Buổi sáng bình minh trong lành, ánh sáng mát mẻ chiếu rọi vào khung cửa sổ của một căn phòng rộng lớn. Donald ngồi bên cạnh nhìn người con gái đang ngủ trên giường, hàng mi người con gái xinh đẹp đó run nhẹ. Đôi đồng tử xanh dương nhạt mở ra
"... Pa pa... "
" Con tỉnh rồi sao? "
Donald đỡ Diana ngồi dậy
" Pa... người đã chăm sóc cho con gái sao? "
" Ta vừa mới đến "
Diana mỉm cười nhẹ, hạ mắt nói
" Xin người hãy tha thứ cho Eira, con biết em ấy không cố ý "
Donald không nói gì, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ
" Pa pa... xin người... "
Cạch!
Diana muốn nói gì đó thì cánh cửa phòng bật mở, First gấp gáp chạy vào, Donald thấy hành động của First liền nheo mài
" Có chuyện gì... "
" B...bệ... hạ, tiểu công.... tiểu công chúa... "
Donald nghe First nhắc đến cô liền đứng lên
" Con bé làm sao? "
" Tiểu công chúa... "
First vừa thở vừa nói không ra lời, Donald không màng tới trực tiếp đi ra ngoài. Diana ở trong phòng đôi mắt híp lại...
________________
Donald đi đến cung điện của cô, trực tiếp vào phòng. Hắn nhìn đến Gunra đang ôm mặt quỳ đó khóc, bên cạnh là Hundin và Saint. Trên chiếc giường rộng lớn, thân ảnh cô nằm đó, hai tay để trên bụng. Gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt, hàng mi nhắm chặt lại...
Donald sững sờ bước đến gần, nâng cơ thể cô lên. Hắn có thể cảm nhận ở nơi cô đã không còn tồn tại sự sống, Hundin lắc đầu nói
" Tiểu công chúa... đã mãi mãi ra đi... "
Lời nói của Hundin càng khiến Donald bàng hoàng, đôi tay run rẩy vươn ra chạm vào gương mặt lạnh ngắt của cô
"... T...tại sao? "
Hundin đưa ra lọ thuốc độc
" Công chúa đã uống nó tự sát "
Mọi thứ giờ đây như ngưng đọng lại, Gunra ôm mặt khóc
" Tại thần, thần đã không canh giữ công chúa. Thần đã không bảo vệ công chúa tốt... "
Donald nhìn cô, bàn tay đưa ra tạo nên một luồn sáng muốn chữa trị cho cô. Nhưng dù có cố gắng bao nhiều cũng đều không thể, đôi mắt nhìn cô co rút lại
" Con tỉnh lại, tỉnh lại nhìn ta... Eira... "
Nước mắt hắn rơi xuống, Hundin cũng quỳ xuống cúi đầu. Saint nhìn cô lắc đầu như không tin chạy ra ngoài...
" Thần đã nuôi nấng công chúa từ nhỏ... Bây giờ công chúa không còn, thần cũng không cần phải ở trên cõi đời này. Thần sẽ đến với công chúa, một lần nữa che chở người "
Gunra nói xong liền giựt lấy lọ thuốc đọc mở ra muốn uống vào, First kinh hãi chạy đến giựt lấy lọ thuốc rồi đánh ngất Gunra, đôi mắt nhìn vào Gunra dao động. Bế Gunra lên cúi đầu
" Thần ra ngoài trước "
Donald cứ thế ôm cơ thể lạnh ngắt của cô vào lòng, thông tin công chúa Eira tự sát đã nhanh chóng lan truyền ra khắp nơi. Mọi người không một chút nuối tiếc, thậm chí là thỏa mãn khi nghe tin cô chết. Tin tức cũng truyền đến tai Diana, đôi mắt hiện lên kinh ngạc
" Sao lại như vậy? "
" Là ta giúp ngươi "
Từ không trung một người mặc áo choàng đen xuất hiện
" Là ngươi? "
" Phải "
" Ha! Như vậy thì quá tiện nghi cho nó "
Diana cúi xuống, ánh mắt hiện lên tia tàn độc
" Ta đã giúp ngươi xong, những việc còn lại tự ngươi xử lý "
_____________
Nơi khuôn viên rộng lớn, Saint vô hồn bước đi. Nhớ lại những kí ức về cô, nụ cười xinh đẹp đó...
{ Anh Saint làm bạn với Eira nhá? }
{ Anh Saint thật tốt }
{ Anh Saint rất đẹp, Eira không sợ, nên anh Saint đừng trốn tránh nữa }
Saint bước đi, cảm nhận cơn gió lạnh. Đi vào khu rừng trắng xóa, bước đến gốc cây trắng khi trước quỳ xuống... Đây là nơi đầu tiên mà hắn và cô gặp nhau
{ Sao anh lại khóc? }
Saint như nhìn thấy bóng hình của cô
" Công chúa... "
Saint vươn tay ra muốn chạm vào cô, nhưng khi vừa đưa tới thì hình ảnh đó liền biến mất. Đôi mắt Saint bàng hoàng, khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt...
Hắn tựa đầu vào cây, khóe môi run rẩy
" Công chúa... người đã từng hỏi tại sao ta lại khóc? Ta sẽ nói cho người biết... Vì trong lòng ta đang sợ hãi, ta đã giết rất nhiều người. Không ai muốn thân cận với ta cả, ta rất yêu trẻ nhỏ, nhưng ai khi nhìn thấy ta đều sợ hãi khóc lóc chạy đi. Chỉ có người, công chúa. Người đã không bỏ chạy khi nhìn thấy ta, đã bước lại và hỏi ta vì sao lại khóc. Nụ cười của người đã khiến tâm ta dao động... Công chúa, ta đã nói rồi... người có thể nghe thấy không? Người có sợ ta không? "
Đôi vai Saint run rẩy, đôi mắt nhắm lại. Giờ đây cõi lòng hắn rất đau, người con gái đầu tiên cho hắn ánh sáng đã mãi mãi chìm vào giấc ngủ. Không còn cười với hắn nữa... không còn nắm lấy tay hắn nữa. Và ánh sáng của hắn đã biến mất, mãi mãi đã không còn....
_____________
Cô ngồi trong không gian nhìn hình ảnh hiện lên nơi không trung kia mỉm cười nhạt. Tựa đầu vào ghế, tiểu Bát Đản nhảy lên người cô. Đuôi khoe khoảy hỏi
" Sao ký chủ lại làm vậy? "
" Ha! Chẳng phải ta đã nói những kẻ làm ta tức giận sẽ nhận lấy kết cục thảm hại sao? "
" Nhưng việc người chết thì liên quan gì? "
" Ta muốn cho con nhóc Diana đó tạm thời có tất cả. Từ tình thương, ngưỡng mộ, cung kính từ mọi người. Giống như một nữ thần đang tỏa sáng, hưởng thụ hết mọi hào quang của thế giới. Rồi đến một lúc bỗng nhiên tất cả mất hết, cảm nhận nỗi thống khổ, tuyệt vọng, mọi ánh mắt xem thường cùng khinh bỉ. Rơi vào nơi sâu nhất của địa ngục... "
Lời nói của cô mang theo tia thích thú... Tiểu Bát Đản đổ mồ hôi hỏi
" Vậy người định làm gì? "
" Tạm thời để nó vui vẻ chút đi "
" Nhưng ta thấy có gì đó sai sai ? "
Cô liếc xuống nhìn tiểu Bát Đản, khóe môi vươn lên nụ cười
" Cảm giác đúng đó "
" Ký chủ... X﹏X "
" 2000 điểm kia ta vẫn nhớ đó. Sao nào? Cảm tình của nhân vật chính nhiều vậy, chắc phải có một khoản xứng đáng chứ "
" Q_Q?? Nà ní??... Ký chủ! Người là cố tình, người nham hiểm quá đi "
Tiểu Bát Đản xù lông nói
" Ha! Người đã chết luôn luôn đẹp trong ký ức của người còn sống. Cảm tình lúc đó cũng sẽ dâng cao, vừa có thể khiến bọn họ đau lòng vì ta. Lại còn khiến Diana lơ là cảnh giác. Một mũi tên trúng ba đích, cái này gọi là mưu lược "
Cô đưa tay vuốt môi nói
" Mưu con khỉ chứ lược. Sao người nham hiểm quá vậy ?. Mà khoan! Trúng ba đích? Ý người là sao...... ⊙﹏⊙ "
Cô liếc xuống tiểu Bát Đản đang nở nụ cười gượng
" Ta chưa nói với ngươi sao? Ta chướng mắt cái danh hiệu người mới kia từ lâu rồi "
Tiểu Bát Đản tròn xoe mắt
" Ý người là sao? "
" Ngươi sẽ sớm biết thôi "
________________
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã gần đến bữa tiệc mừng tuổi của Diana. Chuyện về cô đã sớm bị mọi người lãng quên, cũng đúng. Ai lại muốn nhớ về kẻ mình ghét chứ. Nhưng có một số người vẫn còn lại nỗi đau trong lòng, hoàng đế Donald càng nhày càng yêu thương Diana, cho nàng ta mọi vinh quang. Mọi người nhìn thấy càng thêm xem trọng Diana, phải nói nàng ta bây giờ đều tràn ngập trong vinh quang trước ánh mắt kính ngưỡng của mọi người. Là thiên tài của vương quốc, lại được hoàng đế yêu thương hết mực thì hỏi làm sao không vui vẻ. Phải nói rằng Diana giờ đây phải nói là nữ thần của vương quốc Fislin, lại còn được Donald xây nên một tượng đài chân dung bằng vàng tượng trưng cho đất nước. Phải nói đó là vinh hạnh ba đời cho một người, sử sách suốt 100 năm chưa ai được như thế. Điều đó càng làm cho mọi người khẳng định vị trí của Diana trong lòng hoàng đế...
Trong căn phòng rộng lớn, người nam nhân tuấn mĩ ngồi đó. Trên tay cầm thanh kiếm, sờ lấy viên ngọc lục bảo được gắn ở trên nó. Đôi mắt như tưởng niệm...
Cạch!
First bước vào nhìn thấy Donald như vậy cũng thở dài
" Ngày nào bệ hạ cũng vuốt ve nó suốt 1 giờ liền mới đi ngủ. Thần biết bệ hạ nhớ thương công chúa, nhưng công chúa đã được an táng hơn nữa tháng rồi. Người phải bảo trọng thân thể "
"... "
" Nữa tháng nữa là tới yến tiệc mừng công chúa Diana trưởng thành. Người cần phải giữ gìn sức khỏe "
"... "
" Bệ hạ... tình cảm của người dành cho công chúa thần hiểu. Nhưng nếu công chúa thấy người như vậy sẽ không vui "
Donald dừng lại động tác, ngước đầu lên
" Ngươi nói... nếu lúc đó ta không cấm túc con bé. Bảo vệ con bé thì có phải nó đã không tự sát? "
" Công chúa đã đâm công chúa Diana, tiểu công chúa đã hối hận nên mới tự sát... "
" Ta lại không nghĩ như vậy... "
" Ý của bệ hạ là sao? "
" Ta nghĩ con bé dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch "
First kinh ngạc, nhưng cũng mỉm cười nhẹ nói
" Mọi chuyện cũng đã qua... người đừng nghĩ tới nữa "
" Ngươi lui ra "
" Vâng!... "
Donald đứng lên treo thanh kiếm trên tường, trước khi trở lại giường liền hôn nhẹ lên viên cẩm thạch lục bảo khẽ nói
" Ngủ ngon... "
Donald tắt đèn bước lên giường ngủ, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào khung cửa sổ. Tạo nên cảm giác đơn độc, lạnh lẽo...
Từ không trung một ánh sáng nhạt xuất hiện, khi ánh sáng đó tản đi thì bóng hình một cô gái xinh đẹp xuất hiện. Mái tóc tím dài phủ lên vai, nụ cười dịu dàng. Giọng nói nhẹ kêu lên
" Pa pa... pa pa... "
Tiếng nói vang lên, ánh trăng chiếu vào khiến thân ảnh cô càng thêm xinh đẹp. Donald nhăn mài mở mắt ngồi dậy, kinh ngạc khi thấy cô
" Eira... là con...? "
" Pa pa... Eira rất nhớ người "
Cô mỉm cười nói, Donald khóe mi chảy xuống nước mắt
" Là con... con đã trở về. Phải không? "
Cô bước lại đưa tay lau nước mắt cho hắn, đôi mài nheo lại, ánh mắt hiện lên đau buồn
" Pa pa tiều tụy quá. Eira thích nhìn thấy pa pa đẹp trai như xưa cơ "
" Ta... ta biết rồi... ta sẽ làm theo ý con. Chỉ cần con trở lại bên cạnh ta thôi "
Donald nói, cô mỉm cười lắc đầu
" Eira không thể về bên pa pa được nữa "
" Tại sao? Tại sao chứ? Con không thương ta nữa sao? "
Donald hoảng loạn, nước mắt lần nữa chảy ra.
" Pa pa... pa pa phải cẩn thận. Sắp tới anh trai sẽ cùng đội quân muốn chiếm lấy ngôi vị của người. Phải cẩn thận "
" Sao? Làm sao có thể? "
" Anh trai sẽ cấu kết với đất nước Layla nhằm giết người. Vào ngày trưởng thành của chị Diana, yến tiệc đó sẽ trở thành một cuộc chiến đầy máu. Pa pa phải đề phòng "
Donald nhìn cô kinh ngạc không nói gì
" Pa pa, tới lúc đó pa pa sẽ biết lý do Eira tự sát. Eira không muốn giết chị Diana. Tới lúc đó mọi việc sẽ rõ "
Cô mỉm cười, hình ảnh dần mờ đi. Donald thấy vậy liền sợ hãi chạy lại muốn chạm vào cô kéo cô lại. Nhưng tất cả những gì hắn nắm được chỉ là một mảng không khí. Đôi mắt cô hơi híp lại, nở nụ cười dịu dàng.
" Pa pa phải sống tốt. Eira... rất thương người. Pa pa... hãy sống thay phần của Eira... nhá... "
Lời nói vừa dứt cũng là lúc bóng hình cô biến mất, Donald sững sờ nhìn vào khoảng không trống rỗng. Quỳ xuống mặt đất, ánh trăng chiếu vào thân ảnh của người nam nhân đơn độc tản ra nỗi đau thương đó. Donald đưa tay ôm mặt
" Eira... con thật sự phải đi sao? Con đã từng nói sẽ mãi mãi đứng về phía ta... Con đã nói sẽ làm bạn cùng ta mà? Tại sao? Con lại rời bỏ ta mà ra đi? Con muốn ngủ như vậy sao, ngủ một lúc thôi là được mà? Tại sao? Tại sao phải muốn ngủ lâu như vậy chứ... "
Cô trong không gian lặng nhìn Donald, tiểu Bát Đản cầm lấy khăn chấm chấm nước mắt
" Cảm động "
Cô liếc nhẹ qua tiểu Bát Đản khiến nó run lên
" Ha... ha... Ký chủ, người thật cao minh. Sắp tới chúng ta chỉ việc xem kịch "
" Hừ! Ngươi đi theo ta mà thông minh chút cũng đỡ... "
" -_-!... "