Vệ Tây Lẫm V: Khai giảng, chúc mọi người học kỳ mới tốt đẹp. [Hình ảnh (Trước cổng trường người đến người đi)]
Cuộc điện thoại với Mập Mạp vẫn chưa kết thúc.
"Quay rất khá!" Mập Mạp khen ngợi một câu lại hỏi, "Quảng cáo này có thể phát hành bao lâu?"
Vệ Tây Lẫm nói: "Đến khi phim truyền hình này kết thúc."
Mập Mạp có chút lo lắng, "Sau này có tính toán gì không? Không quá hai ngày nữa ngươi liền khai giảng rồi, nếu không tiếp tục lộ diện trước công chúng thì tỉ lệ nhân khí sẽ tụt rất mau."
Vệ Tây Lẫm cũng đang suy xét vấn đề này. Một tháng này hắn đã cho ra mắt vài ca khúc tự sáng tác, còn những ca khúc hay thì cần cho người nghe thời gian tiêu hóa và lắng đọng lại, không nên xuất hiện cùng một lúc, cho nên trong khoảng thời gian ngắn nữa khó mà cho ra ca khúc mới được.
Hắn nói: "Viết truyện."
"Viết truyện?" Mập Mập ngạc nhiên, "Ngươi biết viết truyện? Muốn viết truyện gì?"
Vệ Tây Lẫm nói thầm, hắn chưa từng viết qua truyện nhưng trong đầu hắn có rất nhiều tiểu thuyết kinh điển ở kiếp trước. Nhờ hệ thống ban tặng, trí nhớ của hắn đã được tăng đến 200, chỉ cần là sách vở kiếp trước hắn từng xem qua thì hắn đều nhớ rõ ràng rành mạch, chỉ cần sao chép lại là được. Đương nhiên, tuy không phải cùng một thế giới nhưng sao chép vẫn là sao chép, giống như trước đó chiếm ca khúc của kiếp trước, trong lòng hắn vẫn có chút áy náy. Về sau nhất định phải làm nhiều từ thiện, tận lực giúp đỡ người khác.
"Ta hiện tại đi tra một chút xem trang web tiểu thuyết nào tốt trước, tìm được lại nói với ngươi." Vệ Tây Lẫm đi vào phòng bắt đầu tìm hiểu tình hình phát triển tiểu thuyết Internet của thế giới này.
Tiểu thuyết Internet bắt đầu được phổ biến từ hai ba năm trước, trang web tiểu thuyết tương đối nổi danh tổng cộng có năm cái, trong đó nổi danh nhất là trang web tiểu thuyết Tân Lục. Trang web này chẳng những có nội quy quản lý mà còn có đầy đủ các thể loại tiểu thuyết nên rất được người đọc hoan nghênh. Bởi vì lợi nhuận đều được chia công bằng nên hấp dẫn không ít người yêu thích sáng tác đến đây trú trạm, trong đó đương nhiên không thiếu tác giả nổi tiếng. Theo như võng hữu có kinh nghiệm nói, đại thần lớn nhất của trang web tiểu thuyết Tân Lục – "Mạnh Mẽ Xé Tan Mây Khói" thu nhập ít nhất trăm vạn trên năm. Hơn nữa nói như vậy cũng không phải chỉ có một người, hẳn là tin này không phải giả.
Vậy thì liền ngụ tại web Tân Lục đi.
Nhắm mắt hồi tưởng trong chốc lát, Vệ Tây Lẫm nghĩ ra muốn viết truyện gì, đó chính là [Hành trình xa xăm].
Kiếp trước, ngoài ca hát và đóng phim ra, sở thích duy nhất của hắn chính là xem tiểu thuyết, chỉ có như vậy tâm tình hắn mới hảo hảo mà thả lỏng. Hắn có thể được xem là mẫu người đọc cốt yếu, đã từng vì một tác giả yêu thích mà đánh thưởng trăm vạn.
[Hành trình xa xăm] được coi là ông tổ của tiểu thuyết tu chân, từng được công nhận là một trong tứ đại kiệt tác đứng đầu bảng xếp hạng tìm kiếm, cũng là tiểu thuyết đầu tiên mà Vệ Tây Lẫm đọc, lúc ấy hắn điên cuồng đọc suốt ba ngày đến nỗi ngay cả lúc ăn cơm cũng không nỡ đóng lại. Trong sách có trường kì cổ đại Trung Hoa, có dấu vết của tiên nhân, có pháp bảo mê người, có cảnh đánh nhau tràn trề sảng khoái... khiến người đọc tiểu thuyết nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng quan trọng là, quyển sách này gần như không hề đề cập đến tình cảm nam nữ mà chỉ chú trọng vào tình bằng hữu huynh đệ. Điều này đối với Vệ Tây Lẫm không có mấy người bạn thật lòng trong giới giải trí năm đó mà nói, chính là lời an ủi lớn nhất. Cho nên, hiện tại chuyện muốn hồi tưởng lại để viết sách Vệ Tây Lẫm liền nghĩ đến [Hành trình xa xăm] đầu tiên. Hắn hy vọng bộ kinh điển này ở thế giới này cũng có thể trở thành kinh điển.
Vệ Tây Lẫm lập tức đăng kí vào web tiểu thuyết Tân Lục, lấy bút danh là Vệ Tiềm, giống với bút danh của tác giả [Hành trình xa xăm] ở kiếp trước, cũng coi như thể hiện một chút hoài niệm đối với người đó. Vốn dĩ, ban đầu hắn muốn dùng một trong số tên mà fan hâm mộ gọi hắn - 540, nhưng sau lại thay đổi ý định. Hệ thống thống kê danh vọng bằng một loại phương thức rất thần kỳ, giống như thần thánh không gì không biết, chỉ cần có người yêu thích Vệ Tây Lẫm thì ngay lập tức sẽ trở thành giá trị danh vọng. Như vậy tạm thời cứ giấu thân phận đi trước đã, hiện giờ danh vọng hắn có cũng không phải là ít, đợi tương lai viết sách thành danh rồi công khai thân phận, giá trị danh vọng nhất định sẽ lại đại bùng nổ.
Trước tiên ở trên mạng lục soát hết một vòng, xác định [Hành trì xa xăm] không tồn tại, cũng không tồn tại đại thần nào tên Vệ Tiềm xong, Vệ Tây Lẫm nhìn đến phân loại tiểu thuyết: Đô thị tình duyên, thanh xuân vườn trường, trọng sinh, thế giới võ hiệp, lịch sử quân sự, khoa học viễn tưởng, thể dục thể thao, minh tinh giải trí...
Hắn thế nhưng không tìm được thể loại 'Tu chân'! Không tin được mà tìm lại một lần, vẫn không có, không chỉ không có tu chân, trò chơi, đồng nghiệp gì cũng đều không có.
Vệ Tây Lẫm vừa mừng vừa sợ, chỉ có thể tạm thời đặt ở thể loại võ hiệp, liền bắt đầu tành tạch đánh chữ:
"Quyển 1: Vào nhầm Thiên Đình. Chương 1: 'Lý tổng, ngài có điện thoại, là Tăng tổng của công ty Toàn Thông.' Thư kí Tiểu Ngọc luôn không hiểu nổi tổng giám đốc Lý Cường của mình..."
Tốc độ đánh chữ của hắn rất nhanh, nhưng khi hắn đánh chữ có một thói quen không tốt, đó chính là phi thường dùng sức, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên liên tục đánh hơn hai vạn chữ, ngón tay cùng cổ tay đều có chút không chịu nổi.
002 chủ động nhảy ra, [Tây Lẫm, ta có thể hỗ trợ.]
Vệ Tây Lẫm tâm động, hỏi: [Giúp như thế nào?]
002 giải thích: [Ngoại trừ những việc riêng tư của ký chủ mà hệ thống tự động che chắn thì ta có thể sở hữu ký ức chung với ký chủ, chỉ cần lấy ký ức của ký chủ ra rồi tải vào mạng máy tính là có thể.]
Vệ Tây Lẫm vội nói: [Vậy cứ như thế đi, ngươi nhớ lại nội dung quyển sách rồi sao chép vào.]
[Không thành vấn đề!]
Tiếng 002 vừa dứt, Vệ Tây Lẫm đã thấy con trỏ trên màn hình máy tính bay nhanh như chớp, số chữ trong word xuất hiện mỗi lúc một nhiều, số trang tăng lên nhanh chóng.
Đại khái hai phút sau, 002 nói: [Hoàn thành.]
Vệ Tây Lẫm lật xem qua, không sai chỗ nào, [Vất vả rồi!]
002 thẹn thùng: [Không vất vả, ta vì ký chủ mà phục vụ.]
Vệ Tây Lẫm buồn cười lắc đầu, một mạch cập nhật mười chương, dùng phần mềm nói chuyện phiếm UU liên lạc với Mập Mạp.
Sao trời biển rộng: Mập Mạp, ta đăng ký ở web tiểu thuyết Tân Lục, bút danh là Vệ Tiềm, còn có đã đăng truyện mới. Ngươi cũng đăng ký một tài khoản đi, thuận tiện sau này theo dõi tình hình tiểu thuyết của ta, nếu ngày nào đó mà ta quên cập nhật thì ngươi nhớ nhắc nhở ta.
Mập người mập phúc: Ok, đi liền đây.
Mập người mập phúc: Ta thấy rồi. Ngươi một lần liền cập nhật nhiều như vậy?
Sao trời biển rộng: Là ta viết lúc trước, dự trữ mấy chục vạn chữ lận.
Mấy năm nay, Vệ Tây Lẫm và Mập Mạp không thường xuyên ở với nhau, nên khi hắn nói dự trữ mấy chục vạn chữ cũng sẽ không khiến Mập Mạp nghi ngờ.
Mập người mập phúc: Lợi hại! Ta đi xem thử một chút.
Qua hai phút, Vệ Tây Lẫm kìm không được kiểm tra số liệu xem truyện mới. Đây đại khái là bệnh chung của những người vừa mới bắt đầu viết tiểu thuyết online.
Đề cử: 66
Nhân khí: 19
Tổng số từ: 50,332
Mới vừa đăng mà, Vệ Tây Lẫm không thất vọng.
......
Chớp mắt một cái là đến mồng một tháng chín, ngày cao trung Học Hải khai giảng. Học sinh nội trú bắt đầu từ hôm nay liền phải trọ ở trường, như vậy chỉ có thứ bảy chủ nhật mới được về nhà.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, cổng trường một mảng chen chúc, tiếng còi ô tô hết đợt này đến đợt khác vang lên, phụ huynh giúp con em kéo vali hành lý thở hổn hển theo dòng người lách vào bên trong, nóng bức đến mồ hôi chảy đầy đầu; đám học sinh thì nhẹ nhàng hơn nhiều, một tay giơ ô che nắng, tay khác cầm chai nước khoáng, thỉnh thoảng lại uống vài ngụm. Không ít tân sinh năm nhất đi lại ở vườn trường xa lạ, ánh mắt nhìn xung quanh hàm chứa chút tò mò lại khẩn trương.
Vệ Tây Lẫm đeo kính râm, tránh được mấy tên phóng viên, theo dòng người đi vào cổng trường. Mập Mạp đi theo phía sau hắn, hiếu kì lấm lét nhìn trái nhìn phải.
Học sinh năm hai phải chọn giữa học khoa học tự nhiên hoặc khoa học xã hội, Vệ Tây Lẫm chọn là khoa học tự nhiên, hắn đến trước bảng thông báo xem tin tức chia lớp, có sự hỗ trợ của Tiểu Nhị, rất nhanh đã tìm được tên của hắn, lớp hai khoa tự nhiên. Mấy bằng hữu của hắn là Diệp Quang Huy, Vương Phi Vũ, Lý Văn Bách, Dương Vân Chí, Hương Tiểu Ngải và Trịnh Nguy đều ở cùng một lớp. Lâm Đống cũng học khoa học tự nhiên, bất quá hắn lại được xếp vào lớp một khoa tự nhiên.
"Ta đi báo danh." Vệ Tây Lẫm nói với Mập Mạp.
Mập Mạp rất sợ nóng, lau mồ hôi một phen, "Được. Ta đi dạo xung quanh để quen thuộc hoàn cảnh."
Vệ Tây Lẫm gật đầu: "Vậy một giờ sau gặp lại ở đây."
"OK."
Vì để thuận tiện cho học sinh và phụ huynh nên điểm báo danh được đặt tại cửa lễ đường lớn của trường, lúc xếp hàng trên hành lang còn có thể tránh được ánh mặt trời. Tổng cộng tất cả có bốn hàng nên tốc độ báo danh cũng không chậm.
Mới vừa đứng ổn định Vệ Tây Lẫm liền nghe được một giọng nói quen thuộc, quay đầu thấy Diệp Quang Huy, Vương Phi Vũ và Hương Tiểu Ngải đang tranh thủ cơ hội bán lẻ đồ ăn vặt cùng nước khoáng. Về vấn đề này, cao trung Học Hải cũng tương đối văn minh, chỉ cần không phạm pháp hay vi phạm kỷ luật thì nhà trường cũng sẽ không ngăn cấm. Diệp Quang Huy kéo cao ống tay áo hô đến khí thế ngất trời; Vương Phi Vũ tuy không hô giúp, nhưng dọn đồ uống rất cần mẫn; Hương Tiểu Ngải phụ trách thu tiền vui đến rạo rực.
"Nước khoáng đây, hai tệ một chai! Còn có nước trái cây Du ngon lành do đích thân danh nhân Vệ Tây Lẫm của trường chúng ta quảng cáo!"
"Kem que, kem, kem, vị gì cũng có!"
"Băng ghế nhỏ, thuê một cái một tệ."
"......."
Vệ Tây Lẫm cười nhìn trong chốc lát, sinh ý cũng không tệ lắm nga.
Vệ Tây Lẫm thầm đếm, còn mười người nữa mới đến lượt hắn, lấy di động gửi tin nhắn chào hỏi đám Diệp Quang Huy, tính báo đi danh trước rồi sẽ qua hỗ trợ.
Lúc này, một chuỗi tiếng động cơ dần tới gần, một chiếc xe hơi nhỏ màu trắng dừng lại cách đó không xa. Từ ghế phụ lái đi ra một người đàn ông mặc tây trang đen, cung kính đến mở cửa sau xe.
Lâm Đống mặc áo sơ mi ngắn tay màu lam nhạt , phối với chiếc quần thẳng dài màu đen, mang thêm kính râm bước ra. Tiếp đó, người ngồi trên ghế lái cũng bước xuống cùng theo sau Lâm Đống đến chỗ báo danh.
"Trời ơi, là Mộc Mộc!" Một cô gái kích động kêu to, "Mộc Mộc hát thiệt dễ nghe!"
Một cô gái khác bay nhanh đến lấy ra điện thoại từ trong túi mẹ nàng, vừa chụp lén Lâm Đống vừa hưng phấn kêu: "Mộc Mộc ngoài đời thật còn đẹp trai hơn!"
Phần lớn người lớn đều mù tịt, không rõ Mộc Mộc là ai nên liền ríu rít đi hỏi thăm. Toàn bộ hàng ngũ náo động cả lên.
Lâm Đống nghe đến rành mạch, khóe môi lộ ra một ý cười vừa lòng.
Người đàn ông mặc tây trang nói với giáo viên phụ trách thu phí: "Lão sư, có thể để Lâm Đống báo danh trước được không?"
Một lão sư trong đó bất mãn nhíu mày. Cứ cho là Lâm Đống là đại minh tinh thì vẫn là học sinh trong trường, huống chi hiện tại hắn còn chưa được tính là cái đại minh tinh gì.
Một lão sư khác cũng có chút không vui.
Tuy có nhiều người thích Lâm Đống nhưng người bất mãn cũng không ít, đặc biệt là các phụ huynh.
"Đây là ai vậy? Dựa vào cái gì mà hắn có thể chen ngang?"
"Đúng vậy, chúng ta đều đã phải đợi hơn nửa giờ!"
"Chỉ là một tiểu minh tinh, có gì đặc biệt hơn người sao?"
"......"
Diệp Quang Huy cố ý nói: "Chẳng qua chỉ là Đệ tứ danh mà thôi, Tây Lẫm là quán quân còn chưa lớn mặt vậy đâu."
"Đúng vậy." Hương Tiểu Ngải dùng bả vai hích Diệp Quang Huy, nhỏ giọng nói thầm, "Ây, ngươi cảm thấy Lâm Đống có đẹp trai không? Ta thấy làm gì có chứ."
"Không đẹp trai bằng ta đây nữa." Diệp Quang Huy miệng thúi nói.
Vương Phi Vũ bất đắc dĩ nhắc nhở, "Hai người nhỏ giọng xíu đi."