Vệ Tây Lẫm V: Cảm giác về nhà thật là tốt.
Vệ Tây Lẫm không hay biết chuyện xảy ra ở cửa hàng, sáng hôm sau dùng qua bữa sáng hắn liền bắt một chiếc taxi về nhà.
Nhà Vệ Tây Lẫm ở trong thôn thuộc một huyện nhỏ của Đế Kinh, xe taxi chạy gần một giờ mới đến huyện thành. Vệ Tây Lẫm chỉ đường cho bác tài, chạy thêm hơn mười cây số nữa mới vào đến thôn. Đường trong thôn là đường đất, lót một ít cát đá, may mà gần đây trời không đổ mưa, nên không khó đi lắm. Lúc mưa xuống thì không ổn tẹo nào, nơi nơi bùn lầy, gồ ghề lồi lõm.
Taxi vòng vào đường đất của thôn, Vệ Tây Lẫm nhìn thấy dưới đại thụ ven đường có một nam nhân đang đứng, hắn ta mặc áo thun màu đen phối với quần jean đã phai đến trắng bạc, vừa cao lớn vừa đẹp trai (ngầu lòi).
Hắn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đó là anh trai Vệ Vân Phong của hắn, đưa tay ra vẫy, "Đại ca, lên xe đi."
"Tây Lẫm." Vệ Vân Phong cười lên xe, vui mừng nói, "Hóa ra ngươi ngồi xe về. Mẹ sợ ngươi tiếc tiền sẽ đi bộ từ trấn trên về nên bảo ta tới đón ngươi. Song ta lại lo lỡ ngươi đi đường vòng cho nên không có lên trấn trên"
Vệ Tây Lẫm luôn cho rằng mình gặp người nhà nguyên chủ sẽ gượng gạo, nhưng ngoài ý muốn lại rất thân thiết, trong lòng cũng vui vẻ, "Kiếm tiền chính là để tiêu, ta không giống ba mẹ đâu."
Vệ Vân Phong không ngừng cười, "Đừng có nói vậy với ba mẹ đó."
Taxi chạy đến trước cửa một nhà có sân đá xanh trong thôn mới dừng lại.
Cổng mở ra, Vệ Tây Lẫm vừa xuống xe đã lớn tiếng gọi: "Ba, mẹ, em gái, ta về rồi!"
Từ trong phòng, chạy ra một cô bé mười hai mười ba tuổi, buộc tóc hai bên, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to đen láy, nom cực kỳ đáng yêu, chỉ là làn da có hơi đen. Theo sát cô bé ấy là một phụ nữ trung niên để tóc ngắn, ngũ quan vô cùng đoan chính, có thể nhìn ra khi còn trẻ bà là một mỹ nữ, thân hình hơi mập, biểu cảm vui tươi hớn hở. Đi sau cùng là một người đàn ông trung niên cao gầy, lưng hơi còng, mặt chữ điền, làn da ngăm đen, khóe mắt có nếp nhăn rõ rệt, mặt cũng đầy ý cười.
"Nhị ca!"
Vệ Tây Lẫm vội tiếp đứa em gái đang nhào vào lòng mình, "Trừng Trừng."
"Nhị ca, anh càng ngày càng soái!" Vệ Trừng Trừng ngẩng đầu, kinh ngạc cảm thán.
Qua điều chỉnh của hệ thống, ngũ quan Vệ Tây Lẫm càng góc cạnh và dễ nhìn hơn ban đầu. Thương thế của hắn đã khỏi hẳn, thị lực cũng khôi phục lại bình thường, đôi mắt trắng đen rõ ràng ẩn chứa một loại trầm tĩnh; làn da bóng loáng tinh tế, không hề có một tì vết, độ sáng của làn da điều chỉnh đến 85%, là một màu lúa mạch cực nhạt, có khỏe mạnh cũng có sáng sủa; cho dù ăn mặc đơn giản nhất như là áo thun, quần jean và giày thể thao cũng không thể nào che dấu được khí chất ưu nhã mà toàn thân hắn toát ra, cả người tựa như một vật phát sáng mà tạo hóa làm nên.
"Phải không?" Vệ Tây Lẫm cười cười xoa đầu cô bé, hắn trở nên đẹp làm cho người nhà sấn đến nhìn không chớp mắt, trong lòng có chút lên men. Nếu hắn dùng thân thể nguyên chủ, thì về sau những người này đều là người thân chân chính của hắn, hắn sẽ chăm sóc thật tốt cho họ.
Lúc này, ba Vệ và mẹ Vệ cũng đi tới trước mặt hắn, Vệ Tây Lẫm chào hỏi ba mẹ.
Vệ Vân Phong dọn đồ trên xe xuống, "Bác tài, ngồi xe lâu như vậy, vào nhà ngồi uống nước rồi hãy đi."
Bác tài từ chối khéo: "Thật cảm ơn nhưng không cần đâu. Hiện tại ta phải chạy về cho kịp bữa trưa."
"Vậy chúng ta liền không giữ người lại. Cảm ơn ngươi." Vệ Vân Phong tiễn tài xế đi, quay đầu thấy cả nhà đều đang đứng trong sân, buồn cười bảo, "Ba, mẹ, Tây Lẫm, đi vào nhà nói chuyện thôi."
"Ách, này." Mẹ Vệ nhìn ra ngoài cửa có một đống đồ lớn, giật mình thốt, "Sao lại mua nhiều đồ như vậy? Tốn không ít tiền phải không?"
Vệ Tây Lẫm vội nói, "Không tốn bao nhiêu tiền."
Vệ Quốc Bang nói: "Cứ dọn đồ vào trong trước rồi nói."
Vệ Tây Lẫm ngăn ba Vệ lại, "Ba, ba cùng mẹ đi vào trước đi, để đó cho con."
Sức lực của hắn và Vệ Vân Phong đều lớn, mỗi người bê một ít đồ, chỉ cần một chuyến là đã mang được tất cả đồ vào trong nhà.
Vệ Tây Lẫm chia từng món đồ cho người nhà, "Ba, đây là điện thoại, thuốc lá và quần áo con mua cho ba; mẹ, đây là điện thoại của mẹ, của mẹ với ba là điện thoại đôi dành cho tình lữ đó, của ba màu đen, của mẹ màu đỏ, hai bộ quần áo này con mua cho mẹ, lát nữa mẹ thử xem có thích không, không thích thì nói với con để con mang đi đổi, còn cả vòng tay và nhẫn vàng này cũng cho mẹ; đại ca, laptop với điện thoại của ngươi; muội muội, đây là mp3 và quần áo anh mua cho em, em xem có thích không."
Vệ Quốc Bang nhìn chiếc smart phone siêu mỏng mà không dám nhận, sợ không cẩn thận niết cái là hỏng, "Ba cái điện thoại! Tốn bao nhiêu tiền?"
Mẹ Vệ vừa vui sướng vừa đau lòng. Chồng bà thích hút thuốc, nên bà có hiểu biết chút ít về thuốc lá, biết thuốc lá rất tốn kém. Thông thường chỉ đến ngày lễ ngày tết, nhà họ mới mua hai hộp để chiêu đãi khách mà thôi.
Vệ Tây Lẫm cười cười, điện thoại mua bằng tiền kiếm được từ âm nhạc trên UU, "Ba mẹ đều biết quán quân [Đệ nhất ca sĩ] được phần thưởng năm mươi vạn, còn có lượng download bài hát trên internet của con rất nhiều, kiếm lời không ít. Con kiếm được tiền chẳng lẽ không thể mua cho gia đình ít thứ tốt sao?" Hắn không nói cụ thể kiếm lời được bao nhiêu tiền từ download trên mạng, hắn lo lắng ba mẹ nếu biết tài sản hiện tại của hắn đã vượt quá một trăm vạn rồi sẽ bị dọa sợ. 'Ta tin' và 'Dựa vào ngươi gần thêm một chút' mấy ngày trước đã lần lượt lọt vào top 10 trên Chu bảng và Nguyệt bảng, trang web UU cho đề cử, lượng download nhiều đến dọa người. Lượng download 'Trời cao biển rộng' và 'Baby' cũng tăng nhanh như bay.
Vệ Quốc Bang và mẹ Vệ nghe mà mơ mơ màng màng, bọn họ chỉ là người bình thường, trình độ văn hóa không cao, không có hiểu biết về internet hay download gì đó lắm.
"Con trai, con thật sự có được năm mươi vạn tiền thưởng sao?" Mẹ Vệ nửa tin nửa ngờ, bà tổng cảm thấy đời nào có chuyện tốt như vậy, cứ hát thắng là có thể có được nhiều tiền?
Vệ Tây Lẫm gật đầu khẳng định, "Là sự thật, nếu mẹ không tin, mai con đưa mẹ đến ngân hàng kiểm tra."
"Nhưng mà, thật sự là quá nhiều..." Mẹ Vệ phát ngốc. Nghèo cả đời, nhà họ gửi ngân hàng chưa từng vượt quá con số năm ngàn, thậm chí còn thiếu người ta gần một vạn tệ. Con trai nhỏ không đến một tháng lời năm mươi vạn, nghe giống như đang mơ vậy, "Mẹ không phải đang nằm mơ đó chứ?"
Vệ Tây Lẫm dùng sức ôm mẹ, "Mẹ, là sự thật đó!"
Mẹ Vệ vui đến chảy nước mắt, "Được, được... Con thứ có tiền đồ rồi."
Vệ Tây Lẫm để ý thấy Vệ Trừng Trừng gục xuống nửa ngày không nói chuyện, đi qua vỗ vỗ vai cô bé, "Trừng Trừng, sao lại không vui thế?"
Vệ Trừng Trừng bĩu môi, hốc mắt đã đỏ, "Ba mẹ và đại ca đều có điện thoại mới... Sao em không có... Nhiều bạn học của em đều đã có điện thoại hết."
Sắc mặt Vệ Quốc Bang tức khắc trầm xuống.
Vệ Vân Phong nhăn mày lại, trong mắt hiện lên tia ưu tư.
Vệ Tây Lẫm xoa đầu em gái, nghiêm túc nhìn cô bé, "Trừng Trừng, nhị ca thương em nhất. Nhưng em biết sao nhị ca lại không mua điện thoại cho em, cũng không mua máy tính cho em không?"
Vệ Trừng Trừng lắc đầu, vẫn thấy thực ủy khuất.
"Vì nhị ca không muốn em ham chơi điện thoại và máy tính mà chậm trễ việc học." Vệ Tây Lẫm liếc nhìn ba, cầm ba lô đặt trên ghế, móc mấy bài thi ở bên trong ra, "Nhìn đi, đây là bài thi anh bớt thời gian làm, nhị ca vẫn luôn tiến bộ. Tổng cộng có một trăm năm mươi điểm, bài làm kém nhất cũng đạt một trăm ba mươi."
"Nhị ca thật lợi hại!" Vệ Trừng Trừng nhìn điểm trên bài thi, tự hào nói.
Vệ Tây Lẫm sờ đầu cô bé, hơi mỉm cười, "Anh không phải muốn khoe với em, mà là muốn nói cho em, học sinh nên lấy học tập làm chính. Anh ca hát kiếm tiền, nhưng vẫn sẽ không trì trệ việc học, tương lai anh còn muốn thi vào đại học danh tiếng. Em nói thật cho anh biết, nếu giờ mà mua điện thoại cho em, em cảm thấy em có thể kiềm chế nổi mình không?"
"Em hiểu rồi!" Ủy khuất trên mặt Vệ Trừng Trừng biến mất, thay vào đó là ánh mắt kiên định, "Em không cần điện thoại."
"Vậy mới ngoan." Vệ Tây Lẫm yên tâm, "Em không phải vẫn luôn hâm mộ phòng của Thuần Thuần sao? Chiều nay anh và đại ca sẽ dẫn em lên trấn trên, mua cho em một cái giường mới, một cái màn mới cùng tủ quần áo mới, đem phòng của em trang trí đến hoa hoa lệ lệ."
"Thật sao?" Vệ Trừng Trừng vui sướng nhảy dựng lên.
"Đương nhiên là thật rồi." Vệ Tây Lẫm rất thích những nha đầu thẳng thắn, "Còn nữa, anh đồng ý với em, nếu em có thể thi đậu bất kì một trường cấp ba nổi danh nào ở Đế Kinh, anh và đại ca sẽ mua cho em chiếc điện thoại tốt nhất, còn mua một bộ máy tính để bàn, lúc nào em được nghỉ về nhà có thể chơi máy tính. Đại ca, vậy được không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề." Vệ Vân Phong xoa xoa đầu Vệ Trừng Trừng, "Trừng Trừng là công chúa nhỏ nhà chúng ta mà."
"Hắc hắc! Đại ca với nhị ca là tốt nhất!" Vệ Trừng Trừng hớn hở ôm lấy hai người anh trai.
Trên mặt Vệ Quốc Bang lộ ra nụ cười vui mừng. Ông biết những lời nhị nhi nói thật ra là để ông nghe. Thằng hai đã trưởng thành, có chủ kiến của riêng mình. Về sau ông không cần hao tâm nhiều nữa.
"Tú Lệ, không phải bà đang hầm xương sườn sao? Đi xem đi."
"Gấp làm cái gì? Tôi còn đang xem thử vòng tay cùng nhẫn con trai mua cho tôi đấy." Mẹ Vệ cầm hộp trang sức, nghiêng đầu liếc ông.
"Vòng tay với nhẫn chạy đi đâu được, già cả rồi còn ham đẹp gì chứ." Vệ Quốc Bang tính tình nôn nóng.
Mẹ Vệ nhướng mày, cười ngâm nga nói: "Sao hả? Con nó không mua cho ông nên ông ghen à?"
Vệ Quốc Bang cứng cổ, "Nói bậy gì đó? Con trai tôi mua thuốc cho tôi, bà có sao!"
Ba anh em Vệ Tây Lẫm nhìn ba mẹ đấu võ mồm, đều nở nụ cười.
Vệ Tây Lầm nằm xuống giường, [Tiểu Nhị, ngươi có thể quét ra thể trạng ba mẹ của ta không?]