Cô vừa thức dậy muốn đi ra ngoài dạo chơi. Bầu trời trong xanh mát mẻ khiến tâm tình của cô rất tốt, bỗng cô thấy rất nhiều người chạy tới chạy lui trông vô cùng bận rộn. Liền tò mò đi vào cung điện chánh, người hầu xung quanh thấy cô cũng chỉ cúi đầu qua loa rồi chạy đi.
Cô cảm thấy kì lạ liền nhìn theo quan sát
" Công chúa! Sao người đến đây? "
Tiếng nói của First vang lên, hắn mỉm cười ngồi xổm xuống
" Họ làm gì vậy? "
" A! Người không biết sao? 2 ngày nữa là tới sinh nhật của bệ hạ "
" Sinh nhật...? "
Cô ngây thơ nghiêng đầu hỏi
" Phải! Bây giờ ai cũng đều bận rộn với việc này ? "
Cô mỉm cười thật tươi khiến First ngẩn người
" Vậy pa pa thích gì? "
" Hử? Bệ hạ sao? Hầu như... thứ gì ngài ấy cũng không thích... "
[ Cũng phải! Hắn có thiếu thứ gì đâu chứ ]
Tiểu Bát Đản cảm thán
" Vậy pa pa muốn quà gì? "
" Quà? Ưm... thần cũng không biết "
' Tên này vô dụng hơn mình nghĩ... -_-! '
" Vậy thôi! Đi nha... "
Cô nở nụ cười rồi bái bai First Cô bước ra khuôn viên với gương mặt vô cảm
[ Ký chủ có tính toán gì sao? ]
' Hừ! Phiền rồi đây. Ngươi nghĩ xem tên đó cần gì? '
[ Ký chủ không biết sao ta biết được ]
'... Phải rồi! '
Cô vừa dứt lời thì liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện...
________________
Không gian:
Cô trở lại thân thể cũ vào trong nhẫn vạn năng, nhìn xung quanh cô cảm thấy vô cùng bất ngờ
Những kệ sách vốn trống rỗng nay đã chứa chật cứng, thậm chí là có khoảng 3 tủ sách. Còn một kệ để những món vật mà cô chưa từng thấy...
Xung quanh là hương thơm của muôn vàn loài hoa khiến tâm tình cô dễ chịu. Cô bước lại gần những món vật được đặt trên kệ
" Chủ nhân! "
Tiếng nói của tiểu Huyết vang lên, từ không trung nhào đến thân ảnh của nó quấn lấy người cô vui vẻ
" Tiểu Huyết! Mấy thứ này... "
" Là ta chuẩn bị cho người! Nào để ta nói sơ qua một chút "
Tiểu Huyết nói xong liền dùng đuôi chỉ vào một cái lò màu vàng đồng nhỏ
" Đây là lò luyện đan. Cũng là lò luyện dược liệu được chế tạo từ một thợ rèn điêu luyện sống hơn 100 năm. Nó được đun từ bích liên hỏa 5 ngày, một loại lửa xếp thứ 3 trong tam giới ma pháp "
" Nhưng nó nhỏ như vậy... "
Cô chưa nói xong tiểu Huyết đã dùng đuôi của mình cuộn lấy cái lò nhỏ quăng lên không trung. Lò luyện đan xoay vòng trên không trung rồi từ từ lớn dần. Khi nó chạm xuống mặt đất đã hóa thành một cái lò to lớn đẹp mắt
" Người thấy sao? "
" Rất tốt... "
" He he! Tất nhiên! Đồ mà Xích Huyết Xà vương ta kiếm làm sao có thể là đồ dỏm ? "
" Hừ! Đừng nổ nữa. Dùng cũng có được đâu mà kiêu "
Tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên khinh bỉ, từ không trung nhảy ra
" Nói gì thằng mập kia "
" Không phải sao? "
" Ngươi biết gì mà nói? Đồ con lợn "
" Kệ bà ta! Còn đỡ hơn con giun đất ﹋o﹋ "
" Ê ê, xúc phạm nha. Ta là rắn, là rắn đó. Ngươi nói ai là giun hả? ? "
" Nói cái con thân đỏ lè dẹp lép ấy "
" Ngươi cái đồ heo thúi "
" Cái con giun ngươi mới thúi đó "
……
Và thế là tụi nó lại cãi nhau. Cô nheo mài lại lạnh nhạt
" Cãi đủ chưa? "
Tiếng nói của cô khiến cả hai run sợ
" Tiểu Bát Đản! Sau ngươi lại nói không xài được? "
" Haizz! Ký chủ đại nhân của ta. Người biết từng thế giới mà người đến không phải tầm thường mà. Vì vậy những đồ vật này cho dù là pháp bảo cũng không thể nào mà sử dụng dễ dàng "
" Ngươi có ý gì? "
" Chủ nhân! Thật ra nếu người muốn sử dụng chúng thì người phải có ma pháp. Ma pháp càng cao pháp bảo sẽ càng mạnh, thậm chí những thượng cổ bảo vật sẽ khiến người thống nhất tam giới "
"... "
Cô im lặng nheo mài, tiểu Huyết thấy vậy liền phóng lên lò luyện đan
" Ví dụ như cái lò luyện dược này. Người muốn sử dụng nó phải có ma pháp hệ lửa. Hỏa hệ càng mạnh người mới có thể luyện được những dược tiên này. "
" Vậy ma pháp... nó như thế nào? "
Tiểu Bát Đản và tiểu Huyết nhìn nhau lắc nhẹ đầu. Sau tiểu Huyết mới lên tiếng
" Từ xưa truyền rằng tam giới phức tạp và nguy hiểm trùng trùng. Muôn vàn bí mật mà nhân loại không thể nào khai phá... "
Tiểu Huyết phóng qua một kệ đựng sách lấy ra một quyển sách màu xanh dương mở ra
" Tam giới ngũ hành vốn có thế giới song song. Loài người được chia vào loại động vật có suy nghĩ và thông minh. Bao nhiêu tiên nhân hay ma giới đều có sự tham gia của loài người, loài người từ xưa đã tạo ra rất nhiều thành tích và thông minh đáng nể, nhưng từ khi thế giới nhân loại ngày càng phát triển thì những điều đó cũng dần biến mất. Họ không còn biết gì nữa cả, dù họ cố gắng khám phá những bí mật. Nhưng họ nào biết trước kia tổ tiên của họ đã khám phá ra, chỉ là đã mãi mãi thất truyền. Trong đó có ma thuật... Ma thuật được chia thành nhiều loại phức tạp mà không ai có thể hiểu rõ, nếu có thì người đó trong sách không có ghi lại "
" Tiếp tục đi "
Cô ngồi xuống ghế nghe tiểu Huyết nói
" Ta sẽ nói những gì ta biết và hiểu được cho người... Đầu tiên là ma thuật điều khiển các nguyên tố... Thủy! Có thể điều khiển nước và hóa nó thành băng. Hỏa! Vô cùng đặc biệt, được chia thành 4 màu, màu đỏ là bình thường nhất tiếp đến là xanh dương, trắng và mạnh nhất là đen. Mộc! Điều khiển cây cỏ. Thổ! Điều khiển đất. Sấm! Và hai nguyên tố của thiên giới và ma giới... Quang và Hắc ám "
"... "
" Quang và Hắc ám thuật là hai nguyên tố mạnh, và cũng không thuộc vào các nguyên tố tự nhiên nào. Nó là hai nguyên tố của trời và đất... Nhưng nếu so với các nguyên tố khác, chỉ cần dựa vào khả năng tu luyện của mỗi người thì cho dù là Quang thuật hay Hắc ám thuật thì vẫn thua như thường... "
" Vậy là chủ yếu dựa vào người sử dụng "
" Đúng vậy! Đó cũng chẳng là gì to tát. Còn có một số ma thuật khác, đó là Luyện dược sư. Giả kim sư ( Đúc vũ khí). Triệu hồi sư... Triệu hồi sư này có hai loại, một là triệu hồi các thú vật, có thể kêu gọi các thánh thú và kí khế ước. Còn hai là... triệu hồi ma quỷ, điều khiển chúng và khiến chúng làm theo mệnh lệnh "
" Ghê vậy sao? "
Cô khá kinh ngạc với những gì tiểu Huyết nói. Tiểu Huyết bỗng nhiên vẫy đuôi gọi tiểu Bát Đản
" Gì? "
Tiểu Huyết không nói gì đẩy quyển sách qua cho nó
" Khô cổ! Đọc giùm đi "
" →_→... Khụ... Ký chủ! Hai loại triệu hồi này nhìn vậy thôi chứ khác nhau hoàn toàn. Triệu hồi thú vật là một giao kết của tình bạn. Chỉ trừ những người muốn lợi dụng chúng mà thôi. Còn triệu hồi ma quỷ là sự điều khiển hoàn toàn. Tuy nhiên đến nay những triệu hồi sư của hai loại này vẫn chưa có thể phân thắng bại, nên việc hơn thấp vẫn còn là một điều bí ẩn... "
" Vậy ta và tiểu Huyết là gì? "
" Ký chủ và con rắn này sao? Tự nói đi "
" Chủ nhân và ta không tính là kí khế ước. Vì đây là do ta tình nguyện theo người... Nhưng người có được một con thần thú thượng cổ như ta cũng nên hãnh diện một chút ~^O^~ "
" Hừ! Thần thú thượng cổ? Giờ ngươi nhìn giống sao? Giờ ngươi so với một con rắn bình thường cũng chỉ hơn có chút. Nói ngươi là thần thú có quỷ mới tin →_→ "
Tiểu Bát Đản hất mũi khinh thường
" Ê ê! Nói sau ta cũng là thần thú, dù ta có trở nên yếu đuối cũng đủ đánh chết con hồ ly heo như ngươi nha. Đừng có ở đó mà khinh thường "
" Đủ rồi! Hai ngươi cãi đủ chưa. Vậy tiểu Huyết, ngươi phải làm sao thì ma pháp của ngươi mới có thể trở lại? "
" Chỉ cần chủ nhân... "
Tiểu Huyết chưa kịp nói xong cô đã chen vào
" Ta không luyện ma pháp "
" Ểh ?? "
" Ha! Xem ra ngươi phải là con rắn vô vụng mãi mãi rồi "
Tiểu Bát Đản cười chế giễu
" Chủ nhân! Người nên nghĩ lại đi, người cũng phải đến từng thế giới khác để thực thi nhiệm vụ... "
" Ký chủ! Ta thấy người vậy đủ rồi, học ma pháp chi tốn công sức lắm "
Tiểu Bát Đản nhảy lên người cô, dùng hai chân trước bóp vai cho cô nịnh nọt. Sau lại quăng cho tiểu Huyết nụ cười khiêu khích
" Ngươi... À ha! Cũng được thôi. Dù sao ta cũng đâu cần có lại phép. Chỉ vì ta vốn lo cho chủ nhân thôi, những thế giới chủ nhân đến sẽ có dị giới, huyền huyễn... Nếu không có ma pháp thì e là... "
Tiểu Huyết liếc qua chỗ khác chập chừng, nhưng đôi mắt lại nhìn tiểu Bát Đản chế nhạo
" ???... "
Quả nhiên sắc mặt tiểu Bát Đản trở nên tệ. Cười gượng nói với cô
" Ký chủ nà! Ta thấy không có ma pháp thì không ổn lắm đâu. Chết chùm như chơi ấy, hay là người siêng siêng cố gắng luyện đi. Dù sao cũng tội nghiệp cho con rắn thúi đó, nó không có ma pháp làm sao nhìn mặt thần thú khắp phương chứ. Ha "
" Xì! ? "
Tiểu Huyết nở nụ cười khinh thường
" Nếu hai ngươi đã nói vậy thì được "
" Thật sao? Vậy chủ nhân người... "
" Khoan đã! Đợi ta xử lý xong một vài chuyện trước. Ta cần ngươi giúp đó..."
" Hể??... "