Cẩm Lý tâm tình lạnh nhạt vừa ăn khoai rán vừa xem phim, ngoài cửa trượt vang lên tiếng động, là quản gia tới.
" Chủ nhân, bên ngoài có bưu phẩm cho ngài."
" Ờ, mang vào đi."
Cẩm Lý lạnh nhạt, không chút biểu tình chuyển kênh.
Đúng lúc, quản gia đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một phong thư nhỏ.
" Tôi đã kiểm tra qua, không có gì nguy hiểm."
" Ừ." Cẩm Lý lạnh nhạt nhận lấy.
Quản gia cúi gập người, rời đi.
Cẩm Lý nhìn phong thư, bên ngoài không khác gì những phong thư bình thường cho lắm, ăn một miếng khoai rán, lúc này mới chậm rãi mở ra.
Thư gửi từ hành tinh thiên thần.
Nội dung đại loại là chúc mừng đã thông qua sát hạnh, có thể trở về hành tinh bất kì lúc nào, bên trong còn kèm theo câu thần trú để trở về.
Cẩm Lý trầm mặc một phen, cuối cùng ném thư đi.
Đùa gì chứ! Thế giới trước trẫm chỉ là trốn ra nước ngoài thôi, lúc về đã phải chạy bở hơi tai... giờ còn bay đi hành tinh khác... tên nhóc phiền phức kia mà bị làm sao, ai chịu trách nhiệm cho trẫm... chưa kể, làm sao trẫm biết hành tinh rách đó có khoai rán hay không.
\[...\] Nghi ngờ ký chủ bởi vì lý do thứ hai nên mới không đi. Đừng lôi mục tiêu nhiệm vụ ra làm lá chắn nữa, mục tiêu nhiệm vụ đã rất khổ rồi.
Mặc kệ lý do ra sao, Cẩm Lý chính là không muốn trở về liền không trở về, tiếp tục biến mình thành trạch nam chính hiệu, ngày ngày ăn khoai rán, xem phim.
Cẩm Lý không đi tìm phiền phức, hệ thống liền không thể thiếp lập phiền phức nhào tới hay sao.
Vào một ngày đẹp trời, hệ thống vui vẻ phát nhắc nhở.
\[ Nhắc nhở thân thiện, đề nghị ký chủ tới công ty Hồ thị nha\]
Làm gì? Đang trong giờ hành chính, tới cũng đâu thể gặp được người.
\[ Được nha. Tôi chắc chắn!\]
Ngươi có thể bớt bày trò đi được hay không?
\[ Được a!\]
...
Miệng thì nói được nhưng hành động của ngươi lại không phải thế.
Nó đang an ủi ký chủ mà.
...
Trẫm không cần.
Thôi nào, ngài không mau tới Hồ thị, tiến độ nhiệm vụ sẽ giảm đó nha.
Giảm? Còn có thể giảm.
Đương nhiên rồi, ghế chủ tịch của mục tiêu nhiệm vụ bị lung lay, tiến độ nhiệm vụ sẽ giảm nha.
Ha ha, ngươi còn có thể nghĩ ra thể loại gì khác mới hơn không?
Trừ tiến độ? Quê mùa!
Ký chủ lại chửi nó... hệ thống cũng biết tổn thương.
\[ Cảnh báo, mục tiêu nhiệm vụ đang gặp nguy hiểm.\]
Hệ thống ném ra cái cảnh cáo, sau đó liền bỏ đi. Chui vào một góc tự ai ủi chính mình.
Hồ Quân trở về liền dùng thân phận là anh trai Hồ Nhất đòi quyền lợi, nói cái gì mà đã nhường quyền thừa kế cho Hồ Nhất thì Hồ Nhất phải phân chia cổ phần công ty cho mình.
Hồ Nhất đối với Cẩm Lý mông lung do dự, đối với người khác lại dứt khoát tàn nhẫn, trực tiếp dùng bảo vệ ném người ra ngoài công ty, ban hành lệnh cấm đối với Hồ Quân.
Hồ Quân ăn quả đắng, tính cách vặn vẹo liền nghĩ ngay đến cách giết người chiếm đoạt.
Hồ Quân không ít lần lên kế hoạch muốn giết Hồ Nhất, đương nhiên từ trước đến giờ đều không thành công, lần này, Hồ Quân quyết định đầu tư, thuê hẳn bang xã hội đen khét tướng nước ngoài, vũ khí hạng nặng hạng nhẹ đều có.
Hồ Nhất luôn có vệ sĩ đi theo, vẫn bị đám người này vây bắt.
Hồ Quân muốn trực tiếp giết chết, lão đại xã hội đen lại nhìn chúng sắc đẹp của Hồ Nhất, không lãng phí tài nguyên, liền bắt trở về sào huyệt.
Cẩm Lý phải đuổi ra tận nước ngoài, chống người thở dốc:"..."
Được lắm, trẫm không chạy, hắn ta liền chạy.
Thế giới tồn tại thiên thần, không thể không tồn tại ác quỷ.
Lão đại bang đảng này, chính là một trong những ác quỷ sống ở trái đất. Giá trị vũ lực khỏi phải nói, ác độc tàn nhẫn khỏi phải bàn.
Cẩm Lý đổi tới nơi, bởi vì có sự chợ giúp của cánh thiên thần, dễ dàng đột nhập vào bên trong.
Cẩm Lý cứu người rất thành thục, nhoáng một cái có thể đem người rời khỏi.
Hồ Nhất bị trói trên giường, đột ngột bị hình bóng trong tâm tưởng ôm đi:"..."
Y nghi ngờ mình không phải bị xã hội đen bắt cóc.
Làm gì có con tin nào dễ dàng được cứu đi từ tay bọn xã hội đen như y chứ!
" Cẩm Lý."
Hồ Nhất ngồi trên lưng Cẩm Lý, nhẹ giọng gọi.
Cẩm Lý bận cõng người chạy, vẫn kiên nhẫn ừ một tiếng.
" Anh..." không phải là người đúng không?
" Nói." Ấp a ấp úng.
" Không... không có gì."
" Ờ." Cẩm Lý chú tâm nhìn đường đi.
\[ cảnh báo nguy hiểm, tỷ lệ sinh mạng của mục tiêu nhiệm vụ còn 95%\]
Cẩm Lý còn đang bận đem người chạy, hệ thống đã nhào ra cảnh báo.
Cẩm Lý thắc mắc.
Rõ ràng bị thương là không thể nào bị thương.
Cẩm Lý dừng lại, đem người trên lưng thả xuống gốc cây bên đường, để y tựa vào gốc cây.
Hồ Nhất thần trí có chút mơ hồ, nhìn Cẩm Lý thắc mắc:" Sao vậy?"
" Bị thương ở chỗ nào."
"Không có." Làm gì có chuyện bị thương chứ! Một vệt xước cũng không có.
Cẩm Lý không tin, cúi xuống lật quần áo của Hồ Nhất, nghiêm túc kiểm tra một phen.
Hồ Nhất mặc dù thần trí mơ hồ, trong khoảng khắc lại có thể cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của Cẩm Lý dành cho mình, đáy lòng trào lên dòng nước ấm, lan theo từng mạch máu, truyền đi khắp cơ thể.
" Thật sự không có?!!"