Vệ Tây Lẫm V: Sau lưng mỗi người đàn ông biết nấu cơm, đều có một tên tham ăn.
Tiêu Hạo Nhiên gật gật đầu, cúi đầu xem tiểu thuyết.
Hách Tuấn Lang chen qua cùng xem. Anh có điện thoại, nhưng dùng điện thoại xem tiểu thuyết quá tốn lưu lượng.
Vệ Tây Lẫm vừa xuống cầu thang vừa xem tin nhắn chưa đọc trên điện thoại cùng nhắc nhở cuộc gọi nhỡ, bỗng nhiên nhìn thấy một cái tin báo gửi tiền. Hắn cảm thấy kỳ quái, không rõ ai sẽ gửi tiền cho hắn, click mở tin nhắn vừa thấy, ngân hàng nhắc nhở, tài khoản của hắn có thêm 12 vạn. Phía dưới còn có một tin, giải đáp thắc mắc của hắn. 12 vạn này là quân đội chuyển cho hắn, xem như mua sáu bài hát kia.
Vệ Tây Lẫm kéo hành lý đi về hướng ngoài trường học, trên đường không ngừng có học sinh chào hỏi hắn, tìm hắn muốn ký tên. Tuy rằng vội vã muốn thấy Cố Duyên Tranh, hắn vẫn cứ kiên nhẫn ký tên cho mọi người. Đây là vì suy xét sau này, chờ cùng ở trong trường học lâu rồi, những học sinh này sẽ không nhiệt tình như vậy. Bằng không, lần này tránh thoát, lần sau vẫn cứ tránh không khỏi.
Chờ hắn rốt cuộc tới cổng trường, đã là hơn nửa giờ sau.
Xe bảo mẫu ngừng ở cửa, Từ Chấn đứng ở bên cạnh mở cửa xe. Vệ Tây Lẫm đi nhanh thêm vài bước, chui vào, thuận thế bổ nhào vào trong ngực Cố Duyên Tranh đang rộng mở.
Cố Duyên Tranh ôm chặt lấy hắn, hai tay dùng lực một chút, nâng hắn lên đặt trên đùi, đóng màn chắn cách ly thùng xe cùng ghế lái, vội vàng hôn môi hắn.
Vệ Tây Lẫm ở trong lòng y tựa như về tới cảng, ấm áp mà an toàn, áp chế nhớ nhung dưới đáy lòng bị giải trừ, hai tay vòng qua quàng cổ y, lớn mật đáp lại.
Cố Duyên Tranh được cổ vũ càng thêm hưng phấn, đổi góc độ hôn môi, càn quét mỗi một góc khoang miệng của hắn. Đầu lưỡi hai người đều nhức mỏi cũng không muốn tách ra.
Thật lâu sau, Vệ Tây Lẫm đầu hàng trước, ghé trên lồng ngực rắn chắc của nam nhân không ngừng thở dốc.
"Sức hô hấp quá kém." Cố Duyên Tranh một tay ôm eo, một tay kia khẽ vuốt gương mặt hắn, không chớp mắt mà nhìn Vệ Tây Lẫm, trong miệng ghét bỏ.
Vệ Tây Lẫm cắn một miếng ở ngực hắn.
"Khỏe mạnh hơn rất nhiều." Cố Duyên Tranh cẩn thận nhìn hắn, nắm cằm, đẩy đầu hắn ra. Tuy cắn không đau, nhưng cắn y đến tâm ngứa, chỉ muốn làm hắn trong xe.
"Tất nhiên." Vệ Tây Lẫm có chút đắc ý, "Luyện một tháng không khỏe mạnh mới là lạ."
Cố Duyên Tranh nhìn mặt hắn mang theo tươi cười và lưu luyến với bản thân, nhịn không được hôn một cái trên mắt hắn, trên môi đỏ cũng hôn một cái, âm thanh trầm thấp, "Ăn cơm trưa rồi?"
Vệ Tây Lẫm sờ sờ bụng, "Chưa. Sau khi hội diễn kết thúc liền lên xe. Anh không nói em còn không thấy đói."
Cố Duyên Tranh lấy ra một hộp cơm từ hộp giữ nhiệt, mở ra.
Bên trong là ba chiếc cánh gà óng vàng mê người. Không cần phải nói, nhất định là Cố Duyên Tranh làm. Ánh mắt Vệ Tây Lẫm sáng lên.
Cố Duyên Tranh xoa bóp chóp mũi hắn, "Lót bụng trước, về nhà còn có đồ ăn ngon."
Vệ Tây Lẫm cầm lấy một cái cánh gà cắn một miếng, gật đầu, "Anh làm cánh gà vẫn ăn ngon như vậy."
Cố Duyên Tranh nhìn cánh môi bóng loáng quyến rũ, ăn đến ngon lành, bộ dáng thỏa mãn, không cam lòng bị bỏ qua, tiến lại gần chỗ bị cắn trên cánh gà cắn một miếng, gật đầu như chuyện lạ.
Mặt Vệ Tây Lẫm nóng lên, cái gì cũng chưa nói, ngồi dậy mặt đối mặt với người đàn ông, ý tứ không cần nói cũng biết.
Cố Duyên Tranh cười không ngừng, khẽ vuốt gương mặt người yêu, "Mau ăn."
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, nghiêm túc tiêu diệt cánh gà.
Chờ hắn ăn xong, Cố Duyên Tranh hỏi hắn trải nghiệm ở quân doanh.
Vệ Tây Lẫm hứng thú bừng bừng kể một ít sự tình thú vị cho y nghe, "Thú vị nhất chính là ăn cơm. Nữ sinh còn tốt, nam sinh ăn quá chậm, cơm đều bị ăn hết, không được thêm chén thứ hai. Nhưng mỗi lần em đều nhanh hơn những người khác ...... Còn có kéo ca cũng thực hảo chơi, kêu gọi khiêu khích nhau......"
Nghe hắn nói với Cố Duyên Tranh là một loại hưởng thụ. Người yêu ở trước mắt, nhiệt độ cơ thể trong ngực, tâm tư bảo bối trong lòng y. Chẳng sợ cái gì cũng không làm, y cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, bên môi mỉm cười nghe thanh niên thao thao bất tuyệt.
"Đúng rồi, em còn mang cho anh một phần lễ vật." Vệ Tây Lẫm từ trong túi móc ra một cái túi còn nhỏ hơn bàn tay, "Tặng cho anh."
"Là cái gì?" Cố Duyên Tranh mở ra liền thấy, là một cái vỏ đạn.
"Đây là viên đạn đầu tiên em bắn, cố ý nhờ người nhặt hộ." Vệ Tây Lẫm cười mỉm quấn eo y, đắc ý, "Năm viên đạn, em bắn ba cái vòng mười. Thích không?"
Dòng nước ấm trong lồng ngực Cố Duyên Tranh kích động không thôi, y há miệng thở dốc, lại nói không ra lời, dứt khoát dùng môi đến chặn môi người yêu, bá đạo mà ôn nhu. Có người yêu như thế, còn cầu gì hơn nữa.
Đôi môi nóng rực hâm nóng đến thân thể Vệ Tây Lẫm nhũn ra, than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn này.
Về đến nhà, vào cửa Vệ Tây Lẫm đã nghe mùi xương sườn.
Thím Lưu ra đón, cười nói: "Hai vị tiên sinh đã trở lại. Canh bắp xương sườn đã nấu xong."
Cố Duyên Tranh gật gật đầu, ý bảo thím đi xuống trước, nói với Vệ Tây Lẫm: "Nghỉ ngơi một chút, tôi đi xào hai món rồi ăn cơm."
Vệ Tây Lẫm lắc đầu, ôm eo y cùng nhau vào phòng bếp, bộ dáng không muốn xa rời làm lòng Cố Duyên Tranh nhũn thành nước, cắn môi hắn một ngụm, rửa tay xào rau.
Cố Duyên Tranh biết thức ăn trong quân đội cũng không tệ, không chuẩn bị làm toàn bộ món ăn mặn, đầu tiên làm hai cái trứng chiên, sau đó lại làm một phần cá rán, cuối cùng xào rau xanh.
Vệ Tây Lẫm một tháng không ăn đồ ăn y làm, rất thèm, cầm một đôi đũa ở một bên ăn vụng cá rán, Cố Duyên Tranh bật cười lắc đầu, tay trái ôm eo hắn, tay phải xào rau.
Sau khi xào rau xong, hai người bày bốn đĩa đồ ăn lên bàn.
Mập Mạp, Từ Lôi bọn họ tự giác để không gian lại cho hai người, đến phòng sinh hoạt trên tầng đợi.
Cố Duyên Tranh đã ăn cơm trưa, nhưng vẫn ăn cùng Vệ Tây Lẫm. Xem người yêu ăn ngon miệng, y bất tri bất giác có chút no căng.
Cơm nước xong, hai người đi dạo tiêu thực bên hồ rồi về phòng.
Cố Duyên Tranh đẩy ngã người yêu trên giường, ánh mắt nóng bỏng, "Bảo bối, tôi muốn em."
Vệ Tây Lẫm nâng chân lên vòng qua eo y......
Chờ hắn tỉnh lại, trời đã tối rồi.
"Tỉnh, có đói bụng không?" Cố Duyên Tranh nâng người lên, cẩn thận ôm vào trong ngực, nhẹ xoa eo hắn.
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, mặt có chút khô nóng. Hôm nay hai người đều rất điên cuồng, tình sự vui sướng tràn trề, đều hưởng thụ đầy đủ. Chẳng lẽ thật là tiểu biệt thắng tân hôn?
"Ăn trên giường hay là đi xuống ăn?" Cố Duyên Tranh hỏi.
"Đi xuống ăn." Vệ Tây Lẫm miễn cưỡng nói.
Cố Duyên Tranh hôn xuống đầu vai hắn, giúp hắn mặc quần áo.
Y nói Lưu Phúc dùng canh gà nấu nấm hương cháo, mùi hương mê người.
Vệ Tây Lẫm uống xong một chén, Cố Duyên Tranh giúp hắn lấy bát thứ hai.
Phía dưới mông Vệ Tây Lẫm lót đệm mềm, một bên ăn cháo, một bên chơi máy tính, tương tác cùng fans. Một tháng không phát weibo, fans ở dưới Weibo hắn kêu rên mấy ngày liền, bày tỏ một tháng này không có weibo hắn ăn với cơm, bọn họ đều gầy.
Vệ Tây Lẫm bị chọc cười, hoá ra hắn không phát weibo còn giúp giảm béo?
Cố Duyên Tranh cũng không cho phép hắn vừa ăn cơm vừa xem máy tính (TV, sách vân vân), nhưng nghĩ một tháng rồi hắn không đụng tới máy tính, liền kệ hắn đi, y bắt chước ngồi bên người thanh niên xem chương trình tài chính kinh tế.
Vệ Tây Lẫm phát weibo, "Với nữ sinh mà nói, ba chữ êm tai nhất trên thế giới, không phải 'Anh yêu em', mà là 'Em gầy rồi'."
Giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu, phía dưới tức khắc sôi trào, chỉ vài giây liền xuất hiện mấy trăm bình luận.
540 là tôi: Cuối cùng nam thần cũng xuất hiện! Gục ~~~~~
Fan não tàn của 540: Xin nói với em câu 'Em gầy rồi', cảm ơn!
Lo lắng: Báo cáo, bắt được một nam thần!
Tôi yêu Vệ Tây Lẫm: Tôi gầy, thật sự.
Triệu Duyên Duyên: Nghe nói bạn gái tốt tiêu chuẩn: Nhẹ hơn bạn trai 40 cân. Anh đạt tới sao?
Maria: Ta cũng gầy +10086.
Kate: Tôi cũng tới một. Người mặt to không thể dùng di động cảm ứng, bởi vì cười sẽ treo máy.
Ta là quản lý net: Béo hô hấp sẽ đau, mỗi góc thịt sống trên người ta, lên lầu thở dốc sẽ đau, ăn bánh pizza sẽ đau, cả uống nước cũng đau.
......
Vệ Tây Lẫm xem đến hết sức vui vẻ.
Cố Duyên Tranh thấy hắn chơi đến không rảnh lo ăn, đơn giản bưng cháo lên đút hắn.
Vệ Tây Lẫm há mồm ăn luôn, tiếp tục đánh chữ, liên tiếp đăng vài truyện cười.
"Vốn dĩ chuẩn bị năm nay gầy thành một tia chớp, sáng mù mắt mấy người, không nghĩ thế nhưng béo thành một bức tường quả hạch, chặn tầm mắt mấy người."
"Cưỡi ngựa trắng không nhất định là hoàng tử, hắn có thể là Đường Tăng; có cánh cũng không nhất định là thiên sứ, hắn có thể là người chim."
"Không cần say anh trai, chị dâu mới là truyền thuyết."
Nhìn đến cái mới nhất, Cố Duyên Tranh buồn cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu người yêu, lặng lẽ lấy di động ra chia sẻ.
Rất nhanh, weibo Vệ Tây Lẫm vượt qua 20 vạn bình luận.
Động tĩnh nơi này đưa tới càng ngày càng nhiều người chú ý, lại một đổi mới, đã lên top hotsearch, khí thế như sóng cuộn biển gầm.
Vệ Tây Lẫm nhanh chóng chạy, lại đến Tân Lục nhìn nhìn. Bình luận khu [Thiên long] tất cả đều là thảo luận về buổi gặp mặt ngày mai.
Hắn gọi điện thoại cho Mập Mạp trên lầu, "Mập Mạp, thẻ kẹp sách em nhờ anh chuẩn bị, chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong, tổng cộng hai nghìn cái."
Cúp điện thoại, Vệ Tây Lẫm nhớ tới một sự kiện khác, nên sớm không nên muộn.
"A Cố, có chuyện em muốn anh giúp."
"Nói." Cố Duyên Tranh dành thời gian lại đút một ngụm cháo vào trong miệng hắn. Vệ Tây Lẫm nuốt cháo, cười mỉm ý bảo y tiếp tục bón.
Thím Lưu đi vào chuẩn bị thu dọn bát đũa, thấy thế lại không tiếng động lui ra.
Ăn xong một bát cháo, Cố Duyên Tranh nói: "Vẫn còn."
Vệ Tây Lẫm lắc đầu, kéo y đứng dậy, "No rồi. Chúng ta đi phòng sinh hoạt, anh tìm cho em một đoạn video."
"Làm gì?" Cố Duyên Tranh sờ sờ bụng hắn, thuận miệng hỏi.
Vệ Tây Lẫm nói: "Quên nói anh, ở quân doanh em gặp được một vị Cố thượng tướng......"
Cố Duyên Tranh vấp bậc thang, "Cố thượng tướng?"
Vệ Tây Lẫm có việc trong lòng, không chú ý tới vẻ mặt của y có chút quái dị, "Ừ. Nói đến cũng thú vị, ông ấy còn muốn em gia nhập quân đội. Em muốn quay 'Phách không chưởng' với 'Thái Cực quyền', đưa cho quân đội, cũng coi như là phần tâm ý của em."
Cố Duyên Tranh cầm hắn tay đi lên tầng, cảm thấy đây vẫn cứ không phải thời cơ tốt để giải thích, có chút buồn bực, hỏi: "'Phách không chưởng' không phải là sư phụ em truyền cho em sao? Có thể truyền cho người ngoài?"
Vệ Tây Lẫm cười gượng, "Có thể."
Cố Duyên Tranh sờ sờ đầu của hắn, hắn biết người yêu có bí mật, nhưng không ngại. Y sẽ kiên nhẫn chờ một ngày bảo bối nguyện ý nói cho y.
Vệ Tây Lẫm thay trang phục luyện công màu trắng, trước mặt camera diễn hoàn chỉnh 'Phách không chưởng' và 'Thái Cực quyền' một lần, cũng thuyết minh kỹ càng tỉ mỉ mỗi một chiêu.
Từ Lôi Từ Chấn bốn bảo tiêu đúng lúc đi theo học.
Cố Duyên Tranh cũng cảm thấy hứng thú đi theo học.
Tranh: Không cần say anh trai, chị dâu mới là truyền thuyết.