Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 172: Huyết Sát Cổ Đại ! Nhiễu Loạn Nhân Gian 11



Một binh đoàn cưỡi ngựa uy hùng vượt qua từng ngọn núi, sau 10 ngày trôi đi như cơn gió thoảng. Phi Vũ Quốc rốt cuộc cũng đã đồng ý hòa ước, chính cô và Phụng Nguyền Lam sẽ là sứ giả hai bên ...

Tiếng ngựa lộc cộc vang lên đi về phía kinh thành Phi Vũ Quốc, 4 ngày đi ngựa cũng tới được nơi. Nhìn sự phồn hoa thịnh vượng đó cũng khiến người nao lòng. Bá tánh dân lành xung quanh hai bên xì xầm bàn tán nhìn quân đoàn đang đi vào cổng lớn. Lãnh Ninh Hiên vẫn đội mũ giáp, tay cầm dây cương bình thản trở về.

\- Tham kiến tướng quân ... Hoàng thượng và các quan viên đang đợi ở trong triều

Một tên lính sĩ phi ngựa chạy tới báo cáo, Lãnh Ninh Hiên phất tay cho tên đó trở về. Phụng Nguyền Lam nhìn xung quanh, sau lại hạ mi mắt che đi tia kinh diễm trước sự xa hoa phú quý nơi kinh thành ...

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

\- SỨ GIẢ KỲ NGHỆ QUỐC YẾT KIẾN

Âm thanh vang lên hùng hồn, Phụng Nguyền Lam dẫn đầu đi vào điện. Lâm Anh Tài đi phía sau, bước chân vững vàng hiên ngang trước ánh mắt nhiều quan viên. Chắp tay khom lưng

" Nguyên Soái Kỳ Nghệ Quốc Phụng Nguyền Lam tham kiến hoàng thượng "

" Lâm Anh Tài "

Bọn họ hành lễ có chút qua loa, nhưng lão già hoàng đế phía trên vẫn bình đạm vuốt râu. Đưa tay ngăn cản lời nói của công công chuẩn bị nổi trận, híp mắt cất tiếng

" Bình thân "

" Tạ hoàng thượng "

Cả hai đồng thanh ngước lên, hoàng đế mỉm cười nhạt

" Hai khanh là người đã đối đầu với tướng quân của trẫm ?? "

" Phải "

" Ha ha ... Đúng là nữ trung hào kiệt, giỏi lắm. Vậy ... kẻ đã nghĩ ra kế sách khiến trẫm phải nhườn bước lui binh là ai?? "

Âm thanh lão già vẫn ôn hòa nhưng có phần sắt bén uy nghiêm. Phụng Nguyền Lam chắp tay


" Hiện tại không có ở đây "

" To gan !! Không xem trẫm vào mắt ?? "

Lão đập tay lên thành ghế khó chịu, hàng mày rậm nheo lại. Phụng Nguyền Lam vẫn bình đạm không chút sợ hãi

" Mong hoàng thượng thứ lỗi, hành tung kẻ này bí ẩn. Ngay cả hoàng thượng nước thần cũng không thể nắm bắt. Nên khó có thể làm hài lòng ngài "

Lão già hoàng đế giãn mày, sau đó bật cười sảng khoái ...

" Hử ?? Ha ha haaa ... Thú vị lắm ... Hảo !! Đêm nay trẫm sẽ tổ chức yến tiệc, sau đó ký kết khế ước hòa bình giữa hai nước "

" Tạ ân hoàng thượng "

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Tại Diện Bảo Cung :

" Công chúa ... tướng quân trở về rồi "

Liễu Mai nâng váy gấp gáp chạy vào, đóng cửa phòng lại vui vẻ báo tin cho nữ nhân vẫn còn nằm trên giường nghỉ ngơi. Gian phòng vẫn chính là âm u đen tối như vậy, chỉ có âm thanh lười biếng vang lên

" Chàng về rồi ?? "

" Vâng ... Nghe nói hai nước sẽ ký ước hòa bình. Không chiến tranh nữa "

" Hử ?? Sao lại như vậy ?? "

Nữ nhân trên giường ngồi dậy, bóng dáng nàng ta mờ nhạt hòa vào đêm tối. Liễu Mai đi đến một bên thắp lên ánh nến khiến gian phòng trở nên kỳ ảo quỷ mị

" Muội không biết ... nhưng nghe phong phanh, là do một kẻ bí ẩn đã khiến hoàng thượng phải lùi bước "

" Vậy tướng quân thế nào ?? Có bị thương? "

Nữ nhân choàng lên mảnh vải mỏng manh mềm mại, mái tóc bung xõa dài mượt mà. Vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích. Liễu Mai đi tới đưa chung trà cho nàng ta. Dung nhan ẩn sau sự u ám đó vẫn không thể nhìn rõ ...

" Tướng quân không bị thương gì nghiêm trọng cả. Nhưng quân ta thiệt mạng hơi nhiều ... Àh ... công chúa, muội nghe nói đêm nay sẽ tổ chức dạ yến "

" Ta không đi "

" Không được ... !! Công chúa cũng phải đến, hoàng thượng đã dặn dò như vậy mà. Công chúa không muốn gặp tướng quân sao ?? "

" Nhưng ta không thích nơi ồn ào ... "

" Công chúa, hoàng thượng đã hạ lệnh rồi "

" ... "

" Công chúa không đi không được "

" Ừ !! Được rồi "

Liễu Mai cười tươi vui vẻ, gật đầu sau đó lao đi chuẩn bị lễ phục ...

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Trong gian phòng rộng lớn, Phụng Nguyền Lam nhìn hai chiếc hộp gỗ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Cất đi một cái hộp kỹ càng ở tủ sách, sau lại nhìn ra ngoài ô cửa với ánh chiều tà đã dần ngã màu vàng cam ấm áp.

" Không ngờ nơi này phồn vinh như thế ... Kỳ Nghệ Quốc một ngày nào đó cũng sẽ như vậy ... "

Nàng ta nhắm mắt lại như đang cầu nguyện dưới ánh dương, sau đó cất bước rời khỏi muốn đi tham quan hoàng cung một chuyến ... Khi nàng ta vừa rời đi không bao lâu, đã có hai thân ảnh xuất hiện đi vào phòng

Cạch !!!

Cánh cứa đóng lại, Khả La Đặc Phi đi tới chiếc hộp gỗ được đặt trên bàn. Nhíu mày hỏi

" Chúng ta sẽ dùng cách này ?? "

" Phải ... Khiến hai nước chiến tranh một lần nữa ... "

Lão già Đạt Na lấy ra một bông hoa màu xanh lục, đôi mắt hẹp dài mang theo tia nham hiểm. Mở chiếc hộp ra, rắc vào bên trong tấm giấy khế ước những bột phấn mờ đục khiến nó hòa vào làm một không chút dấu tích

" Phấn Hoa Ngư là loại độc cổ truyền đời đời của tộc chúng ta, có một không hai. Không màu, không mùi, không vị. Được làm từ máu nhân ngư, lần này tên đó sẽ phải ghánh tội nặng rồi "

Khả La Đặc Phi cười lạnh lẽo, lão già nhìn tấm giấy vẫn bình thường xem xét kỹ càng. Đóng hộp gỗ lại mới dứt khoát xoay người rời khỏi ...

Kẽo kẹt !! Cạch

Gian phòng lần nữa trở về tĩnh lặng, mọi thứ hòa vào một mảng yên bình quỷ dị. Thân tà phục đỏ bước đến cạnh bàn, từng đốt ngón tay cầm lên chiếc hộp ngắm nghía quan sát. Đôi con ngươi đỏ máu liếc ra cánh cửa, đường cong khóe môi vươn lên lạnh tanh

Cô rời đi, trên tay vẫn cầm chiếc hộp ung dung. Bước chân dừng lại, cảm nhận cơn gió se lạnh đến rợn người. Cô nhẹ nhàng đưa ra giữa suối hồ trong vắt

Bõm !!!

Chiếc hộp gỗ rõ ràng không quá nặng, nhưng lại như có khí nén nào đó tồn đọng khiến nó dần dần chìm nghĩm xuống đến khi khuất bóng. Cô chắp hai tay ra sau, khép hờ lại đôi mắt cảm nhận sự trong lành mát mẻ. Ánh dương quang mờ ảo mông lung rọi lên thân ảnh mộng mị của cô ... Đẹp đến khiến người phải trầm luân say ngất ...

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Nhưng tại nơi cô vừa rời khỏi kia, lại có một bóng dáng đẩy cửa đi vào. Cái bóng đen in hằn trên đất, từng bước chân ung dung bước vào gian phòng. Nhìn xung quanh, sau đó bình thản hiên ngang không chút lo lắng mà quan sát mọi thứ. Dạo hết một vòng, rốt cuộc cũng dừng lại tủ sách lớn ...

Bàn tay vươn ra, cầm lấy hộp gỗ mở nắp. Từ tay còn lại cũng cầm một bông hoa y chang loại hoa của lũ nhân ngư. Bột phấn lần nữa nhẹ nhàng rơi vào bên trong, ngón tay đánh đánh từ tốn lên đóa hoa trông vô cùng thản nhiên ...

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Màn đêm buông xuôi là lúc ngự trị của ánh trăng ôn nhu nhưng đầy cao lãnh lạnh lẽo kia. Trong hoàng cung đều được treo đèn lồng vàng sáng rực, dạ yến được tổ chức long trọng. Quan viên ngồi hai bên vui vẻ cười đùa nâng chung trò chuyện. Treo lên gương mặt của sự giả tạo dối trá, mọi âm thanh ồn ào vang vọng cả sảnh điện ...

Phụng Nguyền Lam thân vận y phục giản dị, tay cầm chung rượu nhấp một ngụm nhỏ. Đôi mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh Lãnh Ninh Hiên, nhưng lại không thấy hắn. Cảm giác có phần hiếu kỳ ...

\- HOÀNG THƯỢNG GIÁ LÂM !!!

\- NGỌC DIỆN CÔNG CHÚA ĐẾN

\- CHÚNG THẦN THAM KIẾN HOÀNG THƯỢNG !! HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ, VẠN TIẾU, VẠN VẠN TUẾ ...

Âm thanh truyền cả vào không trung, Phụng Nguyền Lam liếc mắt nhìn lên liền có phần kinh ngạc. Nhìn nữ nhân xinh đẹp đang đi cạnh lão già hoàng đế ...

Đôi mắt bồ câu to tròn với con ngươi đen láy lấp lánh mộng nước mang theo bao cảm xúc tạp vị khó nói thành lời. Sóng mũi nhỏ xinh, môi hồng nhuận chúm chím. Hàng mi cong vút, mày ngang thanh thoát. Nàng ta như một mỹ nhân mang bao nổi ưu tư sầu muộn, sự lạnh nhạt thanh lệ đó khiến bao nam nhân phải say ngất ... Mái tóc đen dài mượt mà được thắt bính lại đơn giản, thân y phục xanh lam có phần rườm rà nhưng cao quý ...

" Bình thân "

Hoàng đế ngồi xuống ngai long, nàng công chúa đó cũng ngồi xuống chiếc ghế chạm khắc tinh xảo ở dưới bậc thang ngắn ngay bên trái lão.

\- TẠ HOÀNG THƯỢNG

" Diện nhi ... đó là Phụng Nguyên Soái của Kỳ Nghệ Quốc. Tuổi cũng gần bằng con, nhưng là một đấng nữ nhi hào kiệt. Con nên học hỏi, đừng suốt ngày ở trong phòng "

" Hoàng thượng quá lời, ta thấy công chúa thanh tú mỹ miều. So với nữ nhi chôn chân nơi sa trận như ta tốt hơn nhiều. Ta mạn phép kính công chúa một ly ... "

Phụng Nguyền Lam mỉm cười nâng chung khách khí, nhưng nhận lại chỉ là cái liếc mắt lạnh nhạt của nàng ta. Liễu Mai bên cạnh âm thầm khều khều nhưng vẫn không nhận lại phản ứng gì. Hoàng đế thấy vậy, nhíu mày không hài lòng

" Diện nhi ... Ha ... Phụng Nguyên Soái, tính cách con bé này luôn như vậy. Để trẫm thay nó kính ngươi "

Cả hai nâng chung nhấp rượu, các quan viên cũng đồng lượt nâng chung. Sau đó, Lâm Anh Tài cầm hộp gỗ bước lên đưa cho vị công công già ...

Cô ngồi trên nốc nhà phía xa trông về, đôi con ngươi đỏ máu nhìn qua nữ nhân vẫn lạnh nhạt ngồi trên ghế

\[ Ký chủ ... Đó là ... Ngọc Diện sao ?? \]

" Phải ... "

\[ Nàng ta chắc không nhận ra người

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv