Vệ Tây Lẫm V: Người nào đó tức giận thật đáng sợ. Tôi cảm thấy anh không phải là người bạn đúng nghĩa.
Hứa Hi gõ cửa đi vào, liếc nhìn cậu thanh niên đẹp đẽ lười biếng dựa vào sô pha chơi điện thoại, thỉnh thoảng cầm một miếng khoai tây chiên trên bàn trà ăn, rồi lại nhìn sếp tổng nhà mình cứ xem tài liệu được lát lại ngẩng đầu nhìn cậu chàng ấy, với ánh mắt cưng chiều làm hắn tưởng mình gặp quỷ ban ngày.
Sếp tổng luôn lãnh đạm với người xung quanh. Người trong công ty mơ ước y có cả nam lẫn nữ, nhưng trước giờ, sếp đều không phản ứng gì, thậm chí còn không hề lưu tình điều đôi nam nữ nhân viên nọ đến bộ phận không quan trọng mấy. Làm từ đó về sau, không còn người nào dám ôm vọng tưởng quyến rũ sếp nữa. Nói thật ra thì, Hứa Hi cực kỳ nghi ngờ sếp bị lãnh cảm. Song không ngờ rằng, Vệ Tây Lẫm đã âm thầm tấn công sếp rồi.
"Thưa sếp..."
Hứa Hi vừa mới mở miệng, đã bị Cố Duyên Tranh ngắt lời.
Cố Duyên Tranh nhìn đồng hồ đeo tay, nói với Vệ Tây Lẫm: "Xem điện thoại một giờ rồi, nên để mắt nghỉ ngơi một lúc."
Vệ Tây Lẫm đáp một tiếng, rồi đàng hoàng để điện thoại xuống, đi tới bên cửa sổ sát đất, tò mò quan sát cảnh sắc bên ngoài.
Bấy giờ, Hứa Hi mới bắt đầu báo cáo công việc.
Buổi trưa, Cố Duyên Tranh đưa Vệ Tây Lẫm đến căn-tin gần đó. Thật ra thì trong văn phòng có nhà bếp nhỏ, nhưng y không nấu cơm ở đó. Ở văn phòng suốt cho tới trưa, y đưa đứa nhỏ ra ngoài cũng là để tiện cho hắn hóng mát luôn.
Ba ngày liên tiếp, Vệ Tây Lẫm theo Cố Duyên Tranh đi làm, không có gì buồn chán cả, hơn nữa còn có thể ở cùng một chỗ với người yêu, quả thật nhàn hạ chẳng khác gì nghỉ phép.
Đáng tiếc, 'kỳ nghỉ' kết thúc trong chóng vánh, thời gian biểu diễn concert thứ hai đã đến. Vì cổ họng hắn không còn vấn đề gì, Cố Duyên Tranh 'phê chuẩn' cho hắn bay tới Thượng Hải.
Concert tại Thượng Hải được tổ chức trong sân vận động Thượng Hải chứa được tám mươi nghìn người, và sân vận động này cũng không còn thừa một chỗ.
"Hiding from the rain and snow (Ẩn mình dưới mưa và tuyết), trying to forget but I won't let go (Cố gắng quên đi, nhưng tôi làm sao ra đi như thế được)..."
(Bài này là 'Take me to your heart' nhé. Lướt lên trên để nghe nào ^^/)
Vệ Tây Lẫm và vũ công nữ xinh đẹp nhảy trong cảnh 3D mưa tuyết dày đặc, fans hâm mộ thét chói tai không ngừng, cánh tay vung phát đau, giọng hét đến tắt, nhưng vẫn không tài nào khiến lòng họ ngừng kích động.
"Love is now or never (Yêu bây giờ hoặc không bao giờ), bring me far away (Xin hãy đưa tôi chạy thật xa)..."
Ai ngờ, đúng lúc này, dây thép của giàn giáo phía trên nơi Vệ Tây Lẫm đang đứng đột nhiên nứt gãy, cả giàn tức thì rơi xuống.
002 kinh hô: [Lẻ Loi cẩn thận!]
Fans hâm mộ trơ mắt nhìn cảnh này, sau đó kinh hoảng hét ầm lên.
"A"
"Vệ Tây Lẫm ——"
Vệ Tây Lẫm bất ngờ, hắn phản ứng cực nhanh lấy hai tay ôm đầu, rồi cuộn tròn người lại, để mình rơi xuống đất trong khoảng cách hơn ba mét. Sau đó, phần mông và lưng chạm đất trước, cơ thể lăn một vòng, một hồi lâu sau, hắn mới từ từ ngồi dậy.
Mập Mạp, Từ Lôi, Từ Chấn cùng hai nhân viên của âm nhạc EE ngồi ở hàng đầu hoảng hốt xông lên vũ đài.
Các fans thì sợ ngây cả người, lo lắng gọi tên Vệ Tây Lẫm, cũng đi lên sân khấu. Thậm chí có fans nhát gan còn sợ đến mức khóc tướng lên.
Hiện trường hỗn loạn.
Nhân viên an ninh sửng sốt một hồi, sau đó kịp thời phản ứng. Họ vội cùng những nhân viên khác ổn định trật tự hiện trường.
"Tây Lẫm, cậu sao rồi?" Mập Mạp căng thẳng. Hắn đỡ Vệ Tây Lẫm lên một cách cẩn thận.
"Mau gọi bác sĩ tới!" Từ Lôi sắp xếp cho nhân viên của âm nhạc EE làm việc. Vì lo sẽ xảy ra tai nạn trong khi đang biểu diễn, nên bác sĩ đã được mời tới, và ngồi sau cánh gà trước rồi. Còn xe cứu thương thì đậu ở ngoài sân vận động.
Từ Chấn sốt ruột, đang định ôm Vệ Tây Lẫm lên.
Vệ Tây Lẫm ngăn họ lại, hắn hơi cúi đầu với vẻ mặt lạnh lùng. Trước khi biểu diễn, hắn đã cho nhân viên kiểm tra lại sân khấu một lượt, lúc ấy, dụng cụ không có vấn đề gì, thế nên chắc chắn có người lén mó tay động chân sau đó.
"Tôi không sao, kết thúc concert rồi hãy đến bệnh viện kiểm tra."
002 vừa quét qua cơ thể của hắn, chỉ có hai nơi bị thương, hoàn toàn có thể tiếp tục biểu diễn concert.
"Tây Lẫm!" Mập Mạp không đồng ý, "Concert quan trọng hay là cơ thể của cậu quan trọng? Chúng ta tới bệnh viện trước."
Vệ Tây Lẫm kiên trì nói: "Tôi có thể xác định được cơ thể mình không có gì đáng ngại không." Hắn chủ động lui một bước, "Nếu không thì để bác sĩ làm kiểm tra qua cho tôi trước."
Mập Mạp không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
Sợ Cố Duyên Tranh lo lắng, Vệ Tây Lẫm bảo Từ Chấn gọi điện thoại cho y, "Nói với anh ấy là tôi bị thương không nặng, bảo anh ấy đừng lo lắng."
Hắn nhặt microphone, vịn vào Mập Mạp để từ từ đứng lên, sau đó trấn an các fans hâm mộ đang xôn xao lo lắng, "Mọi người yên tâm, tôi không sao."
Các fans đang xao động mau chóng bình tĩnh lại. Họ bất an nhìn người trên vũ đài.
"Vết thương của tôi không nghiêm trọng. Xin mọi người chờ một chút, tôi để bác sĩ kiểm tra qua cho mình trước, rồi sẽ tiếp tục biểu diễn."
Bác sĩ làm kiểm tra cho Vệ Tây Lẫm xong, chắc chắn trên người hắn không có vấn đề nào khác, ngoài phần lưng và phần mông có máu tụ hơi nghiêm trọng.
Bấy giờ, fans hâm mộ mới yên tâm.
Mập Mạp cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Duyên Tranh xem trực tiếp concert trên mạng, thấy Vệ Tây Lẫm ngã từ dây cáp xuống, thì tim chợt ngừng đập, toàn thân lạnh lẽo, như thể rơi vào hầm băng. Cho đến khi nhìn thấy Mập Mạp đỡ Vệ Tây Lẫm dậy, y mới chậm rãi thở ra một hơi. Sau đó, khi cầm chìa khóa xe ra ngoài với dáng đi lảo đảo, y mới nhận ra chân mình gần như không còn tri giác.
Hơi dừng một lát, y lại bước nhanh ra cửa, ngón tay cấp tốc ấn một dãy số, giọng lạnh lùng, "Điều cho tôi một trực thăng bay tới Thượng Hải. Bây giờ, ngay và luôn."
Vết thương của Vệ Tây Lẫm không nặng, song hắn vẫn không dám tung tăng nữa. Mỗi một ca khúc, hắn đều diễn hát vô cùng hoàn hảo, hơn nữa còn có ảnh động 3D minh họa, cho dù hắn không nhảy, nhóm fans nhạc cũng không thấy tiếc nuối gì. Đối với thần tượng, các fans luôn bao dung, thần tượng không bị thương nặng, họ đã cảm thấy may mắn hết sức rồi. Bầu không khí tại hiện trường vẫn cực kỳ nóng bỏng như lúc ban đầu.
"Bài hát tiếp theo cũng là một bài hát mới mang tên [Đồng thoại]. Mong mọi người sẽ thích."
Ngoài sân vận động, tiếng cánh quạt trực thăng đột nhiên vang lên, ngày càng gần, như thể chiếc trực thăng ấy đang bay về hướng này. Vệ Tây Lẫm lẳng lặng lướt nhìn, một chiếc trực thăng đập vào mắt, ngay sau đó, hắn cảm nhận được tầm mắt nóng cháy phóng đến từ không trung, khiến tim hắn đập thình thịch, tựa như dự báo trước điều gì.
[Là nam nhân nhà anh.] 002 giải thích cho hắn.
Chẳng mấy chốc sau, Cố Duyên Tranh và hai bác sĩ xuất hiện ở khán đài. Y đi về phía sân khấu, với tâm trạng càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng tức giận. Ngã từ độ cao ba thước xuống lại không ngoan ngoãn đến bệnh viện mà vẫn cố tiếp tục biểu diễn. Sao hắn lại không thương tiếc cơ thể mình thế chứ!
Cố Duyên Tranh mau chóng đứng ngay cạnh sân khấu. Y nhìn thẳng vào con mắt ngạc nhiên của đứa nhỏ bằng một gương mặt không cảm xúc và đôi mắt tỏa ra cái ý không cần nhìn cũng biết: Tự mình xuống sân khấu, hay để tôi lên ôm em xuống?
"Hãy tin rằng chúng ta sẽ giống như trong câu chuyện cổ tích, có được cái kết hạnh phúc và vui vẻ. Hãy cùng viết lên cái kết của chúng ta."
Tây Lẫm hát dứt câu cuối cùng, liền vội vàng xuống sân. Đúng lúc ánh đèn tắt, hắn kéo tay Cố Duyên Tranh, muốn dẫn y đến hậu đài.
Song Cố Duyên Tranh đã ôm ngang hắn lên, nhanh bước rời đi.
Vệ Tây Lẫm ngoan ngoãn không phản kháng. Khi vào đến phòng thay đồ không có ai, hắn mới nhỏ giọng hỏi: "A Cố, sao anh lại tới?"
Cố Duyên Tranh bảo bác sĩ kiểm tra cho hắn trước, rồi lạnh giọng mở miệng: "Đối với em, concert này quan trọng lắm hay sao? Quan trọng hơn cả cơ thể em? Quan trọng hơn cả tôi? Em có biết khi thấy em ngã xuống, tôi cảm thấy thế nào không!"
Đây là lần đầu tiên Vệ Tây Lẫm thấy y nổi giận, hơn nữa còn là nổi giận với chính mình. Cái giọng lạnh như băng cùng vẻ mặt ấy khiến cõi lòng hắn đau đớn, bực bội từng trận. Hắn vội đứng dậy, "Không phải, em ————"
Thấy hắn cuống cuồng, Cố Duyên Tranh lại đau lòng, y nhẹ nhàng đè hắn ngồi lại, rồi cầm bàn tay hắn. Vẻ mặt dịu đi đôi phần, giọng cũng tăng thêm chút nhiệt độ, "Hoảng cái gì."
Vệ Tây Lẫm lập tức cầm lại tay y.
Hai bác sĩ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nghiêm túc làm kiểm tra, mắt không hề lướt qua phía khác.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ trung niên yên lòng nói: "Ngài Cố, cậu Vệ không có gì đáng ngại. May mà lúc đó, cậu ấy phản ứng nhanh, nên trừ phần lưng và phần mông bị bầm, thì xương không bị ảnh hưởng gì. Nếu cậu Vệ không bị chóng mặt, buồn nôn, thì có thể loại bỏ khả năng não bị chấn động."
Cố Duyên Tranh nhìn Vệ Tây Lẫm bằng ánh mắt dò hỏi.
Vệ Tây Lẫm nói: "Không chóng mặt, không buồn nôn."
Bác sĩ gật đầu, "Vậy thì không sao rồi. Nhưng để chắc chắn, cậu Vệ vẫn nên đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện."
Cố Duyên Tranh nói với hai bác sĩ: "Vất vả cho hai ông rồi. Các ông ra ngoài trước đi."
Chờ họ đi rồi, Vệ Tây Lẫm lắc tay Cố Duyên Tranh, ôm lấy eo y, cười tủm tỉm nói: "Giờ đã yên tâm chưa?"
Cố Duyên Tranh vuốt vai hắn, không nói lời nào, mà chỉ thầm thở dài.
"Cục cưng à." Vệ Tây Lẫm hơi hoảng, "Lần này là em không đúng, em không nên tiếp tục hát khi đã bị thương. Nhưng em thật sự có thể khẳng định mình không bị thương nặng."
Cố Duyên Tranh vùi đầu hắn vào lòng mình, xoa mái tóc của hắn, con mắt tỏa ra nỗi mờ mịt hiếm thấy. Trước kia, y không yêu ai, nên y cho rằng, yêu một người chính là chiều chuộng hắn, dung túng hắn làm bất kỳ chuyện gì hắn muốn. Song bây giờ, y lại cảm thấy làm vậy sai rồi. Y không nên để mặc cho đứa nhỏ xếp tám concert vào một tháng. Những ca sĩ khác mở hai concert một tháng đã mệt đến ngất ngư, có ca sĩ nào liều mạng giống hắn sao? Nhưng nếu kiên quyết khóa đứa nhỏ bên mình, liệu hắn có vui vẻ không? Y thật sự chẳng biết nên làm thế nào bây giờ nữa.
Y không nói gì một lúc lâu, khiến lòng Vệ Tây Lẫm không chịu nổi, dần dần, hắn cảm thấy hơi tủi thân. Hắn là người bị thương đó, thế mà nam nhân này lại lãnh đạm với hắn như vậy. Hắn ôm lấy eo nam nhân trả thù. Hắn ôm mỗi lúc một chặt, như thể muốn siết đứt eo y luôn.
Cố Duyên Tranh nâng mặt hắn lên, thấy rõ tủi hờn nơi đáy mắt, thế là tim bỗng thắt chặt. Y đặt lên một nụ hôn lên mỗi nơi trên mặt hắn, rồi nhẹ nhàng trấn an, "Tôi sai rồi, tôi không nên nổi giận với em. Nhưng mà bảo bối à, tôi không dám tưởng tượng nếu như mất đi em..."
"Không đâu, em bảo đảm không có lần sau!" Vệ Tây Lẫm ôm cổ y, dán mặt vào y, rồi dùng giọng chậm rãi mà mềm mại, "Đừng tức giận mà, A Cố. Anh tức giận, lòng em rất khó chịu." Cảm tình giữa hắn với Cố Duyên Tranh không oanh oanh liệt liệt, song bất tri bất giác, Cố Duyên Tranh giống như nước thấm vào đất đai, trở thành một bộ phận trên cơ thể hắn.
Cố Duyên Tranh ôm chặt lấy hắn không nỡ buông tay. Nếu không yên tâm, thì phải bảo vệ hắn chu toàn hơn mới được. Chẳng lẽ, dựa vào năng lực của mình, y còn không bảo vệ được người mình yêu ư?
"Ừ, tôi không tức giận."
Hai người quấn quít nhau một hồi lâu, cuối cùng, Cố Duyên Tranh chủ động nhắc tới, "Còn bao lâu nữa concert kết thúc?"
Vệ Tây Lẫm nói: "Còn hai bài hát cuối cùng."
"Đi đi, tôi chờ em ở ngoài." Cố Duyên Tranh vuốt lại quần áo cho hắn.
Nhìn Vệ Tây Lẫm đi lên sân khấu, y lấy điện thoại gọi một cú, rồi trầm giọng hỏi: "Tra ra chưa?"
Người ở đầu dây bên kia nói: "Đã tra ra. Là công ty đĩa nhạc Kinh Điển ra tay. Công ty này có chỗ dựa là xã hội đen. Theo tôi được biết, họ từng mời cậu Vệ viết nhạc cho hai nghệ sĩ của công ty họ —— một nghệ sĩ nữ trong đó là tình nhân của sếp tổng công ty Kinh Điển, nhưng bị cậu Vệ từ chối. Ngoài ra, hình như Lâm Đống cũng làm gì đó đằng sau."
"Lâm Đống?" Cố Duyên Tranh hơi nghi ngờ, "Cậu ta chỉ là một ca sĩ nho nhỏ, đào đâu ra sức mạnh đó?"
"Từ ngày anh bảo chúng tôi âm thầm theo dõi động tĩnh của Lâm Đống, người của chúng ta đã phát hiện cậu ta và Thiên hậu Lý Phỉ, tiểu Thiên vương Dương Tân Thước có quan hệ mật thiết. Nếu điều tra của chúng tôi không sai, thì bốn ca khúc mới của Lý Phỉ và hai bài hát mới của Dương Tân Thước đều được Lâm Đống viết ra. Lâm Đống hẳn là lấy công này làm điều kiện để móc nối quan hệ với họ."
Lý Phỉ! Lý Phỉ là nghệ sĩ của tập đoàn giải trí Hải Nạp. Ánh mắt Cố Duyên Tranh phát lạnh.
"Liên quan tới Lâm Đống, còn có một việc rất quái lạ. Chúng tôi phát hiện ra một ít đầu mối, dường như cậu ta thật sự có... năng lực tương tự như tiên đoán trước. Cậu ta chưa bảo ai điều tra mà đã có được phương thức liên lạc, địa chỉ của Lý Phỉ, Dương Tân Thước và những quan hệ lén lút của họ. Lâm Đống còn mấy lần dám chắc rằng bài hát mà mình viết cho Lý Phỉ và Dương Tân Thước có thể đạt tới bao nhiêu lượng download, hơn nữa, mỗi một lần suy đoán đều vô cùng chính xác. Không chỉ có vậy, lần nào cậu ta mua cổ phiếu cũng rất chuẩn, mua vào bán ra, kiếm được không ít tiền. Ngoài ra, cậu ta còn mua vé số, trúng giải nhất, tiền thưởng hơn 1700 vạn. Chúng tôi cảm thấy kết quả điều tra này quá khó tin, nên bỏ ra thêm ít thời gian nữa kiểm tra lại, do vậy, mới không thể báo cáo kịp thời."
"Tiên đoán trước?" Cố Duyên Tranh hừ lạnh, tia sáng ảm đạm vô tình thoáng qua nơi tận cùng của con mắt thâm trầm, y thờ ơ nói, "Theo tôi biết, chỉ có nhân tài của bệnh viện tâm thần mới có loại năng lực này."
Người ở đầu dây bên kia không khỏi rùng mình, "Tôi hiểu."