Cô ngã khụy khi một tia ma lực uy cường xâm phạm vào tận linh hồn tuyệt mỹ. Chi Ly Linh cười rợn, nhanh chóng vung tay tạo ra Thiên Ngục Giam nhốt cô vào trong không cho cử động.
Tiểu Huyết thất thần dừng lại cuộc chiến, mâu quang tím dã sững sờ nhìn màu máu trải dài cả khoảng không. Dường như tất cả mọi thứ bấy giờ đều lắng đọng... Cô cũng nhìn qua sau lồng sắt, phản chiếu bóng hình đã nằm bất động...
" Bạch Cốt Sứ... "
Ciara mấp máy, đôi mắt u minh dần trở nên dao động. Một đứa trẻ với làn da trắng mịn đã sớm vấy bẩn huyết tinh. Hàng mi cong nhánh nhắm nghiền, cả cơ thể mềm nhũn trên dũng máu. Nó đã thay cô đỡ lấy đòn tấn công hung bạo bí hiểm kia. Tuy nhiên sức mạnh quá lớn, khiến ma lực vẫn chuyển hướng nhắm vào cô. Nhưng hầu như, đã được tiểu Bát Đản hứng trọn...
Cô bần thần trong chốc lát, tâm trí không ngừng văng vẳng tiếng nói năm nào. Luôn luôn phiền toái...
{ Ký chủ, con rắn thúi nó ức hiếp ta kìa }
{ Đáng sợ quá... Ta có chọn nhầm ký chủ không đây? }
{ Ký chủ, ta có dễ thương không nè? (≧▽≦) }
{ Ký chủ... người sẽ làm được }
Tiểu Huyết hóa thành một đứa nhóc đầu lửa, vẫn là bộ trang phục khi trước. Bước chân loạng choạng đi tới, vẻ sửng sốt chưa hề lặng đi.
Phịch...!!!
Nó quỳ xuống bên cạnh vũng máu đỏ, hai tay run run ôm lên bóng hình mảnh mai. Gương mặt tuấn tú mang theo sự sợ hãi...
" Heo ú... ngươi... ngươi đừng dọa ta... "
"..."
Rào... Rào...!!!!
Trên bầu trời kia bỗng chốc đổ xuống một trận mưa máu. Như càng làm tăng thể vẻ ảm đạm thê lương. Drake nhíu mày, đang định tấn công thì bỗng một tia sát ý hiện lên...
Phập...!!! Bịch...!!!
Lại thêm một thân ảnh nữa ngã quỵ, hắn kinh ngạc nhìn xuống nữ nhân đang được mình ôm trong lòng. Helga đã cầm con dao bén nhọn, tuyệt tình ghim thẳng vào trái tim hắn. Cùng với dung nhan nhợt nhạt, hơi thở lụi tàn nhiễm một tầng thù hận...
" Nàng... "
" T... ta... hận... ng... ngươi... "
Nói dứt câu cuối cùng, bà Helga đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Tà khí bao quanh thân xác cũng dần rời đi. Drake liếc nhìn đến bóng dáng cô, như hiểu ra mà cười chua chát.
" Huyết Vương... ngươi giữ lại hơi tàn cho nàng, chỉ vì muốn đâm ta một nhát. Còn nàng cố gắng phút giây cuối, chỉ để trút hết hận thù. Ha... "
Từng câu nói tưởng chừng thật nhẹ nhàng, hòa âm vào cơn mưa máu lại chẳng bao giờ phân rõ sự đau đớn. Người mình yêu lại căm ghét mình đến thế, nỗi đau kia liệu mấy người hiểu rõ?
Cuối cùng sự giải thoát tốt nhất cho bà Helga, vẫn là rời xa vòng tay người đàn ông đó. Hắn buông thể xác bà xuống, mặc cho huyết thủy đang tưới mát lên trên. Đứng dậy lùi ra sau, chấp nhận ý nguyện cuối cùng của bà. Trông gương mặt hắn vẫn bình thản, nhưng chẳng thể kìm lòng mà rơi ra một giọt nước từ khóe mắt. Dung hòa trong mưa, dần trôi đi lặng lẽ...
Sự đau đớn trong tâm, thiên ngôn vạn ngữ bao giờ tả hết?
Diễn cảnh đang xảy ra càng thêm tàn nhẫn. Bên kia tiểu Huyết vẫn không ngừng cầu xin. Ôm chặt bả vai mềm mại, thấp giọng nài nỉ...
" Tỉnh lại đi, ta xin ngươi. Đùa như vậy không vui chút nào, tỉnh lại nhìn ta đi. Có được không? Heo ú, ngươi mập như vậy rồi. Ngủ nữa sẽ thành cái lu mất... "
Tiểu Huyết mỉm cười trêu chọc, nhưng đôi mắt đầy sự hoảng sợ đó đã hoàn toàn phản bội nó. Cô quỳ trên nền đất, ma pháp đang dần bị Thiên Ngục Giam hút cạn. Nhắm lại hàng mi nặng trĩu, chẳng rõ đang nghĩ gì...
" Khụ... "
Tiểu Huyết kinh ngạc vui mừng khi thấy phản ứng của nó. Tiểu Bát Đản cực nhọc mở ra đôi mắt, đưa tay lên bụng không ngừng chảy máu của mình.
" Đ... đau... quá... "
" Đau sao? Ngươi yên tâm, chủ nhân sẽ tìm cách cứu ngươi mà. Người có linh đan diệu dược, yên tâm đi. Sẽ không sao đâu, đừng sợ. Sẽ không đau nữa "
Tiểu Huyết đưa tay muốn tạo ma pháp giúp nó xoa dịu, nhưng sức mạnh kia thật quá lớn. Chẳng thể nào dung hòa mà khiến mèo nhỏ cảm thấy khá hơn. Tiểu Bát Đản cười yếu ớt...
" C... ch... chủ n... nhân... nào? "
Câu hỏi thành công khiến tiểu Huyết điếng người. Trái tim quặn thắt đập nhanh từng hồi tựa như điềm báo chẳng lành. Tiểu Bát Đản nhìn qua cô đang bị giam cầm, lại đảo mắt một vòng qua những thân ảnh đang ra sức chiến đấu. Những bóng hình quen thuộc...
" Gia... đình... mọi người... ký chủ... cả rắn... t... thúi ngươi... là gia đình... c... của ta... "
" Câm miệng đi, đừng nói ra những điều nhảm nhí như thế. Chủ nhân, người cứu nó đi, mau cứu nó đi. Chủ nhân... "
Tiểu Huyết ôm lấy thân hình đầy máu quỳ tới bên cạnh cô, đôi mắt đỏ rực trầm tĩnh nhìn vào khoảng không vô định. Hai tay đặt lên đùi, cả linh hồn như ảo diệu giữa huyết lưu. Im lặng chẳng nói khiến rắn nhỏ càng thêm sốt ruột...
" Chủ nhân... "
" Khụ... r... rắn thúi... không... kịp n... nữa... rồi... Ký chủ... "
Cô không nhìn đến nó, hàng mi cong nhánh rũ rượi chẳng màng. Nhưng tiểu Bát Đản vẫn hướng về phía cô, nước mắt lăn dài trên má. Máu từ khóe miệng trào ra, hơi thở đã sắp đứt lìa...
" Ký chủ... ta không... t... thể cùng... ng... người... đ... đi t... tiếp... Chúng... t... ta... t... tạm biệt... t... tạ... i... đ... "
Bịch...!!!
Bàn tay trắng ngần từ bụng trượt xuống vang lên âm thanh rõ ràng. Tiểu Huyết mở to mắt run rẩy khi thấy hàng mi cong nhánh đã che khuất mâu quang cam tròn. Lời nói đứt đoạn chẳng hoàn câu. Tiếng mưa tí tách như bản nhạc hiu tàn, hòa vào âm hưởng mà tăng thêm cỗ quỷ mị...
" KHÔNGGGGGGG.... TỈNH LẠI, TA BẢO NGƯƠI TỈNH LẠI. CÓ NGHE KHÔNG? CHỦ NHÂN, CỨU NÓ ĐI, CỨU HEO Ú ĐI MÀ. CHỦ NHÂN... "
Tiểu Huyết hoàn toàn hoảng loạn khi cảm nhận bàn tay mình trở nên nhẹ bẫng. Bóng hình tiểu Bát Đản mờ dần, mờ dần như áng mây sắp tan...
Rắc... Choang...!!!!
" Phụt... "
Cô phun ra một ngụm máu đỏ, linh hồn ngã bệch xuống đất chìm trong mơ màng. Tiểu Huyết chết lặng khi bóng dáng nhu nhược đã hoàn toàn tan thành từng mảnh...
[ Ký kết biến mất... ]
[ Bắt đầu quá trình kiểm duyệt ]
[ Đinh... Hệ thống 223 đã tan biến... Thiết lập lại quá trình ]
" HA HA HAAAAA... HUYẾT VƯƠNG, HUYẾT VƯƠNG... NGƯƠI ĐÃ THẤY CHƯA? TA PHẢI KHIẾN NGƯƠI MẤT HẾT, MẤT HẾT TẤT CẢ. HA HA HAAAA... "
Tiếng cười rùng rợn của Chi Ly Linh vang lên thỏa mãn. Ciara đang cùng Nhất Khuynh chiến đấu, nhìn qua cô mà lo lắng...
" Vương... "
Rầm...!!!
Ciara lần nữa bị Drake đánh văng, hắn bay lơ lửng giữa trời. Hai dãy lụa vung tới trói chặt tay chân, hắn vốn muốn tránh nhưng không thành.
" Tiểu hung dữ, mau lên. Tên này bỗng nhiên yếu đi, phải tranh thủ cơ hội "
Nhất Khuynh một thân tơi tả nhìn qua khuyên bảo, Ciara chống tay đứng lên. Bọn họ đã chẳng còn vẻ vô cảm, mỹ miều. Mà bây giờ lại như những linh hồn mê muội đang cố chống trả kẻ Tử Thần...
Mọi thứ hỗn độn một cách điên loạn, những mất mát cứ thế mà kéo dài. Tất cả chưa hề kết thúc, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu...
RẦM...!!!
Âm thanh đều đều bạo lực vang lên, cô đau đớn linh hồn giống như muốn vỡ ra từng mảnh. Ma pháp dần bị hút cạn bởi Thiên Ngục Giam, yếu ớt đến chẳng thể gượng dậy.
" HA HA HAAAAA... TỐT LẮM, TỐT LẮM, MỘT CHÚT NỮA THÔI, HUYẾT VƯƠNG NGƯƠI SẼ TAN THÀNH KHÓI BỤI... HA HAAA... "
Tiếng cười vui vẻ đầy giễu cợt hòa vang, tiểu Hắc trầm mặt nhìn thảm cảnh của chiến trường. Hai mắt xám tro nguy hiểm nhìn về một hướng, nhưng chẳng thể hình dung rõ ràng.
" Chị... chị sao rồi. Chị ổn chứ... "
Alice hoảng sợ chạy tới bên cô dò hỏi, nước mắt chảy dài muốn chạm vào lồng sắt nhưng không dám. Cô nâng mi mắt, nhu nhược cười nhạt rồi từ từ bất lực. Nhìn thấy tình trạng của cô như vậy, Chi Ly Linh cực kỳ vui sướng.
" Huyết Vương, ngươi không ngờ chứ gì? Ha ha haa... "
Cô nhìn bóng dáng đang đi ra từ đám đông, nam nhân lạnh nhạt đưa tay chỉnh lại cổ áo. Conal Vincent liếc con ngươi sâu thẳm xuống cô, cả hai xuyên thấu vào trong như không hề phòng bị. Mênh mông tận cùng chẳng thể nhìn ra đáy vực... Cứ thế, một đại dương, một thiên nhai tương đồng cũng như tương phản...
" Ngươi... khục... "
Cô cắn răng đau đớn, đòn đánh kia vốn có thể khiến cô tiêu tán ngay lập tức. Nhưng vì tiểu Bát Đản, nên hiện tại vẫn trì hoãn được thời gian.
" Ha ha haaaa... Đa tạ ngươi, Louis "
" Cái gì? "
Tiểu Hắc kinh ngạc khi nhìn thấy nam tử hóa thành luồn sáng lơ lửng. Cô nhíu mày, cười một cách vô hồn...
" Tam trưởng lão Louis? Ha~... đúng... l... là một món quà... bất ngờ... "
(Louis: Nhân vật ở "Thế Giới Phù Thủy! Quyền Năng Bất Diệt")
" Ha haaa... Chính ta đã mời hắn đến để giúp sức. Giả làm một nhân vật trong thế giới này, biết ngươi sẽ cảm nhận được hơi thở kỳ bí của hắn, nên sắp xếp cho hắn tiếp cận ngươi. Ngươi nghĩ rằng có thể lợi dụng Conal Vincent để hoàn thành nhiệm vụ? Phải... hắn trở thành Chúa Quỷ rồi, nhưng ngươi không ngờ mình sẽ bị lợi dụng ngược lại, phải không? Ha ha haaa... "
Âm vang kia càng khiến người thống hận, tiểu Hắc đôi mắt ánh lên từng cơn tức giận. Đập cánh bay tới muốn tấn công ảo ảnh, nhưng chỉ có thể xuyên qua. Cô siết chặt bàn tay, từng mảnh vỡ linh hồn bắt đầu biến mất. Tiểu Huyết một bên thẩn thờ, quỳ rạp trên đất mặc cho sự thê lương bủa vây. Có lẽ giờ đây nó đã hoàn toàn bị tổn thương đến mất đi ý thức...
Tiếng mưa êm tai róc rách dội đều xuống mảnh đất hoang sơ. Từng tinh quang nhạt nhòa như một bức tranh ảm đạm. Máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, hình ảnh chiến đấu đến thừa sống thiếu chết như một cuốn phim tua chậm. Từng chút một gợi tăng sự bất lực đau thương...
Rầm Đoàng...!!!!
Ciara và Nhất Khuynh lần nữa bị đánh văng, dù nam nhân kia đã yếu đi nhưng bọn họ vẫn không thể đánh lại. Drake ôm lấy lồng ngực đang chảy máu không ngừng. Vốn vết thương có thể mau chóng chữa lành nhưng vì hung khí ẩn chứa ma pháp Ánh Sáng, nên cứ thế khiến ma lực yếu dần. Hắn lảo đảo đè mạnh gót chân xuống đất, liếc mắt qua luồng khí kia. Nhíu chặt hàng mày...
" Vạn Yêu Nữ Chúa, không ngờ ngươi lại đi bước đường này "
" Ha ha... Drake, ngươi không biết sao? Ta chỉ vì mối hận thù, mà đã trả giá hơn ngàn năm. Đối phó với kẻ Huyết Vương nham hiểm kia, ắt hẳn phải độc ác hơn nàng ta "
Đôi mắt to tròn liếc qua mang đầy thâm hiểm, cô cười nhạt cảm nhận từng chút một sự tan biến của bản thân. Louis hòa vang thanh giọng...
" Việc đã làm, đến lúc ta lấy thứ cần lấy "
Nói xong hắn liền bay vào Nhẫn Giới của cô, Nhất Khuynh đang lau vệt máu. Đôi con ngươi đa tình bỗng chốc co rút...
" Hắn muốn vào không gian? Đáng ghét, tiểu hung dữ, ở đây giao lại cho ngươi "
Nhất Khuynh nghiến răng dứt câu cũng vung tay mà biến mất. Ciara chật vật đứng lên, hai chân đã run bần bật vì trút cạn sức mạnh. Drake khinh thường, đang định giải quyết dứt điểm thì một vật thể bay tới.
Rầm!!!!!
Nam nhân trừng mắt lạnh lùng, đối diện với Xích Quân đang một thân chiến bào giáp sắt. Tay chân được khoác lên kết giới bảo vệ. Thân hình nhỏ nhắn ẩn sau từng mảnh kim loại hồng ngọc. Nụ cười kéo tận mang tai vô cùng thích thú...
" Há há... Nhị ca, ngươi khóc vì một nhân loại. Ngươi chết chắc rồi "
" Để xem ngươi đủ bản lĩnh không đã "
Cả hai một lớn một nhỏ lao vào như tia chớp xẹt nhanh. Ciara đau đớn nhìn cảnh tượng, cũng âm trầm từng bước tới Thiên Ngục Giam.
Phịch...!!!!
Ciara quỳ xuống ngay bên cạnh tiểu Huyết, cúi đầu trước cô với vẻ mặt vô thần. Hai mắt u minh chăm chăm lên nền đất, mấp máy môi...
" Vương... Xin lỗi người... "
" Ha ha haaaa... Thuộc hạ của ngươi đây sao Huyết Vương? Đúng thật sự là phế thải "
Dù câu nói bỡn cợt của Chi Ly Linh nhạo báng thập phần, vẫn không khiến Ciara phản ứng. Giờ đây cô ta chẳng còn đủ cao ngạo và tự tin để tức giận. Hoàn toàn bại trận, hoàn toàn vô dụng trước hiểm nguy thật sự. Lòng tự tôn đã bị chà đạp nặng nề...
Cô ngồi dậy, mái tóc dài mỏng manh ôm lấy linh hồn rạn nứt. Hai tay chống xuống nền đất cố giữ cho bản thân không ngã. Nhẫn Giới trên tay lóe sáng đầy sắc lạnh như minh chứng cho một cuộc chiến bên trong. Cô lạnh nhạt nhìn qua hai đứa trẻ đang thất hồn lạc phách. Tất cả bọn chúng đều đã đến giới hạn của mình...
Vụt...!!!
" Louis? Ngươi xong rồi? "
Huyết mâu dời qua ánh sáng vừa xuất hiện, Chi Ly Linh mỉm cười hỏi. Tiếng nói khàn khàn vang lên
" Ta đã lấy xong Lăng Mộ Thư Viện, giao ước kết thúc. "
" Ngươi không giết nàng ta? "
" Giết? Tại sao ta phải giết? "
Trước câu hỏi ngược lại của Louis, nữ nhân kia dường như không hài lòng. Nhưng cũng nhanh chóng hòa hoãn...
" Tạm biệt "
Cô nhìn luồng sáng kia vụt tắt giữa khung quang. Nhất Khuynh ngã bịch trên đất không ngừng thổ huyết. Nàng ta siết chặt góc váy, cắn răng với vẻ mặt phẫn uất. Lần đầu tiên bộ dạng bỡn cợt kia lại mang đầy chính chắn và đau khổ như thế... Bất lực không muốn nói một lời nào. Như rằng sự thất bại đã quá rõ ràng...
Xẹt...!!!! Ầm...!!!!
Cô nhắm mắt từng chút một thống khổ khi linh hồn bị tàn phá. Alice nước mắt ngắn dài sợ hãi đến ngất lịm đi. Chi Ly Linh giờ đây mới hiện ra một thân xác phàm thịt, giữa không trung híp mắt nhìn xuống như muốn chiêm ngưỡng sự tuyệt vọng của cô.
Từng dòng ma lực vây quanh, bao trọn vào trong như muốn nuốt chửng tất cả. Thiên Ngục Giam toát ra uy khí, rất nhanh nổ tung đánh văng những kẻ ở gần...
RẦM...!!!!!
" Ha ha haaaa... Huyết Vương, ngươi là kẻ bại trận "
Chi Ly Linh cười ngoác mang tai một cách ghê rợn, hai mắt sáng rực đầy tham vọng và thỏa mãn. Cô run rẩy, mảnh linh hồn đã bị ăn mòn chỉ còn một nửa. Tinh quang trong đôi mắt vẫn tĩnh mịch như thế. Chịu đựng sự nhục nhã cho đến khi tan biến. Dần dần... dần dần...cho đến khi tiêu tan...
" Chủ nhân... "
Tiểu Hắc bay đến muốn cứu cô ra, nhưng nó không đủ khả năng để làm việc đó. Tiếng nói du dương cất lên, mang theo ý cười yếu ớt...
" Ngươi thắng rồi... "
" Ha ha... Tất nhiên, ai cũng thấy điều đó "
Chi Ly Linh dang tay cười nói, như thực sự hãnh diện về chiến thắng của mình. Ngắm nhìn cho đến khi linh hồn cô tan thành khói bụi. Tiểu Hắc chứng kiến quá trình cho đến khi lồng giam trơ trọi, đạp chân xuống đất mà trầm ngâm. Xích Quân đối đầu với nam tử, nhìn lại cũng không khỏi sững sờ...
" Sao lại như vậy? Lão Thần? "
Linh hồn cô như những hạt cát đang dần rã. Từng chút một trôi đi theo cơn gió lạnh lùng. Cứ thế dưới cơn mưa màu đỏ thẫm, nữ nhân tuyệt luân phải hứng chịu sự đau đớn khôn cùng. Bầu trời trên cao dường như chẳng hề nuối tiếc...
" Ha ha haaaa... Cuối cùng, cuối cùng ta đã trả được thù cho Vạn Yêu Giới. Ha ha haaa... "
" Ngươi thắng rồi... thì tới lượt ta "
Nụ cười cùng hai hàng nước mắt như đông cứng sau câu nói vừa vang. Trong lòng đánh động đến tê dại, nhưng chưa kịp làm gì tiếng nổ đã oanh tạc...
RẦM RẦM ĐOÀNG!!!? BINH...!!!!
" Phốc...!!! "
Máu từ khóe miệng phun ra như suối, con ngươi run rẩy nhìn về phía trước. Thông qua xác thịt mà linh hồn bị chấn động, không thể tin được mà khiếp đảm.
" K... không... không thể nào... Tại... t... tại sao? Mạn Liên...? Ngươi... "