Cái xưng hô “người đàn ông đáng khinh” này, ảnh đế Lương vô cùng quen thuộc, chẳng qua sau này khi yêu tổng giám đốc Thẩm, cậu đã vô số lần hối hận vì thái độ đối với bảo bối nhà mình lúc đó, thường xuyên tự nhớ lại tự ngược đãi chính mình, không nghĩ tới bảo bối nhà mình còn nhớ rõ như thế…
Cậu không nhịn được cười thành tiếng: “Em là người đàn ông đáng khinh, vậy anh chính là chồng của người đàn ông đáng khinh, anh có chỗ nào tốt hơn so với em nào?”
Tổng giám đốc Thẩm lạnh lùng “Hừ” một tiếng, hỏi: “Khi nào em về nhà.”
Ảnh đế Lương nghe vậy, ý cười dẫn biến mất, cậu áy náy nói: “Xin lỗi bảo bối, bên này tuyên truyền còn chưa kết thúc, còn phải diễn tập chương trình chào xuân cuối năm… Không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ khoảng mùng một mới có thể trở về nhà… Nếu không năm nay anh với ba mẹ cùng nhau đón giao thừa được không?”
Thẩm Úc Tiều: “Ba mẹ đi nước ngoài”
“Vậy nếu không anh đến tỉnh J đón giao thừa với người nhà em được không? Em xong việc sẽ trở về liền, được chứ?” Ngữ khí của Lương Trung Tuyền hiển nhiên là có chút chột dạ, chương trình chào xuân cuối năm đối với nghệ sĩ mà nói thì đây không chỉ là một bữa tiệc tối mà còn là rất nhiều vinh quang. Từ sau khi cậu trở thành ảnh đế, mỗi năm đều nhận được lời mời tham gia, loại đãi ngộ định kỳ thường xuyên cũng là lần đầu tiên trong giới nghệ sĩ cùng tuổi với cậu. Có thể nói, nhận được lời mời tham gia chương trình chào xuân cuối năm không khác gì nhận được giải thưởng cả, một là được sự công nhận của dòng chính kịch, hai là được người trong giới thường thức, mới có thể đẩy cậu lên đến địa vị hiện giờ.
Cũng may tổng giám đốc Thẩm ở đầu dây bên kia cũng không quá mức dây dưa, lạnh lùng nói: “Tôi cũng phải đi công tác, về rồi nói sau.”
Lương Trung Tuyền buông di động, trong lòng rối rắm.
++++++
Sau cuộc họp báo lần này, chỉ bằng việc weibo của tổng giám đốc Thẩm dẫn đầu bảng hot search, lại thêm việc các fan vô cùng nhiệt tình với tình cảm của hai người, cho nên có vô số lời hỏi mời hướng về phía cậu, chẳng qua ảnh đế Lương một cái cũng không nhận lời. Sau tết nguyên đán, tuyên truyền của hai bộ điện ảnh còn chưa thể kết thúc được, hiện tại cậu còn đang muốn bớt thời gian tham gia diễn tập chương trình chào xuân cuối năm, tuy chỉ xuất hiện trước ống kính hai phút để mở màn hâm nóng chương trình, nhưng càng tới gần tết Âm Lịch, diễn tập lớn diễn tập nhỏ từng cái nối tiếp nhau, cậu vẫn không thể có thời gian để trở về nhà.
Sau khi kết hôn, vài năm trở lại đây, từ trước đến nay mỗi dịp năm mới ảnh đế Lương đều bận rộn như thế, mà giai đoạn này sau khi họp thường niên và làm công tác tổng kết xong lại là thời điểm tổng giám đốc Thẩm nhàn rỗi nhất trong năm. Những năm vừa rồi anh trầm mê công việc khiến cho đám nhân viên tăng ca trong đợt tết đều quỷ khóc sói gào, sau khi tan tầm ngoại trừ phải đi xã giao thì đều một mình xem phim Lương Trung Tuyền đóng cho hết thời gian. Đợi Lương Trung Tuyền hết bận rộn, hai vợ chồng lại nhão nhão dính dính ở bên nhau ba ngày ba đêm.
Nhưng năm nay lại không giống với mọi năm, có lẽ là bởi vì tham gia chương trình thực tế, nên có một số thói quen, lại hoặc có thể bởi vì sự tồn tại của hệ thống làm cho anh lại càng ỷ lại vào đối phương, mỗi khi tan tầm, đối mặt với căn nhà trống rỗng, Thẩm Úc Tiều cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng theo.
Tuy là mỗi đêm Lương Trung Tuyền dù có bận rộn đến mấy cũng bớt thời gian để gọi điện thoại hoặc gọi video với anh, nhìn thấy đối phương, nghe thấy giọng nói của đối phương, anh đều rát vui vẻ nhưng khi cuộ gọi kết thúc, anh vẫn cảm thấy mất mát thậm có chút ủy khuất. Nhưng nếu anh gọi Lương Trung Tuyền về, anh lại đau lòng đối phương vốn đã mệt mỏi lại chỉ bay về nhà ngủ một đêm rồi lại bay trở lại tuyên truyền phim như thế thì quá mức mệt mỏi.
Buổi tối đêm 30, màn mở màn hâm nóng không khí chương trình của ảnh đế Lương kết thúc, hệ thống nhìn ký chủ lại lần thứ n xem đi xem lại phim truyền hình của ảnh đế Lương, nhịn không được nói: [ký chủ, ngài đã nhớ hắn như vậy, vì sao không làm nũng để hắn trở về chứ? Cứ muốn giả trang hiền huệ không muốn hắn bay qua bay lại vất vả, còn chính mình lại phải khó chịu vài ngày, ảnh đế Lương nói muốn tham gia chương trình chào xuân cuối năm, ngài cũng không ngăn cản, kết quả hôm nay tết nhất chỉ có một mình ngài tự mình vượt qua.]
Thẩm Úc Tiều thuần thục tua các đoạn thời gian có các gương mặt không liên quan, trên màn hình lại biến thành gương mặt ảnh đế Lương, anh mới nói: [tôi không giả trang.]
Hệ thống trầm mặc một lát, khó xử nói: [tôi có thể phát sóng trực tiếp giúp ngài, để ngài xem được lúc này ảnh đế Lương đang làm gì, nhưng mà tôi không thể luôn luôn ở bên cạnh ngài được, vạn nhất sau này ngài có thói quen mỗi ngày đều xem phát sóng trực tiếp, lúc tôi phải rời đi rồi, tôi sợ ngài không chịu được lại càng thêm cô đơn.]
Tổng giám đốc Thẩm lãnh khốc vô tình: [tôi không cô đơn.]
Hệ thống: [ngài có muốn đi ra ngoài chơi không? Hiện tại cũng có rất nhiều người ăn tết ở bên ngoài, ngài có thể gọi Tưởng tiên sinh cùng ra ngoài đi chơi nha!]
Thẩm Úc Tiều: [tôi nói tôi không cô đơn]
Hệ thống: [tôi biết rồi, ngài chính là muốn Lương tiên sinh ở bên cạnh ngài cùng nhau ăn tết đúng không! Ai, tuy rằng trong các tuyên bố nhiệm vụ của tôi không có loại nhiệm vụ này, nhưng tôi vẫn cảm thấy là ký chủ ngài nên có một loại yêu thích ngoại trừ Lương tiên sinh được chứ, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy qua ai như ngài, như thế nào ngoại trừ ảnh đế Lương ra liền không có bất cứ sở thích nào khác chứ? Ngài cần phải phân tán tinh lực ra, bằng không sẽ thường xuyên bị nghẹn như vậy, ai có thể đảm bảo bị nghẹn như thế lâu mà không sinh ra các loại bệnh tật khác chứ……..]
Thẩm Úc Tiều: [câm miệng.]
[nếu ngài cảm thấy ngài như vậy cũng không có vấn đề gì, vậy tại sao không làm nũng với hắn một chút? Để Lương tiên sinh bớt mấy cái tuyên truyền, hoặc bớt nhận kịch bản vài bộ phim không được sao? Nói không chừng so với công việc, hắn lại càng thích ở bên cạnh ngài hơn?]
Thẩm Úc Tiều dứt khoát không để ý đến nó nữa, lẳng lặng nhìn màn hình di động.
Hệ thống thấy hắn không cảm kích, cũng cảm thấy tức giận, nhưng không phải là tức giận ký chủ, mà tức giận với khách hàng. Máy tính căn cứ ký ức và tư duy logic của khách hàng cung cấp mà thành lập một ngân hàng dự trữ hàng ngàn hàng vạn nhiệm vụ, nhưng mà nếu ảnh đế Lương không có như cầu kích phát tình cảm, nó căn bản không có cách nào tuyên bố nhiệm vụ!
Trước kia nó vốn cho rằng nó là bug, còn cố ý trở về tổng bộ kiểm tra lại một lần, nhưng là tổng bộ lại nói những cái đó đều là yêu cầu của khách hàng.
Thẩm Úc Tiều tuy làm cho hệ thống tức giận, nhưng trong lòng vẫn cẩn thận suy nghĩ những lời nó nói, mình thế nào lại cô đơn như thế, ngoại trừ Lương Trung Tuyền, anh còn có công việc, còn có người nhà, bạn bè, chẳng qua lúc này mọi người đều đoàn tụ với gia đình để đón tết, mà loại trường hợp ầm ĩ này anh lại không có hứng thú. Chờ Lương Trung Tuyền kết thúc hết công việc liền sẽ trở về, anh như thế nào sẽ cảm thấy cô đơn chứ.
[chúng tôi đều có sự nghiệp,] anh đột nhiên lên tiếng nói với hệ thống [những lý tưởng mà hắn theo đuổi, tôi không thể ngăn cản không thể trở thành trở ngại của hắn được, hắn cũng không yêu cầu tôi giảm bớt công việc, chúng tôi bình đẳng, tôi cũng không nên yêu cầu hắn…..Huống hồ, hắn đối với tôi tốt như vậy, vẫn là cậu làm cho tôi phát hiện ra hắn vẫn luôn bao dung tôi, không phải sao? Tôi chỉ là nhân nhượng với hắn lần này mà thôi, hệ thống, cậu quá để ý đến tôi rồi.]
Trên TV đang diễn tiểu phẩm, trên di động của tổng giám đốc Thẩm, ảnh đế Lương đóng vai quân nhân đang vật lộn với địch nhân, nghe thì thấy vô cùng náo nhiệt.
Có hệ thống nào không để ý đến ký chủ nhà mình chứ? Hệ thống không tiếng động trợn trắng mắt, thừa dịp ký chủ xem TV, tiếp tục lục tìm kho nhiệm vụ một lượt, nếu có sẽ làm ký chủ vô cớ gây rối rồi mạnh mẽ xâm nhập vào chương trình chào xuân cuối năm làm nhiệm vụ tìm lão công là tốt rồi.
Đang nghĩ đến đây, di động của Thẩm Úc Tiều đột nhiên vang lên, giọng Lương Trung Tuyền từ bên trong truyền ra: “Bảo bối, em gửi đồ vật về nhà, anh nhớ ra nhận nhé.”
Nói xong, cũng không đợi Thẩm Úc Tiều trả lời, điện thoại liền tắt, Thẩm Úc Tiều bị hắn gọi điện thoại nói một câu không đầu không cuối làm cho không thể hiểu được, hắn cũng sắp về nhà rồi, vì sao còn phải nhờ người khác gửi đồ về nhà chứ?
Không đến nửa phút sau, chuông cửa vang lên, bởi vì a di đã về nhà ăn tết, tổng giám đốc Thẩm đành phải tự mình xuống lầu mở cửa, lọt vào trong tầm mắt là một cái hộp lễ vật siêu lớn, giống với hộp quà mà mỗi lần hệ thống thông báo đạt điểm nhận đại lễ vật, giấy bọc hộp quà lòe loẹt hoa hoét giống y như đúc.
Thẩm Úc Tiều: [hệ thống, đây là quà của cậu hay của Lương Trung Tuyền?]
Hệ thống: [không phải tôi]
Vậy thì là của Lương Trung Tuyền, nếu không thì cũng không có ai tặng hộp lễ vật lớn và bọc thành dạng xấu xí như này, tổng giám đốc Thẩm đẩy xe đẩy bên dưới hộp lễ vật đẩy mạnh vào trong cửa, lại nhìn lại chiều cao của hộp, liền mơ hồ đoán được bên trong là cái gì, không kịp tự hỏi đối phương vì cái gì đột nhiên trở về sớm như thế, liền lập tức giơ tay nhấc nặp hộp lên.
Quả nhiên, Lương Trung Tuyền mặc một thân tây trang, tay trái cầm một bó hoa tươi to, từ bên trong đứng lên, nhìn thấy tổng giám đốc Thẩm, lập tức mở hai tay ra: “Bảo bối, em đã trở về! Kinh hỉ không?”
Thẩm Úc Tiều chống nạnh không có nhào qua: “Sao em trở về sớm vậy?”
Ảnh đế Lương thấy anh không nhào qua, trực tiếp bước qua cái hộp, nhét hoa vào lòng ngực anh, một tay ôm lấy anh, bó hoa tươi thắm kiều diễm ướt át lập tức bị ép không còn hình dạng ban đầu: “Bởi vì nhớ anh, em nhớ bảo bối nhà chúng ta một mình ở nhà ăn tết, sợ bảo bối khóc nhè.”
Tổng giám đốc Thẩm giơ tay nhéo eo cậu, ảnh đế Lương vội xin tha: “Thật ra em đã sớm xin không tham gia gõ chuông giao thừa, đạo diễn đã đồng ý với em từ trước, không nói cho anh biết là muốn cho anh một bất ngờ, bất ngờ không, vui không? Bảo bối nhỏ?”
Thẩm Úc Tiều ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn cậu, hốc mắt dần đỏ ửng.
Ảnh đế Lương nhìn bảo bối nhà mình như vậy, trong lòng khẽ run hai cái, nháy mắt choáng váng, vội ghé sát vào xem anh: “Bảo bối, làm sao vậy, thật sự khóc nhè sao?”
Tổng giám đốc Thẩm đẩy mặt cậu ra: “Anh không có.”
“Ừ, anh không có liền không có,” cậu nhẹ nhàng hôn lên mí mắt Thẩm Úc Tiều, nhỏ giọng dỗ dành: “Không phải em đã về nhà rồi sao, thế nào lại kích động thành như vậy? Nhìn thấy em vui như vậy sao?”
Thẩm Úc Tiều ôm lại cậu, hung hăng đập đầu vào vai cậu, buồn bực nói: “Không vui.”
“Không vui sao? Vậy em đi đây?” Lương Trung Tuyền cười nói, giả bộ đẩy anh ra.
Hai tay tổng giám đốc Thẩm ôm chặt, hai chân cũng rất không có tiền đồ kẹp đối phương lại: “Em đi đi.”
“Được, đi thì đi! Nhưng mà em không thể đi tay không được,” Lương Trung Tuyền nâng mông anh bế lên: “Em phải mang bảo bối của em đi theo.” Ngay sau đó, liền bế tổng giám đốc Thẩm lên lầu, ở trong tiếng chuông giao thừa khi dễ bảo bối nhà mình đến mệt ngủ.
Sau khi xác nhận Thẩm Úc Tiều đã ngủ, hệ thống chua chát nói: “Ngài hôm nay đã trở lại, nhưng mấy ngày hôm trước ký chủ đều một mình! Lúc không phải làm việc cũng không phải đi xã giao, ký chủ ngoại trừ xem phim truyền hình của ngài cơ hồ đều không làm gì cả.”
Lương Trung Tuyền chống hai tay bên người anh, nhẹ nhàng hôn trộm một cái lên môi anh, sau đó nhìn về phía đỉnh đầu bảo bối nhà mình: “Những nhiệm vụ của cậu đều tuyên bố cho hắn đều vì phục vụ tôi, thế nhưng giờ cậu còn có nhiệm vụ nói chuyện với bảo bối nhà tôi một ngày sao?
Hệ thống: “Lúc trước ký chủ mặt lạnh miệng thối, nhìn không ra được, nhưng mà hiện tại ai cũng có thể phát hiện ra tình cảm của hắn dành cho ngài không hề kém bất kỳ cặp đôi yêu nhau nào, chẳng qua nghẹn không nói ra được thôi…..Hơn nữa, giai đoạn này tôi cũng quan sát thấy, sinh hoạt của ký chủ ngoại trừ ngài, cơ hồ không có trò tiêu khiển nào khác, ngài không cảm thấy không thích hợp sao? Tôi biết ngài thích diễn kịch, thích chơi trò chơi, thích nói chuyện phiếm ca hát, còn nữa công việc của ngài thời gian cũng rất bận rộn, ký chủ ở những ngày không có ngài cũng không nhàm chán, nhưng mà ký chủ lại không có một sở thích nào! Ngài nói thật xem, có phải thật sự là hạ hàng đầu rồi không?”
Ngay từ đầu, Lương Trung Tuyền còn tưởng hệ thống đang cường điệu bảo bối nhà mình yêu mình nhiều đến mức nào, nhưng mà theo những lợi hệ thống nói, cậu dần dần nhíu mày. Bảo bối nhà mình cũng không phải không có việc gì làm, khi vừa mới kết hôn xong, hắn có cộng việc, hắn có xã giao, thậm chí còn bận rộn hơn so với mình. Chính cậu cũng vì mơ ước nhưng cũng là vì đuổi theo hắn, cũng bắt đầu đần dần vùi đầu vào công việc, tuy là tính chất công việc khác nhau nhưng khối lượng công việc của hai người cũng không sai biệt lắm, cho nên khi cậu làm việc cũng không có bất kỳ tâm ký gánh nặng nào, ngược lại cảm thấy mình đạt được thành tựu có thể lấy lòng đối phương. Nhưng là khi hệ thống nhắc nhở cậu mới ý thức được, hiện tại bảo bối nhà mình rất ít đi xã giao, rất ít đi tụ tập, thỉnh thoảng tập thể hình, còn lại thì không có sở thích đặc biệt gì……Thoạt nhìn thì khỏe mạnh hoàn mỹ, nhưng hắn dường như chưa từng biểu đạt yêu thích đối với bất cứ thứ gì ngoại trừ mình……..
Không đúng, không phải không có! Lương Trung Tuyền đột nhiên nhớ tới lần thứ hai phát sóng trực tiếp, khi hàn bảng mạch điện, ánh mắt bảo bối nhà mình chuyên chú lại sung sướng.