Edit: Tiểu Khê
Sáng hôm sau Đường Dịch thức dậy rất sớm, tính thời gian đi từ thôn lên đến trên trấn cũng phải nửa canh giờ nên phải đi sớm một chút. Lúc hắn dậy trời mới tờ mờ sáng, có điều đếm qua đi ngủ sớm nên bây giờ cũng không buồn ngủ lắm.
Chuyện này hoàn toàn trái ngược với cuộc sống về đêm trước kia của hắn, Đường Dịch còn bất ngờ phát hiện sống lành mạnh như vậy cũng không tệ, thân thể sau khi ngủ dậy rất thoải mái chớ không như trước kia, thức đến nửa đếm mới ngủ rồi sáng dậy sẽ đau nhức uể oải cả người.
Hắn động nhẹ một cái Ôn Ngôn liền tỉnh luôn, thiếu niên xoa xoa mắt hỏi: "Ngươi thức sớm vậy, không ngủ ngon hả?"
Đường Dịch từ tốn vươn người, cả người đều thư thái hẳn ra, ngáp một cái nói: "Ta tìm được một công việc ở bến tàu, hôm nay bắt đầu làm nên phải đến sớm hơn một chút."
Ôn Ngôn trở mình ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt to của mình: "Vậy ta phải nhanh đi nấu cơm cho ngươi mới được."
Đường Dịch cưởi đáp: "Luộc 2 quả trứng ăn là được rồi." Sau đó hắn nhớ tới nhiệm vụ của hệ thống, nói: "Luộc hết trứng gà luôn đi, cậu cũng ăn luôn, hôm qua còn bột đậu đúng không, mang đi làm bánh luôn, buổi trưa thì xào thêm rau mà ăn, nhất định phải ăn no. Nếu như ta về nhà mà thấy vẫn còn trứng gà hoặc bột đậu, còn biết cậu chưa ăn no thì ta giận đấy."
Ôn Ngôn rất khó hiểu, sao cái tên này cứ cố chấp với việc y ăn no hay không vậy. Tuy rằng y cũng muốn ăn no nhưng lương thực trong nhà đâu có nhiều nhặn gì, hơn nữa còn chưa tới vụ xuân lại còn phải chờ thêm một mùa nữa mới thu hoạch được, trong thôn cũng chẳng có ai dám ăn no bụng.
Đường Dịch cứ như biết y đang nghĩ gì, hắn nói: "Đại ca có nói là tiền công được trả mỗi ngày, đợi ta về rồi mua lại là được. Ta đầy đủ tay chân sẽ không để ngươi chịu đói với ta đâu."
Lòng Ôn Ngôn cảm thấy ấm áp, tuy là sáng sớm còn se lạnh nhưng y không hề thấy lạnh một tí nào, y nhẹ giọng đáp rồi nhanh chóng đi nấu cơm.
Đường Dịch rửa mặt chải đầu cạo râu, vệ sinh chỉnh trang sạch sẽ xong bữa sáng cũng đã nấu xong. Tay chân Ôn Ngôn lanh lẹ, chẳng mấy chốc đã luộc xong trứng gà và rán xong mấy miếng bánh bột đậu
Buổi sáng Đường Dịch thường ăn không nhiều, ăn 2 quả trứng rồi uống ngụm nước là không muốn ăn nữa. Đúng lúc này nghe tiếng Đường Thực bên ngoài đang gọi hắn, hắn đáp lại một tiếng rồi định đi ra, thấy vậy Ôn Ngôn vội vã nhét bánh bột đậu vào trong lòng hắn.
"Ra bến tàu làm việc rất nhọc, ngươi mang theo bánh lúc đói bụng lấy ra mà ăn."
Đường Dịch vốn muốn từ chối nhưng Ôn Ngôn cứ kiên trì mãi, lại nhìn trong nồi vẫn còn 3 cái bánh chắc đủ cho y ăn rồi liền không từ chối nữa, nhét cái bánh âm ấm vào trong lòng, như vậy có thể làm cái lò sưởi nhỏ trong lòng vào thời tiết đầu xuân này.
Lúc hai huynh đệ đến bến tàu thì thuyền cũng vừa hay cập cảng, mới còn sớm nên cũng chưa có nhiều người, như vậy hai huynh đệ có thể làm việc sớm và nhiều hơn, làm nhiều được nhiều tiền hơn.
Quản sự tiểu Phong của thôn đi ra, cũng là người từ thôn của Đường Dịch ra nên đối với mấy người thôn bọn họ chiếu cố một chút, thấy Đường Thực dẫn theo Đường Dịch liền cảm thấy kinh ngạc, cái tên lười biếng này có thể làm việc sao?
Cuối cùng vẫn do Đường Thực đứng ra bảo đảm đệ đệ mình sẽ không lười biếng thì quản sự mới miễn cưỡng chấp nhận. Điều này khiến cho Đường Dịch sâu sắc nhận ra công việc cu li này cũng không dễ dàng gì, dù cho thế nào đi chăng nữa phải làm xong nó để không làm xấu mặt đại ca.
Hàng hóa ở bến tàu được chia làm 2 loại, bao lớn khoảng 100 cân, vận chuyển 3 bao lớn sẽ được 1 văn tiền, bao nhỏ khoảng 50 cân, vận chuyển 6 bao nhỏ sẽ được 1 văn. Đường Dịch nhìn đống bao mà muốn hộc máu, như vậy thì cực khổ một ngày kiếm được có bao nhiêu tiền đâu chứ!
Kiếm tiền thật không dễ mà!
Đường Thực đã quen làm việc nặng nên chọn vận chuyển bao lớn, còn Đường Dịch nghĩ đến thân thể gầy yếu này của mình liền chọn bao 50 cân, quản sự thấy vậy cũng không nói gì, dù bao lớn hay bao nhỏ cũng đều phải chuyển cả, cuối ngày cũng theo bao mà trả tiền.
Làm mệt mỏi cực khổ mãi mới đến trưa, bữa trưa là cháo loãng, tuy rằng ăn cũng no nhưng không chắc bụng lắm. Lúc này Đường Dịch không khỏi cảm thán Ôn Ngôn dự liệu được trước, hắn và Đường Thực may mắn vớt được lớp cháo thô đặc ở đáy nồi mang ra một góc để ăn, hắn lấy bánh bột đậu từ trong lòng ra bẻ một nửa đưa cho Đường Thật.
"Ôn Ngôn đưa cho đệ bánh bột đậu..."
"Chị dâu đệ luộc 2 củ khoai tây... "
Hai huynh đệ không hẹn mà cùng lúc đưa ra đồ ăn, cùng nói ra một câu tương tự, hai người nhìn nhau ngơ ra rồi đồng thời bật cười.
Rốt cuộc cũng là huynh đệ ruột thịt.
Vì thế Đường Dịch và Đường Thực mỗi người đều có 1 củ khoai tây luộc, nửa cái bánh bột đậu và một bát cháo, xem như là có thể lấp đầy bụng. Mấy người khác ở xung quanh đấy không mang theo đồ ăn có thể trông mà mơ ước thôi.
Đường Thực chưa từng tưởng tượng ra sẽ có một ngày đệ đệ của mình sẽ quay đầu lại, trong lòng cực kỳ kích động mà nói: "Đệ biết quay đầu lại sống như thế khiến lòng ta cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, tiểu ca nhi Ôn Ngôn này cũng có năng lực đấy, trông cái bánh bột đậu vậy mà lại ngon không ngờ, đệ phải đối xử tốt với người ta không được đánh nữa."
Bụng Đường Dịch cực kỳ đói nên ăn bánh bột đậu này cũng thấy rất ngon, nhanh chóng gật đầu nói: "Huynh yên tâm, về sau ta sẽ không đánh y nữa."
Đường Thực hài lòng gật đầu.
Đường Dịch vừa ăn vừa hỏi: "Ca, công việc này sẽ kéo dài trong bao lâu?"
Đường Thực suy nghĩ một chút nói: "Khoảng 10 ngày hoặc 8 ngày gì đó, loại công việc này chỉ là tạm thời nên không kéo dài lâu."
Đường Dịch thầm tính trong lòng, cảm thấy làm mười ngày như vậy cũng không kiếm được bao nhiêu, sợ là không thể đảm bảo cho việc ăn no trong vòng 1 tháng, liền nói: "Vậy đợi khi nào xong việc hôm nay huynh đi với đệ lên trấn xem một chút, đệ muốn xem có thể tìm được việc gì khác để sống hay không, cũng phải tính toán cho tương lai sau này một chút."
Đường Thực phải thay mắt mà nhìn lại đệ đệ của mình, người này thay đổi không nhỏ, còn biết tính toán cho tương lai sau này, lòng vui khôn xiết liền đồng ý.
Ăn xong gần như không có thời gian nghỉ ngơi, công nhân phải nhanh chóng quay lại làm việc. Buổi chiều thời gian ngắn hơn, phải bốc hàng ở thuyền này xong thì ngày mai mới có thuyền khác tới nữa.
Sau khi vận chuyển hàng xong thì mọi người xếp hàng lĩnh tiền công, quản sự dẫn theo một vị kế toán qua, đặt một cái bàn nhỏ ở đằng trước để kế toán ngồi đó, các công nhân mang thẻ gỗ biểu tượng cho khối lượng công việc qua đó để kế toán tính toán lại là xong.
Đường Dịch đếm đếm mấy miếng thẻ gỗ trong tay, có 6 cái lớn, 56 cái nhỏ vừa đúng 11 văn lẻ 2 bao nhỏ. Hắn không biết nói gì hơn, giá trị lao động ở đây quá thấp, nhưng hắn chỉ là một kẻ nhỏ bé thì chẳng thể làm được gì cả. Đường Thực bên cạnh chuyển được 20 bao lớn, 60 bao nhỏ, có thể lấy được khoảng 20 văn gì đó.
Trong lúc kế toán tính tiền, nếu như có công nhân bị lẻ không đủ 1 văn thì sẽ ghi vào sổ, ngày hôm sau cộng bù vào. Đường Dịch không tin mấy thương nhân này lắm nên đến lượt hắn và Đường Thực liền nói: "Của ta là 11 văn lẻ 2 bao nhỏ, đại ca của ta là 16 văn lẻ 2 bao lớn, 2 bao nhỏ tương đương 1 bao lớn, ngươi đưa cho chúng ta 1 văn rồi khỏi ghi sổ cho ngày mai nữa được không?"
Quản sự và kế toán đều ngạc nhiên, còn Đường Thực vẫn đang giơ tay đếm, kế toán hỏi: "Ngươi biết tính toán hả?"
Đường Dịch gật đầu: "Biết một chút."
Kế toán không nói gì, nhìn sang quản sự thấy quản sự gật gật đầu, vì vậy theo lời đưa bọn hắn 1 văn tiền.
Đường Thực cực kỳ vui mừng, trong thôn có rất nhiều người không biết tính toán sổ sách, hồi trước cũng có kế toán tính thiếu tiền cho người khác rồi. Nếu như vậy thì về sau hắn và Đường Dịch chuyển hàng mỗi ngày sẽ không phải ghi lại sổ cũng không lo bị quỵt tiền nữa.
Đường Thực âm thầm đưa 1 văn tiền cho Đường Dịch, nói: "1 văn này cho đệ."
Đường Dịch vội xua tay: "Ca, hôm nay huynh đã làm việc vất vả rồi, này nên là của huynh."
Đường Thực giả vờ giận dữ nói: "Huynh đệ ruột thịt với nhau mà đệ tính toán kỹ như thế, nhà đệ đang cần thì cứ cầm đi."
Nói vậy rồi nên Đường Dịch không từ chối nữa, hơn nữa hắn cũng đang rất cần tiền, cũng không muốn tính toán chi li với đại ca, dù sao về sau còn qua lại dài dài nên tính toán quá làm khiến quan hệ trở nên xa lạ, khách khí.
Nhìn trời cũng không quá muộn nên hai huynh đệ liền đi lên trấn, trong trấn giàu có và đông đúc hơn trong thôn rất nhiều, tửu lâu thôi cũng có 5 cái, xung quanh còn có to to nhỏ nhỏ các loại cửa hàng khác.
Đầu tiên Đường Dịch đi mua lương thực trước, nhờ có Đường Thực chỉ chỗ mà hắn mua được các loại lương thực phụ với giá cả phải chăng, có điều dù cho đó là phần bột mịn nhất vẫn gây khó chịu cho cổ khi ăn. Chỗ lương thực này 1 văn 2 cân, hăn mua luôn 10 cân mất 5 văn. Tiền làm công một ngày nhanh chóng mất đi một nữa, Đường Dịch trông mà lòng cũng xót theo.
Sau đó hai huynh đệ đến chỗ tuyển công trong trấn xem xem, nhìn ngày tháng trên đó thì cũng đã lâu lắm rồi không còn khả năng nữa, vì vậy hai huynh đệ chỉ đành đi dạo quanh trấn xem có việc gì khác không.
Đi ngang qua một tiệm sách Phụng Lai, Đường Dịch liền dừng chân lại, thấy vậy Đường Thực liền hoit: "Đệ xem cái này làm gì, đệ cũng đâu biết chữ đâu."
Đường Dịch: "..." bỏ đi, nguyên thân là người mù chữ. Tuy rằng Đường Dịch muốn làm chút việc như chép sách nhưng nếu vậy sẽ khiến người khác sinh nghi, cho nên bây giờ hắn phải tiếp tục giả bộ, hoặc là.... tìm một cơ hội để bắt đầu.
Vì thế hắn tiêm dự phòng cho Đường Thực trước: "Ca, đệ muốn đi học."
Đường Thực giật mình, sờ sờ trán đệ đệ của mình, đâu có phát sốt đâu trời!
"Đệ đã 20 tuổi rồi, sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện này, đi học tốn nhiều tiền lắm. Người trong thôn chúng ta không có người học nổi, đừng nghĩ nữa, nhanh nhanh đi chỗ khác đi!"
Đường Dịch vẫn kiên trì nói: " Đệ muốn đi học, coi như bây giờ không nổi nhưng tương lai thì có thể." Nói xong liền nhấc chân bước vào tiệm sách, Đường Thực cũng bất đắc dĩ thở dài rồi bước theo vào trong, chỉ sợ người đệ đệ này đột nhiên muốn đi học, đọc sách – chuyện đốt tiền này nhà hắn không chịu nổi, đến lúc đó vẫn còn chưa xác định được sẽ ra sao nữa.
Mới vừa vào cửa, tiểu nhị của tiệm liền tiến lên đón tiếp, quan sát huynh đệ họ Đường một lát liền khinh bỉ mà nói: " Các ngươi đến là mua sách hay mua giấy bút?"
Đường Thực bước vào trong tiệm lòng cũng thấp thỏm không yên, tiểu nhị vừa vênh mặt hỏi thì càng hốt hoảng hơn, một câu cũng không nói được. Cuối cùng vẫn do Đường Dịch tự nhiên hỏi: "Chỗ này của các ngươi bán giấy với bút rẻ nhất là bao nhiêu?"
Tiểu nhị vừa nghe liền biết đây là kẻ nghèo, càng xác định hai người này không mua nổi thứ gì, co chân lại liếc một cái nói: "Rẻ nhất là giấy thô giá 1 lượng bạc 1 tờ, bút lông rẻ nhất là 2 lượng bạc 1 cây, ngươi muốn mua sao?"
Đường Dịch thầm tính toán, nếu mình muốn mua 1 tờ giấy sợ là phải làm công ở bến tàu 100 ngày, đó là không ăn không uống. Hắn coi như hiểu ra tại sao hàn môn khó sinh quý tử rồi, chỉ giấy với bút thôi cũng đã làm khó rồi nói chi còn có mực, nghiên với tiền sách nữa, chẳng trách Đường Thực vừa nghe hắn muốn đi học đã sợ đến như vậy.
Hai người rõ ràng không mua nổi, Đường Dịch cũng rõ lần này chỉ đến xem giá cả thôi, hỏi xong liền đi. Tiều nhị trông thấy vậy liền chế nhạo huynh đệ họ một trận.
Sau khi ra cửa Đường Thực liền lau mồ hôi, nói: "Đi thôi, đệ cũng nghe rồi đó, người làm nông như chúng ta một năm kiếm tiền không dễ, đừng lãng phí vào việc này." Một cây bút kia là tổng thu nhập của gia đình bọn họ trong một năm, nếu mua không phải muốn họ đói chết sao!
Không nghĩ tời Đường Dịch lại không từ bỏ, trái lại còn hỏi: "Trên trấn còn có tiệm sách nào khác không, chúng ta đi xem xem đi."
Đường Thực kinh ngạc đến mức quên đi, cảm thấy đệ đệ ngốc này cứ đâm đầu vào việc đọc sách, làm sao bây giờ?
Đường Dịch như nhìn ra Đường Thực đang thấp thỏm lo sợ, cười đáp: "Ca, huynh yên tâm, bây giờ đệ không mua đâu, muốn học thì cũng phải đợi đến khi nuôi được bản thân mình đã. Bây giờ đệ đến nhìn qua chút thôi."
Lúc này Đường Thật mới yên tâm được chút, nói: "Đầu trấn còn có một tiệm, có điều không lớn bằng tiệm hồi nãy, hơn nữa người đọc sách trong trấn cũng không nhiều nên tiệm sách rất ít, đi về phía tây có một tiệm cũ nhỏ là nó."
Đường Dịch nói: "Vậy càng tốt, nếu là tiệm cũ và nhỏ thì chắc đồ sẽ rẻ hơn, chúng ta đi xem một chút."