Vệ Tây Lẫm V: Ở trong lòng tôi, anh có trả tiền thuê không?
Ngay cả khán giả nhỏ tuổi và lớn tuổi cũng kích động kêu gào theo. Vệ Tây Lẫm rõ là đang muốn thâu tóm fans ở mọi giới tính, mọi tuổi tác đây mà!
Nguyễn Đường và Trần Quân khó khăn lắm mới đợi được đến lúc khán giả tỉnh táo lại.
Trần Quân mỉm cười hỏi: "Bốn vị giám khảo cảm thấy thế nào? Ai sẽ là quán quân đêm nay?"
Không ngoài dự đoán của mọi người, cả bốn người đều chọn Vệ Tây Lẫm là quán quân của [Nhịp đập âm nhạc] mùa này.
Vệ Tây Lẫm lên ngôi quán quân là quá xứng đáng!
Sau khi kết thúc truyền hình trực tiếp, đám ký giả ùa lên, bao vây người cầm chiếc cúp vàng, ánh đèn flash thi nhau lóe sáng.
"Vệ Tây Lẫm, nói chút cảm tưởng của cậu đi."
"Khi nhận được chiếc cúp này, đầu tiên tôi muốn cảm ơn người nhà tôi. Không có sự ủng hộ và bao dung của họ, tôi sẽ không thể có được thành tích như bây giờ. Ngoài ra, tôi phải cảm ơn nhóm fans của tôi, không có những 'người phía sau' đáng yêu như các bạn, thì không có tôi của ngày hôm nay! Cuối cùng, tôi còn phải cảm ơn một người --" Vệ Tây Lẫm hướng mặt vào ống kính, đưa mắt đi tìm vị trí của Cố Duyên Tranh, rồi cười một tiếng ranh mãnh, "Anh ấy biết tôi đang nói ai."
Cố Duyên Tranh đáp lại bằng một nụ cười. Sau đó, y kịp thời xoay người, nói chuyện với người nhà họ Vệ.
Đám ký giả tò mò quay đầu, nhưng không phát hiện ra kẻ nào khả nghi.
Nửa giờ sau, đám ký giả kết thúc phỏng vấn với một bụng chưa thỏa mãn, rồi vội vàng về chạy bản thảo.
Thời gian không còn sớm, Vệ Tây Lẫm bảo Mập Mạp đưa gia đình về khách sạn trước.
Thiệu An Nhiên đi tới, cười nói với hắn: "Tây Lẫm, chúc mừng cậu. Đi uống một ly không?"
Vệ Tây Lẫm chưa kịp đáp gì, cánh tay đã bị ai nắm rồi.
Chẳng biết từ lúc nào, Cố Duyên Tranh đã ở bên cạnh, yên lặng nhìn hắn.
Thiệu An Nhiên nghi ngờ liếc nhìn người đàn ông đeo kính râm này.
"Để hôm khác nhé." Vệ Tây Lẫm áy náy nói, "Tôi có việc rồi."
Thiệu An Nhiên không để ý, gật đầu, "Được, vậy đi nhé."
Sau khi Thiệu An Nhiên đi, Vệ Tây Lẫm cười với Cố Duyên Tranh, ra hiệu y đi theo hắn.
Ra khỏi cửa đài truyền hình, một đám fans hâm mộ bu vào hét ngay.
"A -- Vệ Tây Lẫm!"
"Nam thần!"
"540 ở bên này!"
"..."
Không biết từ đâu, một bình thủy tinh bay tới, Cố Duyên Tranh biến sắc, nâng tay gạt chiếc bình về khoảng đất trống cách đó không xa, rồi kéo Vệ Tây Lẫm chạy.
"Xoảng" một tiếng, bình thủy tinh rơi vỡ.
Trong bình thủy tinh đó có thể là nước, cũng có thể là axit. Vừa rồi, Vệ Tây Lẫm có cuống một giây, nhưng hắn không sợ, vì dựa vào độ nhạy bén của mình, hắn tin bản thân hoàn toàn có thể tránh được chiếc bình đó. Song hắn không ngờ Cố Duyên Tranh lại ra tay nhanh đến vậy, hơn nữa y còn chạy nhanh hơn hắn, khiến hắn hoàn toàn bị y lôi đi. Trong mấy giây thất thần như thế, hắn đạp trúng một cái nắp cống thấp hơn mặt đất mấy phân, thế là chân bị trẹo.
"Ấy, chờ chút."
Cố Duyên Tranh thấy dáng cà nhắc của hắn thì hiểu ngay. Y nhìn sau lưng, thấy không ai đuổi theo, bèn ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng cầm cổ chân của hắn.
"Để tôi xem thử."
Vệ Tây Lẫm cúi đầu nhìn Cố Duyên Tranh cởi tất hắn ra với ánh mắt chuyên chú như nhìn tài liệu quan trọng. Cái chuyên chú ấy hóa thành những dòng điện nhỏ lặng lẽ chui vào lòng hắn, khiến tim hắn đập mỗi lúc một nhanh, chỗ bị bàn tay Cố Duyên Tranh chạm nóng phát bỏng.
"Vặn lại rồi. Đừng lo, không phải vấn đề lớn đâu. Bao giờ về, tôi xử lý giúp em." Cố Duyên Tranh xỏ tất lại, rồi gỡ kính đeo cho hắn. Sau đó, y chẳng nói lời nào đã ôm ngang hắn lên, đi về phía trước.
Đây là tư thế quái quỷ gì vậy!
Vệ Tây Lẫm cả kinh, hắn ôm cổ Cố Duyên Tranh theo bản năng, rồi đột nhiên buông ra, thế là cơ thể liền nghiêng ra ngoài vì trọng tâm không vững. Hắn lại vội vàng ôm cổ y lần nữa.
Cố Duyên Tranh nhàn nhạt nhìn hắn. Nụ cười tươi rói chìm trong ánh mắt, như thể giễu cợt hắn uổng công vô ích.
Mặc dù đã trễ lắm rồi, nhưng đường phố chỉ thưa người đi, chứ xe cộ vẫn chạy nườm nượp. Dù cho chưa chắc họ đã nhận ra hắn, nhưng nhân vật chính trong cái ôm công chúa này vẫn không nên là hắn chứ! Thế là Vệ Tây Lẫm giãy dụa, song càng giãy, thì tay Cố Duyên Tranh càng siết chặt.
Hắn thu hồi hai cánh tay, nhìn người đàn ông với bất đắc dĩ đầy mặt, "Có thể để tôi xuống không?"
Cố Duyên Tranh bình tĩnh nói: "Không thể."
Có lẽ là vì bóng đêm quá dịu dàng, có lẽ vì con đường này quá yên tĩnh, hoặc có lẽ vì tiếng tim Cố Duyên Tranh đập quá lớn, nhiệt độ cơ thể y quá đốt người, nên Vệ Tây Lẫm mềm lòng trong chớp mắt, chớp mắt hối hận vì đã kiềm chế mấy ngày qua.
Hắn dùng ngón trỏ thon dài tháo kính râm trên sống mũi để nhìn người đàn ông gần mình trong gang tấc này, rồi không nhịn được mà hỏi: "Anh thích tôi, phải không?"
Cố Duyên Tranh nhận ra sự đắc ý của cậu trai trẻ, bỗng không muốn để hắn được như ý ngay. Thế nên, y chỉ bình tĩnh liếc nhìn, rồi ôm hắn tiếp tục đi về phía trước, "Tự mình đa tình."
Vệ Tây Lẫm thầm hừ một tiếng, hắn nâng cánh tay ôm cổ y, lấy đà kề sát vào vành tai y, nhẹ nhàng hà một hơi, rồi cố ý nói: "Nếu như tôi nói tôi thích anh thì sao?"
Vành tai Cố Duyên Tranh nóng bỏng, nhưng y vẫn giữ cho sắc mặt không đổi, "Đã sớm nhìn ra."
Vệ Tây Lẫm co rút khóe miệng, "Anh mới tự mình đa tình đó! Tôi chỉ chơi-đùa-mà-thôi!"
Chơi đùa?
Cố Duyên Tranh bỗng căng thẳng cả lòng. Hai chữ này như thể lật đổ tất cả những định nghĩa cảm xúc của y dành cho cậu trai trẻ này trong quá khứ, khiến y phải tâm hoảng ý loạn. Y không nói gì đã đặt cậu trai ấy xuống, hai tay dùng lực rất nhẹ, để rồi nháy mắt đè cậu trai lên vách tường, và nhìn hắn không chớp mắt.
Vệ Tây Lẫm đang há miệng muốn nói, thì một bóng đen bỗng chắn ngang tầm mắt, ngay sau đó hơi thở nóng bỏng đến gần, giây tiếp theo, môi hắn bị một đôi môi ẩm ướt khác mạnh mẽ vồ lấy, hương vị tươi mát lan tỏa trong khoang miệng. Hắn thầm giật mình, thế là vô tình hé hàm răng ra, một đầu lưỡi linh hoạt thừa dịp xông tới, quấn quít lấy lưỡi hắn để rồi liếʍ ɭáρ nó một cách mãnh liệt, mãnh liệt như thể muốn hút luôn hồn phách của hắn ra.
Chỉ chốc lát sau, Vệ Tây Lẫm đã không thở nổi. Bản thân hắn không muốn phản kháng, song cũng không muốn đáp lại, để tránh người đàn ông này quá đắc ý nên hắn chỉ mặc y làm, còn mình thì bình tĩnh hưởng thụ cảm giác thân mật mà ấm áp chưa từng có này. Song quái lạ là, chuyển động của người đàn ông này không hề lưu loát, khiến hắn như cảm nhận được cái bực bội và tủi hờn trong nụ hôn cứng ngắc này, hai thứ cảm xúc khiến lòng hắn nhũn đi.
Hồi lâu sau, Cố Duyên Tranh thấy hô hấp của cậu trai mỗi lúc một loạn, mới rời môi đi, sợi tơ nhỏ dài dính trên môi hai người được ánh trăng chiếu vào thành một đường chỉ bạc. Y thản nhiên như thường lau đi đường chỉ bạc ấy, với hơi thở hổn hển. Y chống hai tay vây cậu trai vào sát vách tường, như thể e sợ rằng hắn sẽ trốn.
Đây là lần đầu tiên Cố Duyên Tranh hành động mạnh như vậy trước mặt Vệ Tây Lẫm. Y như biến từ viên ngọc ôn hòa thành một bảo kiếm sắc bén, đôi con ngươi đen nhánh của y như bầu trời đêm dày đặc ánh sao dưới vầng trăng tỏ, ánh sáng sắc bén ấy khóa hắn thật chặt, không tha cho bất cứ một biến hóa cảm xúc nào của hắn.
Cố Duyên Tranh như thế khiến Vệ Tây Lẫm cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng cũng làm hắn càng động tâm, càng muốn chinh phục được người đàn ông này!
Vệ Tây Lẫm sờ lên đôi môi hơi sưng đau, rồi nâng mi mắt lên, ánh mắt sắc bén chẳng kém gì Cố Duyên Tranh, "Không phải anh nói không thích tôi sao? Hay là, anh chỉ hứng thú với cơ thể tôi thôi?"
"Tôi không nói vậy." Cố Duyên Tranh cất giọng trầm khàn. Y cũng giơ tay lên vuốt nhẹ môi hắn, ngón tay vuốt ve qua lại, vị ngọt vừa nếm lặp đi lặp lại trong đầu.
"Em nói, em nói tôi tự mình đa tình." Cố Duyên Tranh đẩy tay hắn ra.
Vẻ mặt thờ ơ của hắn làm tim Cố Duyên Tranh đập loạn, y ôm người vào lòng, ôm thật chặt, "Tôi... chỉ chọc em chút thôi. Ngoan nhé! Đừng níu mãi lấy một sai lầm nhỏ không buông."
Vệ Tây Lẫm cố tình im lặng.
Cố Duyên Tranh cũng không nói nữa, song hai cánh tay đặt trên eo hắn của y lại ngày càng tăng lực, vừa ngang ngạnh, vừa tủi thân.
"Anh muốn siết chết tôi đó hả?" Vệ Tây Lẫm khó chịu vùng vẫy.
Cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng rồi, Cố Duyên Tranh thở phào nhẹ nhõm, y buông hai cánh tay ra, sờ lên môi của hắn, tự mình tuyên bố, "Cứ quyết định vậy đi. Từ nay về sau, tôi là bạn trai em. Tôi sẽ không quan tâm tới bất kì ai khác, em cũng không thể quá thân mật với người khác được."
Bạn trai. Vệ Tây Lẫm nhai kỹ hai chữ rất mới mẻ với mình, rồi một vị ngọt ngào và một chút bất an bỗng trào ra cõi lòng. Thân phận ngôi sao của hắn quyết định mối quan hệ của hắn và Cố Duyên Tranh sẽ không thể công khai trong một thời gian rất dài.
"Tôi thích làm ngôi sao, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ sự nghiệp, trừ phi tôi tự nguyện."
Cố Duyên Tranh sờ đầu hắn, sau đó xoay lưng. Y giữ hai chân hắn, rồi cõng hắn lên, nhàn nhạt nói: "Em nghĩ tôi là ai chứ? Tôi đã từng nghĩ về mấy chuyện này rồi. Em đừng suy nghĩ nhiều, thấy mệt thì ngủ một lúc đi. Có thể vẫn còn fans hâm mộ chờ chực ở bãi đỗ xe, nên ta không lái xe nữa, mà lượn một vòng đường, rồi đón xe về."
Vệ Tây Lẫm vừa hát vừa nhảy một đêm, quả thật là mệt phờ người, thế nên hắn hoàn toàn thả lỏng, ngoan ngoãn nằm trên lưng Cố Duyên Tranh, nhưng không nhắm mắt. Ánh mắt hắn trượt từ tóc Cố Duyên Tranh đến lỗ tai, rồi đến gáy, bả vai y, để rồi một nụ cười nhàn nhạt dần hiện lên nơi khóe miệng.
Cố Duyên Tranh cũng nở nụ cười. Trọng lượng trên lưng không hề nhẹ, nhưng lại lấp đầy lòng y, khiến y cảm nhận được cái phong phú trước nay chưa từng có, tựa như y có được cả thế giới vậy. Cái thế giới ấy tuy nhỏ bé, nhưng lại làm y yên ổn và thỏa mãn.
Y đón một chiếc taxi, rồi cẩn thận đưa người trên lưng vào, bấy giờ, y mới nhận ra Vệ Tây Lẫm không ngủ.
Một đường không lời, nhưng tay hai người lại đan chặt mười ngón vào nhau.
Vệ Tây Lẫm bị Cố Duyên Tranh cõng vào cửa nhà y, bèn liếc ngang y một cái, "Có ý đồ gì?"
"Lại nghĩ nhiều." Cố Duyên Tranh cầm hộp y tế với vẻ mặt nghiêm nghị, "Chỗ em có thuốc không?"
Vệ Tây Lẫm không đáp nổi. Lúc đó dọn nhà, hắn quả thật quên mua hộp y tế.
Cố Duyên Tranh cởi tất giúp cậu trai ấy, rồi lấy đá cục chườm lên chỗ đau.
Vệ Tây Lẫm cầm điều khiển từ xa mở ti vi. Hắn lười biếng nằm vật xuống sô pha, nhưng chẳng thoải mái gì.
Cố Duyên Tranh vốn định uốn nắn tư thế của hắn, tránh để mắt hắn bị tổn thương. Nhưng suy đi tính lại, tâm trạng hai người hôm này đều tốt, thôi thì bỏ qua cho hắn lần này, song sau này, y không thể nuông chiều hắn vậy được.