Sau khi khách khứa đều về hết thì Đường Dịch và Ôn Ngôn cũng dọn xong nhà, buổi chiều mới nằm trên chiếc giường lò mới, đắp lên người chiếc chăn mới, thoái mái ngủ luôn cả một buổi chiều.
Ôn Ngôn cực kỳ quý trọng những chăn nệm bằng bông mới này, liên tục vuốt ve, nói rằng mình như đang ngủ trên đám mây vậy. Truyện Sắc
Đầu ngón tay Đường Dịch quấn lấy lọn tóc dài mềm mại của Ôn Ngôn, lòng thầm tính đến chuyện khác.
Tranh của hắn trong hai tháng này bán không bằng hồi trước, cơ bản được khoảng bảy tám lượng, ít có đơn đặt hàng hơn, có thể đoán rằng thị trường đã trở nên bão hòa, muốn dựa vào việc này để kiếm sống cả đời là không thể, có thể kiếm được chút tiền như vậy đã không tệ rồi.
Chưởng quỹ Phó cũng đoán cung cầu đã đạt trạng thái cân bằng rồi, việc này chắc vẫn có thể duy trì thêm mấy tháng nữa, có điều ông kiến nghị Đường Dịch nên tìm ra chuyện khác để làm sớm một chút, đều vì con đường khoa cử phải đi trong tương lai, lỡ như bị người khác phát hiện được chuyện hắn vẽ tranh mỹ nhân để bán thì gây ảnh hưởng xấu tới thanh danh của hắn, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến con đường tương lai của hắn.
Gần đây Đường Dịch cũng đang suy nghĩ về nghề mới, nhưng mà kỹ năng của một tiểu thiếu gia như hắn là có hạn, hơn nữa đa số không thể sử dụng ở đây.
Nói ví dụ như hắn am hiểu cải trang xe, nhưng ở thời đại này lấy đâu ra xe cho hắn cải trang chứ...
Dính đến chuyện kiếm sống nguyên thủy nhất thật khiến tiểu thiếu gia nhà họ Đường có hơi phát sầu.
Bữa trưa vẫn còn dư đồ ăn, buổi tối Đường Dịch gọi hai người Đường Thực qua ăn cùng luôn, cũng là vì muốn nói với người nhà chuyện mình muốn tham gia cuộc thi vào năm sau.
"Phó tiên sinh muốn đệ sang năm đi thi thử xen, có thể đậu thì tốt, không đậu thì có thể tích kỹ kinh nghiệm cũng được, vì vậy bắt đầu từ ngày mai đệ phải học cùng ông ấy cả ngày, về chuyện nhà bên đây liền làm phiền đại ca rồi."
Tay Đường Thực đang gắp rau dừng lại một chút, cảm thấy chuyện đệ đệ tham gia khoa cử nhanh như thế khiến hắn rất bất ngờ, hỏi: "Nhanh như vậy sao, bây giờ đệ nhận biết được bao nhiêu chữ rồi?"
Đường Dịch cười đáp: "Ngoại trừ chữ lạ ra thì cơ bản đều biết hết."
Đường Thực dừng đũa lại nói câu chờ đó rồi bỏ chạy về nhà.
Sau đó nhanh chóng quay lại, trên tay còn cầm thêm một tờ giấy, Đường Thực nhỏ giọng nói: "Những chữ trên đây đệ đều biết?"
Đường Dịch nhận lấy nhìn xem, cảm thấy bất ngờ bởi đây mà lại là một công thức làm tương, trông qua có vẻ lâu đời rồi.
Đường Dịch nói: "Biết, là công thức làm tương, ở đâu ra vậy huynh?"
Đường Thực hưng phấn nói: "Là cha mẹ chúng ta để lại, là công thức tổ truyền của nhà họ Đường chúng ta, nghe nói mùi vị tuyệt vời không đâu có! Có công thức này chúng ta sẽ không phải phát sầu vì kế sinh nhai nữa."
"Có công thức như vậy rồi nhưng sao chưa từng thấy cha mẹ làm qua vậy?" Đường Dịch nghi ngờ nói, công thức này rất phức tạp nên có thể đoán rằng tương làm ra nhất định là cực phẩm, nhưng trong ký ức của Đường Dịch thì cả cha mẹ và đại ca chưa từng làm nó, vì sao họ lại cất giữ chén cơm vàng này mà không sử dụng nó chứ?
Đường Thực ngại ngùng nói: "Còn không phải là do mấy đời nhà chúng ta chưa từng có người nào biết chữ sao."
Đường Dịch: "..."
Tổ tông lưu lại công thức phát tài, hậu bối lại không có người biết được chữ viết trên đó, bảo bối của mình lại không thể để người ngoài xem hộ, cho nên khiến cho công thức này vẫn luôn cất giữ tới giờ, trở thành cục vàng chỉ có nhìn mà không thể dùng.
Đường Dịch rất cạn lời, có điều thời đại này các loại kỹ thuật đều lạc hậu, nhà ai có công thức hay bí quyết gì đều sẽ cẩn thận gìn giữ nó, chuyện này cũng không phải là không thể lý giải được.
Sau bữa tối, Đường Dịch tường thuật rõ ràng từng chi tiết nhỏ của công thức này, Đường Thực nghiêm túc ghi nhớ, đọc lại nhiều lần mãi đến tận khi thuộc làu làu mới về nhà.
Lúc này thì Ôn Ngôn và Đường Dịch mới có thời gian nói chuyện với nhau.
Lần trước khi về nhà Đường Dịch đã mua về một cái đèn dầu chiếu sáng không tệ lắm, buổi tối đốt lên, chùm thêm chao đèn lên trên là có thể chiếu sáng được góc bàn ghế trong thư phòng, ánh đèn vừa chiếu lên khiến căn phòng trở nên ấm áp và rõ ràng hơn.
Đường Dịch cười nói: "Tướng công của em phải cố gắng thêm nữa rồi, buổi tối cũng phải về nhà ôn tập, chấm dứt những ngày tháng thanh nhàn rồi."
Gương mặt của Ôn Ngôn dưới ánh đèn như được phủ thêm màu sắc mông lung, đôi mắt càng sáng lấp lánh dưới ánh đèn và càng thêm động lòng người.
"Tướng công có thiên phú tốt, cố gắng thì nhất định sẽ đậu mà!"
Đường Dịch kéo y qua, để y ngồi lên trên chân mình, Ôn Ngôn xấu hổ cực kỳ, mặt đỏ ửng lên.
"Về sau ta không ở nhà cả ngày nên em phải tự chăm sóc mình cho tốt, buổi trưa phải nấu cơm ăn uống đầy đủ, có chuyện gì thì đi tìm đại ca đại tẩu, nghe chưa?"
"Hm, em biết rồi mà," Ôn Ngôn nói: "Về sau thì sau khi làm xong việc nhà thì em sẽ ở trong nhà đọc sách viết chữ, nơi nào cũng không đi hết, cũng không mở cửa cho người ngoài luôn, như vậy chàng yên tâm rồi chứ?"
Đường Dịch hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của thiếu niên, nói: "Chờ ta về nhà sẽ cho em xem văn chương mà tiên sinh đã sửa."
"Em xem văn chương làm gì chứ, em cũng không phải thi khoa cử, nếu có thể thì chàng có thể mang một ít bài trong sách nấu ăn cho em là được, em thích cái đó."
Đường Dịch cười cười, hỏi: "A Ngôn thật sự thích nấu ăn sao?"
Ôn Ngôn nghiêm túc gật đầu: "Em trời sinh đã thích nấu ăn rồi, hơn nữa không phải là chàng nói em nấu ăn tốt sao?"
Đường Dịch nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu vậy thì A Ngôn nấu ăn nuôi ta nhé?"
Ôn Ngôn vừa nghe liền tỉnh táo ngay, khổ não của y là mình không giúp được Đường Dịch gì hết, còn phải dựa vào hắn nuôi nữa, còn phiền hắn dạy mình đọc sách nữa, thật sự rất vô dụng. Đường Dịch vừa nói thế, y lập tức liền cảm thấy mình có cơ hội làm người có ích rồi, nhanh chóng hỏi Đường Dịch có dự định gì.
"Trước đây ta đã ăn qua một ít món ngon, ở đây chưa từng thấy qua, trên quyển sách nấu ăn cũng không có,"Đường Dịch nhìn về quyển sách nấu ăn bảo bối kia của Ôn Ngôn: "Cho nên ta cảm thấy nếu như em có thể làm ra được thì có thể bán rất được."
Ôn Ngôn giật mình: "Là đồ ăn ở thế giới cũ của chàng à?"
Y cực kỳ hiếm khi nhắc tới thế giới ban đầu của Đường Dịch, bởi vì trong lòng vẫn luôn cẩn thận, sợ lỡ đụng điều gì khiến Đường Dịch không thích. Ôn Ngôn vẫn luôn cho rằng Đường Dịch có thể đến đây thì nhất định là đã chết rồi, hơn nữa còn chết không rõ ràng nên mới khiến hồn phách đi du đãng xung quanh.
Đường Dịch cũng chưa từng nói tới, không vì gì khác mà là vì muốn tự vệ.
Lúc này có sự mở đầu rồi nên Đường Dịch cũng nói nhiều hơn: "Đúng vậy, ở thế giới bên kia có vô số các món ngon mà chưa từng nhìn thấy ở đây. A Ngôn, em không biết là thế giới đó tốt đẹp biết bao, phát triển tốt ra sao, người ở đâu cũng có thể bay lên trời, có thể lặn dưới biển sâu, ngồi trong nhà thôi cũng có thể mua được đồ trên toàn thế giới, mặc dù cách biển cả ngàn dặm đi nữa thì hải sản tươi mới bắt ngày hôm trước là có thể đến nơi vào hôm sau, em từng học câu một ngày vạn dặm rồi đúng không, ở thế giới đó thì đây là chuyện cực kỳ nhẹ nhàng và dễ dàng."
"Ở thế giới đó thì trẻ em sáu, bảy tuổi đều phải đi học hết, nội dung học thì khác ở đây, A Ngôn, em biết ở đó phải học gì không?"
Ôn Ngôn mờ mịt lắc đầu, y đã bị những lời nói của Đường Dịch oach tạc cho choáng đầu, ở nơi nào mà người có lên trời xuống biển chứ, là thế giới của thần sao?
"A Ngôn, em có thể tưởng tượng được người có thể khiến trời mưa không, em có thể tưởng tượng được người có thể bay lên mặt trăng không, em có biết thật ra thì mặt trăng toàn những lỗ loang lổ mà không có Tiên cung không, người còn có thể đi lại trên đó nữa không?"
"Cái...Cái gì?"
"Có rất nhiều hộp sắt, ở đó gọi là xe hơi, người ngồi trong đó chỉ cần giẫm một cái là có thể đi cực kỳ nhanh."
"Sống ở hai nơi khác nhau sao, không quản là xa cỡ nào thì chỉ cần muốn gặp là có thể thông qua cuộc gọi video ở điện thoại di động, vậy là có thể lập tức nhìn thấy tình hình của đối phương ra sao rồi."
"Trái đất là hình cầu, nếu như ta với em ở hai bên đối nhau thì phía bên ta đang là ban ngày còn bên em chính là ban đêm."
"Vẫn còn rất nhiều rất nhiều nữa..."
Đường Dịch càng nói càng thấy hưng phấn, thay đổi tư thế để ôm Ôn Ngôn thoải mái hơn, nói: "Em biết ở đó ta sống trong căn nhà như thế nào không?"
"Lớn hơn căn phòng này không chỉ gấp mười lần, nhà của ta có vườn hoa, sân trước, nhà có ba tầng, còn có một vườn hoa trên không, mẹ của ta thích đánh đàn ở vườn hoa trên không, còn cha thì luôn nghiêm mặt bận rộn chuyện làm ăn bên ngoài, anh trai của ta thì là một thiên tài khoa học lập dị, làm ra một vài sản phẩm khoa học kỹ thuật đỉnh cao, anh ấy tốn không ít sức làm ra hệ thống có thể truyền tống người đến một thời không khác, sống một cuộc sống khác."
"Thế nhưng cái hệ thống kia vẫn chưa hoàn thành, còn ta vì không cẩn thận khởi động nó nên mới tới đây."
"..."
Ôn Ngôn nghe mà hai mắt đầy sao, như đang rơi vào trong sương mù, nhưng nghe đến câu cuối thì lòng có chút lạnh.
Thì ra Đường Dịch chưa chết, hắn chưa từng trải qua một cuộc sống thống khổ, hắn có cha mẹ có anh chị em, trải qua một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ như thần tiên, chỉ là không cẩn thận mới tới đây sống một cuộc sống nông dân khổ sở trong thôn nhỏ sâu trong núi, trở thành tướng công của mình.
Nếu như vậy thì thật sự quá uất ức cho hắn rồi!
Đường Dịch nói mãi nói mãi cho đến khi để ý thấy thiếu niên cúi đầu không nói lời nào, phát hiện có điều không đúng liền hỏi: "Sao vậy? Có phải là em nghe không hiểu không?"
Ôn Ngôn xoắn xuýt một chút rồi cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy trước đó chàng từng thành thân chưa?"
Đường Dịch sửng sốt, sau lắc đầu cười đáp: "Không có, kiếp trước kiếp này của ta, cả hai đời chỉ có một phu lang là A Ngôn thôi."
Lòng Ôn Ngôn hơi hơi vui hơn, nhưng lại lo âu hỏi: "Vậy chàng có thể trở về sao?"
Đường Dịch hiểu ra y đang lo gì, vươn tay ôm lấy eo thon mềm của y, nói: "Không biết nữa, mà nếu có thể trở lại thì ta cũng phải mang A Ngôn đi, dù là lúc nào đi chăng nữa ta cũng sẽ không để A Ngôn một mình."
Ôn Ngôn bỗng ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa cảm động, y tựa nhẹ đầu lên vai Đường Dịch, nói: "Chàng thật tốt với em."
"Bởi vì A Ngôn là tốt nhất."
Hai người thân thiết một hồi lâu thì Ôn Ngôn mới nhớ tới chính sự, đỏ mặt hỏi: "Không phải là đang nói đến đồ ăn sao, những món ăn mà chàng nhắc đến đó, chàng biết cách làm không?"
Đường Dịch vỗ đầu, không để ý liền nói chuyện lan man, nhanh chóng nói: "Không có, ta chỉ có thể mô tả hình dạng và mùi vị của nó thôi, còn lại thì không thể giúp em được rồi, còn cần A Ngôn phải tự mình nghiên cứu thôi."
Ôn Ngôn không hề buồn phiền chút nào, mong đợi nhìn y nói: "Em sẽ cố gắng tìm tòi nghiên cứu, như vậy thì lúc chàng không có nhà em cũng không thấy chán!"
Đường Dịch dịu dàng nói: "Được."
Ý của hắn cũng chính là điều này, người nếu muốn sống trong hạnh phúc thì phải biết được hứng thú của mình, hứng thú của Ôn Ngôn rất rõ ràng, chính là nấu ăn. Nếu như vậy thì không bằng để y tìm tòi nghiên cứu đồ ăn, vừa giúp y không cảm thấy cô đơn vừa có thể có lộc ăn, tương lai có lẽ sẽ thật sự trở thành nghề nghiệp kiếm sống được.
Đầu tiên Đường Dịch chọn ra mấy loại thức ăn nhanh, đứng đầu là Hamburger, tuy nhìn qua Hamburger thì đơn giản nhưng trước mắt thì với trình độ của bọn họ vẫn hơi khó. Đầu tiên là làm bánh mì, Đường Dịch chỉ biết mỗi một điều là bánh mì là mang bột mì đi nướng thì không biết gì nữa, sau đó là cách làm nhân thịt, một cái nhân thịt nhỏ vậy thôi nhưng phải tùy theo tỉ lệ nguyên liệu nữa, còn phải nghiên cứu việc làm sao giữ nó còn tươi nữa, ngoài ra còn có tương nữa, tương thịt nè, loại tương trái cây nè, cái đó cần tới Đường Thực trợ giúp.
Tiếp đó là gà rán, món này thì Đường Dịch cũng chỉ biết có một lớp chiên bọc ngoài gà thôi, còn bọc cái gì thì không biết, nhưng hắn có ấn tượng là trong gà rán còn có gia vị, còn sâu hơn thì cần Ôn Ngôn phải nghiên cứu thêm.