Trong một sơn cốc, lôi quan đầu lang kêu gào giận giữ, bất lực.
Các gia lão hăng hái chiến đấu, chiến cuộc đang càng lúc càng đi vào hồi kết.
Phương Chính ở một bên vách đá đang tranh thủ hấp thu nguyên thạch khôi phục chân nguyên. Bên cạnh hắn còn có một cổ sư trị liệu đang giúp hắn chữa trị.
Trên người hắn có rất nhiều vết bỏng, chủ yếu nhất là ở hai bàn tay. Đây không phải do bên ngoài làm ra, mà là do trước đó hắn vận dụng lôi điện mà thành. Nếu như hắn duy trì phòng thủ thì không có gì, đây còn là do hắn hủy đi phòng ngự mà thành.
Đây cũng không có cách nào, chân nguyên không đủ, nếu dùng thêm quân lam nguyệt thì tuyệt đối thiếu chân nguyên để duy trì thế công.
- Nhưng xem như đã thành lập xong sát chiêu, thử nghiệm cũng rất khả quan. Chỉ là di chuyển có chút khó khăn, nếu không phải mục tiêu quá lớn thì rất khó chém trúng. Quá trình tích điện cũng không tốt, không có lưới điện do lôi quan đầu lang tạo ra thì ta tuyệt đối không làm được. Xem ra phải đổi sang một con có thể tự tạo ra điện, điện lưu cổ quá yếu, không đảm nhận được. Còn về di động thì phải tính toán lại một chút.
Phương Chính đêm chân nguyên bổ sung đầy đủ liền vừa quan sát chiến trường vừa suy tư.
- Quan trọng nhất, nên gọi sát chiêu đó là gì đây?
Grào!
Trong sơn cốc lúc này vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của lôi quan đầu lang. Nó không cam lòng ngã xuống.
Lôi quan đầu lang chết đi, cổ trùng sống nhờ trên người nó lập tức bay ra, chia nhau chạy trốn.
- Bắt chúng!
Cổ Nguyệt Bác hét lên, nhưng không đợi lão nói, các gia lão xung quanh đã chia ra đuổi theo.
Phương Chính động thân, đuổi theo một con cổ bay gần hắn nhất, đưa tay chụp lấy.
Xẹt!
Một dòng điện từ con cổ phóng ra.
Một kích bất ngờ, Phương Chính giật mình buông tay. Nhưng sau đó sắc mặt hắn mừng rỡ, đuổi theo nó ngay phía sau không bỏ.
Còn cổ này có thể tạo ra điện, đây chính là cái hắn đang cần.
Nhưng ngay lúc nó sắp đến tay lần nữa, bỗng Phương Chính cảm nhận được sát ý sôi trào đang nhắm vào người mình.
- Cổ Nguyệt Phương Chính!
Một tiếng gầm vang lên, Phương Chính không nhìn cũng biết chủ nhân tiếng gọi này là ai. Ngoài Bạch Ngưng Băng ra, cũng chỉ có thể là Bạch Ngưng Băng.
Hắn hừ lạnh một tiếng, quân lam nguyệt phát động, hắn giẫm lên dải lụa, nhảy lên không trung tránh qua một kích vừa bổ xuống đầu, tiếp tục đuổi theo con cổ nọ.
Bạch Ngưng Băng một chiêu vồ hụt lại không bất ngờ, hắn lập tức xoay người, triển khai đuổi giết Phương Chính.
- Bạch Ngưng Băng, ngươi rảnh rỗi không có gì làm sao? Tại sao lại đuổi theo ta?
Phương Chính đi trước, ánh mắt không rời con cổ kia, lớn tiếng nói với Bạch Ngưng Băng đang đuổi theo phía sao.
- Ta là muốn giết chết ngươi, Cổ Nguyệt Phương Chính!
Bạch Ngưng Băng gầm nhẹ. Sau trận chiến trước, hắn bị Phương Chính lâm trận bỏ chạy làm cho tức điên. Trở về càng nghĩ càng tức không chịu nổi, hận không thể ngàn đao vạn kiếm chém chết Phương Chính.
- Gọi đầy đủ họ tên như vậy làm gì? Nghe xa lạ lắm. Quan hệ giữa ta và ngươi như vậy, gọi Phương Chính là được rồi. Ta cũng sẽ gọi ngươi là Ngưng Băng.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính nói, trong giọng nói có chút đùa cợt như thể đang nói với bạn hữu tốt.
Bạch Ngưng Băng phía sau nghe Phương Chính gọi tên mình như vậy, đột nhiên cảm thấy buồn nôn không chịu nổi.
- Quan hệ giữa ta và ngươi chính là ngươi chết ta sống. Đi chết đi!
Bạch Ngưng Băng hét lên, phát động tấn công bổ nhà ở về phía Phương Chính.
Phương Chính vội vàng nhảy qua một bên, sau đó tiếp tục chạy nhanh đuổi theo con cổ nọ.
Bạch Ngưng Băng nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cười khẽ.
- Muốn bắt nó, đừng hòng.
Hắn phát hiện mục tiêu của Phương Chính, liền xoay hướng tấn công nhắm vào con cổ đang bay.
Bạch Ngưng Băng không quan tâm đó là con cổ gì, hắn chỉ quan tâm nó là thứ Phương Chính muốn. Hắn tuyệt đối không để Phương Chính được như ý, tranh giành rất phiền phức, cho nên cứ trực tiếp giết là tốt lắm.
- Hừ!
Phương Chính hừ lạnh, động thân ra ngăn cản.
Kiếm ảnh cổ vung lên, đem băng nhận của Bạch Ngưng Băng chém thành năm đoạn.
Sau đó lại chuyển thân, tiếp tục đuổi theo không bỏ.
Cổ trùng lũi trốn, càng bay càng xa chiến trường vừa rồi.
- Đám tiểu nhân Bạch gia các người, cả gan đến đây chiếm tiện nghi!
Ở đó, các gia lão Cổ Nguyệt bộ tộc rống giận, sắc mặt khó cói đến cực điểm.
- Ha ha, bọn ta chỉ là đến giúp đỡ các người bắt cổ trùng thôi mà.
Các gia lão Bạch gia cười vang, cùng gia lão Cổ Nguyệt bộ tộc tranh giành mấy con cổ trùng bay ra từ lôi quan đầu lang.
Phương Chính lắng nghe tiếng chém giết, sắc mặt đột nhiên thoáng ngưng trọng.
- Vậy mà vẫn không tránh được tình hình này.
Trong lòng hắn khẽ than, không khỏi nhớ về nguyên tác.
Hắn bất chấp phát động sát chiêu, mục đích chính là tránh gặp phải Bạch gia. Không ngờ lôi quan đầu lang chạy trốn, kết quả tuy bị Cổ Nguyệt bộ tộc giết chết nhưng vẫn không tránh khỏi Bạch gia tới hôi của.
- Như vậy tiếp theo chắc sẽ gặp phải vạn thú vướng giảo điện bái đi.
Phương Chính trong lòng lo âu, nhìn thoáng qua Bạch Ngưng Băng ở phía sau, nói.
- Bạch Ngưng Băng, ngươi là muốn đấu sinh tử với ta đi. Vậy chờ ta bắt xong con cổ này liền cùng ngươi chơi đùa, thế nào?
- Hừ, đừng mơ tưởng.
Bạch Ngưng Băng hừ lạnh, truy sát không bỏ.
Phương Chính thở dài một tiếng, sau đó phát động điện tốc.
— QUẢNG CÁO —
Vèo một tiếng hắn đã chạy ra xa mươi thước có hơn, còn cổ kia cũng bị hắn nắm được trong tay.
Bạch Ngưng Băng giật mình, sau đó tức giận vô cùng.
Phương Chính có cổ trùng di động nhanh như vậy nhưng trước đó không dùng, đây rõ ràng là đang bởn cợt hắn.
Phương Chính liếc Bạch Ngưng Băng một cái, đổi hướng chạy đi.
Con cổ trong tay hắn vùng vẩy, ánh điện chớp lóe liên tục. Hắn cười nhạt, điều ra một tia khí tức của xuân thu thiền, chớp mắt luyện hóa rồi thu nó vào không khiếu. Lại tiếp tục chạy.
- Khốn kiếp, ngươi là một tên nhát gan, đứng lại ngay cho ta.
Bạch Ngưng Băng giận dữ kêu gào, Phương Chính phía trước lại cười ha ha.
- Ngươi có thấy ai bị kêu đứng lại mà đứng lại chưa? Có giỏi thì bắt kịp ta đi.
Bạch Ngưng Băng nghiến răng ken két, Phương Chính đây là đang khinh hắn không có cổ trùng di động.
Phương Chính cũng không quan tâm đến Bạch Ngưng Băng phía sau, vừa chạy vừa tìm kiếm xung quanh.
- Phương Nguyên không có trong sơn trại thì hẵn là đã đi bí động, trong tay chắc đã có cự xỉ kim ngô. Bây giờ chắc cũng ở quanh đây bắt cổ đi.
Phương Chính trong lòng suy tư, quay đầu chạy lại gần chỗ chiến trường ban đầu.
Rất nhanh, hắn phát hiện thân ảnh của Phương Nguyên đang ở sau một vách đá đuổi theo một con cổ trùng.
- Tìm được!
Hắn trong lòng cười khẽ, vội vàng tiếp cận, đồng thời lớn tiếng hét.
- Ca ca, ta đưa Bạch Ngưng Băng tới theo kế hoạch rồi, nhanh cùng ta giết hắn. Bạch Ngưng Băng không còn, Bạch gia sẽ là thứ nằm trong tay. Hắn hiện tại chỉ có một tay, chiến lực đã giảm mạnh đây là cơ hội tốt.
Tiếng hét của Phương Chính vang vọng nơi sườn núi, sắc mặt những người có mặt lập tức biến đổi.
- Cái gì? Cổ Nguyệt lão nhi, ngươi vậy mà dám tính kế Bạch gia ta!
Bạch gia tộc trưởng giận dữ kêu gào, cùng Cổ Nguyệt Bác chém giết một chỗ.
Bạch Ngưng Băng bên này cũng giật mình, bước chân không tự giác hơi hơi chậm lại. Nhưng sau đó, chiến ý của hắn bị đun lên sôi ùng ục.
- Muốn giết ta, ha ha, vậy tới đây đi.
- Bạch Ngưng Băng đại nhân, ngài phải cẩn thận. Ta tới giúp ngài một tay.
Một vị gia lão Bạch gia kêu lên, chạy lại.
- Cút!
Bạch Ngưng Băng liếc gã, bước chân nhanh thêm đuổi theo sát phía sau Phương Chính.
Phương Nguyên bên này cũng giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ lạnh nhạt nhìn Phương Chính cùng Bạch Ngưng Băng đang tiếp cận mình.
Hắn không nói hai lời, lập tức rút lui. Nhưng Phương Chính lại nhanh hơn, dùng điện tốc cổ lao tới, đồng thời quân lam nguyệt bay ra, quấn quanh eo của Phương Nguyên.
- Ca ca, ta thay ngươi phòng ngự. Sức chiến đấu ngươi mạnh hơn ta, chém giết Bạch Ngưng Băng giao lại cho ngươi theo kế hoạch.
— QUẢNG CÁO —
Miệng thì nói vậy, nhưng hắn lại mạnh tay kéo, đem Phương Nguyên đang định chạy kéo lại ném về phía Bạch Ngưng Băng, còn bản thân thì chạy đi trước.
Phương Nguyên bị kéo lại, ánh mắt không khỏi hiện vẻ bắt ngờ.
- Tới hay lắm!
Bạch Ngưng Băng kêu lên, đã ở ngay bên cạnh Phương Nguyên, băng nhận trong tay chém xuống đầu hắn.
Phương Nguyên hừ lạnh, tâm niệm khẽ động, từ trong không khiếu của hắn, một ánh sáng màu vàng kim bay ra.
Phương Nguyên duỗi tay phải, ánh sáng bay lại tay hắn, hiện ra thân hình một con rết màu vàng kim dài hơn một thước, thân rộng cở hai bàn tay. Cự xỉ kim ngô lên trường.
Nó vừa ra, đã há lớn cái miệng, ngặm lấy cánh tay phải của Phương Nguyên đến tận giữa cẳng tay.
Phương Nguyên vung tay, phần đuôi của nó liền vung thành vòng cung trên không trung.
Bạch Ngưng Băng đang chém tới giật mình, lưỡi băng nhận vội vàng thu lại cản được một cáu quắt mình vừa rồi.
Bạch Ngưng Băng lùi lại ba bước, trợn mắt nhìn Phương Nguyên.
Cự xỉ kim ngô trong tay Phương Nguyên lúc này đã thu lại thân mình, từ dài hai thước thu lại còn một thước năm. Hai hàng chân của nó cũng thu vào trong lớp võ giáp, chỉ để lại hai hàng răng cưa viền bạc.
- Đây là con cổ gì?
Bạch Ngưng Băng kinh ngạc vô cùng.
- Quả nhiên là có cự xỉ kim ngô!
Phương Chính cười khẽ, sau đó tiếp tục chạy đi xa.
Phương Chính biết Phương Nguyên cũng nhất định sẽ rút lui, nhưng hắn cũng biết Bạch Ngưng Băng sẽ đeo bám không bỏ. Cho nên đợi đến lúc hai người đó tách ra, Phương Chính đã có đủ thời gian chạy đi mất.
Phương Chính chắc chắn sẽ không ở lại, mặc kệ tiếp theo có giống như nguyên tác hay không hắn đều không ở lại.
Nếu giống nguyên tác, tiếp theo sẽ có một con vạn thú vương giảo điện bái.
Ngũ hổ nhất bưu, tam khuyển nhất ngao, thập lang nhất bái.
Mười con sói bằng một con bái, vạn thú vương giảo điện bái đáng sợ hơn lôi quan đầu lang nhiều lần. Đối đầu với nó là cửu tử nhất sinh, Phương Chính đương nhiên không muốn mạo hiểm.
Mà dù không giống nguyên tác thì vẫn còn Bạch Ngưng Băng, Phương Chính không muốn dây dưa với tên điên này.
- Bạch Ngưng Băng cho dù đã tìm được đường, nhưng nhìn biểu hiện thì chắc là vẫn chưa chân chính hiểu được. Duyên phận của hắn và Phương Nguyên, chắc cũng chỉ có Phương Nguyên mới khai sáng được cho hắn. Cho nên, ca ca, Bạch Ngưng Băng giao lại cho ngươi đó, hắn là đường sống duy nhất của ngươi sau này, cố gắng lên nhé.
Phương Chính mỉm cười, càng chạy càng xa khỏi chiến trường.
Toàn trường lúc này đều đang bận rộn, lại bị Phương Nguyên cùng cự xỉ kim ngô làm cho bất ngờ, còn chưa có người chú ý đến hắn.
Mà Phương Chính lúc này cũng chẳng bận tâm có người để ý hay không, bất quá hắn nói là do điện tốc quá nhanh, hắn nhất thời không chú ý mà chạy ra xa như vậy.
Còn bọn họ tin hay không thì tùy, hắn không lo nhiều được như vậy.
Mà trong lúc đó, một hồi kịch chiến giữa Cổ Nguyệt bộ tộc và Bạch gia lại diễn ra.