Hai mắt cô mở ra , hàng mi hơi run lên , mọi thứ trước mắt tối tăm . Chỉ có ánh sáng nho nhỏ một đường từ khe màng đang kéo kín lại . Cô ngồi dậy , cảm thấy thân thể mình suy nhược đến không ngờ , hai mắt đỏ như máu vốn tĩnh lặng lại lóe lên ánh sáng đáng sợ đỏ rực tinh quang giữa không gian tối tăm đặc biệt quỷ dị ...
Sau đó lại trở về bình thường , cô nhắm mắt đưa tay xoa thái dương ... Đứng lên bước xuống chiếc giường mềm mại , đi đến tấm rèm kéo ra . Ánh sáng bên ngoài nhất thời xông vào khiến cô hơi khó chịu , thân thể mềm mại xinh đẹp đứng đó . Bên ngoài là một khu vườn rộng lớn trong xanh , gió thổi lướt qua lay động những bụi hoa hồng đỏ rực xinh đẹp ...
Cô hơi thu tầm mắt nhìn vào cửa kính đang phản chiếu hình ảnh mình , dung nhan xinh đẹp đã giảm đi 5 phần . Mái tóc tím dài xõa tung mượt mà , hai bên thắt bính kéo lên tạo thành vòng trên đỉnh đầu . Chiếc váy ngủ màu trắng dài tới gót chân nhẹ nhàng bay ...
" Tiểu Bát Đản ... "
Bùm !!!!!!
Từ không trung tiểu Bát Đản xuất hiện , cái mặt tròn trịa đáng yêu đầy bất mãn cùng khó coi . Quấn lấy nó là tiểu Huyết vẫn bình thường , tiểu Bát Đản hai mắt ngấn lệ
" Ký chủ , con rắn thúi dám hôn ta "
" Hừ ! Có sao , mi nghĩ mình có giá để bổn Xà Vương hôn ? "
" Đồ dâm tặc vô liêm sỉ , làm mà không dám nhận "
Tiểu Bát Đản tức giận lấy đuôi đánh đánh người tiểu Huyết
" Này này , đừng có mà bịa đặt nha . Ngươi nghĩ mình là bảo vật àh , ta hôn heo còn có chứ hôn ngươi là đừng có mơ . Hay là ngươi ấp ủ tình cảm với ta lâu rồi , không dám nói nên mộng xuân "
Tiểu Huyết nhếch mép cười thâm ý nhìn tiểu Bát Đản , gương mặt trắng đầy lông phồng má tức giận
" ĐỒ TỰ KỶ !!!!!! RẮN THÚI BIẾN THÁI "
" Ha ha ... không dám nhận sao ? "
" Ngươi là đồ tiểu nhân gian xảo "
Tiểu Bát Đản tức giận quay mặt đi , tiểu Huyết mỉm cười chế giễu . Nhưng đôi mắt lại xẹt qua tia thẹn thùng khó nắm bắt ...
" Cãi đủ chưa ? "
Âm thanh cô bình đạm vang lên , tiểu Bát Đản nhìn qua . Cô vẫn lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài
" Ký chủ , người thấy sao ? "
" Thân thể này có hơi suy nhược "
Tiểu Bát Đản nghe xong nhắm mắt lại , lần nữa âm thanh máy móc vang lên
[ Nguyên chủ : Ngân Linh Ngạo Cơ , là một nhân vật phản diện . Là con gái độc nhất cũng là gia chủ hiện tại của Ngân Linh gia , một trong tam đại gia tộc lớn nhất của vương quốc Marvelous . Là một trong những người trấn giữ kết giới và giữ một trong ba món bảo vật . Ba mẹ cô đã chết từ lâu , giao lại cơ nghiệp cho con gái , nguyên chủ là một người suy nhược . Lạnh nhạt lại cao quý , phải nói là rất yếu đuối vì từ nhỏ đã mang bệnh nặng
Đây là một thế giới tự do , nó không có nam chính thật sự . Và nói về một công chúa thất lạc nhiều năm sau cuộc chiến giữa các phù thủy tối thượng . Quốc vương đã bị giết chết và nữ hoàng đã bị bắt giam bởi phù thủy đen cũng là em gái của mình . Nữ hoàng bóng đêm ... Công chúa đã kịp thời được các trưởng lão phong ấn năng lượng sức mạnh và gửi đến thế giới loài người ... Một vị trưởng lão đã tiên tri trước khi chết rằng :
" Công chúa cao quý chảy trong mình dòng máu của ánh sáng , Almira sẽ trở về và tiêu diệt nữ hoàng bóng tối , thế giới phù thủy một lần nữa được cứu rỗi "
Và nhờ lời tiên đoán đó mà người dân phù thủy đã dẹp đi tâm trạng phiền lo , ưu sầu . 17 năm sau khi vương quốc Marvelous đã tạm thời được trấn giữ , các trưởng lão đã âm thầm tìm kiếm công chúa để cứu vớt vương quốc . Đồng thời vương quốc của phù thủy đen là Sarat cũng đang tìm kiếm nàng ta nhằm giết chết để trừ hậu hoạn . Nguyên chủ có sứ mệnh cùng hai gia tộc còn lại bảo vệ công chúa để người kế vị , và đứng trên cả vương quốc để cai trị vùng đất thiêng liêng . Hoàn thành sứ mệnh tiêu diệt nữ hoàng bóng tối Nguyệt Thế ]
Cô nghe xong vẫn không tỏ thái độ gì , vẫn bình thản đứng đó . Lạnh nhạt hỏi
" Công chúa tên là gì ? "
[ Không rõ ! Chỉ biết biệt danh là Almira ]
" Vị thế của ta trong truyện , cũng như tại sao lại là nhân vật phản diện "
[ Người là một trong tam giác gia tộc bảo trụ kết giới cùng các vị trưởng lão . Hai gia tộc còn lại là Tử Vĩ gia và Ngọc Mộng gia , còn về lý do nhân vật phản diện thì ... hiện tại chưa thể tra rõ ]
Cô gật nhẹ đầu , bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa
" Tiểu thư , đã sáng rồi . Mời người rời giường đến trường "
" Vào đi "
Cánh cửa mở ra , một người hầu đi vào . Nàng ta mỉm cười cúi đầu
" Tiểu thư , ta đặt đồ ở đây "
Cô nhìn qua , tiểu Bát Đản bay đến hỏi nữ hầu
" Có đồ ăn không ? "
" Vâng ! Ta sẽ dọn ra ngay "
Nữ hầu rời đi , cô không tỏ thái độ nhìn gương mặt đang liên tưởng mĩ vị của tiểu Bát Đản . Nó nhìn qua cười cười giải thích
" Ký chủ , đây là thế giới phù thủy . Ta đã ghán ghép sự tồn tại của mình vào đây , nữ hầu khi nãy tên là Lệ Manh "
Cô gật nhẹ đầu nhìn qua bộ đồ đang đặt trên giường , cầm lên đi vào nhà tắm ... Một lát sau bước ra , cô đứng trước gương tự ngắm mình ...
Mái tóc vẫn như cũ thả tung mượt mà , bính tóc hai bên nối lên vòng qua nhau đến đỉnh đầu , trước trán hai bên thả xuống hai lọn tóc thẳng tới ngực với phần đuôi hơi uốn . Dung nhan xinh đẹp lạnh nhạt cùng bờ môi hơi trắng , đôi mắt có chút vô thần . Bộ đồ cô đang mặc là màu trắng , tựa như quân phục vậy . Sợi dây xích vàng nhỏ móc trước áo từ vai trái qua eo phải , mở ba cúc áo khoác để lộ chiếc sơ mi trắng bên trong . Quần dài trắng viền vàng , giày cao cũng màu trắng . Đôi găng tay cùng màu càng thêm vẻ sang trọng . Cô xinh đẹp lại có phần nghiêm chỉnh lạ thường , sự cao quý cùng kiêu ngạo toát lên khiến người kiêng dè nể trọng ...
" Chồi ôi ! Ký chủ đẹp quá "
Tiểu Bát Đản nịnh nọt khen , tiểu Huyết gật gật đầu hỏi
" Chủ nhân , người hình như còn đi học "
" Phải ! Tiểu Bát Đản ... "
" Ah ... đó là trường Magic Aure , học viện danh giá nhất . Ký chủ tuy là tổng chủ Ngân Linh của vương quốc nhưng vẫn phải hoàn thiện việc học "
Cô gật đầu rồi đi xuống , từng bước đi vang lên tiếng lộp cộp tôn quý xuống cầu thang . Lê Manh đã đứng bên bàn ăn đợi sẵn kéo ghế cho cô cúi đầu , thức ăn trên bàn thơm phức tỏa ra . Tiểu Bát Đản vui vẻ ăn , không quan tâm cái gì ...
Cô nhẹ nhàng cắt miếng bít - tết bỏ vào miệng , nhấp một ly sữa . Ăn một chút rồi đứng lên , Lê Manh cúi đầu , cầm trên tay một cái thảm màu tím xanh hoa lệ trải ra .
" Chúc tiểu thư một ngày an lành "
Cô hơi nhíu mày , sau đó bước lên tấm thảm ngồi xuống ...
Vụt !!!!!!!
Nó lao đi như cơn gió , cô ở trên bầu trời xuyên qua những áng mây . Đôi mắt đỏ nhìn xung quanh liền thấy ai nấy vui vẻ mỉm cười , người cưỡi chổi , người cưỡi thảm , thậm chí có người mang đôi giày có cánh nhỏ để bay lên ...
Cô nhìn trong tay mỗi người đều có gậy phép , đồ mặc đều khác nhau . Độ tuổi cũng khác biệt ... Đôi mắt hơi híp lại , nụ cười bất giác cong lên mang theo tia hứng thú . Nhưng rất nhanh biến mất ...
Tấm thảm bay vút xuống , từ các tầng mây mờ ảo cô có thể nhìn thấy được một ngôi trường rộng lớn đến bất ngờ . Ngôi trường màu trắng sáng rộng lớn trãi dài tựa như một lâu đài nguy nga tráng lệ , cái cổng trường lớn màu vàng cùng cái bảng lung linh đề chữ MAGIC AURE ...
Học sinh ra ra vào vào , ai nấy đều có một loại đồng phục . Chiếc áo sơ mi trắng cùng nơ xanh thắt lại , bên ngoài là áo khoác trắng cài nút dưới . Chiếc váy ngang đầu gối cũng màu trắng viền xanh , đặc biệt trên áo khoác luôn có nhưng cái huy hiệu hình khác nhau ...
Cô nhìn xuống áo mình khoác bên trái trước ngực , là một huy hiệu vàng kim tròn , phủ xuống những sợi xích nhỏ lung linh . Ở giữa còn có biểu tượng hai thanh kiếm chéo nhau . Chiếc thảm đáp xuống giữa sân trường , cô bước xuống đất cũng là lúc cái thảm bay đi . Đám học sinh thấy cô liền háo hức bàn tán
- Đó là Nhị tổng chủ của Giáo Hội Phép Thuật , chị ấy đẹp quá
- Nhìn ngầu quá đi
- Chị ấy là mẫu người mình hình tượng đó
- Ôi !!!! Muốn bắt chuyện quá
- Không được đâu ! Nghe nói chị ấy thanh cao lắm
...........
Từng ánh mắt hâm hộ , kính nể , ghen tị , lưu luyến phóng lên người cô . Cô không quan tâm , cất bước đi , bỗng có một thứ hạ xuống . Nó có hình chữ nhật trong suốt phát ra ánh sáng tím , dường như là vật truyền tống ...
Cô bước lên , ánh sáng bao phủ cả cơ thể sau đó biến mất . Đám học sinh nháo nhào lên ... Nơi cô đang đứng là một căn phòng rộng đến không tưởng . Ở giữa là chiếc bàn tròn lớn khoảng 20 chiếc ghế , đã có người ngồi đó . Xung quanh là những tảng đá xinh đẹp đủ màu phát ra ánh sáng ...
" Ngạo Cơ , đến ngồi đi "
Một trưởng lão tóc bạc phơ , gương mặt đã có nếp nhăn vận trên cơ thể bộ đồ màu xanh lá . Áo choàng phủ lên cùng cái mũ dài xanh , trông bà nghiêm nghị lại không lòe loẹt
[ Đó là Thiên Sơ , danh tự là Rose Au . Đại trưởng lão của hiệp hội phép thuật ]
Cô không tỏ thái độ gì , trực tiếp đi tới một cái ghế màu tím kéo ra ngồi xuống .
" Hừ !!! Vẫn ra vẻ ta đây sao ? Không chào ai àh , câm hay sao ấy "
Một thanh âm vang lên , cô nhìn qua liền thấy một thiếu nữ 17 tuổi . Mái tóc đỏ uốn xoăn thả tung dài hơn vai , cơ thể mặc bộ đồ giống cô . Trên đầu là cái ruy băng màu trắng buộc quanh thả ra hai cái tơ thỏ dài phủ xuống . Dung nhan xinh đẹp có phần sắc xảo ...
" Cẩn Duệ "
Thiên Sơ nhìn qua , gương mặt già nua hơi nheo lại nghiêm nghị . Thiếu nữ gọi Cẩn Duệ bĩu môi im lặng
[ Đó là Ngọc Mộng Cẩn Duệ , một trong tam đại gia tộc nắm giữ bảo vật ]
Cô ngồi thẳng lưng , chân bắt chéo toát lên sự cao quý khó gần . Một vị trưởng lão vận áo choàng và mũ màu vàng lên tiếng
" Ngũ trưởng lão An Nguyệt đã đến thế giới loài người tìm công chúa . Trường chúng ta đang bắt đầu một chương trình khóa học mới , nếu lần này công chúa trở lại được . Sẽ bắt đầu giấu đi thân phận và đào tạo người "
" Ngỗ La , ngươi nghĩ công chúa sẽ về kịp ? "
Thiên Sơ nhìn qua nheo mắt , trưởng lão Ngỗ La gật đầu
" Ta tin ! Chỉ cần đem được công chúa trở về thì mọi chuyện sẽ ổn . Phải tuyệt mật bảo vệ công chúa đến cùng , không thể để cho các phù thủy đen biết tin "
" Vậy ... đã tìm ra công chúa chưa ? "
Cẩn Duệ đưa tay cầm tách trà nhấm nháp , bộ dáng hết sức cao quý hỏi .
" Đang xác nhận , nếu đúng thì sẽ trực tiếp mời về "
Thiên Sơ nhắm mắt , hai tay chống bàn đan vào nhau . Một thanh âm khác vang lên
" Trường chúng ta là ngôi trường duy nhất cũng như đứng đầu toàn bộ vương quốc phép thuật . Các hoàng tử của vùng đất Thánh cũng sẽ đến đây để học hỏi . Năm xưa vương quốc Ánh Sáng Bạc Lightly đã hứa hôn cho công chúa và một trong ba vị hoàng tử khi chưa chào đời . Chúng ta cũng sẽ giấu họ ? "
Thanh âm trầm khàn phá tan bầu không khí lặng phắt , cô giờ mới nhìn qua . Đó là một thiếu niên cùng tuổi , bộ dáng trang nghiêm với gọng kính trắng . Bộ đồng phục đó làm toát lên thân thể thư sinh nho nhã lại không kém phần cường tráng , quý khí tỏa ra cùng dung nhan tuấn tú thật không thể xem thường ...
[ Tử Vĩ Kỳ Anh , gia tộc Tử Vĩ ]
" Kỳ Anh , ý cậu là ... ? "
Thiên Sơ nhíu mày , hắn gật đầu đưa tay đẩy nhẹ gọng kính
" Phải ! Chúng ta nên nói ra "
" Không được "
Cô nãy giờ im lặng mới lạnh nhạt góp ý , bọn họ nhìn qua cô . Ngỗ La hỏi
" Ngạo Cơ , sao lại không thể ? "
" Nói cho người cai trị vương quốc thì sẽ không sao . Nhưng các hoàng tử không được phép biết đến sự tồn tại của công chúa "
Cô hạ mi mắt nhấp trà , Thiên Sơ ngẩn ra sau đó gật đầu
" Phải ! Nếu các hoàng tử biết sẽ thừa cơ kết thân với công chúa . Một là khiến vương quốc phù thủy đen Sarat nghi ngờ . Hai là công chúa sẽ không tìm được người yêu mình thật lòng , lúc đó mọi chuyện sẽ rơi vào bế tắc "
Đám người còn lại gật đầu , Kỳ Anh nâng gọng kính cười nhạt
" Vậy chúng ta tạm thời sẽ âm thầm bảo hộ công chúa . Rồi cứ xem xét tình hình sau "
Thiên Sơ gật đầu , cả gian phòng thoáng chốc lặng im .
________________________
Sau khi kết thúc cuộc họp , cô đã cùng Cẩn Duệ và Kỳ Anh đến sân trường để chuẩn bị cho buổi lễ ra mắt . Hai ngày nữa sẽ là lúc khai giảng năm học mới , mọi người đều rất háo hức ... Cô một lúc liền tách ra , đi đến một khuôn viên vắng vẻ ...
" Tiểu Bát Đản ... "
[ Vâng ?? ]
" Cho ta thêm thông tin về ngôi trường này "
[ Magic Aure là ngôi trường ánh sáng phù thủy duy nhất của toàn thể vương quốc . Nó phân chia ra rất nhiều khu , học viện phép thuật nghi lễ sẽ có biểu tượng vương miệng thông thái . Phép thuật trị thương , hỗ trợ , phép thuật cơ bản hoặc phép thuật thuần chủng ... Tất cả các khu đều có biểu tượng khác nhau , nhưng lớp đặc biệt nhất là lớp S về phép thuật thuần chủng . Có thể điều khiển các nguyên tố , mang sẵn ma lực trong cơ thể , tạo ra những phép thuật mình mong muốn . Nói chung rất ít người có được điều này , họ thường chỉ đến từ hoàng gia . Dù ít hay nhiều ma lực thì họ cũng đã có thiên phú bẩm sinh do các vị thần ban tặng . Họ đều sẽ được xếp vào chung một lớp , không phân biệt độ tuổi , giới tính và chủng tộc . Ở đây sau khi vào năm học , thì ký chủ sẽ ở lại ký túc xá của trường . Nói chung , ngôi trường này giống như một thế giới độc lập . Mang đầy sự kỳ bí và huyền ảo ]
Cô im lặng hồi lâu , sau đó nhướn mày liễu
" Vậy ta là lớp S ? "
[ Phải ! Dù ma lực của nguyên chủ rất ít , nhưng vẫn mang trong mình sự thiên bẩm ]
" Vậy nguyên tố của ta ? "
[ Ờ ... không rõ ! Hình như nguyên chủ chưa bao giờ sử dụng ma thuật , chỉ có đọc vài câu thần chú trên bùa mà thôi ]
Cô gật nhẹ đầu , ngước nhìn lên bầu trời mà nở một nụ cười nhạt . Nhạt đến độ không có một tí cảm xúc nào , nhưng vẫn rất đẹp . Cơn gió thổi qua làm lay động mái tóc tím , thân thể hoàn hảo cùng sự cao quý đứng đó vững trãi khiến người cảm thấy xao lòng . Dù dung nhan xinh đẹp ấy trông rất yếu ớt , nhưng cơ thể vẫn trang nghiêm như vậy ... Tựa như một cánh hoa hồng kiều diễm mĩ lệ vẫn hiên ngang trong bão tuyết . Vẫn một màu đỏ tươi quyến rũ lại đầy gai độc ...
Ở phía xa một thân ảnh đang đứng sau gốc cây ngắm nhìn đến si ngốc . Đôi mắt diều hâu tràn đầy nguy hiểm , con ngươi xám tro phản phất hiện hữu sự sững sờ ...