Trong căn phòng rộng lớn, người nam nhân ngồi trên sô pha mang theo khí tức lãnh đạo. Ly rượu vang trên tay khẽ lắc, từ ngoài Phi Long đi vào. Trên tay là một thân thể đã chết, quăng xuống đất. Hàng mày người nam nhân khẽ nheo lại
" Lão đại! Khi tôi đến thì lão đã chết rồi "
Thẩm Lăng liếc nhìn cái xác đó, giọng nói lạnh lùng
" Ai giết? "
" Không rõ! Camara không ghi lại được hình ảnh gì. "
" Điều tra cho kỹ "
" Rõ "
_________________
Cô ngồi trong bồn tắm, nhìn lên trời. Ciara đi vào mang cho cô một đĩa trái cây và rượu. Tiến đến xoa bóp cho cô
" Vương! Người dạo này ít về quá "
" Sao? Ngươi chán à? "
" Không ạ "
" Mấy con vật nhỏ sao rồi? "
" Các sứ thần vẫn đang tu luyện. Chắc sắp ra rồi "
Cô gật nhẹ đầu, nhìn qua Ciara
" Ngươi hình như đâu cần tu luyện "
" Nhờ hồng phúc của người mà ta đã có sức mạnh tuyệt đối "
" Tuyệt đối? Ngươi sai rồi, thế gian... không ai có sức mạnh tuyệt đối... "
Cô nhếch môi nhấm nháp ly rượu, Ciara ngẩn ra sau đó gật đầu
" Vương nói đúng "
Sau khi thư giản tinh thần xong, Ciara liền đưa cô đến chiếc bàn ăn dài. Trên bàn có rất nhiều món, có cả món shushi cá ngừ mà tiểu Bát Đản thích ăn. Cô cầm đũa lên, Ciara đứng bên cạnh nói
" Vương! Đây là đồ ăn ta chuẩn bị cho người "
" Tốt lắm! Để ta dùng thử "
Cô gắp miếng thịt bỏ vào miệng, hương vị đậm đà, ngọt bụi. Cô gật đầu cười nhẹ... Định lên tiếng thì...
" YÀ HÚ! THOÁT VỎ RỒIIIIIII. Có mùi gì thơm vậy ta "
Tiếng nói tiểu Bát Đản vang vọng cả không trung, cô bỏ đũa xuống lay trán
" Sao nó lựa đúng lúc mình ăn là xuất hiện vậy. Thế nào tiểu Huyết cũng ra luôn... "
Tiểu Bát Đản lơ lửng giữa không trung, khi thấy cô liền nhào đến
" Ký chủ! Ta nhớ người lắm. Người cũng nhớ ta lắm đúng không nè. Lại đây ta thơm một cái "
Tiểu Bát Đản chu mỏ nhỏ ra, thân hình ục ịch dễ thương trắng muốt tiến gần tới mặt cô. Bỗng tiểu Huyết xuất hiện, đưa đuôi vào miệng nhỏ của tiểu Bát Đản cười gian
" Ngươi thương ta cũng không cần biểu hiện rõ như vậy "
Tiểu Bát Đản lấy cái đuôi tiểu Huyết ra, tức giận nắm lấy đuôi nó quất loạn xạ khiến tiểu Huyết quay vòng trên không trung. Miệng nhỏ la lối
" Con rắn thúi! Ngươi dám đưa cái đuôi xấu xí của người vào miệng lão tử. Sao ngươi không đi chết đi, nhìn thấy ngươi là ta phát ói rồi "
Tiểu Huyết đang xoay vòng trên không trung, không biết trời đất gì. Nhảy lên bàn thoát khỏi sự khống chế của tiểu Bát Đản, nói
" Con hồ ly mập nhà ngươi mới xấu. Lúc nào cũng khiến chủ nhân bực mình "
" Ngươi nói ai mập? Ta đây là hơi tròn một chút, rất đáng yêu nha "
" Đáng yêu cái con khỉ, đáng ghét thì có "
" Ngươi đồ rắn thúi, sao không có vạn tia sét đánh chết ngươi đi "
" Ngươi trù ai vậy hả? Có tin ngay bây giờ ta kêu Ciara mần thịt ngươi không đồ con hồ ly mập "
............
Thế là cuộc chiến tranh cãi lại bắt đầu, cô cầm đũa tiếp tục ăn. Ciara lấy con dao ra, gương mặt bình thản hỏi cô
" Vương có muốn ăn thịt rắn với hồ ly không? "
" Được đó! "
Tiểu Bát Đản nghe thấy nhìn qua cô, hai mắt tròn xoe
" Ký chủ! Người nở ăn thịt ta sao? "
Tiểu Huyết xì lưỡi, nhảy lên vai cô. Cái mặt nhỏ cọ cọ vào mặt cô
" Chủ nhân! Mần nó đi, đừng mần ta "
" Con rắn thúi! Ngươi nói gì hả? "
" Ngươi mập như vậy, lên thớt được rồi. Ta ốm yếu, xương không nên chủ nhân sẽ không ăn được "
Tiểu Huyết cười gian nói, tiểu Bát Đản tức giận. Tiểu Hắc từ không trung bay đến đậu lên ghế, đôi mắt xám nhìn hai đứa nó
" Hai ngươi ngoài cãi nhau còn làm gì được? "
Tiểu Bát Đản thấy tiểu Hắc liền nhào tới
" Hắc Hắc! Tại con rắn thúi này ức hiếp ta. Có phải nên mần nó không? "
Tiểu Huyết nheo mày khó chịu, nhào đến tiểu Bát Đản quấn lấy nó. Nói
" Thịt rắn có độc, ngươi muốn hại chết chủ nhân à? "
" Ngươi con rắn thúi, cút xuống "
Cô nhìn qua tiểu Hắc đang ăn hỏi
" Tu luyện xong rồi? " " Đúng vậy chủ nhân! Ta đã có thể hóa thành hình người, nhưng lại có giới hạn "
Cô gật đầu, tiểu Bát Đản cãi mệt nên ăn shushi ngon lành. Cô nhìn qua
" Hai ngươi thì sao? "
" Ký ủ yên âm, a ống hắc ắc ( Ký chủ yên tâm, ta giống Hắc Hắc) "
Tiểu Bát Đản ngốn một họng, tiểu Huyết khinh thường
" Tham ăn như vậy, chắc hình người cũng mập mạp không kém "
" Ươi ới xấu ( Ngươi mới xấu) "
Tiểu Huyết thân rắn nhảy trên không trung lượn một vòng
Bùm!
Làn khói tỏa ra, từ không trung một cậu bé xuất hiện. Mái tóc đỏ có một ngọn lửa trên đầu. Đôi mắt khẽ mở màu tím than âm tàn. Mũi cao, môi hồng. Làn da lúa mạch khỏe mạnh. Thân hình cao khoảng 1m5. Hàng mày đậm khẽ hếch lên ngạo mạn. Thân thể mặc bộ đồ đỏ lịch lãm. Móng tay dài sắc nhọn cũng đỏ nốt. Cô gật đầu nhìn tiểu phú soái tuấn mĩ đó, một vẻ đẹp ngạo mạn, độc ác. Tiểu Huyết nhìn cô
" Chủ nhân! Thấy thế nào? Đây là hình dáng của ta "
Cô cười nhẹ gật đầu, tiểu Hắc cũng nâng kính nhỏ
" Không tồi "
Tiểu Bát Đản đang ăn liếc qua tiểu Huyết, nhìn thấy đóm lửa trên đầu nó liền cười to
" Ha ha ha! Đồ đầu lửa "
" Ngươi cười cái gì, con hồ ly mập "
Tiểu Huyết tức giận, Ciara nhìn qua tiểu Bát Đản khiến nụ cười nó cứng đờ. Lau miệng rồi nhảy xuống sàn, cái đuôi phe phẩy cuộn tròn lại
Bùm!
Từ làn khói hồng một thân ảnh bước ra, bộ đồ mèo màu trắng xinh đẹp. Cái nón đội lên đầu có hai cái tai ngoe ngoảy dễ thương, nhưng vẫn không che được mái tóc ngang vai trắng bạch kim. Đôi mắt to tròn cam láy động lòng người, ngây thơ lại giảo hoạt. Cái mũi nhỏ xinh. Môi đỏ mộng như cherry. Làn da trắng mịn màng như lông của nó. Chiếc áo tay dài trắng, quần đùi ngắn cũng màu trắng. Để lộ đôi chân thon thả mịn màng. Thân hình mảnh mai cao 1m4. Cô kinh ngạc, tiểu Bát Đản vỗ ngực tự hào
" Ký chủ! Có phải ta rất dễ thương không? "
Ciara khi thấy tiểu Bát Đản, đôi mắt liền sáng lên vụt qua. Tiểu Bát Đản hơi sợ hãi e dè
" C...có... chuyện gì sao? "
Ciara chạm nhẹ vào má tiểu Bát Đản, sau đó trở lại chỗ cũ.
" Dễ thương "
Tiểu Bát Đản nghe xong liền tự hào cười, liếc qua tiểu Huyết đang ngẩn ngơ. Bước lại đểu cán
" He he! Thấy sao hả rắn thúi? "
Tiểu Huyết hai má ửng hồng quay đi, hừ lạnh
" Hừ! Không đẹp xíu nào "
Tiểu Bát Đản nheo mày, chu mỏ nhỏ lên nhìn xuống
" Không đẹp à? Ngươi đúng là không biết thưởng thức. Ta mà xuất hiện thì biết bao mĩ nữ nhào tới "
Tiểu Bát Đản tự luyến, nhìn lên cô sao đó nhào tới làm nũng
" Dễ thương lắm "
Cô nhéo má tiểu Bát Đản, làn da mịn màng nhéo rất đã. Tiểu Bát Đản cười nói
" Ký chỷ có mắt thẩm mĩ "
Tiểu Bát Đản bước xuống đi tới chỗ tiểu Huyết
" Này! Ngươi phải gọi ta là anh "
Tiểu Huyết khinh bỉ
" Sao phải gọi ngươi là anh? "
" Ta đáng yêu hơn nên làm lớn "
" Xì! Vậy ta đẹp hơn, sao không gọi ta là anh "
Tiểu Huyết nói, tiểu Bát Đản gật đầu thấy có lý
" Cũng phải! hay vầy đi "
Tiểu Bát Đản bước đến sát gần tiểu Huyết, đưa tay kéo quần mình ra, tay còn lại kéo quần tiểu Huyết ra xem
" Ai lớn hơn thì làm lớn "
Cái đầu nhỏ cúi xuống nhìn vào trong quần, tiểu Huyết đứng bất động. Tiểu Bát Đản nheo mày quay đi
" Ta lớn hơn "
Tiểu Huyết bừng tỉnh nói
" Ngươi không biết xấu hổ, rõ ràng ta lớn hơn "
" Vậy sao! Kệ ngươi "
Tiểu Bát Đản ngồi xuống ăn shushi, tiểu Huyết đỏ mặt tức giận
" Đúng là hồ ly hai mặt "
" Xí "
" Ngươi... "
Cô lắc đầu cười nhẹ, nhìn qua tiểu Hắc
" Ngươi thì sao? "
" Chủ nhân thứ lỗi! Ta hiện không muốn biến thân "
" Được! Tùy ngươi "
Cô gật đầu đứng lên, tiểu Bát Đản nhìn thấy cũng đứng lên
" Ký chủ đi sao? "
Gương mặt phụng phịu, tiểu Huyết nhìn thấy biểu cảm đó, gương mặt liền hiện lên một mảng hồng. Cô gật đầu
" Phải! Ở lại ngoan ngoãn, muốn ăn gì kêu Ciara làm "
" Ký chủ! Hay cho ta theo đi "
Tiểu Bát Đản năn nỉ, tiểu Huyết đưa tay ôm lấy thân ảnh mảnh mai của tiểu Bát Đản.
" Ngươi buồn cái gì? Ta chơi với ngươi "
" Buông ra! Ai cho ôm ta "
Tiểu Bát Đản chống cự, tiểu Huyết cười vô lại ôm chặt hơn. Khẽ đánh vào mông tiểu Bát Đản
" Không tồi "
" Ngươi... đồ rắn thúi biến thái. Ký chủ... "
Cô cười nhẹ nhìn qua tiểu Hắc
" Ngươi nhớ canh bọn nó "
Tiểu Hắc bay lên gật đầu
" Chủ nhân yên tâm "
Bùm!
Tiểu Bát Đản và tiểu Huyết biến lại như cũ, cô cười nhẹ
" Hai ngươi nên tu luyện thêm đi "
" Ký chủ... "
Cô biến mất, tiểu Bát Đản phồng má. Nhảy lên bàn ăn shushi, tiểu Huyết đang quấn lấy thân nó cười nhẹ lắc đầu
_________________
Cô trở về phòng trọ, nhìn ra bên ngoài đã buổi trưa. Liền thay đồ, cô mặc một chiếc áo thun trắng. Quần jean dài mài rách. Mái tóc vẫn buộc lệch qua vai trái. Khuyên tai hình chữ thập phát ra ánh sáng lạnh. Mắt kính khẽ nâng. Chiếc áo khoác đen làm nổi bật sự nam tính. Phải nói cô sẽ khiến bao người mê mệt...
Cô cầm chiếc balo lên vai ra khỏi nhà, quả nhiên Bạch Thiển đã đợi sẵn. Cô cười nhạt
" Đến sớm nhỉ "
Bạch Thiển quăng cho cô cái mũ, cô đón lấy đội vào bước lên xe. Chiếc xe lăn bánh, để lại làn khói dài.
Thời gian trôi qua, phút chốc bọn cô đã đến một bến cảng. Cô bước xuống nhìn chiếc du thuyền lớn sang trọng trước mắt. Bạch Thiển tùy ý để chiếc xe ở đó, cô tháo mũ cùng hắn đi lại. Đám người vệ sĩ nhìn thấy ngăn lại, Bạch Thiển đưa ra hai chiếc vé. Cô cùng hắn đi vào trong...
Nhìn dòng người tấp nập, Bạch Thiển xem đồng hồ đã 14h30" liền nói
" Cậu về phòng nghĩ ngơi đi, đây là chìa khóa. "
" Được "
Cô nhận lấy đi tìm phòng, bước đi nhìn xung quanh. Bờ biển trong xanh mát mẻ, cô nhìn dãy phòng được sắp đặt. Nhìn lên mã số 333 liền mở cửa đi vào...
Cạch!
Cô ngồi xuống giường, nhìn căn phòng rộng lớn. Có một cái tủ ở đó, cô mở ra. Liền thấy một bộ âu phục cùng chiếc mặt nạ bạch kim. Nhếch môi đóng lại, dựa người vào ghế sô pha
" Chắc Phi Thanh và Phi Long đã sắp xếp ổn thỏa... Lần này sẽ thế nào đây "
Cô cười nhẹ, bàn tay vung lên. Một kết giới vô hình bao bọc lấy căn phòng. Cô ngồi trên giường, nhập định. Từ không trung ma pháp Hắc Ám lơ lửng như đám mây đen. Nó xoay vòng giữa không trung, sức mạnh tỏa ra cường đại. Cô khẽ mở đôi mắt đỏ như máu, hiện lên sự tàn bạo. Cô vung tay, từ mặt đất trồi lên một con quái thú màu đen. Răng nanh nhọn chảy ra nước dãi. Đôi mắt hung ác dã tính, con quái thú rất lớn. Nó bay lên giữa không trung gào rống
- GRÀO!!!
Cô nheo mày, vung tay lần nữa nó liền biến mất. Từ mặt đất trồi lên những bộ xương trắng lững thửng, nguyên một đoàn xương xuất hiện. Cô lại vung tay cho nó biến mất, cô đứng dậy
" Đây vẫn chưa phải là sức mạnh thật của ma pháp Hắc Ám. Rốt cuộc căn nguyên ở đâu...? Tiểu Huyết nói Quang thuật và Hắc thuật là hai ma pháp đầy bí ẩn. Vậy rốt cuộc là gì...? "
Cô tự lầm bầm nói, đôi mắt hiện lên suy tư. Khẽ nâng nụ cười nhạt
" Không sao... vẫn còn thời gian "
________________
Ánh hoàng hôn lên cao, du thuyền đã đi ra giữa biển. Tiếng sóng gập ghềnh trôi nổi đưa lòng người vào cõi mộng yên bình, tiếng gió xì xào lướt qua. Đàn cò trắng bay làm khung cảnh trở nên xinh đẹp. Cô khẽ mở đôi mắt, ngồi dậy. Đưa tay ấn nhẹ trán, cô đã ngủ một giấc. Nhìn lên đồng hồ đã điểm 17h...
Cô ngồi dậy thay bộ vets kia. Chiếc áo sơ mi tay dài, cái áo khoác dài ngang đầu gối và quần đều có màu tím huyền bí. Đôi găng tay trắng.. Dung nhan tuyệt sắc khiến người mê đắm. Cô đứng đó như một thiếu gia lịch lãm, nhã nhặn. Chiếc mặt nạ bạch kim để lộ đôi đồng tử đỏ như máu càng khiến cô trở nên huyền ảo. Bước ra, cô nhìn thấy Bạch Thiển đang định gõ cửa, hắn thấy cô liền ngẩn người. Sau đó quay mặt đi
" Ra rồi à? "
Lời nói vẫn bình tĩnh, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy phấn hồng trên hai má. Hôm nay hắn vận một bộ vets xám, mái tóc hơi rối tung bay. Thân hình cân đối khỏe mạnh, dung nhan lãng tử bị che đi bởi mặt nạ. Nhưng sự tàn bạo vẫn còn vương lại trên cơ thể và đôi mắt đó... Cô gật nhẹ đầu
" Sao đến sớm vậy? "
" Định rũ cậu đi ăn "
" Được! Tôi cũng đang đói "
Cô cùng Bạch Thiển đến nhà hàng trên thuyền, ăn một bữa. Nhìn không khí sang trọng, tiếng nhạc du dương mà hài lòng. Cô cắt bít tết bỏ vào miệng, Bạch Thiển hỏi
" Chuyện về Ngọc Diện, cậu tính thế nào? "
" Vẫn đang tiếp tục "
" Hử? "
" Tôi chưa nói là sẽ từ bỏ "
Cô nhếch môi, Bạch Thiển sững sờ. Sau đó cười nhẹ nâng rượu uống, tiếng điện thoại vang lên. Bạch thiển mở ra xem tin nhắn, sau đó nói với cô
" Là Phi Thanh... "
" Vậy đi đi "
" Ừ... "
Cô nhìn ra ô cửa kính, sau đó đứng dậy đi ra boong tàu ngắm cảnh. Nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực thơ mộng, cơn gió nhẹ nhàng lướt qua. Mặt biển cuộn trào êm tai, cô đang dựa vào lang can nhìn ra ngoài thì từ phía sau tiếng nói vang lên
"... Hắc Nguyệt... "
Đáy mắt cô xẹt qua ý cười, xoay lại...