Vệ Tây Lẫm V: Tôi có vợ rồi. Vợ của tui → [Hình ảnh (Cameras)]
Vệ Tây Lẫm ở ngay cạnh Tiêu Hạo Nhiên, giường Hách Tuấn Lang và Trương Khiên đối diện họ. Vệ Tây Lẫm đối diện Hách Tuấn Lang.
Ba mẹ Tiêu Hạo Nhiên đợi cậu thu xếp ổn thỏa đã vội vã quay về trường học.
Mẹ Trương Khiên bắt Vệ Tây Lẫm, Tiêu Hạo Nhiên và Hách Tuấn Lang đứng chờ ở ngoài, sau đó phân phó hạ nhân quét dọn phòng ốc sạch sẽ một lượt.
Tân sinh viên ở các phòng khác nhận ra Vệ Tây Lẫm, kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) xin chữ ký.
Vệ Tây Lẫm đáp ứng yêu cầu của từng người một. Thái độ ôn hòa, không kiêu căng đã tạo ấn tượng tốt với không ít bạn học.
Thần sắc Trương Khiên ngày càng khinh miệt.
Nửa tiếng sau, phòng ốc được thu dọn sạch sẽ, sàn nhà bóng loáng đến mức có thể soi gương, cửa sổ cũng không nhiễm hạt bụi nào.
Lúc này ba mẹ Trương Khiên mới rời đi.
Rốt cuộc mấy người Vệ Tây Lẫm có thể tiến vào.
"Vệ Tây Lẫm, có phải cậu là đàn em của Điền Sướng không? Cậu có ảnh và chữ ký cô ấy không? Cô ấy là nữ thần của lòng tôi." Mắt Hách Tuấn Lang ánh lên hy vọng tiến sát về phía Vệ Tây Lẫm. Sở dĩ ban nãy anh không dám hỏi vì sợ có người sẽ tranh giành với mình.
Tiêu Hạo Nhiên cũng mỏi mắt mong chờ nhìn Vệ Tây Lẫm, "Tôi muốn hình của La Chân Chân. Cô ấy xinh lắm luôn!"
"Đều có." Vệ Tây Lẫm lấy trong ngăn kéo một xấp ảnh đã được ký sẵn, đều là thành quả của Cố Duyên Tranh, sợ mình bị đám bạn nài ép. Về phần xuất xứ của chúng, Cố Duyên Tranh chỉ bảo rằng của bạn y tặng.
"Điền Sướng, Tạ Lệ Tư, Đường Na, Thang Cỏ, La Chân Chân, còn có Đặng Chí Hằng, Lý Phi... đều là chữ ký tay. Cho mấy cậu chọn đó."
Hách Tuấn Lang nhanh chóng tìm được ảnh của Điền Sướng, cẩn thận giữ gìn, vui vẻ rạo rực.
"Cậu ngay cả chữ ký của Lý Phi cũng có ư?" Tiêu Hạo Nhiên tò mò, "Hai người biết nhau à?"
Vệ Tây Lẫm lắc đầu, "Không quen, đều của bạn bè cho."
Tiêu Hạo Nhiên ngầm hiểu. Đều là người của giới giải trí, xin vài chữ ký của minh tinh khác hẳn không khó.
Vệ Tây Lẫm ngó sang Trương Khiên, hỏi một câu theo phép tắc, "Trương Khiên, cậu có muốn xin chữ ký của ai không?"
Tầm mắt Trương Khiên vẫn bám chặt màn hình vi tính, giọng điệu sặc mùi xem thường, "Nói hoa mỹ một chút thì nghệ sĩ là ngôi sao, nói thẳng toẹt ra chỉ là hạng con hát mà thôi."
Tiệu Hạo Nhiên sửng sốt trao đổi ánh mắt với Hách Tuấn Lang.
Ánh mắt Vệ Tây Lẫm lạnh lẽo. Hắn và Trương Khiên trò chuyện đơn thuần xuất phát từ lễ nghĩa, sau khi xác định gã xem thường mình nhưng hắn không vội vàng ra tay. Hắn cười như có như không quét Trương Khiên một lượt, vô tình ngang qua giá sách gã ta, khẽ nhếch miệng, thấy [Hành trình xa xăm], chẳng hay Trương Khiên biết mình là tác giả của quyển sách ấy sẽ phản ứng thế nào.
Vệ Tây Lẫm khoanh tay trước ngực, ý cười nhạt trên môi, chậm rãi nói: "Cậu xem thường nghệ sĩ? Tôi không biết, điện ảnh và truyền hình Mai Lộc Sơn của cha cậu đều do nghệ sĩ nuôi, cậu dựa vào cái gì mà xem thường họ?"
"Cậu!" Trương Khiên đột ngột bật dậy, nhìn chằm chằm người trước mặt, ánh mắt bất thiện, "Cậu biết thân phận của cha tôi?"
Dáng người hai bên không chênh lệch nhiều, mặt đối mặt cùng đôi mắt sắc bén, tựa như hai cao thủ giằng co nhau, Tiêu Hạo Nhiên và Hách Tuấn Lang cảm nhận bầu không khí căng thẳng nổi lên, nhất thời không biết làm sao.
"Trương Hồng Tài, chủ tịch của truyền hình và điện ảnh Mai Lộc Sơn." Vệ Tây Lẫm thủng thẳng ném ra một câu, "Hẳn là tôi đoán không sai." Về phần làm sao hắn biết được, đương nhiên là do 002 rồi.
Trương Khiên hơi kiêng kị. Ba gã là chủ tịch hãng truyền hình và điện ảnh Mai Lộc Sơn, thân phận không tầm thường. Mà Vệ Tây Lẫm này chỉ là thằng nghệ sĩ nhà quê, tại sao lại biết rõ về ba mình như vậy? Thế nhưng chớp mắt, sự khinh mạn* kéo đến thế chỗ những kiêng dè ban đầu. Vệ Tây Lẫm này thì có bối cảnh gì đặc biệt hơn người, sở dĩ biết ba mình chắc hẳn là bắt gặp trên tạp chí mà thôi. Mình thiếu chút nữa bị dọa thật rồi.
(*Khinh thường + ngạo mạn)
Trương Khiên chỉ tay vào mặt Vệ Tây Lẫm, "Cậu nhớ mặt tôi!"
"Ờ, tôi chờ đây." Vệ Tây Lẫm khẽ cười, ý vị thâm trường nhìn gã. Bốn năm đại học đồng nghĩa với công việc của hắn phải giảm lại, có chút việc gϊếŧ thời gian không phải quá tốt rồi sao?
Trương Khiên híp mắt nguy hiểm, lửa giận đùng đùng. Lớn từng này tuổi chưa có ai dám đối đầu trực diện với gã.
Hách Tuấn Lang thấy tình hình không ổn, vội vã hòa giải, "Đều là người một nhà, tranh cãi gì chứ."
Tiêu Hạo Nhiên đau đầu, trực giác mách bảo hai người này sớm muộn cũng gây nhau.
Vệ Tây Lẫm nhớ ra trong kho hàng có giấy thử độ thiện cảm, thuận tay dán một tờ lên người Trương Khiên.
[Độ thiện cảm của Trương Khiên với ký chủ: -10]
Vệ Tây Lẫm rũ tầm mắt. Xem ra sau này phải cẩn thận Trương Khiên này rồi. Hắn lại dán lên người Tiêu Hạo Nhiên cùng Hách Tuấn Lang.
[Độ thiện cảm của Tiêu Hạo Nhiên với ký chủ: 40; Độ thiện cảm của Hách Tuấn Lang với ký chủ: 50]
"Hic, đúng rồi, năm nay tôi 18 tuổi, tháng 11 tới sinh nhật, có lẽ mọi người đều hơn tôi ha?" Tiêu Hạo Nhiên khơi mào một chủ đề an toàn.
Vệ Tây Lẫm nói: "Qua tháng 10 là tôi 19."
Hách Tuấn Lang nói: "Có lẽ tôi là người lớn nhất ở đây, tôi học lại một năm. Trương Khiên, cậu thì sao?"
Trương Khiên thản nhiên: "Sinh tháng 6 năm 87."
"Vậy thì tôi chính là lão Đại phòng ta rồi, Trương Khiên là lão Nhị, Vệ Tây Lẫm là lão Tam, Tiêu Hạo Nhiên nhỏ nhất." Hách Tuấn Lang vừa cười vừa chuyện trò.
Trương Khiên xùy một tiếng, "Vô vị."
Hách Tuấn Lang trầm mặc. Người như thế đúng là chẳng thể ở cùng.
Lúc này, loa phát thanh trường vang lên ca khúc [Chúc phúc] của Vệ Tây Lẫm, "Bạn ơi, tôi mãi mãi chúc phúc cho cậu, bạn ơi, tôi mãi mãi chúc phúc cho cậu..."
(*Nhạc bên trên nhé)
Tiêu Hạo Nhiên giơ ngón cái với hắn, ngại ngùng yêu cầu: "Tây Lẫm, cậu có đem album thứ hai của mình ở đây không? Em gái tôi là fans cậu, tháng sau sinh nhật con bé tôi định tặng nó."
"Có. Cần ký tên không?" Vệ Tây Lẫm mở ngắn kéo, hắn cố ý mang theo ba cái. Có thể bớt đi một rồi.
Tiêu Hạo Nhiên gật liên hoàn, "Có đương nhiên là có rồi. Cảm ơn nhiều."
"Đừng khách sáo."
"Tôi cũng muốn. Cảm ơn nhiều nhiều." Hách Tuấn Lang rất tự giác lấy một album, hoặc giữ cho mình hoặc tương lai tặng bạn gái. Anh biết nhân khí Vệ Tây Lẫm cao như vậy, hẳn fans nữ không ít.
Vệ Tây Lẫm dùng bút dạ không phai viết: Chúc em học hành giỏi giang, luôn luôn vui vẻ, vạn sự như ý ----- Vệ Tây Lẫm.
"Chữ cậu đẹp thật!" Hách Tuấn Lang sáp lại, khen một câu, chờ hắn viết xong đặt cái của mình xuống.
Vệ Tây Lẫm cười cười, hạ bút mấy lời chúc tương tự.
Sáng nay Mập Mạp đã kết nối mạng thay hắn, Vệ Tây Lẫm rảnh rỗi cả chiều, ngồi trên giường viết status, tán gẫu cùng người hâm mộ.
Tiêu Hạo Nhiên nghe tiếng máy tính hắn liên tục báo tin nhắn, vồn vã hỏi: "Cậu bắt được mạng trường mình rồi hả? Ở đâu vậy?"
Vệ Tây Lẫm sửng sốt, "Là trợ lý tôi làm nên tôi cũng không rõ nguồn ở đâu. Để tôi hỏi một chút?"
"Ok." Tiêu Hạo Nhiên ảo não, "Thời điểm làm thủ tục quên không hỏi."
Vệ Tây Lẫm gọi điện cho Mập Mạp rồi cho câu trả lời: "Ở thư viện trường có một cái tên Quản lý văn phòng, rất dễ dò."
"Tôi đi ngay đây." Tiêu Hạo Nhiên hỏi hai người bạn còn lại, "Hách Tuấn Lang, Trương Khiên các cậu đi cùng không?"
Hách Tuấn Lang lắc đầu, "Để sau đi, tôi không có máy tính."
Trương Khiên không đáp, hệt như không nghe thấy câu hỏi của Tiêu Hạo Nhiên.
Tiêu Hạo Nhiên đành tự mình đi.
Giang Hà Hồ Hải: Tiềm đại, fanmeeting cậu định tham gia không?
Ngoảnh đầu vì người: Tôi cũng muốn. Nhưng anh đừng quên tôi mới năm nhất, khai giảng xong phải học quân sự.
Vệ Tây Lẫm vừa gửi tin phát hiện nickname mình bị đổi. Vốn là 'Biển sao trời' nay lại thành 'Ngoảnh đầu vì người'. Nghi phạm chỉ có thể là nam nhân nhà hắn, đáng đánh đòn mà cũng ngọt ngào quá nha. Vị kia từng bảo hi vọng có thể thân mật mỗi ngày với mình như mối tình đầu, thế này thì quả là giống thật*.
(*Giải thích một chút Ngoảnh đầu: nhìn quanh, chú ý mà 'chú ý' Hán Việt là Cố -> Ngoảnh đầu vì người = Cố vì em, Cố Duyên Tranh vì em)
Giang Hà Hồ Hải: Tôi biết. Nhưng một số fan đề nghị, đổi thời gian họp mặt sang tháng 10. Có được không?
Vệ Tây Lẫm cảm động, lưu loát gõ chữ: "Có thể. Thời gian, địa điểm thì sao anh?"
Giang Hà Hồ Hải: Trường Thư Thành, thành phố Thượng Hải, 10h ngày 1 tháng 10. Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng có thể cho fan truyện một câu trả lời thỏa đáng rồi.
Vệ Tây Lẫm nhân tiện gửi thời gian và địa điểm cho Mập Mạp để anh sắp xếp lịch trình.
Giang Hà Hồ Hải: Đúng rồi, còn một việc nữa cần chúng ta bàn bạc. Trưởng phòng liên hệ với tôi, đại ý bảo [Thiên long bát bộ] không đặt VIP coi như xong phim, tốt nhất cậu nên thay đổi chế độ VIP một lượt. Cậu cũng biết truyện của cậu rất nổi tiếng, việc này đã gây tổn thất không nhỏ cho trang web. Hy vọng cậu cân nhắc.
Ngoảnh đầu vì người: Nhuận bút [Thiên long bát bộ] trước mắt là 40 vạn Hoa Hạ tệ, số tiền này chia đều cho tác giả và web chủ, mấy anh cũng chẳng thiếu.
Giang Hà Hồ Hải: Mặc dù như thế nhưng có thể kiếm thêm lợi nhuận ai mà không muốn? Tôi ở ban biên tập, đương nhiên sẽ về phe cậu nhưng web có suy nghĩ của web, tôi bị kẹp ở giữa cũng rất đau đầu.
Ngoảnh đầu vì người: Anh cũng mới nói truyện của tôi rất nổi tiếng, không có VIP càng có nhiều độc giả, có thể tăng lượng truy cập, cũng hấp dẫn nhà quảng cáo, càng có lợi cho trang web.
Giang Hà Hồ Hải: Vậy cậu suy nghĩ xem. Truyện này đặt VIP càng có lợi cho cậu mà, đúng không? Kỳ thật còn có một chuyện tôi ngại cho cậu biết, rất nhiều tác giả trên web có thành kiến với cậu. Truyện của cậu không đặt VIP mà của họ thì có, bọn họ giải thích với độc giả thế nào cũng khó lòng êm tai.
Vệ Tây Lẫm cân nhắc một lần, cuối cùng đồng ý. Tiền này làm từ thiện cũng tốt.
"Tôi biết rồi."
Kết thúc cuộc trò chuyện với biên tập, Vệ Tây Lẫm bắt tay vào chỉnh sửa nội dung thông báo, công bố tin tức fanmeeting sắp tới, chỉ một lát, khu vực bình luận kích động gào rú.
Refresh mạng về trang chủ Tân Lục, hắn phát hiện banner trang đầu đổi thành 'Tác giả trứ danh Vệ Tiềm sẽ tham dự fanmeeting ngày 1 tháng 10.' Xem ra Tân Lục khá coi trọng hắn đây.
Vệ Tây Lẫm leo xuống giường, vào phòng tắm gọi điện cho Mập Mạp, "Mập Mạp, Đế Kinh có bao nhiêu cô nhi viện... Chín? Ok, anh thay tôi quyên góp 20 vạn cho mỗi cô nhi viện, nhớ kỹ, tìm người đáng tin làm việc... Còn nữa, lấy 50 nhằm thành lập 'Quỹ học bổng Vệ Tây Lẫm' tạm thời trao cho các học sinh xuất sắc huyện Thượng Hà..."
Tranh: Tôi có vợ rồi. Vợ của tôi → [Hình ảnh (Gáy Vệ Tây Lẫm)]