Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 179: Huyết Sát Cổ Đại ! Nhiễu Loạn Nhân Gian 18



Cô nhìn từ bầu trời muôn vàn tia sét hội tụ ngay tại bàn tay thon dài của Dao Ỷ Nhi. Một vầng sáng rực giữa khung trời tĩnh mịch xám xịt như đưa người vào cõi chết. Mùi máu tanh thoang thoảng từ những con suối mang lại khiến người ngửi thấy phải choáng váng đầu óc, kinh tởm dị thường...

Phong Cung Nghịch Thiên khoanh tay tựa lưng vào cây nhìn lên híp mắt như đang chứng kiến một cảnh tượng rất thú vị. Long Lãnh Viên mỉm cười lạnh, ôm vết thương ngay lồng ngực đứng sau thị vệ. Âm thanh bình đạm

" Ha~... Chuyện gì vậy?? "

Phỉ Yến Liên bên cạnh hắn hạ mi mắt, mím lại đôi môi đỏ mọng. Một cỗ tà khí bủa vây nhân thế, nhưng không phải ai cũng cảm nhận được khí tức này. Luân chuyển trong không trung sự âm u bám vào vạt áo con người. Cô nhìn xuống chứng kiến âm khí dày đặc đang tản ra, chỉ có chỗ của Long Ngạo Hàn là được một vầng dương quang hộ thể. Đó là ngạo khí của Long Quân, tránh thoát khỏi sự xâm phạm của Địa Ngục...

" ĐỊCH VÔ MINH...!! LÃO SẼ KHÔNG THA CHO NGƯƠI "

Cô nhìn qua muôn vàn linh hồn người cá đang từ tứ phương bay tới lòng bàn tay đang vươn ra của Dao Ỷ Nhi. Mỗi một vầng sáng nhỏ đỏ chói mang theo căm thù và hận ý mãnh liệt. Tiếng nói của trưởng lão Đạt Na văng vẳng truyền vào tai như muốn ghi tạc vào tâm trí cô nỗi sợ hãi.

\[ ... K... Khôn...g x...xong...R...rè... ký chủ... ma...mau r... rời... khỏi... M...mạnh... r...ấ...t ... Bíp----\> bíp.... mạnh ... \]


Cô nghe âm thanh máy móc đứt quãng mà nhíu mày, từ không trung bỗng có một tiếng thét vang lên đinh tai như điềm báo chẳng lành. Cô nhìn lên trên, thấy một cái bóng lớn che phủ một khoảng trời. Xà xuống cành cây bám trụ, đôi mắt xám tro nhìn vào bàn tay đang phát sáng của Dao Ỷ Nhi...

" Chủ nhân, Kim La Sa Sa Phiến này được niêm phong đã 7000 năm. Sức mạnh vô biên, người hiện tại không phải đối thủ của nó. "

" Hửm?? "

Tiểu Hắc đã hóa một thân Quạ lớn xuất hiện, âm thanh trầm trầm nhìn chăm chăm vào Dao Ỷ Nhi. Cô phát ra âm tiết từ cổ họng như đang chế nhạo...

" Chủ nhân, truyền thuyết năm xưa của Kim La Sa Sa Phiến này được tạo ra bởi một Nhân Ngư tộc cổ xưa trỗi lên lòng tham không đáy. Không những muốn làm chủ đại dương, mà còn muốn ngự trị cả bầu trời. Đã giết hơn 1 vạn sinh linh người cá để hiến tế và nhờ Hắc Ám Long Thần chế tạo món vũ khí này. Nhưng vì sức mạnh quá lớn, đã bị phản tác dụng. Và các trưởng tộc cổ nhân người cá đã hy sinh tánh mạng để phong ấn nó cùng với linh hồn quỷ dữ tham lam kia. "

Tiểu Hắc giải thích xong liền vung cánh quạ bay lên hướng Dao Ỷ Nhi tấn công. Muốn dừng lại nghi thức triệu hồi...

Uỳnh...!!!

Dao Ỷ Nhi trợn mắt tức giận, nhưng vẫn bị hai canh quạ tạo ra lốc gió tấn công. Mọi người bên dưới chứng kiến cảnh tượng mà có phần sững sốt, Thi Ca mím chặt môi nhìn qua thân ảnh cô vẫn đang đứng trên mái ngói đỏ.

Tia sét mạnh mẽ dọc ngang trời, dữ tợn đánh vào đôi cánh của tiểu Hắc. Nhưng sự va chạm chỉ ngút lên một chút khói rồi biến mất, đôi con ngươi xám tro nhìn thẳng về phía Dao Ỷ Nhi. Ngửa đầu kêu lên vài tiếng rồi lao tới như gió...

" Vô Ảnh Kiếm "

Vụt... Xoẹt...

Muôn vàn thanh kiếm hòa vào gió vô tung vô ảnh mà tấn công Dao Ỷ Nhi. Xác thịt nàng ta không bị thương, nhưng xuyên vào tận lục phủ ngũ tạng mà công kích

" Ah... Tỷ tỷ... giúp muội... ah "

Phỉ Yến Liên nhìn lên thân hình bé nhỏ đang bị xuyên qua bởi hàng trăm mũi kiếm vô hình. Mím môi lại bất động chẳng nhúc nhích...

Rầm... Đoàng...

Tia sét lần nữa đánh mạnh vào thân hình tiểu Hắc, tạo ra những tia khói nhỏ bốc lên từ lông đen mượt mà. Phỉ Yến Liên cắn răng, xoay một vòng xinh đẹp thướt tha. Móng tay nhọn hoắc hiện ra, nàng ta lao lên muốn cào vào mặt tiểu Hắc. Nhưng nó đã kịp đưa cánh lên chặn lại...

Phỉ Yến Liên tấn công dồn dập vào đôi cánh lớn không ngơi nghĩ. Móng dài nhọn sắc bén như muốn xé tan tiểu Hắc ra làm trăm mảnh. Đôi mắt xám tro nhìn qua, hất nàng ta đập mạnh xuống nền đất

Rầm...!!!

" Hự... "

Máu tươi từ miệng chảy dài, dung nhan mỹ miều chảy ra mồ hôi lấp lánh bất lực nhìn lên. Cô nhướn mày, cảm nhận một cỗ uy lực hùng mạnh. Từng tia sét kết thành quả cầu bao trọn lấy thân hình to lớn của tiểu Hắc, giam cầm nó lại đồng thời cũng tước đi sức mạnh...

" QUÁC...!! "

Kêu lên một tiếng thét dài, tiểu Hắc ngã bệch trong quả cầu sét sau khi bị lượng công kích khổng lồ. Bộ lông có chút hỗn loạn, hai mắt xám tro mở ra nằm tê liệt không thể thoát khỏi sự chế ngự...

Dao Ỷ Nhi cười dữ tợn ngoác tận mang tai, cô nhìn qua nhíu mày. Biết rõ rằng không thể ngăn chặn nghi thức triệu hồi này, khóe môi vươn lên một đường cong ma mị...

Đoàng...!!! Ầm...

Từ những vầng dương tụ thành một cây quạt màu đen, đường nét tinh xảo ren màu hồng được khắc họa lên như một cái đuôi cá lấp lánh. Tà khí cùng sự chết chóc áp bách do chiếc phiến tỏa ra khiến người nhìn phải ngạt thở.

\* Phiến: Quạt \*

Biểu tượng một Nhân Ngư mờ ảo xuất hiện như có thể nhìn xuyên qua. Hung ác lơ lửng trên bàn tay Dao Ỷ Nhi, tựa một thế lực vô hình xuất hiện để bảo vệ người kêu gọi...

《 NHÂN THẾ... 》

Âm thanh tu la khàn đục vang lên từ ảo ảnh đó, truyền khắp tứ phương in đọng cỗ tro tàn. Dao Ỷ Nhi nhìn lên trên mừng rỡ nói

" Xin ngài hãy ban cho ta sức mạnh, để hủy diệt kẻ đó "

Dao Ỷ Nhi chỉ ngay vào người cô, Nhân Ngư kia nhìn qua híp mắt. Thân ảnh mờ ảo sần sùi chẳng rõ nguyên dạng khiến ai ai cũng phải khiếp sợ.

《 RANH CON... KHA KHAAA~ 》

Nhân Ngư đó hóa thành luồn sáng bay vào chiếc phiến đen dài xinh đẹp. Phía dưới Long Lãnh Viên nhíu mày, Đoạn Trường Cửu Mệnh kiếm rung lắc dữ dội tạo ra thanh âm đinh tai nhứt óc. Nó thoát khỏi bàn tay nam nhân, bay lên nằm ngang xoay vòng như bảo vệ cả đoàn người bên dưới. Cứ thế xoay mãi không dừng lại, kết giới vô hình xua đuổi phần nào đi âm khí...

" Hảo nhi tử... linh cảm của phụ thân không sai, ngươi quả nhiên tạo ra cho ta một màn kịch hay. Ha ha haaa~ "

Tiếng nói cười khàn đục vang vào tai cô, Phong Cung Nghịch Thiên vẫn hiên ngang đứng đó ngước nhìn. Cô liếc mắt qua Dao Ỷ Nhi, nàng ta xòe cây quạt khiến nó bung ra tạo thành một vòng cong...

Phạch...!!

Chiếc phiến vừa bật mở liền có những vòng âm vang hình tròn màu đen từ lớn tới nhỏ chạy đều xuất hiện tấn công cô, chất vải của phiến được làm từ lụa mềm. Bên trong in hằn hình một người cá như biểu tượng. Cô nhìn những vòng tròn dị thường phát quang đó đang lao tới, đưa tay lên che mặt...

ẦM ẦM... UỲNH...

Cô đập lưng vào thân cây, đôi mắt híp lại nhìn Dao Ỷ Nhi đang cười trợn mắt. Máu tươi từ miệng chảy ra, cô đau đớn trượt dài xuống nền đất.

" Tỷ tỷ có muốn cùng muội phanh thây tên bất nam bất nữ này? "

Dao Ỷ Nhi hét lên hứng khởi hỏi, nữ nhân bên dưới cúi đầu siết chặt tay lắc đầu, khiến Dao Ỷ Nhi nhíu mày không vui

" Hắn là kẻ thù của chúng ta, tỷ sao lại như vậy?? "

" Muội làm gì thì làm "

Phỉ Yến Liên nhẹ giọng nói, âm thanh hòa vào gió mềm mỏng như không tồn tại. Cô nhìn lên, lần nữa bị tấn công tới tấp bởi từng vòng sáng.

" Phụt... "

Cô há miệng để máu văng ra, cơ thể đau đớn ầm ĩ lan nhanh từ trong ra ngoài, một cỗ lực lượng bá đạo đánh thẳng tới đại não. Đôi mắt trợn tròn co rút con ngươi run rẩy...

" Ha ha ha haaaaaa "

\[ Kết giới \]

Vụt... Vù Vù... Choang...!!

Âm thanh vỡ nát vang lên, tiểu Bát Đản kinh ngạc đinh đinh máy móc

\[ Gì chứ?? \]

Vụt...!!!

Ciara xuất hiện chắn trước người cô, đôi mắt u minh đen tuyền như cõi chết nhìn vòng sáng đen đang lần lượt ập tới. Đánh vào thân hình bé nhỏ, âm thanh khàn đục lần nữa văng vẳng

《 KhA KHA KHAAA~ 》

Ciara không bị tấn công vào hình thể như cô, mà là bị trói lại bởi những vòng sáng đó. Khiến cả thân người bị ép sát, gương mặt vô cảm nhíu mày. Cảm nhận sự chặt chẽ như muốn xé nát cả thân hài...

ẦM...!!!

Ciara bị đánh qua một bên, không thể thoát khỏi khống chế giống như tiểu Hắc. Dao Ỷ Nhi cười lớn vang vọng cả khung trời u tịch khi dẹp đi được chướng ngại, cứ dùng chiếc phiến lắc tay như tạo ra một điệu vũ mê hồn. Mỗi lần như vậy lại có vòng sáng tấn công cô liên tục... Đến khi cả thân thể bị nát ra thành từng mảnh một...

BÙM...!!!

Mọi người sững sờ chứng kiến cảnh tượng hoàn toàn ở thế thượng phong của Dao Ỷ Nhi. Ngay cả Phỉ Yến Liên cũng kinh ngạc bởi sức mạnh đó, cô bạo thể khiến xác thịt không toàn vẹn. Phong Cung Nghịch Thiên đứng thẳng người nhíu chặt mày đậm...

\[ Ký chủ... Người... \]

Cô lơ lửng giữa không gian vô định, linh hồn run lên bần bật bởi sự dồn nén không thể ngờ của thứ vũ khí đó. Ngay cả bây giờ những vòng sáng vẫn ẩn hiện co giãn trói linh hồn cô lại không cho thoát ra.

" Ha~ đau thật... "

\[ Rời khỏi chứ ký chủ?? \]

" Được?? "

\[...\]

" Ngươi bị ảnh hưởng?? "

\[ Nó quá mạnh... ảnh hưởng cả thời không trong thế giới này \]

Cô cảm nhận vòng sáng càng ngày càng siết mạnh, đôi mắt đỏ máu hiện lên tia sáng lạnh lẽo. Tựa như bất cứ khi nào cô cũng có thể bị xé ra, mãi mãi hồn phi phách tán...

\[ Ký chủ... Không xong... T...Tiên Tháp... không gian của người... đ...đang bị... bao vây... Bíp... Nhất Khuynh... bíp... đang cố ... b...bảo vệ \]

Cô nhíu mày, nhìn xung quanh vô hạn những vòng âm đó tạo thành. Không ai thấy cô đang lơ lửng, tiếng nói bình đạm vang lên đều đều

" Tiểu Bát Đản, mau tái tạo lại thân thể đó cho ta "

\[ Nhưng... Rõ!! \]

\[ Quá trình tái tạo thể xác ------\> Bắt đầu \]

Trong lúc này cô đang phiêu đãng ở trên không chứng kiến, trở thành người xem. Dao Ỷ Nhi cười thõa mãn, liếc qua Ciara một cách hung ác. Xoay người bung chiếc quạt cho nó bay vòng quanh tấn công Ciara. Một lần nữa tạo ra oanh động, mặt đất nứt thành từng mảng. Phong Cung Nghịch Thiên nhìn qua thi hài đã không vẹn toàn của cô, một luồn sát khí bùng phát khiến ai nấy cũng phải lạnh gáy sợ hãi. Bọn họ xoay qua, đôi mắt của lão nam nhân như có thể nứt ra mà trôi dạt.

" Dám giết hảo nhi tử của ta khi chưa được cho phép?? Con hồ ly nhà ngươi không biết trời cao đất rộng "

《 HẢO NHI TỬ?? HA HA... NGƯƠI CÓ BIẾT, NỮ HOÀNG NGƯỜI CÁ ĐÃ SINH CHO NGƯƠI MỘT NỮ HÀI BÉ NHỎ?? 》

Tiếng nói từ chiếc phiến lần nữa vang lên mang theo sự hứng thú, Phong Cung Nghịch Thiên nheo mày nghi hoặc

《 TA ĐÃ CẢM NHẬN ĐƯỢC HẬN THÙ CỦA LÃO GIÀ TÊN ĐẠT NA. TIỂU CÔNG NƯƠNG CỦA HỌ, CŨNG TỨC LÀ NỮ HÀI NHI CỦA NGƯƠI ĐÃ BỊ CHÍNH HẢO NHI TỬ KIA GIẾT CHẾT 》

" Hửm?? "

《 KHA KHA KHAAA~... NĂM XƯA NGƯƠI LỢI DỤNG NỮ HOÀNG NGƯỜI CÁ ĐỂ LẤY NỘI ĐAN TU LUYỆN. HỌC HẾT TẤT CẢ BÍ KIẾP CỦA TỘC NHÂN NGƯ, THẬM CHÍ LÀ CẢ LOẠI ĐỘC ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ PHẤN HOA NGƯ. NAY TA SẼ DÙNG NỘI ĐAN CỦA TIỂU CÔNG NƯƠNG ĐỐI PHÓ VỚI NGƯƠI. XEM RA SẼ RẤT THÚ VỊ... GIÁN TIẾP GỌI LÀ... PHỤ TỬ TƯƠNG TÀN... KHA KHAAA 》

Tiếng cười khàn khàn âm hiểm vang lên, Phong Cung Nghịch Thiên nhìn chiếc phiến đang được hòa quyện cùng với một viên châu xanh dương. Ánh sáng tỏa ra càng mạnh mẽ, bỗng chốc chiếc phiến liền lớn gấp ba lần ban đầu. Tà khí cũng ảm đạm hơn, càng khiến sự vật xung quanh trở nên thê lương thảm hại...

" Ngươi là ai?? Dám uy hiếp bổn tọa?? Hài nhi?? Ha ha~, đời này bổn tọa chỉ có một hảo nhi tử là Địch Vô Minh. Ngươi giết y, ta liền cho ngươi biết thế nào là thống khổ "

Âm thanh tà tứ trầm thấp du dương truyền đi trong gió, nó không như đe dọa. Mà tựa như chỉ trong phút chốc thôi Phong Cung Nghịch Thiên sẽ thật sự khiến con ác quỷ kia bị tiêu hủy. Thân ảnh hắn bỗng chốc biến mất trước sự chứng kiến của nhiều người.

Rầm...!! Đoàng

" Phụt... "

Dao Ỷ Nhi mở to mắt phun ra búng máu đỏ tươi, không tin vào chuyện đã xảy ra. Long Ngạo Hàn nhíu mày nhìn lão nam nhân đã từ bao giờ xuất hiện sau lưng nàng ta, mấp máy môi có phần cảm thán

" Nhanh quá... "

《 HỬM?? XEM RA KHÔNG TỒI 》

Tiếng nói đó vừa cất, chiếc phiến lớn đã xoáy vòng trỗi dậy một cơn gió lốc muốn đẩy lùi lão nam nhân đang lơ lửng giữa không trung. Phong Cung Nghịch Thiên nhíu mày, sau đó kéo lên nụ cười ghê rợn vươn đôi tay chai sần to khỏe ra bóp lấy vòng tròn gió đang tiến tới. Không cần nghĩ cũng thấu rõ ý định của hắn...

《 NGƯƠI ĐIÊN SAO?? SỨC CỦA LOÀI NGƯỜI ĐỦ MẠNH ĐỂ XÓA BỎ MA THUẬT CỦA TA?? 》

Lão nam nhân không màng tới lời chế nhạo đầy khinh khi, lòng bàn tay đã bắt đầu có dấu hiệu nóng rát. Nhưng hắn vẫn dùng sức để bóp nát cơn gió lớn vô hình kia, cát bụi bay phấp phới cuốn đi đánh vào thân hình tráng kiện, cảm nhận từng hạt cát lướt qua da thịt, thật khó mà trụ được.

" Vô Ảnh Tọa "

Phong Cung Nghịch Thiên nói xong ba chữ trầm âm khe khẽ nhưng đầy uy mãnh thì cũng là lúc nội lực chạy dọc qua đan điền ngưng tụ lại rồi xuất ra, bao trọn lấy cơn gió một cách hư ảo

ĐOÀNG...!! ẦM...!!

Không trung chấn động khiến thân hình mềm mại của Dao Ỷ Nhi ngã xuống đất. Lão nam nhân cũng đưa tay che đi làn khói đục đang lan ra.

《 KHA KHA KHAAA~...!! BẤT NGỜ LẮM, RẤT MẠNH. CON NHÓC KIA, ĐỨNG LÊN 》

Âm thanh ra lệnh vừa dứt, Dao Ỷ Nhi hai mắt trở nên mờ mịt. Đứng thẳng người cầm trong tay chiếc phiến dài, gương mặt vô thần không cảm xúc. Bung quạt ra, nhanh như chớp gần ngay gang tấc với lão nam nhân. Hắn nhíu mày, nhảy bật lùi ra sau trụ vững trên nốc nhà. Nhưng chiếc quạt như một tia sáng xẹt ngang qua, khi nhìn xuống đã thấy bụng mình bị cứa một đường dài rỉ máu. Chỉ cần hắn chậm một bước, có lẽ là đã bị chẻ ra làm hai khúc...

Rầm...!!!

Dao Ỷ Nhi tiếp tục lao tới, nốc nhà bị lún một lỗ sâu khi nàng ta nhảy qua. Hạ thấp người dũi chân xoay vòng muốn đá vào chân Phong Cung Nghịch Thiên. Hắn nhảy bật lên lộn vòng ra sau giữ khoảng cách, đôi con ngươi hiện lên tia sáng quỷ dị tà tà.

" Ah... "

Nàng ta kêu lên một tiếng đau đớn vô hồn như bản năng, những con rắn không biết từ lúc nào đã bị quăng đi mà cắn vào da thịt mịn màng của Dao Ỷ Nhi. Nhưng chúng cũng nhanh chóng bị chiếc phiến trong tay nữ nhân chẻ ngang làm từng khúc khi vũ nhẹ vài đường. Mấp máy khóe môi hồng nhuận vang lên tiếng nói không có độ ấm, giờ đây nàng ta trông chẳng khác gì một con rối

" Hữu Âm Vực "

Phong Cung Nghịch Thiên hờ hững khép mi tâm, bỗng cảm thấy sức nặng ngàn cân đang treo trên vai mình. Đầu gối quặp lại, cả thân thể lập tức quỳ phịch xuống nốc nhà khiến mái ngói đỏ bị vỡ một mảng lớn rơi lộp bộp xuống đất. Chiếc phiến cứ đong đưa phát ra tầng tầng những vòng tròn, hắn có thể nghe rõ mồn một tiếng vang ngang trời đến điếc tai đang tấn công mình. Chỉ có hắn là chịu sự tra tấn từ cây quạt đang khiêu vũ đó... Âm vực vọng lại tứ phương, thật sự là muốn hủy cả màng nhĩ...

《 KHA KHA KHAAA... SAO VẬY?? ĐỨNG LÊN ĐI CHỨ?? 》

Phong Cung Nghịch Thiên ho ra búng máu, cảm nhận các mạch tượng tưởng chừng như chấn động. Cố gượng đứng lên nhưng âm vực vô thanh đó không cho phép. Bàn tay trái vươn ra, đôi môi kéo lên nụ cười dữ tợn. Tiếng nói khàn đục đều đều

" U Minh Chấn Hồn Kiếm "

RẦM... ĐOÀNG...!! XOẸT...!!

Sấm sét lần nữa oanh tạc khiến những người phía dưới phải rùng mình bởi sự bất thường này. Từ trong tay lão nam nhân xuất hiện một vầng sáng lớn bao trọn cả không gian quanh hắn. Dần hình thành một lưỡi kiếm dài hơi cong tinh tế với những đường vẽ được khắc ấn như liên hoa máu mỹ miều đến kỳ lạ. Thanh kiếm có màu đen từ quai cầm đến lưỡi nhọn, hòa trộn một chút sắc cổ nâu, chỉ có đường vẽ màu đỏ nổi bật luân chuyển một sự ưu tư trong không khí...

ẦM...!! VỤT...

Chiếc phiến nhanh chóng xoay vòng bay tới chỗ lão nam nhân, nhưng hắn đã nhanh tay cầm thanh kiếm quẹt ngang một đường. Hai món vũ khí va chạm vào nhau đánh văng cây quạt về lại tay Dao Ỷ Nhi. Nhưng đồng thời, vết chém vừa rồi cũng mang theo một đường sáng tấn công nàng ta. Dao Ỷ Nhi nhảy bật lên tránh khỏi đòn chí mạng, khiến phía xa xa rền vang âm thanh nổ tung.

《 KHA KHA~... KHÁ LẮM 》

Phong Cung Nghịch Thiên nắm chặt thanh kiếm đen dài quỷ dị của mình. Xoay một vòng đạp nốc nhà bay lên trên không, tiếng nói cất lên rõ ràng

" Phi Thiên Kiếm "

Đoàng...!! Bộp...

Thanh kiếm tự động bay đi, lão nam nhân được ma thuật từ thanh kiếm nâng đỡ nên vẫn lơ lửng giữa trời. Đứng từ xa điều khiển nó tấn công Dao Ỷ Nhi, không khỏi khiến nàng ta trở nên chật vật... Từng đường kiếm điêu luyện được điều khiển bởi tâm thức. Lợi thế cũng đang dần nghiêng về hắn...

《 LỢI HẠI...!!! VŨ KỲ A LY PHIẾN 》

Chiếc quạt trong tay cũng bay đi, hóa thành một nữ nhân vận y phục ren đen mềm mỏng ma mị. Từ trên xuống dưới một thân màu đen, tôn lên làn da trắng mịn nổi bật. Mạng sa đen mỏng manh cũng che khuất đi dung nhan tuyệt mỹ. Yểu điệu dùng hai bàn tay như kết hoa khống chế thanh kiếm đang điên loạn.

" Dùng nhu chế cương? "

Phong Cung Nghịch Thiên cười cợt, nhưng ánh mắt lại lạnh tanh như băng hàn chứng kiến nữ nhân xinh đẹp tựa thiên tiên giáng trần đang khiêu vũ. Thanh kiếm hắn cũng bị khí tức tà âm của nàng ta làm yếu đi vài phần. Một màu đen huyền ẩn khiến nàng ta như tinh linh lúc nào cũng có thể tiêu biến. Thi Ca phía dưới đưa mắt nhìn hết tất thảy, không tránh khỏi ngẩn ngơ, đôi môi thều thào chẳng giấu diếm tâm trí mà bật thốt khẽ khàn

" Đẹp quá... "

《 KHA KHA~... NGƯƠI THẤY SAO? 》

Lão nam nhân buông lỏng tay, nữ nhân đó đang bay lơ lửng cùng thanh kiếm của hắn. Vòng quanh nàng ta như hòa làm một khiến hắn đã tạm thời mất đi sự điều khiển. Phong Cung Nghịch Thiên đưa tay lên môi đang mỉm cười quái ác

" Thú vị lắm... ha ha haa~... Liễm Liên Kỹ "

Hắn vừa nói xong, đóa hoa sen được khắc ấn trên thanh kiếm bỗng có những tơ vươn màu hồng nhạt đi ra quấn lấy trói lại thân ảnh mộng mị đó. Nàng ta bị siết chặt, thanh kiếm vẫn bay vòng quanh nàng ta. Khiến cơ thể nữ nhân bị xoay như chong chóng, lát sau cũng thức thời tan biến hóa thành khí đen trở lại thành chiếc phiến trở về tay Dao Ỷ Nhi đang vô hồn...

《 KHA KHA~... NGƯƠI... CÁI GÌ?? 》

Một cây dù đỏ bất thình lình bật ra trước mặt khiến Dao Ỷ Nhi nhảy lùi về phía sau theo phản xạ. Tiếng nói khàn khàn kia cũng vang lên kinh ngạc. Cô xoay người hạ chân trên đất, Phong Cung Nghịch Thiên hơi nhíu mày. Đi tới choàng tay qua vai cô, mờ ám thì thào

" Hảo nhi tử của ta thật biết khiến ta bất ngờ "

Long Ngạo Hàn phía dưới cũng bất giác mỉm cười khi thấy cô. Thi Ca sững sốt hạ mi mắt che đi tia sáng lạnh. Cô đẩy lão nam nhân ra, lao tới tấn công Dao Ỷ Nhi. Phong Cung Nghịch Thiên thấy vậy liền hạ xuống mặt đất tiếp tục xem trò vui. Không quên khoe khoang với Long Lãnh Viên đang đứng một bên

" Hảo nhi tử của bổn tọa không phải dạng vừa đâu "

《 NGƯƠI LÀ AI?? RÕ RÀNG NGƯƠI ĐÃ THỊT NÁT XƯƠNG TAN 》

" Câm miệng "

Cô nói rồi xoay chiếc dù, Dao Ỷ Nhi cố công kích lại nhưng đều không thể vượt qua rào cản là cây dù. Quyết định dùng lại sóng âm mạnh bạo, nhưng cô không cho phép điều đó xảy ra. Nhảy xuống núp phía sau lưng lão nam nhân khiến hắn cười hứng thú.

" Hảo nhi tử thật hèn hạ "

" Hừm... "

Đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn lên song âm đang tấn công tới, hắn không chần chừ vung thanh kiếm ra. Tiếng nói vang lên...

" Hoán Vũ Kiếm "

Thanh kiếm trở nên to lớn bất thường, cố xuyên qua vòng sáng phá thũng nó. Khiến hai thứ vũ khí va chạm vào nhau tóe ra những tia quang cực đại, vừa đẹp đẽ lại chói mắt. Xé rách vòng âm đi xuyên qua từng tầng tạo phát thanh âm đinh tai...

Rộp... Rộp... Rộp... Ầm...!!

Đến khi thanh kiếm đâm vào người Dao Ỷ Nhi. Hai mắt trợn tròn lên như xác chết, cổ họng tiết ra một tiếng khẽ khàn

" Hự... "

" Muội muội... "

Phỉ Yến Liên co rút khóe mắt nhìn nữ nhân đang cong người, thanh kiếm xuyên qua bụng khiến máu chảy dài tung tóe đến diễm lệ. Chiếc quạt rơi xuống đất tỏa ra âm quang. Phong Cung Nghịch Thiên thụt lùi vài bước vung tay, thanh kiếm liền biến mất. Máu chảy từ khóe môi một đường dài do hao tổn quá nhiều nội lực. Liếc mắt ra phía sau, đưa tay ôm lấy eo cô. Âm thanh khàn khàn thoang thoảng sự tanh nồng mang theo chế nhạo

" Biết rõ không thể đấu lại chiếc quạt đó, liền cố tình thịt nát xương tan để cho ta xuất trận. Sau đó lần nữa sống lại, lợi dụng ta để hủy hoại Dao Ỷ Nhi, khiến cây quạt đó mất đi thân xác hiến tế liền không có nguy cơ gây hại đến ngươi được nữa. Hảo nhi tử làm cho phụ thân tổn thương nguyên khí như vậy. Thật đáng yêu, cũng rất đáng ghét "

Hắn nói rồi hạ xuống muốn hôn vào môi cô, ánh mắt ngập tràn sự chiều chuộng và thích thú. Long Ngạo Hàn một bên trầm mặt bởi tư thế ám muội của hai người. Lão nam nhân dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, liếc xuống môi hai ngươi chỉ đang cách khoảng một ngón tay thanh mãnh của cô. Kéo ra một nụ cười bất đắc dĩ, buông cô ra giữ lại khoảng cách an toàn

" Hảo nhi tử không cho hôn, ta cũng không còn cách nào khác "

Cô không quan tâm liếc đôi mắt qua Dao Ỷ Nhi đang thân thể đầy máu nằm trong vòng tay của tỷ tỷ mình. Phỉ Yến Liên cắn môi có phần nghẹn ngào

" Muội cố chịu, đừng xảy ra chuyện gì "

" Khụ... khục... ha~... khụ khụ... t... tỷ... "

Phỉ Yến Liên đưa tay hứng máu do muội muội mình ho ra, như không muốn diễn cảnh hiện tại xảy đến. Liếc mắt qua cô, vô cùng đau đớn cùng tự giễu cất tiếng

" Ngài thật đáng sợ, từ khi nghi lễ được bắt đầu. Hóa ra trong tâm ngài đã có tính toán "

Từng chữ được gằn lên như cố kìm chế sự kinh hoàng cùng thống khổ khi nhìn người thân ngàn cân treo sợi tóc. Cô vẫn không nói gì bình tĩnh đứng nhìn tỷ muội tình thâm...

\[ Đáng sợ, đáng sợ, bao lần vẫn đáng sợ \*Lau mồ hôi\* \]

" Khục... tỷ... khụ khụ... t... trả... trả thù... c... cho muội... và... c...ca ca... "

Dao Ỷ Nhi nói xong, liếc ánh mắt qua Long Lãnh Viên vẫn đang đứng một bên bình thản, đáy con ngươi hiện lên tia sầu vươn thất vọng. Rồi buông xuôi nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng. Phỉ Yến Liên nhìn muội muội mình không còn cử động, nước mắt chảy dài ôm chặt nàng ta. Một vầng sáng bao phủ rồi cũng biến trở lại nguyên hình là một con hồ ly.

" Ha ha ha haaaa~... Huyết Vương, ngươi thật tàn độc "

Một âm thanh rợp trời vang lên đồng đều, ánh sáng từ trên cao tỏa ra cầu vòng mỹ lệ. Cô nhìn lên không, bảy sắc Thiên quang phát sáng khiến người nhìn phải ngây ngẩn

\[ Loãn Phi Thiên Điểu?? Chuyện gì vậy?? \]

" Ỷ Nhi vậy mà lại chết dưới mưu kế hèn hạ của ngươi "

Thất Phụng hóa hình thành một con chim 7 đầu sặc sở, há miệng hút xác hài hồ ly đã chết vào trong bụng. Phỉ Yến Liên lau nước mắt đứng lên, cố kìm nén sự đau thương kêu lên nhẹ nhàng

" Thất Phụng tỷ "

" Yến Liên, các ngươi thất bại thật thảm hại. Là nỗi nhục của Linh Lung Giới "

Cô mỉm cười nghe lời nói của Thất Phụng, ánh mắt xẹt qua tia thõa mãn. Âm thanh vang lên đều đều của cô gây sự chú ý

" Hóa ra là ngươi, thật sự khiến ta bất ngờ "

" Ha ha haaaa~... Thật vinh hạnh vì có thể cho kẻ như ngươi một món quà đáng kinh ngạc "

" Nếu ta đoán không lầm, Ngự Linh là ca ca của hai con hồ ly đó. Ngươi đã cho lũ Nhân Ngư truyền tin để kết hợp bọn họ thực hiện nghi thức triệu hồi Quỷ Nhân Ngư trở về "

" Ha ha... Phải!! Ta đã nhắc họ về nghi thức cổ xưa này. Kích phát lòng hận thù của họ đối với ngươi. Hy sinh cả bộ tộc để diệt ngươi "

Thất Phụng vang lên tiếng nói đồng loạt thất thanh, 7 cái đầu đều cười gian trá. Ánh mắt sắc lẻm nhìn cô chăm chăm từ trên trời cao như thể nhìn một con mồi ngu ngốc sắp bị phanh thây làm ngàn mãnh...

\[ Thú Tiên đây sao?? Lòng dạ cũng hiểm độc quá rồi. Thua cả hệ thống xinh xẻo, đáng yêu, thiện lương, tốt tính như ta \=^\=||| \]

Cô nhìn qua Phỉ Yến Liên đang trầm mặt, nàng ta cũng nhìn cô cười không cảm xúc. Hàng mày nheo lại, ánh mắt có phần căm phẫn và bất lực hỏi

" Ca ca ta đã làm gì để ngươi phải giết hắn?? "

" Số phận đã định "

" Số phận?? Ha ha haaa~... thế nào là số phận?? Ta không đánh lại ngươi, nhưng nếu ta không làm gì thì ca ca và muội muội ta chết sẽ không yên "

" Ta cứ tưởng ngươi là kẻ biết điều "

Cô cười nhạt mấp máy môi thốt ra những từ mềm nhẹ. Phỉ Yến Liên không quan tâm, chạy tới vươn tay muốn cầm chiếc phiến từ trên mặt đất. Nhưng một dãy lụa đỏ dày đã từ đâu lao tới cuốn lấy eo nàng ta quăng ra xa. Phỉ Yến Liên kinh hách nhìn lên, Nhất Khuynh từ bao giờ đã xuất hiện, mỉm cười điệu đà lơ lửng cất tiếng nói quyến rũ tỏ vẻ hỏi han

" Ah da~... Ta lỡ tay ấy mà, có đau lắm không nga~? Có cần ta xoa xoa cho bớt đau không hả? "

" ... "

Nhất Khuynh càng nói giọng điệu càng có ý cười, liếc mắt qua vòng âm đang bao phủ lấy Ciara. Bay tới dùng lụa đánh vỡ nó ra thành từng mãnh. Ôm lấy eo Ciara từ phía sau, giọng nói thì thào nũng nịu

" Tiểu hung dữ ngốc nghếch, bị nhốt trong đây sao không cầu cứu ta ah~?? "

" Hừm... "

" Ta ở bên cái tên Mã Hạc gì đó, cho hắn nắm rồi sờ. Thật là thiệt thòi nha~, bảo bảo cần an ủi lắm "

Nhất Khuynh liếc mắt tà tà xinh đẹp đùa bỡn, cằm chống xuống vai Ciara. Giọng điệu thật sự khiến người nghe phải sởn gai óc...

" Cút "

" Nga~, đau lòng quá. Có một mũi tên đâm xuyên qua tim ta ah~, này này... đau quá đi~ tiểu hung dữ thật tàn nhẫn "

Nhất Khuynh đưa tay cầm lụa chấm chấm nước mắt tỏ vẻ đáng thương. Mọi người chứng kiến cảnh tượng này cũng đều phải câm nín. Cô nhìn qua, nhíu mày lại khi thấy Phụng Nguyền Lam đang cầm cây quạt trên tay. Tà khí cũng đang dần xâm nhập vào cơ thể nàng ta, nụ cười độc ác điên dại hiện lên

" Ha ha haaa~... "

" Hửm?? Không ngờ Huyết Vương ngươi gây nhiều oán thù như vậy "

Thất Phụng liếc mắt từ trên nhìn xuống khinh miệt, Long Ngạo Hàn trầm mặt trước hành động đó của nàng ta, cất tiếng uy quyền với Phụng Nguyền Lam

" Ngươi làm gì vậy?? "

" Ha ha haaa~... Ta làm gì?? Ta muốn giết hắn "

" Tại sao?? "

" Vì hoàng thượng, đừng tưởng ta không biết. Hoàng thượng đối xử với kẻ bất nam bất nữ này rất để tâm "

Phụng Nguyền Lam trợn mắt chỉ tay vào cô, khiến hắn đứng hình trước câu nói đó không hiểu gì. Long Lãnh Viên một bên dựa lưng vào cây ôm vết thương đang đau đớn. Chống cự chịu đựng cười ôn hòa chế giễu

" Hoàng huynh, chuyện này huynh thật sự không thể cãi "

" Trẫm... "

" Hoàng thượng, chỉ khi tên bất nam bất nữ này chết đi. Người mới để mắt tới Lam nhi "

Phụng Nguyền Lam tức giận siết chặt cây quạt quát, quả là lòng người không dễ đoán. Cô run rẩy đốt tay nhẹ nhàng, nhìn cây quạt đang từ từ to ra một cách bất thường. Tựa như che lấp cả khoảng trời trên cao của họ. Cho đến khi cô không còn thấy bất cứ thứ gì khác ngoài một màu đen...

\[ Ký chủ, người bị che... bíp... mắt rồi. Đây là tuyệt kỹ của Kim La... bíp... lại... n...nhiễu ... bíp bíp... \]

Cô cảm nhận một sức nặng khó tả thành lời đang bao phủ lấy mình, không những thể xác cô bị nghiền nát thành tro trong phút chốc. Mà còn có cả linh hồn cô cũng đang dần bị tác động. Cô không thể thấy gì ngoài một màu tăm tối, đưa hai tay lên mắt sờ nhẹ như cố cảm nhận sự chân thật...

Những người bên ngoài thấy cô đột ngột quỳ xuống, máu từ mắt chảy ra. Cả thể xác lần nữa cũng tiêu biến, thay vào đó là một linh hồn mờ ảo lại tuyệt trần khiến ai nấy ngẩn ngơ. Linh hồn cô quá ảo diệu, gần như là không thể thấy rõ. Họ chỉ có thể cảm nhận được bằng tâm mình, rằng cô thật sự rất đẹp...

《 KHA KHA KHAAA~... TA SẼ KHIẾN NGƯƠI HỒN PHI PHIÊU TÁN VÌ ĐÃ DÁM CHỌC GIẬN TA 》

Chiếc phiến vốn vẫn có kích cỡ rất bình thường trong tay Phụng Nguyền Lam. Mọi thứ bên ngoài vẫn diễn ra không gì lạ, nhưng cô lại như bị đưa vào một khoảng không gian khác. Khiến cô trầm lắng lại cảm xúc, không rõ vì sao mình lại đau khổ tột cùng...

" Vương... "

Ciara và Nhất Khuynh nhìn nhau bay tới, nhưng khi đưa tay tính chạm vào cô thì bị hất ra mạnh bạo. Linh hồn cô rung lắc mãnh liệt, tà khí cứ dần dần xâm nhập vào khuếch trương như muốn cô bạo linh mà tan biến. Chiếc quạt bay càng ngày càng gần, hóa thành nữ nhân huyền bí khi trước. Ảo ảnh tung lụa mỏng mà xoay vòng... Tiếng nói dịu nhẹ lại phát ra âm vực của địa phủ. Như mê như say khiến người lạc bước

" Kha~ la~ trở về~ "

" ... "

" Kha~ la~ vô gian cõi u tuyền~ "

" ... "

" Kha~ la~ ... Giam hồn phách~... Tiêu biến trở về hư không~ "

" ... "

" Kha~ la~ sai trái ngạo tàn~ "

" ... "

" Kha~ la~ trừng trị tội linh~ "

" ... "

" Kha~ la~ đầy xuống địa phủ "

" ... "

" Kha~ la~ chốn yên bình~... Trở về... giam giữ... kha~ la~ say mộng thế trần~ "

" ... "

" Kha~ la~ Tỉnh giấc u mê... về lại cội nguồn... kha~ la~ nơi bắt đầu của thời gian~ "

" ... "

" Kha~ la~ Chốn phiêu bồng... trở về với hư không~ "

Âm thanh như có như không cứ truyền vào tai cô mê hoặc dẫn dắt người bước vào sương mù dày đặc khó lòng thoát ra, khiến tâm trí cô dao động mãnh liệt. Linh hồn cũng dần mờ nhạt hơn... Cô ôm đầu nhưng tiếng nói như hơi thở đó cứ văng vẳng thôi đưa. Tựa chừng thật sự muốn cô nhắm mắt lại mà chìm vào mộng sâu...

\[ Ký... b...bíp... c... bíp... ch... bíp... chủ... \]

Cô nghe thấy âm thanh máy móc nào đó đang vang lên, cô không biết đó là gì. Mọi thứ giờ đây thật trống rỗng, cô không nhớ gì cả. Cô không biết mình đang làm gì, cô không hiểu tại sao mọi thứ lại là một màu đen. Thứ cô nhận thức được chỉ là tiếng nói không ngừng vang bên tai khiến cô đắm chìm kia...

" Kha~ la~ một linh hồn cô độc "

" ... "

" Kha~ la~ tỉnh mộng nào~ "

" ... "

" Kha~ la~ ngươi không là ai cả~ "

" ... "

" Kha~ la~ ngươi không là gì ở trần gian "

" ... "

" Kha~ la~ ... Nghe lời ta... tiêu biến nào~ ... "

" ... "

" Kha~ laa~ trở về với cõi bình yên~ ... Giấc ngủ thiên thu~~ "

" ... "

Cô không còn nhớ điều gì nữa, tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng đến vô hồn. Tại sao cô ở đây?? Tại sao cô phải tồn tại?? Cô cũng chỉ là một linh hồn trong thiên hà rộng lớn... Đã đến lúc cô nên trở về với nơi bắt đầu...

Mọi người nhìn cô đang dần mờ nhạt, cánh tay cũng đang dần nứt ra. Tiểu Huyết quấn lấy thân hình tiểu Bát Đản xuất hiện trên không. Cố gọi tên cô nhưng giờ đây cô không còn nghe gì được nữa ngoài âm thanh êm dịu kia.

" Rắn thúi, phải làm sao đây?? Ta cũng không kết nối được nữa với ký chủ "

Tiểu Bát Đản sợ hãi, nước mắt lưng tròng nhìn cô đang ôm đầu quỳ đó. Nhất Khuynh dùng lụa tấn công nữ nhân tinh linh xinh đẹp kia nhưng không thành. Cả Ciara cũng cố đánh bại Phụng Nguyền Lam và chiếc phiến, nhưng vũ khí của Ciara không thể đi xuyên qua được kết giới của họ...

Nữ nhân kia cứ vừa nói vừa lướt nhẹ xung quanh cô như khiêu vũ. Ánh mắt đen không tròng trắng cứ chớp động đến mê ly. Thất Phụng trên cao chứng kiến vang lên nhiều tiếng cười khác nhau inh tai văng vẳng

" Ha ha haaa~ ... Đúng là không biết trời cao đất dày "

" Im đi con chim xấu, đã xấu còn nói nhiều. Ta ngoạm bớt vài cái đầu của ngươi giờ "

Tiểu Bát Đản uất ức liếc qua mắng khiến Thất Phụng tức giận. Trừng mắt không vui

" Con mèo ú kia ngươi nói gì hả?? Có tin ta lột da mèo ngươi không?? "

" Ểh?? Có đứa gọi ta là mèo kìa, mà ta không ú nha "

Tiểu Bát Đản liếc lên nói với tiểu Huyết như khoe khoang, sau đó nhớ ra chữ dư thừa nên quay qua phản bác. Tiểu Hắc bên trong vòng âm vẫn chưa được giải thoát, sức mạnh vòng âm này lớn hơn của cả Ciara gấp nhiều lần. Được hình thành nên bởi sức mạnh của chính người bị nhốt, nên không ai có cách nào cứu nó ra. Tiểu Hắc khép hờ mắt uy phong cất tiếng

" Bớt nói nhảm đi. Xích Xà, mau dùng pháp lực của ngươi làm suy yếu Kim La Sa Sa Phiến, kéo dài thời gian "

Tiểu Huyết nhìn qua lãnh ý xuyên thấu đôi con ngươi tím biếc thâm tàng. Ngửa đầu há miệng rắn ra, một dãy lưu quang màu hồng rực tàn bạo như trụ dài xuyên qua tầng mây trời

RẦM... ĐOÀNG...

Sấm sét đánh vang, dãy trụ hồng nhạt uy lực khó lường từ trời vòng xuống đánh thẳng vào thân quạt mờ nhạt đang lơ lửng giữa không trung. Phụng Nguyền Lam bên trong đang đứng nghiêm điều khiển bỗng phun ra búng máu đỏ. Thanh Cửu Mệnh Trường kiếm quay về với Long Lãnh Viên, không can dự vào những sức mạnh ngang tầm. Lấy tĩnh chế động, bất dự sự đời...

Long Lãnh Viên cảm nhận được, nên cũng yên lặng đứng một bên. Phong Cung Nghịch Thiên đứng khoanh tay, vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào cô. Tiếng nói vang lên nhạo báng

" Phụ thân đây không thể giúp ngươi, ta không vượt ra tam giới. Chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của ngươi mà thôi "

《 KHA KHA~ CON RẮN CHẾT TIỆT. SÚC VẬT MÀ DÁM CAN THIỆP VÀO CHUYỆN CỦA TA?? 》

Đôi con ngươi tiểu Huyết mở to lạnh lẽo sau câu nói đầy xúc phạm của Nhân Ngư. Trụ sáng càng ngày càng mạnh, bùng phát như một quả bom. Âm thanh vang lên chẳng khác nào tu la khiến thân hình đang bị quấn chặt của tiểu Bát Đản cũng phải run nhẹ

" CÂM MIỆNG ĐI CON CÁ CHẾT "

Thất Phụng ngoe ngảy 7 cái đầu xinh đẹp, xà cánh ra rồi bỗng chốc biến mất. Hóa ra nó đã xuất hiện ngay phía sau tiểu Bát Đản, muốn đánh lén thì bị thân ảnh đen tuyền bay tới đạp ra.

" LŨ KHÔNG BIẾT SỐNG CHẾT!! UỔNG CHO DANH LÀ LINH THÚ CỦA TIÊN GIỚI. LẠI TRIỆU HỒI MA QUỶ... TA KHINH "

Lần này là tới lượt tiểu Hắc nổi trận lôi đình, một khoảng thời gian nó cũng đã có thể phá giải được sự giam cầm mà thoát ra. Đôi mắt xám tro càng thêm đậm đặc sương mù nhìn Thất Phụng. Thân ảnh diễm lệ phát ra thất âm cười lớn càn quấy

" Ha ha haa~... để ta lĩnh giáo sức mạnh của Càn Khôn Thần Điểu ra sao "

" HỖN XƯỢC... "

" Phải đó Hắc Ảnh, con chim đó còn đáng ghét hơn con chim chín nữa. Xử nó đi "

Tiểu Bát Đản chăm thêm dầu vào lửa, phụng phịu cổ vũ. Đáy mắt xám tro đục ngầu ngửa đầu kêu lên một tiếng QUÁC

" LINH NGUYỀN GIÁP "

Tiểu Hắc thân hình hóa lớn thêm một trượng, trên lông mao đen được phủ những vầng sáng xám như giáp bảo vệ phát ra ánh kim lấp lánh. Từ đầu tới đuôi một thân uy mãnh, toát ra cỗ phong phạm không thể xem thường... Giờ đây nó thật sự giống như vị vua tối thượng ngự trị cả bầu trời. Mỗi cái đập cánh đều có lốc gió bay lên, muôn vàn lưỡi nhọn tấn công Thất Phụng. Lại thêm một cuộc chiến nữa diễn ra giữa hai dũng sĩ không trung...

《 CÁC NGƯƠI... ĐÁNG GHÉT...!! HỒN PHIẾN VŨ 》

Cây quạt bỗng chốc xoay vòng tạo ra sự xoáy chuyển trong không khí, chống lại trụ sáng của tiểu Huyết đang phun trào như núi lửa. Cảnh tượng này không phải thứ mà con người bình thường có thể nhìn thấy, nên hầu như đã sớm ngất đi bởi áp lực lớn mạnh. Trừ Long Lãnh Viên, Long Ngạo Hàn, Phong Cung Nghịch Thiên, Phỉ Yến Liên và Thi Ca ra vẫn tận mắt nhìn mọi thứ đang hỗn loạn thì những kẻ còn lại đã bất tỉnh.

" Tiểu hung dữ... "

Nhất Khuynh cố tấn công nữ nhân ảo ảnh kia nhưng bất lực, liền ôm lấy tựa cả thân vào người Ciara mệt mỏi kêu lên. Đôi mắt nhìn xuống mặt đất, điệu đà liếc nhìn lại ẩn hiện tia nghi hoặc

" Long Ngạo Hàn là vua một cõi
Long Lãnh Viên là chủ của Cửu Mệnh Trường Kiếm
Phong Cung Nghịch Thiên đã đạt tới cấp bậc Thừa Huyền
Phỉ Yến Liên là hồ ly của Linh Lung Giới. Vậy... loài người kia sao chịu đựng được áp lực ngoài tầm với của nhân loại này đây?? "

Âm thanh vô cùng sắc xảo vang lên khiến bọn họ phải để tâm đến Thi Ca vẫn đứng một bên làm mờ hiện diện của bản thân. Ciara cũng dừng lại sự tấn công, dùng đôi mắt u minh quan sát nữ tử dịu hiền kia. Long Ngạo Hàn nhíu mày, giọng nói hiện ra tia cảnh giác

" Ngươi là ai? "

" Ta... ta không có hại ai cả... "

Thi Ca dùng đôi mắt trong ngần ngây thơ ra nhìn họ, bộ dạng sợ sệt lắc đầu, thật sự không có chút dấu hiệu nào của sự dối trá. Nhất Khuynh bỗng chốc xuất hiện bên cạnh nàng ta, bàn tay 10 ngón nhọn hoắc chạm khẽ vào làn da trắng mịn. Đôi mắt tà tứ liếc qua đa tình

" Tỏ ra ngây thơ để người khác tin tưởng cũng rất tốt... Nhưng ngươi có biết không...?? Khi cố tỏ ra quá ngây thơ trong hoàn cảnh đặc thù lại phản tác dụng mà khiến người ta nghi ngờ đó ah~... "

Âm thanh Nhất Khuynh vang lên yểu điệu lại có phần cường liệt khiến người nghe không thể phản bác. Một tay ôm lấy eo Thi Ca từ phía sau, tay kia vuốt ve gương mặt thanh thuần như bất cứ lúc nào cũng có thể dùng móng vuốt đâm thủng da thịt trắng hồng mịn màng của nàng ta. Hứng thú nhìn chăm chú biểu hiện con mồi...

" Hự... "

Bọn họ kinh ngạc nhìn qua cô đang vang lên âm thanh đau nhói. Mọi thứ xung quanh cô vẫn chỉ là một màu đen mờ nhạt. Tiểu Huyết nhắm lại đôi mắt, khàn giọng nói

" Hắc Ảnh... ta tới giới hạn rồi "

Vừa dứt lời tiểu Huyết đã biến mất hóa thành luồn sáng đỏ bay vào miệng tiểu Bát Đản. Trụ sáng hồng rực mất đi cũng khiến tà khí bùng phát lấn áp linh hồn cô. Cuộc chiến vẫn diễn ra giữa tiểu Hắc và Thất Phụng chưa thể dừng lại4. Nhất Khuynh và Ciara thấy vậy liền bay lên chú tâm cố đánh vào chiếc phiến nhưng đều không có tác dụng...

《 KHA KHA KHA KHAAA~... LŨ RANH CON KHÔNG RA GÌ, SỨC MẠNH BAO NHIÊU MÀ ĐÒI ĐẤU VỚI TA?? KHA KHA KHAA~ 》

Tiếng cười ngạo nghễ văng vẳng khiến Ciara trầm mặt không vui. Quả tạ nâng lên hướng chiếc phiến quất mạnh như muốn phá nát nó. Ra sức dồn dập tấn công cùng Nhất Khuynh...

' Ta phải tan biến... '

Trong tâm trí cô giờ đây chỉ hiển hiện một câu duy nhất, mi mắt run rẩy cũng dần quá sức chịu đựng mà dần khép lại. Linh hồn đau đớn bị bao quanh bởi âm khí, nữ nhân kia cứ ở cạnh cô thôi miên không ngừng. Tưởng chừng cô đang lạc bước vô thần trong không gian bất tận, không còn phân rõ được hướng đi và chính bản thân mình. Cho đến cuối cùng khi mi tâm đen nhánh run rẩy gần như phủ xuống thì một thanh âm khác lại vang lên đinh đinh chỉ mình cô nghe thấy lấn áp đi mọi thứ. Rõ ràng mồn một như muốn cứu cô ra khỏi sự giam cầm...

" Chủ Nhân...!! Ta Sẵn Sàng Phục Lệnh... "

Phựt...!!

Một dãy lửa bỗng chốc bùng lên, Huyết Tàn Kiếm từ đâu xuất hiện vây quanh linh hồn cô. Hắc Diễm dữ tợn hóa thành cái đầu quỷ dọa sợ nữ nhân ảo ảnh, khiến nàng ta không chịu nổi áp bách mà quay trở về Kim La Sa Sa Phiến.

《 CÁI GÌ?? 》

" Vương lấy lại được ma thuật... "

Nhất Khuynh mỉm cười hứng thú, nàng ta cũng đã sớm cạn kiệt sức lực. Nhìn dãy lửa ngạo mạn giữa không trung bao trọn lấy cô. Một đôi tay thanh mãnh vươn ra từ bên trong tường hỏa nắm lấy quai cầm tinh mĩ, động đậy ngón trỏ và ngón giữa như muốn siết thật chặt nó vào lòng bàn tay. Uy thế đế vương tỏa ra khiến mọi thứ dần trở nên đáng sợ, phá tan sự căng thẳng và bất lực vừa rồi. Dãy lửa cuồng ngạo đi lên tận đỉnh trời như thay cô tỏ rõ cường quyền...

《 CÁI GÌ CHỨ?? SAO NGƯƠI THOÁT ĐƯỢC?? NHÂN LOẠI THỐI NÁT. THÔNG LINH PHIẾN 》

\- GRÀ~~ O...

Một tiếng kêu chói tai vang vọng, linh hồn quỷ dữ xuất hiện to lớn nuốt trọn ngọn lửa. Nhưng nó cố nuốt bao nhiêu thì ngọn lửa vẫn càng cháy rực nhiều hơn. Cô đứng dậy, đôi con ngươi đỏ máu sáng quắc hòa lẫn vào trời đêm u uất. Linh thần mộng mị tựa tinh linh xinh đẹp làm say lòng người. Thanh kiếm trong tay xoay vòng một màu đỏ chết chóc không khác Tử Thần đòi mạng, phi thân nhẹ nhàng ở giữa không trung cận kề với chiếc phiến đang bật mở xoay vòng điên loạn. Lưỡi kiếm cố xuyên qua phần thân quạt, khiến hai món vũ khí va chạm hình thành ngọn lửa điện màu vàng nho nhỏ bắn ra từng tia. Diễn cảnh quá nhanh không ai có thể rời mắt cùng sự bần thần. Phong Cung Nghịch Thiên đứng một bên, đôi mắt tà anh hơi khép hờ, sau đó vươn môi rất nhạt chẳng rõ ý vị. Bàn tay siết chặt nhìn linh hồn đang cầm Huyết Tàn Kiếm...

ROẸT...!!!

《 AHHHHH... 》

Tiếng thét vang lên đau đớn tột cùng đến inh tai, ma pháp quanh cô cũng bộc phát hết năng suất. Chiếc phiến bị chẻ ra làm hai bởi lưỡi kiếm vô tình, thân hình Phụng Nguyền Lam cũng không ngoại lệ, công phá cả kết giới hoàn toàn lật ngược tình thế. Phỉ Yến Liên kinh hoảng đưa tay che miệng, không tin vào mắt mình...

Ầm... Ầm... Đoàng...!!

Bên kia Thất Phụng cũng đã bị tiểu Hắc đánh cho chật vật, căm phẫn cất tiếng nói vang lên đều đều của 7 loại thanh âm

" Thật đáng sợ, nhưng Huyết Vương... Tam Giới bao la, không phải không trị, mà là chưa trị. Không phải không có kẻ quyền năng, mà là chưa xuất hiện. Ta chờ xem ngươi sẽ hứng chịu sự giận dữ của các vị Thần Tối Cao như thế nào. "

Trong lời nói của Thất Phụng có đe dọa cũng có bàng hoàng, cố cười nham hiểm như muốn mang lại cho cô sự sợ hãi. Nhưng thứ nó nhận lại chỉ là một đôi mắt huyết quang sáng rực không khác gì tinh hoa của vạn vật liếc qua đầy âm lãnh từ cô...

" Ngươi... Yến Liên, đi!! "

Thất Phụng nuốt cả Phỉ Yến Liên vào bụng rồi hóa thành vòng xoáy mà biến mất trong từng áng mây đen. Bầu trời cũng trở lại yên tĩnh phần nào, cô buông xuống thanh kiếm, linh hồn bay lên sau đó tất cả biến mất như không hề tồn tại trên cõi nhân gian...

Mọi thứ đã chẳng còn gì ngoài sự tàn lụi và mùi máu tanh, Long Ngạo Hàn vươn mắt tìm kiếm cô nhưng thứ hắn nhận lại chỉ là sự sững sờ. Phong Cung Nghịch Thiên trầm mặt, khoanh tay đứng đó mỉm cười thần bí âm hiểm. Sau cũng không nán lại mà rời đi...

Thi Ca tiến tới nhặt lên hai mảnh thân quạt cứng đã bị chẻ ra làm hai. Bước chân mềm mại âm thầm rời khỏi hoàng cung, cũng có thể là thế gian này...

Mọi thứ như vậy bất chợt tĩnh lặng, đại dương này biến chuyển chẳng ngờ. Ai đủ bản lĩnh để điều khiển được sóng gió phong ba?? Cũng như chỉ vì một người xuất hiện, mà làm nháo loạn cả nhân gian. Long Ngạo Hàn quỳ xuống mặt đất sau một đêm dài, bầu trời cũng chứng minh sự kết thúc đột ngột bằng cơn mưa lớn. Cảm xúc vừa rồi dao động mãnh liệt cuồn cuộn như sóng dữ, nay lại bất chợt tĩnh lặng mang lại cho con người sự bơ phờ và đau nhói không rõ nguyên do. Khó chịu lại nghẹn uất chẳng thể kiểm soát...

Đương triều hoàng đế Long Ngạo Hàn ổn định giang sang, thiên hạ thái bình. Dị tượng sau đêm đó cũng không ai hay biết cuộc nổi loạn âm thầm. Mọi thế lực đều bị dẹp bỏ khiến bá tánh an vui. Hắn là vị Minh Quân trong mắt trần đời, cũng chẳng có ai biết được sự hiện diện của một vị Quốc Sư bí ẩn đã từng tồn tại. Ngày ngày khiến hoàng đế nhớ nhung, dù không rõ cảm xúc đó là gì. Nhưng hắn chỉ là chẳng thể cùng bất cứ ai gần gũi, hậu cung trống vắng lạc lỏng không một bóng hồng. Cả đời hắn sống trong sự nuối tiếc và trăn trở, không ai có thể giải bày khúc mắc trong tâm hắn. Hắn không biết được rốt cuộc tại sao mình lại bị trói buộc bởi một bóng hình đã không còn tồn tại... Hắn không rõ và mãi mãi vẫn là không thể rõ. Cho dù đến khi hắn chết đi, câu trả lời vẫn là bí ẩn... Chết trong sự hiu quạnh...

Nhân gian cũng chỉ có thể đoán mò, nhưng liệu ai tìm ra lời giải?? Vì thế mà cũng lưu truyền một câu trong sử sách Kỳ Nghệ Quốc...

Minh Quân Ngạo Long Đời Lẻ Bóng
Tâm Thảm Vô Tình Ẩn Ưu Tư
Thiên Hạ Giang Sang Mãi Trị Vì
Một Kiếp Đơn Côi Không Hậu Thế...

Còn Long Lãnh Viên đã ẩn cư thoái lui khỏi sự đời sau khi hoàng huynh mình ổn định ngai vị. Thiên hạ truyền tai nhau rằng hắn cùng ái nhân trong lòng là Dao Ỷ Nhi làm uyên ương không màng thế tục. Sống hạnh phúc đến cuối đời trong sự bình yên...

Nhưng liệu có ai biết được rằng, cuộc chiến vốn không dừng lại tại đó. Cái kết chiến đấu vì tình yêu, tạo ra một màn phong ba khốc liệt. Tưởng chừng đầy lãng mạn và hạnh phúc, thực chất là một bức màn mỹ lệ che đậy những âm mưu đầy rẫy tội lỗi xấu xí và toan tính của Long Lãnh Viên với thế lực bí ẩn hùng mạnh ngang tàn đầy tham vọng của Thiên Ngục Cung. Nhờ có Cửu Mệnh Trường Kiếm đã khiến cho Long Lãnh Viên đủ uy mạnh để đối đầu với Phong Cung Nghịch Thiên mà bất phân thắng bại...

Đồng nghĩa ẩn đằng sau cái kết viên mãn, là một cú lừa che đậy cuộc chiến thảm khốc âm thầm giữa Kỳ Nghệ Quốc và Thiên Ngục Cung. Kéo dài không hồi kết trong sự lặng lẽ mà chẳng ai hay biết... Bọn họ đối đầu nhau chỉ để chứng minh mình tài giỏi hơn, tạo ra lạc thú trong một cuộc đời trống trãi. Thật kỳ lạ... nhưng những con người thông minh đứng trên đỉnh cao của thế gian này. Vốn là những màn đêm bí ẩn đầy điên loạn... Họ khó đoán cũng khó lường... đó là khi người đời cho rằng họ nắm trong tay tất cả những gì hoa mỹ nhất của hồng trần và chính bản thân họ lại nhận ra rằng... mình vốn chẳng có gì...

Thật vô nghĩa có phải không?? Nhưng đôi khi diễn ra rồi ta mới biết nó vô nghĩa. Hoặc đối với người khác nó vô nghĩa, nhưng đối với người trong cuộc lại là niềm vui và sự kiêu hãnh. Những kẻ mạnh nhất đứng trên cao và lao vào sự cuồng ngạo. Tạo ra trò chơi biến hóa khôn lường do chính họ điều khiển, tận hưởng chư vị tận bên trong ván cờ. Họ là thế... những kẻ điên rồ...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv