1000 bản cho ta "

" Ân! "

Cô gật nhẹ đầu rồi bước đi ra ngoài. Khi lướt ngang qua Huyền Hàn, cô đã thấy ánh mắt của hắn nhìn cô hiện lên sự tức giận. Cô không quan tâm trở về biệt viện

_________________

Ngồi trên giường cô nhắm mắt tu luyện, tiểu Huyết bên cạnh cô. Còn tiểu Bát Đản thì nằm sấp trên bàn cầm bút lông viết gì đó. Cái miệng nhỏ than vãn

" Ký chủ! Sao việc nặng nhọc gì cũng để ta làm hết vậy. Còn cái con rắn đó lại thảnh thơi như tiên. Không công bằng a~ "

Tiểu Huyết nhìn đến xì lưỡi

" Ai bảo ngày thường ngươi ăn nhiều quá làm chi. Ăn nhiều thì cũng phải làm việc nhiều chứ. Việc như vậy mà nặng nhọc? Ngươi con heo này cũng quá lười rồi "

Tiểu Bát Đản quay qua xù lông

" Ngươi nói gì hả, ta chỉ ăn có một chút. Nhiều đâu mà nhiều, còn ngươi cũng rảnh rỗi lắm mà. Sao không thấy mình lười hả "

" Hừ! Ta phải bên cạnh chủ nhân. Không cần như ngươi suốt ngày chỉ biết ăn "

" Nói đại là lười đi, còn ở đó mà biện hộ "

" Nói gì! Viết nhanh đi, yên lặng để chủ nhân tu luyện. "

Tiểu Bát Đản tức giận cầm bút tiếp tục viết. Còn cô vẫn ngồi đó tu luyện, mọi thứ xung quanh cô tĩnh lặng không một gợn sóng. Bỗng nhiên trong không gian, cô nhìn thấy mình đang ngồi trên một tảng đá. Xung quanh toàn là nước biển. Đôi mắt cô mở to ra, tiểu Huyết bên cạnh cô nhìn thấy liền lo lắng

" Chủ nhân! Người làm sao vậy? "

" Ta không còn nhìn thấy màu đen. Mà là nước biển xung quanh "

Tiểu Huyết nghe đến liền mỉm cười

" Chúc mừng chủ nhân, người đã đật đến cảnh giới của Thủy hệ. "

Cô nheo mài lại không hiểu

" Ta còn chưa kiểm tra kĩ năng mà? "

" Ha ha! Do chủ nhân không biết. Nếu như người nào không cần kiểm tra ma pháp mà tự mình trong cảnh giới nhìn thấy nó thì xem như ma pháp đó là loại thuần khiết nhất. Sức mạnh so với ma pháp bình thường khác, cao hơn một bậc "

Cô trầm lặng gật nhẹ đầu, tiểu Bát Đản nhìn qua cô

" Chúc mừng ký chủ! Không ngờ người lại có được ma pháp hệ thủy chủng thuần. "

" Vậy ta hiện tại có thêm ma pháp nước? "

" Phải! Người hãy tu luyện đi "

Cô gật đầu rồi nhắm mắt lại, không gian xung quanh hóa thành biển cả. Cơn gió mát mẻ thổi qua làm tung bay mái tóc cô, sóng biển dập dờn tạo ra âm thanh êm tai dễ chịu. Cô ngồi đó, một mình lẳng lặng trên hòn đá. Mặc cho thời gian trôi....

Không biết đã qua bao lâu, cô dần mở mắt ra nhìn biển cả. Đưa tay chạm nhẹ vào mặt nước, cô cảm nhận được sự thanh mát và nhẹ nhàng của nó... Cô bước xuống mặt biển, từ từ chìm vào dòng nước. Xung quanh cô hiện tại cứ như hòa quyện vào làn nước... Cô dang hai tay ra, từ hai bàn tay cô xuất hiện một vòng xoáy nước mạnh mẽ. Dòng nước xanh cứ thế cuộn trào thành hình lóc xoáy. Nó như thu hết tất cả biển nước lại, tất cả nằm trong sự kiểm soát của cô...

Đôi mắt cô mở ra, nhìn quanh gian phòng trống rỗng. Không thấy tiểu Huyết và tiểu Bát Đản đâu, trên bàn là một đóng giấy được viết chữ. Cô đứng dậy mở cửa ra ngoài, bên ngoài cũng chỉ là một mảng yên tĩnh...

Cô bước đi đến chính điện tìm sư tôn nhưng cũng không thấy người. Liền đến điện của đại trưởng lão, cô bước vào liền thấy Chung Linh ở đó cùng đại trưởng lão. Nàng ta thấy cô liền tức giận

" Ngươi đã ở đâu? "

Cô lạnh nhạt bước đến, nhìn sảnh chính trống trãi mà bất ngờ

" Chuyện gì xảy ra? "

Đại trưởng lão nhìn cô vuốt râu híp mắt

" Ngươi chưa từng rời khỏi tiên sơn... Ừm! Vào 1 tháng trước đã có rất nhiều xác chết tấn công Tiên sơn. Và một người bí ẩn nào đó đã mang Tiên tháp đi "

" Xác chết? Vậy mọi người đâu? "

Đại trưởng lão nhìn vào cô thở dài

" Các trưởng lão đã bị trọng thương. Nên họ đã chia ra hai nhóm. Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão được Băng Tâm, Song Song, Huyền Hàn và Nhã Kỳ đưa đi đến Sơn cốc để nhờ sự giúp đỡ. Còn sư phụ ngươi, Song Thành, Cửu trưởng lão và Thất trưởng lão. Tình Xuyên, Ái Linh đã đi truy đuổi kẻ đó... "

Cô kinh ngạc trước lời nói của đại trưởng lão

" Kẻ đó nhất định rất mạnh nên mới có thể đả thương các trưởng lão. Lại còn có thể khiến 3 vị trưởng lão đích thân đi tìm... "

" Ngươi còn nói nữa sao? Ngươi đã chết ở đâu vậy? "

Chung Linh tức giận nói, cô nhìn qua lạnh nhạt

" Trong phòng! "

" Ngươi còn nói dói, ta đã tìm ngươi nhưng không thấy. Sư tôn cũng đã rất lo lắng nhưng cứ nghĩ ngươi đã bị bắt đi "

" Được rồi! Ngươi đi tìm sư phụ ngươi đi "

Đại trưởng lão nhìn qua Chung Linh nói

" Nhưng đại sư thúc, nàng ta... "

" Ta có chuyện muốn nói với nó. Ngươi đi đi "

Chung Linh chán ghét nhìn qua cô đi ra ngoài, đại trường lão khi thấy cánh cửa đóng lại liền nhìn qua cô.

" Ngươi đã ở trong phòng? "

" Phải! "

Đại trưởng lão không nói gì phất tay, một chiếc gương hiện ra. Từ chiếc gương mở ra một luồn sáng tạo thành hình vuông lơ lửng giữa không trung. Trong đó đang phản chiếu hình ảnh cô ngồi trên giường tu luyện. Tiểu Huyết và tiểu Bát Đản ngồi trên bàn

*******

" Haizz! Sao ký chủ lâu tỉnh quá vậy? "

" Hừ! Ngươi nghĩ tu luyện nhanh lắm à? "

Tiểu Huyết ngồi trên bàn nói

" Hừ! Bày đặt quá "

Xẹt!

Một bóng dáng lướt qua bên ngoài, tiểu Huyết ngẩn đầu lên đề phòng nói

" Có người "

" Hả! Ai? "

Tiểu Bát Đản xù lông cảnh giác, tiểu Huyết nhìn qua cô nói

" Không được! Kẻ này rất mạnh. Chủ nhân lại đang trong trạng thái nhập định. Sẽ rất nguy hiểm, ngươi mau ẩn thân cho người "

Tiểu Bát Đản nghe thấy liền gật đầu, dùng 10 lá bùa của cô đốt cháy. Từ người cô phát ra ánh sáng vàng nhạt rồi cô cũng theo đó biến mất. Tiểu Huyết cùng tiểu Bát Đản gật đầu nhìn nhau. tiểu Huyết quấn lấy người tiểu Bát Đản chạy ra ngoài. Cứ thế không còn trở lại...

******

Cô nhìn vòng sáng đang dần biến mất, đại trưởng lão vuốt râu nói

" Có lẽ hai con vật nhỏ của ngươi đã bị bắt. Con chim nhỏ của muội muội ngươi cũng bị bắt đi rồi "

Cô đứng đó, bàn tay siết chặt lại. Cô đã cố liên lạc với hai con vật nhỏ đó nhưng không được. Bọn chúng đã xảy ra chuyện gì...?

Phút chốc từ cơ thể cô phát ra luồn khí tàn bạo, lạnh lẽo như âm ti. Đại trưởng lão nhìn đến mà bàng hoàng, vuốt râu híp mắt lại

" Có thể khiến Lục đệ không phát hiện ra. Chứng tỏ những lá bùa đó rất mạnh. Là ai vẽ nó? "

Cô thu lại hết khí tức, lạnh nhạt nói

" Là ta "

Đại trưởng lão gật gật đầu, ánh mắt vẫn còn lung lay

" Ngay từ đầu lão đã biết ngươi không tầm thường. Có thể giữ vững tâm trí trong kết giới đầy âm thanh đó mà không bị gì chứng tỏ lòng ngươi sâu như biển. Tâm tư kín đáo khó lường. Lại còn có thể ngồi trong hàn khí đó mà không lạnh lẽo, chứng tỏ sức mạnh của ngươi không phải bình thường như đã thấy. Lại còn có thể khiến nhị đệ thân thiết với ngươi, cùng luyện đan. Ngươi rốt cục là cao nhân phương nào? "

Cô nghe lời nói của đại trưởng lão, khóe môi nở nụ cười nhạt

" Chỉ là một kẻ trôi dạt trong thế giới rộng lớn này. Một kẻ tầm thường mà thôi... "

Cô xoay người đi, lời nói lạnh nhạt

" Quả không hổ danh đại trưởng lão của Tiên sơn. Mong đại trưởng lão giữ bí mật giúp ta, ta không có ý gì với nơi này. Chỉ muốn tu luyện mà thôi "

Cô bỏ đi ra ngoài, để lại đại trưởng lão ngồi đó mỉm cười vuốt râu. Cô vừa đi trong lòng vừa dâng lên tia gợn sóng

" Quá bất cẩn! Đây là thế giới thật. Vẫn có kẻ cao minh... "

Cô đi vào rừng trúc, tìm lão đầu hói kia. Khi nhìn thấy cô lão liền vui vẻ

" Nha đầu! 2 tháng qua ngươi đã không tới rồi "

" 2 tháng? "

Cô nhìn lão hỏi lại

" Ừ! 2 tháng, Tiên sơn cũng xảy ra nhiều chuyện "

" Kể ta nghe "

" Được! Vào nhà ngồi đi "

Cô vào trong nhà gỗ của lão ngồi xuống, lão đầu Tịnh Thông vuốt râu nhìn cô thở dài

" 1 tháng trước có kẻ đột nhập vào lấy đi Tiên tháp. Các trưởng lão phát hiện đã cùng đấu với kẻ đó, nhưng lại bị đả thương nghiêm trọng. Có các vị trưởng lão không bị gì liền cùng đệ tử của họ đi tìm kẻ đó. Nhưng nghe nói tên đó cũng lấy đi các con vật nhỏ của các đệ tử. "

" Lão không trị được hay sao mà phải đến Tiên cốc? "

Cô lạnh nhạt hỏi, lão đầu vuốt râu ảo não

" Ngươi không biết đó thôi! bọn họ bị đả thương rất nặng, còn bị dính tà khí của người chết. "

" Điều khiển người chết? Có ma pháp nào làm được như vậy? "

" Đó là ma pháp hệ Hắc ám "

Cô kinh ngạc nghe lão nói, cô đã từng đọc trong sách về nó. Đó là một loại ma pháp có thể điều khiển sinh tử. Là khắc tinh với Quang thuật... Ma pháp ánh sáng và ma pháp bóng tối rất mạnh. Nó có những bí mật ẩn chôn cũng như sức mạnh bí ẩn...

" Họ đã dựa theo tà khí mà đi tìm kẻ đó. Trong đó hình như có sư phụ ngươi "

" Ta biết "

" Haizz! Lão đã rất lo cho ngươi nha. 2 tháng trước nghe nói ngươi phạm phải gia quy, định đi tìm ngươi đưa thuốc nhưng lại không thể. Vì ta vốn đâu thể rời khỏi nơi này. Tới giờ đã 2 tháng... "

" Ta không sao "

" Vậy là được rồi, lão biết rằng ngươi sẽ không thể bị bắt đi. "

" Tiên cốc gì đó là nơi thế nào? "

Cô nhìn lão đầu hỏi

" Hử! Đó là nơi của Quái y. Bà ta chuyên về y thuật châm cứu vô cùng giỏi. Là thần y giỏi nhất nơi này, chỉ có bà ta mới có thể giải trừ độc tố của ma pháp Hắc Ám "

" Y thuật... "

" Phải! Nó khác với luyện đan sư chúng ta. Chúng ta chuyên về ma pháp thì y thuật lại chuyên về cứu người "

Cô gật nhẹ đầu mỉm cười

" Ta hiểu rồi "

Lão đầu thấy cô mỉm cười mà lạnh gáy

" Nha đầu ngươi lại tính giở trò gì? "

" Ha! Ta sẽ tìm lại Tiên tháp. Dù gì ta vẫn chưa được đọc sách trong đó... "

" Ừ! Vì Tiên tháp bị lấy đi nên cũng không thể kiểm tra... "

" Khi về ta sẽ cho lão một bất ngờ "

Cô đứng dậy lạnh nhạt nói, lão đầu đứng lên

" Khoan đã "

Lão đầu lấy cả đống lọ dược đưa cho cô, còn có mấy quyển sách

" Đây là thuốc ta luyện được. Ngươi đem theo dùng, còn nữa đây là một vài quyển sách y thuật. Ngươi mang theo lỡ cần, còn nữa, đây là thuốc hồi phục loại mới... "

Cô nhìn lão đầu như đưa tiễn con gái mà thở dài

" Ta biết rồi! Có gì ta vẫn có thể luyện ra "

" Thôi! Ngươi lấy đi, luyện làm gì cho mệt. Đi đường bình an "

Cô mỉm cười nhẹ gật đầu, đem tất cả đan dược cất vào trong không gian. Cô rời khỏi Tiên sơn, bầu trời trong xanh mát mẻ. Mái tóc tím dài lung lay trong gió. Bạch y phiêu dật theo từng bước đi... Đôi mắt sau lớp vải trắng của cô xẹt qua tia sát khí

" Dám lấy vật nhỏ của ta... Ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây "

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv