Cuộc chiến sống còn diễn ra, thế lực hai bên càng ngày càng yếu giảm. Cửa thành vẫn đóng chặt không để bất cứ bá tánh nào thiệt mạng oan uổng. Hoàng cung cũng chẳng có hành động nào khác thường... Nhưng chính sự im hơi lặng tiếng đó mới là sự khác thường kỳ lạ...
Tại vùng đất xa xôi của Ngoại Bang, một đoàn kỵ binh đang được phái đến trên đường đi tới yểm trợ cho Sở La Kháp Ca. Không rõ vì sao họ lại ngu muội mà tiếp diễn một cuộc chiến vô nghĩa như thế. Nhưng nếu binh lực của Vương Tử kia bị mất đi, hắn sẽ chết không toàn thây. Do họ ngu ngốc, hay do số phận đã sớm được định sẵn...??
Ciara mang trên mình thân hình Lục Tử bị truy sát bởi Trương Thập, hắn cầm một thanh đao trên tay rượt đuổi tới tận vùng đất xa xôi
" Lục Tử, đây là lệnh của Vương Gia. Ta không thể làm khác "
Dừng lại đứng trên thân cây dùng đôi mắt trắng dã nhìn nam tử bất đắc dĩ đang siết chặt đao. Hé môi vang lên âm thanh khẽ khàn từ cổ họng
" Hừm..."
" Lục Tử, nếu ngươi không xin rời khỏi Vương Phủ cũng đã không bị tiêu diệt. Kiếp sau gặp lại ta sẽ tạ lỗi với ngươi "
Trương Thập chỉ còn một tay vung đao, lao đến như cơn gió. Nhìn chăm chăm vào thân ảnh đang đứng đó như lúc nào cũng có thể bị gió cuốn trôi. Bỗng chốc đồng tử co rút, Ciara trở lại nguyên hình. Hai quả tạ treo lủng lẳng hai bên nặng nề cũng không khiến Ciara mệt mỏi. Bộ đồ hầu gái xa lạ trong mắt Trương Thập. Đôi đồng tử đen tuyền trở về như u minh
Rầm!!! Đoàng
Trương Thập xác thịt không còn nguyên vẹn phá thũng mặt đất khiến đám kỵ binh đang đi nháo loạn. Cầm khiên giáo đề phòng xung quanh, Ciara bay lơ lửng trên không trung. Tay đưa lên trước ngực mấp máy tiếng nói vô hồn
" Thân thể này là do Vương ban tặng, lũ tạp nham dám dùng sự dơ bẩn làm hại đến ta. Một kẻ cũng không tha "
Một trận cuồng phong nổi lên, đám người nhìn lên khiếp hoảng thấy Ciara đang nắm dây xích xoay vòng tạo ra cơn gió mạnh đẩy lùi bước chân chúng. Nhanh đến mức tựa như lốc xoáy, hai quả tạ to tròn đập mạnh xuống
ẦM...!!! BỘP...
Vùi thây cả hàng ngàn sinh mệnh trên nền đất, Ciara thu lại quả tạ nhìn cả vùng đất hoang vu chất chồng xác chết. Thân thể Trương Thập cũng đã rã ra hòa vào bao xác người đến không thể nhận dạng. Hai tay nắm chặt dây xích, mắt cụp xuống
" Đẹp~... "
Ciara biến mất giữa không trung, để lại từng đợt gió khô hanh tản đi mùi máu đỏ. Khoảng nửa khắc sau ( Nửa tiếng ), một binh đoàn phi ngựa khí thế oai hùng hướng về phía đó đi tới. Dẫn đầu đoàn kỵ mã mặc giáp trắng là Thẩm Chương. Hắn đưa tay lên ra hiệu dừng lại, kinh hoảng nhìn cảnh tượng thất thường đó...
\- Là kỵ sĩ Ngoại Bang, chúng ta nên làm gì?? Chờ lệnh Vương Gia??
" Mệnh lệnh chúng ta là đi tiêu diệt Ngoại Bang, nay viện trợ của chúng đã chết... Chúng ta xông đến lãnh thổ Ngoại Bang san thành bình địa "
Thẩm Chương hùng hồn nói, nhưng bàn tay siết chặt dây cương đã sớm run rẩy. Cố thể hiện khí lực mạnh mẽ, cắn răng phi ngựa đi. Đôi con ngươi khi liếc qua cảnh diệt vong đó mà không thoát khỏi sự bàng hoàng....
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Diệu Khắc Phàm, ngươi nếu còn muốn tranh giành nàng với ta. Thì chuẩn bị con đường chết đi "
Sở La Kháp Ca vung kiếm chém một đường gió, nhìn nam tử đối diện đang âm trầm.
" Hừ, nàng không nói sẽ đi theo ai. Là nam tử hán đại trượng phu, ta và ngươi sẽ dùng thực lực để chứng minh "
Bọn họ nháo loạn ngoài kinh thành, lại chẳng nghĩ tới hậu quả của bản thân. Giờ đây tâm trí đã hoàn toàn bị bóng hình một nữ nhân xâm chiếm, cuồng dại mà chẳng tỏ tường việc gì khác. Đây là quá yêu hay quá ngu muội?? Có lẽ chỉ có người ngoài cuộc mới hiểu rõ...
" Các chàng vì ta như thế, có đáng không?? "
Hai nam nhân kinh ngạc vui mừng khi nghe thấy âm thanh êm tai vừa vang, nhìn lên tường thành đã thấy Dao Ỷ Nhi đang mỉm cười e lệ có chút sầu não hỏi. Diệu Khắc Phàm lắc đầu
" Tất cả vì nàng đều đáng "
Nàng ta phóng mị lực hồ ly ra khiến bao người trầm mê, ai nấy si ngốc đến quên bẫng việc đang hỗn chiến. Nhìn bóng lưng thướt tha quay đi mà lòng không ngừng xao xuyến...
Vụt... Vù...
Nàng ta trở lại nguyên hình chạy đi, để lại sau lưng là tiếng binh khí va chạm kịch liệt. Chạy đến Thư Nhã Quán nhìn nam tử đang ưu nhã lười biếng uống trà. Si mê nhảy vào lòng hắn nói
" Vương Gia, ta hoàn thành nhiệm vụ rồi "
" Tốt lắm "
Hắn đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt khiến nàng ta nghoe nguẩy đuôi. Bộ dạng dâm đãng như muốn mê hoặc nam nhân đó. Phỉ Yến Liên đứng một bên pha trà không nói gì. Nụ cười khẽ khàn trầm tư hòa vào gió
" Ha~... Các ngươi nói Thiên Ngục Cung hậu thuẫn cho Thái Hậu An Thịnh Dương có đơn giản không?? "
" Ý ngài là sao?? "
Phỉ Yến Liên cắn môi liếc mắt hỏi, nam nhân kia khép hờ mắt xoay xoay chung trà trên tay.
" Bản Vương nghĩ chỉ cần diệt trừ Ngoại Bang, Thái Hậu sẽ biết khó mà lui. Dự định sẽ tha cho lão ta một mạng, nhưng nay bà ta chết. Việc về Thiên Ngục Cung cũng phá ra thêm một kẻ thù..."
" Vương Gia lúc đầu là nể sợ thế lực hùng mạnh bí ẩn đó nên mới không nhắm tới Thái Hậu?? "
Phỉ Yến Liên đóng nắp trà lại, âm thanh đều đều vang trong gió. Long Lãnh Viên vuốt ve bộ lông của con hồ ly trên đùi. Đôi mắt sắc lãnh sâu thẳm nhìn xa xăm...
" Ha~... Phải, nhưng Quốc Sư lại giết chết Thái Hậu. Thật kỳ quái, tại sao y lại không sợ hãi thế lực Thiên Ngục Cung đó?? Hay là không biết về nó ah~ "
" Vương Gia luôn nghi ngại về vị Quốc Sư đó?? "
" Thái Hậu mời hắn hợp tác, nên mới biết Trung công công là nội gián. Nhưng Bản Vương thấy nó quá suôn sẻ và êm xuôi. Tại sao lão bà nham hiểm đó lại chấp nhận chết dễ dàng như vậy?"
Long Lãnh Viên bộ mặt vẫn đạm nhiên như gió, nụ cười trên môi nhạt nhẽo nhưng lại bí ẩn khó lường. Nam tử này thực chất quá nguy hiểm... Phỉ Yến Liên thấy như vậy, liền từ tốn đấm bóp vai cho hắn hỏi
" Vương Gia muốn làm gì tiếp theo?? "
" Con người đó quá bí hiểm, bản Vương sẽ không dễ dàng bỏ qua. Ha~ "
Tiếng cười hòa vào gió trôi đi theo dòng chảy thời gian. Đây chưa là sự kết thúc, mà là sự khởi đầu cho một cuộc chiến khốc liệt hơn sẽ diễn ra...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cô mở mắt ra, từng tầng quang bao phủ lấy cả thân thể. Luồn khí uy áp xâm lấn hang động mạnh mẽ, cảm nhận dòng chảy năng lượng đang đột phá trong cơ thể cô
\[ Chúc mừng ký chủ lên được Sơ Hạ - Đinh Nguyệt (\*¯︶¯\*) \]
" ... "
\[ Mà tại sao người phải tốn công?? Người đã có thể rời đi rồi mà?? \]
" Ta chưa chơi trò vui, làm sao dễ dàng đi?? "
Cô nhướn mày cảm nhận sự u tối xung quanh, bỗng một âm thanh tiếng nói trầm thấp vang lên khiến hang động trở nên quỷ dị. Văng vẳng đọng lại đến rợn người
" Ha ha ha~... Hảo nhi tử là đang chờ đợi niềm vui gì?? Cho phụ thân tham gia cùng nào "
Cô nhìn thân ảnh bước vào từ màn đêm tĩnh mịch, mái tóc búi cao đính bằng cây trâm đơn giản. Dung nhan tuấn lãng sáng sủa kia sẽ khiến bao người nghĩ rằng hắn là một nam tử trung niên anh dũng bất phàm, hào kiệt võ lâm?? Nhưng đó là khi hắn không treo lên nụ cười ma quái rợn gáy đến khó chịu kia...
" Chờ ngày lão bị vùi thây dưới đất cát "
\[ K...ký chủ... ⊂(゜Д゜⊂ \]
" Ha ha haaaa~... Hảo nhi tử, ngươi thật thú vị. Phụ thân đến đây để bồi đắp tình cảm với ngươi "
Phong Cung Nghịch Thiên bước đến ngồi cạnh cô cười lớn, âm thanh khàn đục lọt vào tai gần kề. Cô vẫn lạnh nhạt nhìn vào khoảng không tối tăm phía trước
" Bồi dưỡng?? "
" Phải, ha ha~... Hảo nhi tử muốn bồi dưỡng thế nào? Hay là như mẫu thân ngươi, cùng ta ngủ để trao dồi tình cảm?? "
\[ Cái lão già biến thái này, bồi dưỡng tình cảm con cái của lão là lăn giường sao? Tư duy hạn hẹp quá vậy? Có phân rõ đâu là quan hệ phu thê và quan hệ phụ tử hay không? Σ( ̄ロ ̄lll) \]
Tiểu Bát Đản bất mãn trong tâm trí cô, cô vẫn không có cảm xúc dư thừa nào. Nụ cười lão nam nhân bên cạnh cứ giữ nguyên quái dị, hai mắt như có thể phát sáng trong đêm mà xuyên thấu người cô
" Không cần "
" Ha ha haaa~... Nào, để phụ thân xác minh giới tính của ngươi "
Phong Cung Nghịch Thiên đưa tay xuống đũng quần cô đang xếp bằng một cách tự nhiên. Cô vươn môi cười nhạt nắm lại bàn tay hư hỏng kia, âm thanh hòa vào màn đêm của hang động
" Không cần phụ thân lo nghĩ, chỉ cần biết ta là hài tử của người. Chạm vào ta sẽ ngại đó "
" Hửm?? "
\[ Nà ní?? Σ( ̄ロ ̄lll) \]
Tiếng nói cô như mê mẫn trong đêm khiến người nghe phải nao lòng. Phong Cung Nghịch Thiên nhướn mày nhìn đôi con ngươi đỏ máu cũng đang cháy rực mỹ lệ tựa như ngọn lửa diễm đang phát quang cuốn người nhìn vào sự si loạn. Cười lớn trông rất hứng thú
" Ha ha haaa~... Bất nam bất nữ, có khí thái điên rồ của ta khi xưa. Tốt, tốt lắm. Hảo nhi tử quả nhiên không phụ lòng ta "
Cô lắng nghe tiếng cười ngạo nghễ như tự hào lắm của lão cũng vươn môi cười nhạt theo. Tiểu Bát Đản sợ hãi
\[ Ta lặn đây, hoài nghi nhân sinh quá ah~ (ಥ﹏ಥ) \]
" Hảo nhi tử, để phụ thân dạy ngươi vài bí thuật "
Lão đứng lên phủi y phục cất bước rời đi ra khỏi hang động. Cô trở lại bình đạm cũng nối bước đi theo. Cả hai thân ảnh hòa vào cánh rừng âm u với tiếng lá xào xạc quỷ dị thật lạ thường. Sương trắng dày đặc luân chuyển tạo nên một cảm giác lạnh lẽo rợn người. Âm thanh đạp lá phá nát không gian, cô lướt đi trong muôn vàn cây cối lớn. Cảm giác như đang lạc vào mê cung...
" Hảo nhi tử... "
Âm thanh trầm khàn vang lên khiến người bình thường nghe thấy phải giật mình. Cô nhìn đến, bóng lưng bị sương mờ lượn lờ bao phủ vây quanh bám vào y phục đen anh khí. Gương mặt lão từ từ quay lại, là một bộ mặt của quỷ dữ. Hai mắt sáng quắc như lưỡi dao đỏ ngầu trong đêm tối tịch mịch. Khóe môi rạch lên tận mang tai tạo ra nụ cười ghê rợn. Da mặt trắng bệch của xác chết, cảm giác như cô đang đối diện với một con quỷ thật sự. Gió lạnh thổi qua từng đợt mang đến sự mụ mị âm tàn. Bỗng chốc nó gần ngay gang tấc cận kề cô đến nổi có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi.
" Ha ha haaa~... "
Âm thanh khàn đục của quỷ dữ vang lên như đánh vào đại não. Mang lại cho người nghe sự ớn lạnh từ Địa Ngục vô gian...
Tách...!!
Tiếng búng tay vang lên, cô chớp nhẹ mắt đã thấy người ngay trước mặt mình là Phong Cung Nghịch Thiên. Quang cảnh vẫn u ám dị thường như thế, nhưng con quỷ kia đã biến mất.
" Hảo nhi tử... Đây là Ảo Ảnh "
" ... Là thứ lão đã dùng để cải trang thành Lâm Anh Tài?? "
" Ha ha haaa~... Phải!! Nào, lại đây "
Lão nam nhân đạp đất nhẹ nhàng một cái liền phóng đi xa trăm mét. Thân hình nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt cô. Thấy vậy cô cũng dùng khinh công đuổi theo...
Roẹt... Vù... Đoàng...
Cô vừa tới đã thấy máu vươn vãi khắp nơi văng lên thân cây, nhìn con gấu lớn có màu đỏ kỳ lạ đang nằm phơi thây trên đất. Phong Cung Nghịch Thiên thân ảnh tiêu sái vươn tay luồn vào vết rách có sẵn. Xé toạc cái xác to lớn đó ra làm nhiều mãnh một cách dễ dàng. Âm thanh vang lại thật êm tai, nhưng đối với người thường lại là nỗi khiếp hoảng...
Xé một mẫu thịt ra, hắn đưa qua cho cô. Máu đỏ vẫn thấm đẫm một mảng từ tay lão nam nhân nhiễu xuống từng giọt. Mùi tanh nồng đến buồn nôn, nhưng tiếng nói kia lại mang theo ý cười âm hiểm
" Ăn đi "
Cô nhìn miếng thịt sống vẫn còn lông thú, đôi mắt chớp nhẹ quan sát sự nhầy nhụa của máu thịt hòa lẫn. Cơn gió thổi qua lạnh rét, cô bình đạm nói
" Có thể không ăn? "
Phong Cung Nghịch Thiên khép hờ mắt nguy hiểm như đang nhìn con mồi đáng thương. Đưa đến bên miệng bình thản cắn nuốt, khiến máu tươi vấy bẩn dung nhan tuấn lãng nghiêm hùng. Âm thanh nhai nhuần nhuyễn không khỏi văng vẳng rõ ràng đến kỳ lạ.
" Hảo nhi tử, thứ này rất ngon, có điều không bằng thịt người. Cảm giác nhai nát xương chúng cũng rất dễ chịu.
Hắn ngồi xuống móc từ trong bụng quái thú ra một viên châu lớn vẫn còn đang dính máu phát sáng mỹ lệ. Cô bình đạm không quan tâm, nhìn lão nam nhân thản nhiên ngồi một bên ăn thịt sống uống máu tươi. Cũng ngồi đối diện dòm miệng...
" Hảo nhi tử, những viên nội đan này cũng chỉ là món đồ chơi. Ta cho ngươi thấy "
Nói rồi lão bóp nát bằng một tay khiến viên châu trở thành tro bụi, quăng lên không trung. Cô nhướn mày nhìn bụi phấn phát quang màu đỏ đang tản mát khắp khu rừng cùng sương đục hòa vào nhau thanh lệ đến diệu kỳ. Mọi thứ phút chốc như chìm trong ảo mộng, tiếng gió đâu đâu xa xăm vọng về. Một không gian vừa lung linh lại đáng sợ, khiến người nhìn bất giác ngẩn ngơ...
" Đẹp chứ? "
Cô gật nhẹ đầu nhìn màu đỏ như máu đang phát sáng, tựa vào thân cây ngắm nhìn màn đêm đang được dẫn dắt bởi sự mộng mị. Mi mắt nặng trĩu chớp nhẹ mỹ miều, mọi thứ trong con ngươi cô trở nên mờ ảo đến mông lung. Rồi dần dần nhắm mắt lại chẳng thể vươn lên...
Xoạc...!!
Tiếng bước chân đi tới, Phong Cung Nghịch Thiên lau máu trên mặt rồi quăng chiếc khăn, đi đến gần cô. Bàn tay vươn ra chạm đến môi cô vuốt ve chà sát, ngón tay giữa luồn vào những mảnh lụa quấn quanh. Chỉ cần dùng một chút sức là có thể khiến nó bung ra. Nhưng hắn như đùa giỡn, bàn tay nắm lấy cằm cô thật chặt. Hai mắt quan sát kỹ càng hàng mi đen cong nhánh, tiến tới gần ngậm lấy một hồi lâu. Tạo ra khung cảnh vừa ái muội lại như giấc mơ không có thật. Chốn quang cảnh khiến người không rượu mà say. Dời xuống chạm mũi mình vào mũi cô đang bị lụa đỏ quấn quanh. Hơi thở hòa quyện vào nhau, nụ cười hắn vươn lên tà độc...
" Đẹp lắm... "
Âm thanh trầm khàn giữ lại trong tâm người nghe sự in đậm rõ ràng, bàn tay đi xuống dần tiến tới đũng quần cô muốn kiểm tra, tiếng gió rít gào cũng chẳng thể ngăn cản thân ảnh đó. Từng hạt bụi vẫn còn bay lượn xung quanh, trụ bám lên hai bóng hình quỷ mị xa vời...
Bộp...!!!
Bàn tay hắn bị nắm lại khi gần tới nơi, đôi con ngươi bên phải dần mở ra đối diện với ánh mắt sâu thẳm. Môi hai người chỉ cách một khoảng, vang lên tiếng nói lạnh nhạt
" Phụ thân, đây là gì?? "
" Mê Thuật "
Phong Cung Nghịch Thiên vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh với nụ cười nham hiểm trả lời, dần rời khỏi mũi cô đứng lên đưa tay huơ huơ bụi đỏ. Cô cũng đứng dậy cười lạnh
" Phụ thân thật là biến thái "
" Ha ha haa~... Nội đan khi bóp vỡ hòa cùng linh lực lan đi trong không khí sẽ trở thành một thứ gây mê. Chỉ có ăn thịt của loài đó mới không bị ảnh hưởng "
Đôi mắt âm tàng liếc qua cô nhìn từ đầu xuống chân thăm dò. Cô vẫn bình thản ngắm cảnh
" Phụ thân, còn có trò gì khác? "
" Ha~... Ta dạy cho ngươi một tuyệt kỹ, đó là Ẩn Hình "
Phút chốc trước mắt cô lão nam nhân đã biến mất. Đôi con ngươi đỏ máu sáng rực nhìn xuyên thấu màn đêm, cố cảm nhận bóng hình cùng hơi thở nhưng không thành. Hàng mày liễu xinh đẹp bắt đầu nhíu lại, dùng cả Thông Thiên Nhãn nghe xa vạn dặm. Nhắm hai mắt bắt đầu bình tâm...
Xào xạc...
Mọi thứ như bao quát tất cả khu rừng lọt vào tai cô hình thành nên ảo ảnh. Tưởng chừng được tua chậm lại một cách chân thực nhất, nhưng cũng chẳng có điểm gì bất thường. Dần mở mắt ra, xẹt qua tia sáng hứng thú...
' Thoát được sự truy tìm của ta? Quả nhiên không tầm thường... '
Cô nhìn quang cảnh đề cao cảnh giác, ngoài tiếng lá cây va chạm đung đưa thì chính là tiếng côn trung xa xa vang lại.
Vụt... Bốp...
Cô khép hờ mắt liếc ra phía sau nhìn bản thân đã bị khống chế cả hai tay. Thân ảnh đứng vững nhưng Phong Cung Nghịch Thiên đã ở phía sau kìm cô lại.
" Ha ha~... Hảo nhi tử, ngươi thấy sao? "
Cô hạ người quẹt chân tung cú đá khiến lá cây trên đất bị đẩy đi một mảng. Lão nam nhân phóng lên tránh khỏi lực đạo mạnh mẽ. Một đoạn lưu tinh xoay vòng phát sáng hướng tới lão tấn công. Hai thân ảnh đạp gió chiến đấu trong rừng cây, khiến khung cảnh dần trở nên ảo mộng đến dị thường...
Rầm... Đoàng...
Cô nhìn Phong Cung Nghịch Thiên như đang chơi đùa chẳng thèm đánh trả, nhưng cô vẫn không đánh trúng hắn một đòn nào. Liền dừng lại hạ chân xuống đất, hàng mi rũ hờ chớp nhẹ cô liền ngay tức khắc biến mất khiến Phong Cung Nghịch Thiên nở nụ cười tán thưởng. Vẫn đứng yên một chỗ chờ đợi...
Ầm...!! Binh...
Hắn nhảy lên tránh thoát khỏi đòn tấn công bằng nội lực, cũng nhờ đó mà xác định được vị trí của cô liền vươn tay như cơn gió chớp nhoáng cận kề bóp cổ cô trên không trung. Đập lưng vào thân cây lớn từ từ trượt xuống. Cô có thể cảm nhận được bàn tay lão nam nhân không dùng sức, chỉ để hờ ra rồi nhẹ nhàng đáp chân xuống đất.
" Hảo nhi tử, ngươi còn non trẻ lắm "
Đánh nhẹ vào mặt cô, lão nam nhân cũng hòa vào sương đặc mà biến mất. Cô bình tĩnh phủi phủi y phục nhăn nhúm xong cũng rời đi...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Hoàng thượng, thần đã đích thân làm món bánh này cho người "
Phụng Nguyền Lam cầm dĩa điểm tâm, thanh y thướt tha cùng suối tóc xõa dài óng mượt mỉm cười xinh đẹp đến bên Long Ngạo Hàn đặt xuống bàn. Trông nàng ta giản dị lại như đóa hoa mạnh mẽ giữa biển người. Thoải mái tự nhiên trước một hoàng đế...
" Vất vả cho ngươi "
Long Ngạo Hàn mỉm cười nhạt nói, Phụng Nguyền Lam liếc mắt nhìn Thi Ca đang đấm bóp cho hắn mà mỉm cười
" Không vất vả, được làm cho hoàng thượng vui. Nguyền Lam không cực, đây là người đã hầu cận cho hoàng thượng trong suốt thời gian qua? "
" Phải, đây là Thi Ca. Trẫm đã thu nhận nàng "
" Thi Ca ra mắt Phụng Nguyên Soái "
" Ha ha~... muội không cần khách sáo, đa tạ vì bấy lâu đã chăm sóc cho hoàng thượng "
Phụng Nguyền Lam cười mỉm, đôi mắt sắc bén nhìn vào mỹ nhân thanh thuần như loài hoa dại. Thi Ca lắc nhẹ đầu
" Phụng Nguyên Soái quá lời, ta chỉ làm việc vì đền đáp ơn nghĩa cho hoàng thượng. Đã cho ta cơ hội vào cung và mở rộng tầm mắt "
Long Ngạo Hàn không quan tâm bọn họ, chỉ lo bình đạm dùng bánh. Từ ngoài Thẩm Chương chạy vào quỳ xuống
" Tham kiến hoàng thượng, Ngoại Bang đã bị quân ta áp chế. Hiện đang như cá nằm trên thớt "
" Hảo!! Mở cổng thành, đưa Cấm Vệ Quân trở về cử địa. Dẫn binh bắt lấy hai kẻ làm loạn ngoài kia "
" Vi thần tuân mệnh "
Mùa đông tháng 12 năm 674, một lần nữa triều đình doạn dẹp loạn thế. Bắt lấy Vương Tử Ngoại Bang và Diệu Khắc Phàm. Xác chết chất chồng được chuyển dời trả lại lãnh thổ Ngoại Bang đã sớm suy yếu. Người dân trở lại thái bình, cũng từ đó mà tin đồn vì một nữ nhân mà khiến cho chiến tranh bùng phát lan ra. 1 truyền 100, mỗi một lời nói chuyển qua tai kẻ khác đều thêm mắm dặm muối. Nhưng hoàng cung lại không hề xen vào, càng chứng thực điều mà thiên hạ nghĩ...
Long Lãnh Viên cũng từ đó mang danh là kẻ si tình nham hiểm, chỉ cần có được mỹ nữ mà bất chấp thủ đoạn. Ở ngoài làm Ngư Ông Đắc Lợi để có được Dao Ỷ Nhi. Bởi hoàng cung không có lý do nào để không xen vào cuộc chiến đó. Lại trong một khoảng thời gian im hơi lặng tiếng, thì chỉ có thể là do thừa nước đục thả câu...
Người người tự sống trong chính suy đoán của họ, lại chẳng biết rằng sóng gió chỉ vừa mới bắt đầu...
Tại dưới khung trời đó, có hai nơi cũng đang âm thầm đổ máu. Bầu trời đêm đen là lúc khơi dậy tội lỗi của trần thế. Là thời khắc mà nhân sinh trở nên dễ dàng lạc lối và chết chóc...
Roẹt...!!!
Long Lãnh Viên vung tay liền đánh bay hai tên sát thủ, dưới nền đất là một đóa hoa liên đỏ máu có phần chói mắt. Hắn chật vật bởi bọn người đông đảo, Phỉ Yến Liên cũng đang giúp nam tử một tay. Xác người đã vươn vãi khắp nơi, nhưng hầu như là người của Long Lãnh Viên...
" Ha~... Thiên Ngục Cung... lộ diện rồi?? "
" Ha ha haaaa~... Nào nào... Ranh con dám huơ tay múa chân trước mắt bổn tọa cũng chỉ có thế?? "
Tiếng cười ngạo nghễ của Phong Cung Nghịch Thiên vang vọng tứ hướng. Nhưng lại chẳng thấy hình, khiến nam nhân ưu nhã đang đứng đó phải mỉm cười đề phòng
" Độc Chủ đích thân đến đây, thật là kỳ tích "
" Trò chơi thú vị như thế, bổn tọa làm sao có thể không ra mặt?? "
Rầm...!!! Đoàng
Mặt đất bị một chưởng lực vô định đánh mạnh khiến nó sạt lỡ ra, đám thi hài rơi xuống hố lớn. Long Lãnh Viên nhìn mặt đất đang từ từ trỗi lên vỡ vụn, các phiến đá kết lại với nhau hướng hắn bay tới. Liền dang tay đạp gió phóng lên cao, đôi mắt liếc qua bên trái. Xoay vòng né đi áp khí tấn công
Ầm...!! Bộp
Lần nữa mọi thứ trở nên tan hoang, đám sát thủ từ lâu đã biến mất không tăm hơi. Tiếng cười văng vẳng giữa trời đến ớn lạnh
" Ha ha haaaaa~... "
" Vương Gia... "
Phỉ Yến Liên bay tới lo lắng, đôi mắt hoa đào liếc nhẹ đề cao cảnh giác. Long Lãnh Viên kinh ngạc, miệng phun ra một búng máu khiến nàng ta sợ hãi
" Phốc... "
" Vương Gia? "
Từ bao giờ phía sau lưng nam tử đã có một thanh kiếm xuyên qua tim, máu đỏ nhỏ giọt xuống. Phỉ Yến Liên co rút đồng tử nhìn lão nam nhân đang nở nụ cười quái dị tàn bạo. Hơi cúi người vươn lưỡi liếm giọt máu từ thanh kiếm đang rơi xuống. Hai mắt cong lại sáng quắc đến quỷ dị, nàng ta đứng một bên bàng hoàng, mi mắt vừa chớp nhẹ đã không thấy Phong Cung Nghịch Thiên đâu nữa. Lão đã biến mất, thanh kiếm không được rút ra mà vẫn còn ghim xuyên qua ngực trái của Long Lãnh Viên
" Hự... "
" Vương Gia, người... người đâu... "
Nam tử nhắm mắt lại ngã bệch vào lòng nàng ta, Phỉ Yến Liên có chút hoảng loạn la hét. Đôi mắt vô tình chạm vào thân ảnh tà phục màu đỏ đứng trên nốc nhà nãy giờ quan sát. Hai tay chắp ra sau cùng bộ dáng cao cao tại thượng. Tựa ảo ảnh không bao giờ có thể với tới...
Nhưng phút chốc thân ảnh đó cũng không còn, Phỉ Yến Liên hạ mi mắt che đi tia sáng nhạt...
\[ Ký chủ, người không giúp? \]
" Ta bây giờ là cương vị một người xem kịch, tại sao phải giúp? "
Cô bay đi cười nhạt, bầu trời kia đang chứa quá nhiều tội ác. Liệu đến bao giờ nhân sinh mới có thể nhìn thấy?? Hoặc là sẽ chẳng bao giờ thấu rõ những âm mưu đang trôi dần theo thời gian kia...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ngày hôm sau truyền ra tin thiếu chủ Mã Hạc của Nghịch Hội Thần Giáo đã bị sát hại, không ai rõ nguyên nhân cái chết của hắn. Long Lãnh Viên cũng bị thương nặng, được thái y trong cung chữa trị nhưng lực bất đồng tâm...
" Hoàng đệ, ngươi sao lại bất cẩn như thế?? "
Long Ngạo Hàn ngồi trên ghế đưa tay xoa trán mệt mỏi. Nam nhân gương mặt trắng nhợt nhạt vẫn nằm liệt giường, hai mắt bình đạm mở ra mấp máy khóe môi khó khăn cất tiếng
" Ha~... Quá mạnh... "
" Hừm... để trẫm tìm Quốc Sư trị cho đệ "
" K...không cần... khụ khụ... "
Dao Ỷ Nhi một bên chăm sóc cho hắn mà hai mắt hiện rõ tia đau lòng. Long Ngạo Hàn nhíu mày
" Đệ đừng cứng đầu "
" Không... "
" Đệ... "
" Hoàng thượng, hay để Thi Ca thử tìm cách?? "
Nàng ta đứng một bên thấy Long Ngạo Hàn muốn nổi giận liền hòa nhã nói. Hắn nhìn qua Thi Ca nhướn mày
" Nàng có cách?? "
" Dân nữ có một loại thuốc cổ truyền, đời đời không được dùng tới khi không thực sự nguy hiểm. Chỉ cần dùng nó đắp lên vết thương băng bó lại, khoảng 3 tháng là có khả năng khôi phục "
" Hảo, vậy nàng cứ thử đi "
" Nhưng loại thuốc đó Thi Ca đã để ở ngôi nhà tranh nhỏ của mình tận trong rừng... "
Nàng ta mím môi lại nói, Long Ngạo Hàn cười nhạt
" Để trẫm sai người đi đến đó lấy "
Phịch...!!
Thi Ca vội quỳ xuống khiến hắn bất ngờ, nàng ta cúi đầu cung kính
" Thi Ca để ở một nơi kín đáo, sợ là khó mà tìm thấy. Xin hoàng thượng khai ân, cho dân nữ cùng trở về "
" Được được, trẫm ân chuẩn. Nàng đứng lên đi "
Thi Ca mỉm cười đứng dậy, nhìn qua nam nhân đang bị thương nằm đó. Sinh mệnh bây giờ vẫn như một sợi chỉ mong manh tùy thời mà đứt lìa. Hai mắt ưu tĩnh từ từ nhắm lại, vươn môi mỉm cười tà tứ khó hiểu...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Khu rừng mênh mông với muôn vàn cây cối xào xạc xanh tươi. Thi Ca được đưa về an toàn, bước vào trong nhà nhỏ tìm kiếm. Bên ngoài được thị vệ canh giữ nghiêm ngặt...
Cô từ xa nhìn đến, bình thản gõ nhẹ từng đốt tay thon dài. Cảm nhận cơn gió mát trong lành đến dễ chịu...
Vụt... Vù...!!
Cô liếc mắt liền thấy những sát thủ của Thiên Ngục Cung đang canh chừng ẩn núp. Khóe môi vươn lên ma mị, đón chờ một cuộc truy sát diễn ra...
Roẹt...!! Ầm...
Không quá lâu cuộc chinh chiến đã diễn ra giữa thị vệ và sát thủ. Cứ như những kẻ thợ săn và con mồi đối đầu kịch liệt để bảo tồn mạng sống. Một mảng rừng cũng bởi vì sự săn lùng này mà trở nên hoang tàn. Cô ngồi ở một cây cao thong thả quan sát, nhìn Thi Ca đang ôm một chiếc hộp trong lòng ngực sợ hãi. Ngón tay uyển chuyển xoay vòng rồi búng nhẹ phiến lá
Vụt... Vù...!! Xẹt
" Ah..."
Nàng ta la lên đau đớn theo phản xạ mà buông ra chiếc hộp gỗ, máu từ cánh tay đã chảy dài nhỏ giọt xuống lá vàng. Cô tiếp tục xoay nhẹ, từng đốt tay được quấn quanh bởi vải sát sao ôm lấy da thịt. Phiến lá sắc bén như lưỡi dao bằng phẳng lao đi thật mỹ lệ tưởng chừng đang khiêu vũ giữa không trung...
Chiếc hộp gỗ có phần mục nát vì những phiến lá ẩn chứa nội lực mà bị đánh vỡ thành từng mãnh. Khiến bột phấn bên trong trào ra lan đi như cát bụi. Thi Ca hốt hoảng ngồi bệch xuống muốn gom lại, nhưng một sát thủ đã lao tới tấn công khiến nàng ta ngã ra sau vì sợ hãi. Thị vệ cố gắng bảo vệ nàng ta, dìu mỹ nhân yếu ớt đứng dậy
\- Đi theo hướng này
Cô nhìn đám binh lính tinh anh đã trụ được tới thời khắc này mà hơi nhướn mày.
\[ Đó là binh sĩ của Cấm Vệ Quân. Quả nhiên tài giỏi \]
" Hừm... "
Âm thanh phát ra nhẹ bẫng nhưng đầy uy nghi, cô liếc mắt qua một con suối gần đó. Đuôi mắt khẽ cong như ánh trăng lưỡi liềm rồi cũng đạp gió bay đi. Không nán lại lâu...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Là dân nữ có tội, không hoàn thành nhiệm vụ "
Thi Ca cắn môi nhợt nhạt quỳ xuống sàn lạnh nhận tội về mình, Long Ngạo Hàn nhíu mày đỡ nàng ta đứng dậy
" Nàng không có lỗi, đừng trách bản thân "
" Phải đó, giữ được mạng trở về bên cạnh hoàng thượng là tốt rồi "
Phụng Nguyền Lam mỉm cười nhạt, đôi mắt lạnh lẽo ẩn sau bờ mi liếc qua. Long Lãnh Viên nằm trên giường bệnh ho khan lên tiếng...
" Khụ khụ... hoàng huynh, không cần ...khục... lo lắng... "
" Hoành đệ, ngươi xem ngươi đi. Chẳng còn sống bao lâu, bớt nói lại "
Long Ngạo Hàn nhếch môi cười lạnh chế giễu, ngón tay gõ lên mặt bàn vang ra âm thanh lộc cộc.
Cạch...!!
Cô từ ngoài bước vào khiến ai cũng kinh ngạc, kể cả Dao Ỷ Nhi cũng hai mắt mở to sững sờ. Long Ngạo Hàn gương mặt vốn khó coi, ngay tức khắc vui vẻ đứng lên bước tới nói
" Vô Minh, ngươi đến rồi. Ngồi xuống đi "
Phụng Nguyền Lam nhíu mày khi thấy hắn nhiệt tình như vậy. Cô ngồi xuống ghế, Thi Ca lập tức rót trà
" Vương Gia đâu phải là không có cách trị "
Mọi người trong phòng kinh ngạc, ngoại trừ Long Ngạo Hàn vẫn bình đạm nhướn mày. Đôi mắt sắc bén hiện lên tinh quang nhọn hoắc
" Hoàng đệ đã nghe chưa?? Ý của Quốc Sư chắc ngươi hiểu được. Giữ mạng quan trọng "
" Khụ khụ... ha~... Nếu đã như vậy... "
Nam nhân yếu ớt cất tiếng đứt quãng sâu xa, Long Ngạo Hàn liếc mắt tỏa ra uy khí Quân Vương. Phất tay lạnh giọng
" Ra ngoài "
Phụng Nguyền Lam kinh ngạc mím môi lại nhìn cô, ánh mắt in đậm sự khó chịu. Dao Ỷ Nhi cũng không nỡ lòng, nhưng bọn họ đều phải rời khỏi trước mệnh lệnh không thể chống cự của hắn...
" Vương Gia, ta đem tới rồi "
Đám người kia vừa đi, Phỉ Yến Liên cũng đã vào tới, nàng ta đóng cửa lại, trên tay cung phụng cầm Đoạn Trường Cửu Mệnh kiếm một cách cẩn thận. Long Lãnh Viên ngồi dậy xếp bằng, cô ngồi một bên cùng Long Ngạo Hàn quan sát.
Đinh đang... đinh đinh...
Những chuỗi đồng tiền vang lên inh tai, Phỉ Yến Liên sợ hãi đứng qua một bên khi thanh kiếm bất ngờ chĩa mũi xuống xoay vòng giữa không trung. Đối diện với Long Lãnh Viên như đang xoa dịu nổi đau trên vết thương của hắn. Nơi lồng ngực vạm vỡ đã sớm chuyển thành một màu xanh đỏ kỳ dị, máu vẫn còn đọng lại thâm đen.
Đinh đang...!!
Cô nhìn nam nhân đang ngồi xếp bằng tịnh tọa, ánh sáng kỳ diệu từ một tiền đồng tỏa ra rọi vào vết thương nam tử. Cô có thể nhận thấy một linh lực vô hình cường đại đang lấn áp không trung, Long Ngạo Hàn ngồi một bên không quan tâm lột vỏ ăn nho...
" Vô Minh, ngọt lắm. Thử đi "
Hắn đưa tới bên miệng cô một trái, đôi mắt cô vẫn nhìn chăm chăm vào vầng sáng mạnh mẽ đó. Há ra đôi môi mềm mại cho trái nho đi vào, cắn nhẹ cảm nhận sự ngọt thanh mộng nước lan tràn khắp khoang miệng.
Đoàng...!! Ầm...
Không khí bất ngờ nổ vang, cô vẫn bình tĩnh nhìn dây đồng thắt kết đã vỡ ra một cái tan thành cát bụi. Giờ chỉ còn lại 8 đồng xu được treo lủng lẳng trên thanh kiếm...
" Ha~... Hoàng đệ, vết thương lành nhanh thật "
Long Ngạo Hàn cười nhạt nói, giờ đây vết tích trên ngực đã không còn. Gương mặt cũng khởi sắc tốt đẹp, tỏa ra anh khí tài ba ưu nhã phong lãng như ngày nào. Giống như hắn chưa từng bị thương...
" Vậy sao... "
Hắn nhướn mày đứng lên cất tiếng, cô mỉm cười nhạt đối diện với ánh mắt của Long Lãnh Viên.
" Chúc mừng Vương Gia, uy lực thật mạnh mẽ "
" Bảo vật này bản Vương vốn không định dùng tới, nhưng xem ra không được. Có người muốn xem, bản Vương tất nhiên phải chiều theo nhã ý "
Hắn mỉm cười thâm sâu nói với cô, không gian xung quanh bắt đầu có điều gì đó ngột ngạt. Long Ngạo Hàn đứng lên
" Nếu ngươi đã khỏi, trẫm cũng sẽ không nán lại lâu. "
" Hoàng huynh đi thong thả "
Cô cũng đứng lên định rời khỏi, thì từ phía sau một cỗ nguy hiểm chạy dọc sóng lưng. Cô nện chân lên đất xoay người né đi đường kiếm như hư ảnh đã sắp ghim xuống sàn nhà thì dừng lại. Phỉ Yến Liên đứng một bên kinh ngạc, cô nhìn nam tử đang mỉm cười hòa ái. Tay trái nắm chặt Đoạn Trường Cửu Mệnh kiếm
" Bản Vương chỉ muốn xem phản ứng của Quốc Sư... "
Hắn nói rồi xoay người trở về giường xem như không có chuyện gì xảy ra. Nụ cười cô vươn lên nhợt nhạt cũng không nói gì, trực tiếp rút lui...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Màn đêm buông xuống, Dao Ỷ Nhi sau khi hầu hạ Long Lãnh Viên tắm rửa xong cũng ra ngoài. Hai má ửng hồng ngượng ngùng đan tay vào nhau đứng trước gió.
" Muội yêu rồi "
" Tỷ tỷ... "
Dao Ỷ Nhi nhìn nữ nhân có dung nhan giống như mình y đúc, chỉ có điều nàng ta có phần chín chắn và lạnh lùng hơn. Phỉ Yến Liên ngước nhìn trăng sáng, dạo bước bên bờ hồ trong vắt mộng mơ...
" Muội đừng quên chúng ta chỉ là công cụ của hắn "
" Thì sao chứ?? Bây giờ muội đã có thể ở cạnh Vương Gia rồi "
Dao Ỷ Nhi đưa tay vuốt lọn tóc mềm mượt trước ngực, nụ cười trên môi trông rất mãn nguyện.
" Hừm... Tên nam nhân yêu muội, bất chấp mạng sống vì muội. Muội không muốn gặp hắn?? "
" Tại sao phải gặp?? Tên ngu ngốc đó có gì tốt, tỷ cũng vậy thôi. Sao không đi thăm tên Vương Tử kia đi "
Phỉ Yến Liên mím môi lại nhìn ra xa xăm mặt hồ, đôi mắt đa tình cong vút xinh đẹp nhìn tia sáng ôn nhu từ mặt trăng đang rọi soi giữa suối lạnh trong veo. Thanh lãnh lại có chút muốn bay đi theo cơn gió...
" Hồ ly của Linh Lung Giới, chúng ta đến đây đưa một bức mật thư "
Âm thanh lão già Đạt Na vang lên khiến hai tỷ muội giật mình. Nhìn xuống mặt nước từ bao giờ đã có hai người để lộ nửa thân trên nước, phía dưới phản chiếu bóng của hai cái đuôi cá nhàn nhạt đang vẩy. Phỉ Yến Liên nhíu mày
" Ngươi... "
Lão già Đạt Na đưa lên một bức mật thư đã được bao phủ bằng ma pháp, không bị nhúng nước. Nàng ta mở ra xem, nội dung bên trong đính kèm một chiếc lông vũ cam ánh mượt mà tỏa sáng khiến hai mỹ nhân sững sờ. Nước mắt Dao Ỷ Nhi không cầm được mà rơi xuống từng giọt long lanh, trơ mắt nhìn lông vũ đang phát quang dần hóa thành tro trong không trung. Tận đáy con ngươi âm thầm hiện lên tơ máu cùng sự căm hận, cả Phỉ Yến Liên cũng bất động đánh rơi lá thư. Mảnh giấy lơ lửng dần hóa thành tro mà bay đi...
" Tỷ tỷ... "
Âm thanh Dao Ỷ Nhi nghẹn ngào như thể không tin điều gì đó, nắm chặt tay Phỉ Yến Liên khiến nàng ta đang bất động cũng phải hoàng hồn. Khả La Đặc Phi ở dưới nước híp sâu hai mắt nguy hiểm
" Chúng ta có cùng chung một kẻ thù "
Phịch...!!
Dao Ỷ Nhi ngã quỵ trên đất, mặc cho nước mắt lăn dài trào mi. Đôi con ngươi hồng phấn dần trở nên đục ngầu dữ tợn, nhiễm đẫm đau thương. Siết chặt tay khiến móng nhọn ghim sâu vào da thịt đến rỉ máu. Dưới khung trời từng âm thanh thốt ra như ngập tràn hận kiếp... Khắc sâu vào tâm người sự bàng hoàng cùng sợ hãi...
" Địch! Vô! Minh... ta thề sẽ phanh thây ngươi ra làm trăm mảnh, rút gân lóc thịt, đánh tan hồn phách ngươi. Khiến ngươi mãi mãi, không được SIÊU SINH...!!!! "
Đoàng...!!!
Sấm sét rền vang như đã minh chứng cho lời thề độc địa, Phỉ Yến Liên hứng chịu cơn gió lạnh lẽo thôi đưa. Bơ phờ nhìn ra bên ngoài một cách vô định. Cắn chặt môi dưới khiến nó bật máu, hạ mi mắt che đi sự hỗn loạn...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại một nơi trong hang động, thân ảnh ngồi trên vách đá tịnh tọa. Âm thanh điên loạn trên bầu trời như đang giận dữ chờ đợi một điều gì đó sắp xảy ra. Đôi mắt vẫn nhắm lại khiến mi cong run nhẹ. Chỉ có khóe môi đỏ mọng vươn lên nhợt nhạt ý vị khó lường...
Đoàng... Rầm...
Bầu trời đêm đen cũng là sự bắt đầu cho cuộc chiến thực sự. Vũ trụ bao la, trần gian rộng lớn. Không ai biết rõ chuyện gì sẽ đến vào ngày mai. Như đại dương đã từng được nhắc đến... Tùy thời mà thay đổi đến vô thường...
" Ha~... "
\_\_\_\_\_\_\_\_♤.♤\_\_\_\_\_\_\_\_\_♧.♧\_\_\_\_\_\_\_\_
Đôi lời của tác giả :)
Mộng Phồn Hoa Thế Gian Mụ Mị
Một Năm Dài Tết Lễ Thiếu Nhi
Chúc Cho Ai Đọc Dòng Thơ Vội
Mãi An Nhàn Bình Lặng Thiên Thai
Nam Thì Tuấn Mỹ, Bậc Anh Tài
Nữ Mãi Diễm Lệ, Đóa Hồng Hoa
Rực Rỡ Kiêu Sa Giữa Hồng Trần
Nụ Cười Vươn Mãi Cùng Thời Gian
Khuyết Nguyệt Trăng Thanh Phía Chân Trời.
Đêm Dài Huyền Ảo Đón Vui Tươi
Ánh Đèn Mông Lung Rọi Tâm Hồn
Trở Về Năm Tháng Tuổi Hồn Nhiên
Bỏ Hết Ưu Tư Cùng Sầu Muộn
Đắm Chìm Trong Mộng, Giấc Bình Yên
Một Ngày, Một Khắc Nên Trân Trọng
Giữ Lại Kỷ Niệm Với Thời Gian :)
Trung Thu Hạnh Phúc Viên Mãn :)
Khuyết Nguyệt Tinh Quang Ta Cô Độc
Dẫu Mãi Tiếng Cười Vẫn Bình An
Cháy Rực Diễm Mỹ Luôn Cao Ngạo
Đơn Độc Một Mình Ta Vẫn Vui
Ta Còn Đó Thiên Hà, Vũ Trụ
Những Vì Sao Lấp Lánh Ngang Trời
Phiêu Lãng Hồn Cùng Trăng Cùng Gió
Tìm Những Người Lẻ Bóng Như Ta
Chợt Nhận Ra Đông Đầy Bằng Hữu
Bởi Thế Trần Làm Bạn Chung Vui :)
Gửi Lá Thư Hòa Vào Mộng Ảo
Giữ Chân Tình, Say Giấc Bình Yên :)