Kể từ ngày sinh nhật của Donald đã trôi qua 7 năm, cô đã 11 tuổi. Cô càng lớn dung nhan càng xinh đẹp, tên hoàng đế cũng đối với cô càng ngày càng tốt... Còn về phía của Fislin Rai hắn đã vào quân đoàn kị sĩ dù chỉ mới 13 tuổi. Những năm qua điều được cô dùng thân phận khác mà dạy kiếm thuật nên lấy được lòng hoàng đế nhờ vào những chiến tích không nhỏ. Đối với mọi người đều lạnh nhạt...
Và Fislin Diana, cô công chúa đó đã trở thành thiên tài trong học viện ma pháp, người người ngưỡng mộ. Hằng ngày khi trở về đều quấn quýt lấy Donald. Cô ta cùng Belin RiYu chơi thân với nhau, thậm chí là William Robest cũng hay dính chặt lấy nhau. Hoàng đế cũng rất hài lòng với cô công chúa nhỏ này...
Cô ngồi trên giường nhìn ra ô cửa sổ, đôi mắt trở nên lạnh lẽo. 7 năm... đó là khoảng thời gian mà cô đã cảm nhận được cái gì gọi là khó khăn. Cô vậy mà lại ở cái nơi này 7 năm dài đằng đẳng, thật khiến lòng người khó chịu...
[ Ký chủ! Sao người lại không vui như vậy? ]
" Hừ! 7 năm đó, ta ở đây đã 7 năm rồi, sau này còn phải ở thêm vài năm nữa. Ta làm sao có thể thấy vui? "
" Haizz! Kêu chủ nhân luyện pháp đi mà không chịu. Bỏ phí nhiều thời gian như vậy? "
Tiếng nói tiểu Huyết vang lên uể oải
" Ta cũng đọc sách mà "
" Đọc sách? Học pháp thuật người không học. Bỏ thời gian ra đọc hơn ngàn cuốn sách để làm gì chứ? "
[ Ký chủ làm vậy chắc chắn có nguyên do ]
" Hừ! Sách thì có gì mà hay "
Tiểu Huyết lè lưỡi rắn không tin
" Tiểu Bát Đản nói đúng, sách rất có ích "
" Chủ nhân thấy nó có ích như thế nào? "
" Tất cả những ma pháp đều được ghi lại. Sách là một kho tàng vô hạn không hồi kết. Nó giúp ta hiểu biết thêm và nhìn ra mọi thứ, nếu như ta học ma pháp, biết tất cả loại võ. Dù cho ta có mạnh nhất tam giới thì cũng sẽ có một ngày chết dưới mưu kế của kẻ khác. Cái đó người ta gọi là hữu dũng vô mưu... "
Cô lạnh nhạt nói ra từng lời nhìn lên bầu trời qua ô cửa sổ...
" Vậy ít nhất chủ nhân cũng nên học pháp thuật một chút "
" Ngươi yên tâm, khi hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này xong ta sẽ tập trung tu luyện "
" Thật sao? Vậy thì khi nào mới có thể hoàn thành? "
Tiểu Huyết vui vẻ hỏi
"... Ta không biết... Lòng người ở thế giới này thật không thể lường. Ta cũng thật sự cảm thấy khó chịu "
[ Vậy ký chủ đã có kế hoạch? ]
" Ha! Trong mưu có kế, trong kế có mưu. Ta tự có tính toán... "
" Cũng chỉ tại cái con hồ ly ú nhà ngươi. Có cái cốt truyện cũng không dò được. Vô dụng "
[ Ê! Nói gì đó, ngươi thì biết cái gì? Tại hệ thống vẫn chưa thể dò xét chứ bộ. ]
Hai đứa nó lại tiếp tục cãi nhau trong đầu cô.
" Đủ rồi! "
[ Hừ! Ký chủ người xem con rắn này thật đáng ghét. Sao người lại nhận nó chứ, nướng lên ăn chẳng phải tốt hơn sao ● 3● ]
" Nướng ngươi thì có cái con hồ ly thúi. Ngươi mập mạp như vậy chắc thịt rất nhiều "
[ Thịt rắn ngon hơn hồ ly ]
" Thịt ngươi mới ngon đó cái con hồ ly thúi "
....
Tụi nó lại tiếp tục chiến tranh mồm, cô xoa hai nguyệt thái dương ngồi xuống giường
[ À! Phải rồi ký chủ, hoàng đế và cái tên nhóc Rai đó đã đi đánh trận 2 năm. Người định làm gì tiếp khi bọn họ về? ]
" Hử? Không biết "
Cô nằm xuống giường nheo mài, tên hoàng đế đã đi đánh trận 2 năm qua, cô cũng chỉ biết ở trong cung điện làm những việc có thể...
" Chủ nhân! Ta thấy nếu như không sớm hoàn thành nhiệm vụ thì không ổn. Người không thấy chán sao? "
" Rất chán "
" Vậy cứ giết hết bọn họ là xong, chúng ta cũng đâu biết nhiệm vụ là gì. Chẳng lẽ nếu không dò được cốt truyện thì chúng ta phải chờ ở đây cả đời? "
[ Cái con rắn kia, ngươi biết ngươi đang nói gì không? Giết hết là nhiệm vụ sẽ bị sụp đổ, sụp đổ xem như công sức 7 năm tiêu tan. Không thể được! "
" Chứ ngươi có cách hay hơn sao? Chủ nhân người thấy ta nói thế nào? "
[ Ký chủ! Tuyệt đối không được ]
Cô vươn môi nở nụ cười nhạt
" Tiểu Bát Đản nói đúng! Không thể để những gì ta làm bị đánh mất "
" Chủ nhân... "
" Ngươi yên tâm, ta biết ngươi rất mất kiên nhẫn. Nhưng phải làm cái nhiệm vụ này suốt 7 năm thì quả thật không ai có thể còn kiên nhẫn. Ta sẽ khiến cho bọn họ sống dở chết dở để thời gian chúng ta đánh đổi có ý nghĩa "
" Chủ nhân nói chí phải! Ta sẽ cố gắng tu luyện để khôi phục một phần công lực. Đến lúc đó người phải khiến chúng rơi vào tận cùng của sự đau khổ để ta được hả hê. Ha ha haaa "
[ Trời ơi! Ác quỷ ●﹏● ]
Cô mỉm cười nhìn ra ngoài, nơi đáy mắt xẹt qua một tia sát khí cường bạo.
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên, Gunra và Anna chạy vào vui vẻ
" Công chúa! Bệ hạ đã về rồi. Còn có hoàng tử Rai "
Cô ngồi dậy nghiêng đầu ngây ngô
" Là ai? Họ là ai? Trở về là sao? "
Gunra và Anna nghe xong liền hoảng sợ. Kinh hoàng đi đến bên cô
" C...công chúa nói gì vậy? Là cha của người, hoàng đế đó. Còn có anh trai của người nữa mà. Người thật sự không nhớ sao? "
Đôi mắt cô trở nên trong veo như kim thạch màu đỏ tuyệt trần. Lắc đầu...
" Ta không nhớ... họ là ai? Cha? Ta có cha sao? "
Lần này bọn họ hoàn toàn bị dọa sợ
" Chị Gunra, phải làm sao đây? Công chúa không nhớ ra bệ hạ rồi. Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ công chúa có bệnh? "
" Anna đừng nói bậy. Chắc chắn chỉ trong nhất thời công chúa quên thôi. Bệ hạ đã đi 2 năm rồi mà, chắc chắn chỉ tạm thời không nhớ ra. Mau! Mau thay đồ cho người đến đón bệ hạ "
Cô được Gunra và Anna thay đồ. Khoảng nữa tiếng sau cô xuất hiện với một mái tóc tím dài ngang eo nhỏ. Chiếc váy trễ vai hai dây màu xanh trắng dài tinh khôi. Ngang eo là chiếc nơ màu đỏ làm bằng đá quý sáng đẹp, thân hình cao 1m4, dung nhan sắc sảo tuyệt thế động lòng người.
" Công chúa thật đẹp. Như tiên nữ giáng trần "
Anna ngẩn ngơ nói
" Được rồi! Mau đi thôi "
Gunra nắm lấy tay cô dắt đi nhưng đôi mắt lại trần ngập lo sợ...
_______________
Đến khuông viên đầy hoa, có rất nhiều người ở đó. Đây là tục lễ của vương quốc, khi hoàng đế thắng trận đều phải được đón tiếp ở nơi này. Nghe nói rằng có một cây thánh linh ở đây để ban phước và sự may mắn cho hoàng đế.
Cô đi đến khiến mọi người sững sờ bất động, mỉm cười nhẹ cô nhìn qua Diana đang cùng RiYu đứng gần đó. Bọn họ ai cũng đều xinh đẹp, nhất là Diana, nụ cười như thiên sứ...
- Đó là công chúa Eira sao? Thật đẹp
- Bệ hạ sao lại có những cô con gái tuyệt trần như thế?
- Công chúa Diana cũng không thua kém. Nụ cười cứ như thiên sứ...
.....
Nhiều lời bàn tán vang lên khắp hoa viên
" Xì! Con nhóc đó sao có thể so sánh với chủ nhân. Không phải vì người còn nhỏ với lại che dấu 4 phần nhan sắc thì con nhóc đó có cửa sánh ngang sao? "
Tiếng nói tiểu Bát Đản khó chịu vang lên trong đầu cô
[ Con rắn nhà ngươi không thể khiêm tốn một chút sao? ]
Cô mỉm cười nhẹ nhìn vào khoảng không, tiếng vó ngựa vang lên lộc cộc. Mọi người im lặng nhìn đoàn người đang đi đến, dẫn đầu là Donald với gương mặt tuấn mĩ lạnh lẽo. Khí thế uy nghiêm tôn quý hiên ngang đi vào.
- THAM KIẾN MẶT TRỜI CỦA FISLIN. MỪNG NGÀI TRỞ VỀ SAU SỰ ĐẪM MÁU CỦA SỰ DƠ BẨN. SỰ TÔN QUÝ CỦA NGƯỜI LÀ ÁNH SÁNG TẨY RỬA CHO CHÚNG TA. MONG NGÀI MÃI LUÔN LÀ ÁNH SÁNG RỰC RỠ VÀ CHÓI CHANG
Donald bước xuống, Diana liền chạy lại nở nụ cười thiên thần như tia nắng
" Pa pa! Con rất nhớ người. Mừng cha trở lại "
Donald vươn tay xoa đầu Diana, Rai nhảy xuống ngựa lạnh lùng
" Em khỏe chứ? "
" Vâng! Em khỏe thưa anh. Mọi người cực khổ rồi "
Diana ngước ra sau mỉm cười nói với kị sĩ. First mỉm cười đi lên
" Công chúa Diana, người càng lớn càng xinh đẹp "
" Cảm ơn First "
Tiếng cười vui vẻ vang lên, Gunra dắt tay cô đi lại gần cúi người hành lễ.
- Tham kiến bệ hạ...
Donald nhìn thấy cô liền kinh ngạc mỉm cười đi đến, khụy xuống đối diện với cô
" Có nhớ ta không? "
Cô nhìn vào ánh mắt của Donald, nghiêng đầu...
" Pa pa... "
Donald mỉm cười nhẹ, nhưng chưa bao lâu liền bàng hoàng
" Người là pa pa của ta? "
Tất cả mọi người đều đứng hình, không gian như ngưng động. Gunra sợ hãi nhìn gương mặt âm trầm của Donald, quỳ xuống
" Xin bệ hạ bớt giận. Công chúa không cố ý "
First đi lên nhìn cô mỉm cười thật tươi
" Công chúa đừng giỡn như vậy mà. Nào, thần và bệ hạ đã rất nhớ người... "
" Ngươi là ai? Ta từng gặp nhau sao? "
Cô nghiêng đầu hỏi, nụ cười trên môi First tắt hẵn. Đôi mắt rưng rưng
" Công chúa không nhớ thần sao? Hu hu... "
Bây giờ mọi người liền nhìn nhau bàn tán
- Công chúa sao lại như thế?
- Cả cha mình cũng không nhớ ra, đúng là không biết nên nói gì
- Bệ hạ thật đáng thương khi có đứa con như vậy
- Đúng đó, chỉ có công chúa Diana mới ngoan hiền giỏi giang
- Nghe đâu công chúa nhỏ này còn là một phế vật
- Cùng là chị em sao lại khác một trời một vực như thế?
....
" CÂM MỒM! "
Tiếng quát chứa âm hàn của Donald khiến ai cũng cúi đầu không dám ho he gì nữa. Donald vươn tay ôm chầm lấy cô
" Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì? Nói! "
Gunra sợ hãi cúi đầu
" Thần cũng không biết. Khi thần nhắc đến bệ hạ trở về thì công chúa đã không nhớ ra người nữa "
" Tại sao lại như vậy? Các ngươi có bảo vệ tốt công chúa hay không? "
" Bệ hạ! Công chúa thật sự không bị gì cả "
Gunra sợ hãi nói. Diana đi lên mỉm cười nhìn cô
" Eira, em sao vậy? Đây là pa pa của chúng ta mà. Nào, gọi pa pa đi "
Cô nheo mài lại, đôi mắt chảy xuống từng giọt nước mắt... Donald đưa tay lau nước mắt cho cô
" Không được khóc. Không nhớ thì thôi, đừng sợ "
" Bệ hạ... "
First muốn nói gì đó nhưng bị Donald cản lại. Bế cô lên...
" Về tẩm điện. Ta nếu còn nghe một lời nào như thế nữa thì ta sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ "
Nói rồi đoàn người cùng đi, dưới bầu trời bao la rộng lớn. Cô được Donald bế đi, đôi mắt cụp xuống che dấu tia sáng lạnh đầy tàn độc vừa xẹt qua rất nhanh...
' Hãy bắt đầu ván cờ nào... '