Vệ Tây Lẫm V: Thứ khiến người không thể nào tự kiềm chế, trừ hàm răng còn có tình yêu.
Tuyết nhẹ tựa lông ngỗng bay lả tả, phủ lên đất trời một nền trắng xóa. Tuyết đọng bao trùm lên nhà cửa, cây cối, mặt hồ và mặt đất, bao phủ trong làn áo bạc*, hết sức quyến rũ. Gió Bắc gào thét đập vào cửa kính, thỉnh thoảng phát ra tiếng động nho nhỏ.
(*Gốc là 'ngân trang tố khỏa': Hình dung một thế giới trắng muốt sau khi tuyết rơi, không chút màu sắc, vô cùng đẹp.)
Trong phòng 306, sương khói lượn lờ, cứ như hiện TSu hoả hoạn. Đương nhiên không phải phát sinh hoả hoạn, mà là Hách Tuấn Lang cùng Tiêu Hạo Nhiên đang trộm dùng nồi cơm điện nấu lẩu. Hiện giờ là mùa đông, mùa đông ở Đế Kinh đặc biệt rét, ngồi trong phòng ấm áp căn bản không muốn động, ngay cả ăn cơm cũng không muốn xuống lầu. Vì giảm thiểu tai nạn hoả hoạn ngầm, trường học không cho phép sử dụng nhiều điện, nồi cơm điện và bình thủy đều vi phạm quy định về đồ điện, nhưng chúng vẫn không thể ngăn bọn học sinh to gan. Hiện tại đã khai giảng gần bốn tháng, cho dù là sinh viên năm nhất cũng đã biến thành tên lõi đời. Tiêu Hạo Nhiên và Hách Tuấn Lang liền lén lút mua một cái nồi cơm điện. Giả như lò sưởi trong phòng ngủ, nhìn mưa tuyết bay lất phất, ăn nồi lẩu nóng hôi hổi, quả là mỹ vị nhân sinh.
Thường thì Hách Tuấn Lang và Tiêu Hạo Nhiên sẽ nấu mì ăn liền, nếu có đủ thời gian sẽ bắc nồi lẩu, nhưng vì vấn đề điện lực, nấu nồi lẩu cũng chỉ cho chút thịt viên, cá viên, rau dưa gì đó, nhưng hôm nay, lẩu của bọn họ lại rất phong phú, là lẩu dê áp nồi.
Cố Duyên Tranh biết tiết thứ hai buổi chiều Vệ Tây Lẫm không cần lên lớp, tuyết rơi, trời lại lạnh, sợ người yêu không muốn ra cửa, dứt khoát đến đưa đồ ăn cho hắn, phần đồ đưa đến là thịt dê đã nấu chín rục. thịt dê. Vừa lúc Hách Tuấn Lang và Tiêu Hạo Nhiên nấu lẩu trong phòng ngủ, Vệ Tây Lẫm cho thịt dê vào nồi lẩu, khiến vị lẩu càng ngon hơn. May là Hách Tuấn Lang đã cố ý mua nồi lẩu lớn vì kế hoạch ăn nhiều cơm của anh, bằng không cũng không chứa được nhiều thịt dê như vậy.
Thịt viên tròn xoe, rau dưa xanh biếc, giăm bông màu đỏ, thịt dê non tươi...... Hòa quyện trong nước lẩu đỏ hồng, chỉ nhìn cũng làm người chảy nước miếng.
Hách Tuấn Lang và Tiêu Hạo Nhiên tôi tranh anh đoạt, vị lẩu nóng hổi tươi ngon trôi vào cổ họng, ngon cực kỳ. Nhưng vì không mua muỗng, hai người chỉ có thể dùng chiếc đũa gắp, rất khó gắp lên tới.
Vệ Tây Lẫm thì tao nhã hơn bọn hắn nhiều, hai chân bắt chéo tựa lưng vào ghế ngồi, đũa phóng một cái liền dễ dàng bắt chuẩn viên thịt. Hách Tuấn Lang và Tiêu Hạo Nhiên xuống tay nhanh cách nào cũng không ăn nhiều bằng hắn, hắn đắc ý nhướng mày cười nhìn hai người kia.
Hách Tuấn Lang và Tiêu Hạo Nhiên nhìn nhau, thay đổi sách lược, hai đôi đũa hợp tác mới thành công mà vớt viên thịt vào chén.
"Tây Lẫm, đầu bếp nhà ông có tay nghề tốt thật, thịt dê này ngon quá trời." Hách Tuấn Lang vừa nói vừa gật đầu: "Đây là món thịt dê ngon nhất mà tôi từng ăn. Thật sự không phải tôi nói quá đâu."
Vệ Tây Lẫm tùy ý nói: "Có cơ hội tôi lại bảo đầu bếp nhà làm." Chỉ là gặp trời tuyết như vậy, người đàn ông của hắn nói với hắn rằng vì đường quá trơn hôm nay thời gian lái xe phải lâu gấp đôi ngày thương.
Ước chừng lúc này người đàn ông đã về đến nhà, hắn cầm lấy di động gọi cho y: "Về nhà rồi sao?"
"Mới vừa vào gara, đang định gọi cho em. Yên tâm."
"Ừ." Vệ Tây Lẫm treo điện thoại lại gửi một tin nhắn: "Lần sau có tuyết không cho phép anh đưa thức ăn đến chỗ em."
Cố Duyên Tranh chưa nói được, cũng chưa nói không, chỉ nói: "Đã biết, mau đi ăn đi".
Bởi vì Cố Duyên Tranh còn đưa cơm tới, Vệ Tây Lẫm dùng bữa xong lại ăn cơm, rất nhanh đã no căng. Hách Tuấn Lang và Tiêu Hạo Nhiên thì còn đang tiếp tục phấn đấu.
Ăn xong đồ ăn Hách Tuấn Lang vẫn cảm thấy chưa đủ no, chạy đến 'siêu thị' cùng tầng mua một gói mì ăn liền bỏ vào canh nấu, Tiêu Hạo Nhiên quyết đoán mà cướp một nửa. Nói là siêu thị kỳ thật chính là bản thân bọn học sinh nhập hàng về phòng ngủ bán. Đừng xem nhẹ, thu nhập mỗi tháng cũng không ít, ít nhất đủ cho phí sinh hoạt trong một tháng. Đặc biệt là mì ăn liền bán được tốt nhất, các nam sinh chơi game đến nửa đêm đói bụng, hoặc là trời lạnh lười chạy xuống lầu, đều sẽ đến nơi đó mua mấy gói mì ăn liền, bún gạo linh tinh.
Hách Tuấn Lang và Tiêu Hạo Nhiên được hưởng lợi từ Vệ Tây Lẫm, ăn xong liền đua nhau cướp chén đũa Vệ Tây Lẫm đi rửa. Có phòng tắm riêng tốt thế đấy, rửa nồi cơm điện không sợ giám thị phát hiện.
Mới vừa thu dọn xong, có người gõ cửa.
Hách Tuấn Lang cẩn thận hỏi: "Ai?"
Tiêu Hạo Nhiên đứng bên cửa sổ, chuẩn bị sẵn sàng phòng khi nhỡ đâu giám thị tới thì nhanh chóng mở cửa sổ khử mùi.
"Tôi!" Bên ngoài, giọng Triệu Dương vang lên.
Lúc này Hách Tuấn Lang mới mở cửa.
Triệu Dương hít hít mũi, hiểu rõ: "Này! Có mấy ông trộm dùng nồi cơm điện phải không? Nghe mùi lẩu."
"Ông vào đi." Hách Tuấn Lang túm người kéo vào, đóng cửa lại: "Tới làm gì?"
"Cũng không phải tìm ông." Triệu Dương ngồi xuống cạnh Vệ Tây Lẫm: "Tây Lẫm, có chuyện này tìm ông hỗ trợ. Là thế này, không phải [Thiên Long Bát Bộ] đã xuất bản sao, hai ngày nữa sẽ lên kệ đúng chứ? Tôi sợ đến lúc đó không đoạt được, muốn xin ông bốn bản, nghỉ đông cầm về làm quà. Ba tôi, cậu tôi với anh tôi đều là fan sách của cậu."
"Không thành vấn đề, chuyện nhỏ." Vệ Tây Lẫm nói.
Hách Tuấn Lang với Tiêu Hạo Nhiên vừa nghe, cảm thấy cũng rất tốt, nhờ Tây Lẫm liền không cần xếp hàng giữa trời đông.
Hách Tuấn Lang vội nói: "Tôi cũng muốn hai quyển."
Tiêu Hạo Nhiên nói: "Tôi muốn mười quyển."
Mọi người đều nhìn hắn.
"Ông cần nhiều như vậy làm gì?"
Tiêu Hạo Nhiên thả tay: "Mấy ông không biết thôi, họ hàng nhà tôi nhiều, hơn nữa hầu hết các trưởng bối nam đều thích đọc tiểu thuyết võ hiệp."
"Không thành vấn đề." Vệ Tây Lẫm châm một mũi dự phòng cho bọn hắn: "Chỉ là bên chỗ tôi cũng chỉ để hai mươi bản đề phòng vạn nhất có gì đó, phần khác đều đã bị đưa đến cửa hàng."
Ba người Hách Tuấn Lang đều hiểu ý hắn.
"Yên tâm, tụi tôi sẽ thả tin ra."
Hai hôm sau chính là thứ sáu, buổi chiều không có tiết học. Buổi sáng lên lớp xong là có thể về nhà, Cố Duyên Tranh tới đón Vệ Tây Lẫm thuận tiện đưa đống sách bọn Hách Tuấn Lang muốn đến.
"Có đói bụng không?" Cố Duyên Tranh sờ tay người yêu, có hơi lạnh, tay y bao lấy sưởi ấm cho hắn: "Nếu không đói bụng thì chúng ta về nhà ăn trưa."
"Không đói." Vệ Tây Lẫm dựa vào người y: "Em còn muốn ăn lẩu. Lần trước ăn chưa đã nghiện."
"Được." Cố Duyên Tranh đồng ý: "Nước lẩu bên ngoài không tốt, chúng ta tự mình làm vẫn tốt hơn. Trong nhà cũng đã có sẵn nguyên liệu cả rồi."
"Vẫn nên ăn lẩu thịt dê đi, mùa đông ăn thịt dê rất tuyệt." Đồ ăn ở căn tin quanh đi quẩn lại cũng chỉ nhiêu đó, Vệ Tây Lẫm muốn đổi khẩu vị.
"Được, vậy ăn lẩu thịt dê." Cố Duyên Tranh gọi điện về nhà, bảo Lưu Phúc với dì Lưu chuẩn bị nguyên liệu trước.
Về đến nhà, Vệ Tây Lẫm hào hứng chuẩn bị nước dùng với Cố Duyên Tranh. Chỉ cần Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh cùng nhau ở nhà, cơ bản đều là Cố Duyên Tranh nấu cơm, này đã trở thành thói quen trong nhà. Lưu Phúc tự giác nhường phòng bếp lại cho chồng chồng hai người.
Vệ Tây Lẫm ghé lưng người đàn ông, nhìn y cắt đậu hũ: "Thật ra em còn muốn ăn lẩu dưa chua, tết trong nhà nào gϊếŧ heo đều sẽ nấu lẩu dưa chua. Hồi đó nhà em làm dưa chua rất ngon. Không nói nữa, nói nữa em sẽ chảy nước miếng."
Cố Duyên Tranh bật cười: "Giữa trưa nay ăn lẩu thịt dê, giữa trưa mai lại ăn lẩu dưa chua. Dưa chua có thể ra ngoài mua được."
Vệ Tây Lẫm liên tục gật đầu: "Sắp xếp như vậy rất tốt nha. Đúng rồi, anh yêu, tết này không bằng qua nhà em đi?" Hắn dõi mắt trông mong nhìn người đàn ông: "Tết ở nông thôn có rất nhiều món ngon, còn có rất nhiều thú vui nữa." Tuy hắn hỏi như vậy nhưng cũng không dám ôm hy vọng quá lớn, bởi Cố Duyên Tranh cũng có cha mẹ, tết nhất định muốn ở bên cha mẹ đi.
Cố Duyên Tranh cong môi. Đây xem như là cậu chàng đang dụ dỗ y sao?
"Được."
Vệ Tây Lẫm bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa mừng vừa sợ: "Anh đồng ý rồi?"
Cố Duyên Tranh gật đầu, nghiêm túc nói: "Đồng ý rồi."
"Thật tốt quá!" Vệ Tây Lẫm hôn y một phát thật kêu.
"Mấy hôm trước tôi có nhắc với mẹ, mẹ đã sảng khoái đồng ý rồi. Chỉ là ――" Cố Duyên Tranh dừng một chút.
"Chỉ là cái gì?" Vệ Tây Lẫm cảm thấy mình có thể đoán, ra vẻ trấn định.
Cố Duyên Tranh không cố ý chọc hắn: "Chỉ là mẹ bảo tôi tết sang năm dẫn em về nhà."
Vệ Tây Lẫm nghĩ nghĩ, một năm, cũng đủ cho hắn chuẩn bị rất nhiều, nghiêm túc gật gật đầu: "Được."
Cố Duyên Tranh yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên bế hắn lên, xoay mấy vòng, ngừng hai giây, có vẻ không biết dùng lời thế nào để biểu đạt tâm tình hiện tại của mình, tiếp tục xoay vòng.
Vệ Tây Lẫm hiếm khi nhìn thấy y kích động như vậy, vây quanh câu cổ y, eo dùng lực, hai chân bám lấy eo y, cất tiếng cười to.
Thịt dê đang hầm trong nồi áp suất, lại tiếp tục nấu lẩu, nấu chín là có thể ăn ngay.
Hai người đang ăn, di động Vệ Tây Lẫm bỗng vang lên, trên điện thoại hiển thị một dãy số lạ. Hắn đang định từ chối thì 002 nói: [Lẻ Loi, đừng ấn, là số An Tuấn Phong.]
An Tuấn Phong? Vệ Tây Lẫm chợt đổi mặt. An Tuấn Phong là tổng đạo diễn của Xuân Vãn năm trước và năm kia, chẳng lẽ......
Hắn nhận điện thoại: "Alo."
Di động truyền ra giọng một nam trung niên trầm ổn: "Là Vệ Tây Lẫm sao?"
"Vâng. Ngài là?"
"Cậu Vệ, xin chào. Tôi là tổng đạo diễn Xuân Vãn An Tuấn Phong, chính thức mời cậu tham gia Xuân Vãn."
[Đinh. Ký chủ kích mở nhiệm vụ ngẫu nhiên, tham gia dạ tiệc Xuân Vãn tết Âm Lịch, biểu diễn ra một tiết mục được hoan nghênh nhất. Nhận nhiệm vụ hay không?]
[Nhận.]
"Ra là đạo diễn An, cửu ngưỡng đại danh." Vệ Tây Lẫm có chút kích động, click mở loa ngoài, ra hiệu bảo Cố Duyên Tranh cũng nghe: "Có thể tham gia Xuân Vãn là vinh hạnh của tôi, chỉ là, ngài cũng biết tôi còn là học sinh, sắp tới sẽ phải thi cuối kỳ, chỉ sợ không có nhiều thời gian tập luyện."
Có vẻ An Tuấn Phong là một người rất thân thiện, cười hai tiếng, nói: "Chuyện này hẳn là không tạo thành vấn đề cho cậu đi, trong giới giải trí cậu đặc biệt nổi danh về độ ổn định. Tiết mục của cậu là solo, chỉ cần bảo đảm một lần thử sân khấu trước đêm Xuân Vãn có thể thuận lợi thì không thành vấn đề."
"An đạo quá khen." Vệ Tây Lẫm nói: "Được. Không biết tiết mục biểu diễn là do tổ đạo diễn quyết định hay tôi sẽ quyết định?"
[―― Cuốn hai hoàn ――]